Chương 57: Diệp Phàm! Vương bát đản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ chương này mình đổi xưng hô của DP với BVH. Do BVH 19t còn DP hơn 20t nên mình xưng anh - em nha.

Sau khi nhận điện thoại từ Bạch Vân Hi, Diệp Phàm liền chạy tới khách sạn.

"Anh không có tới muộn đi?" Diệp Phàm hấp tấp đi vào ghế lô.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái: "Không muộn, đồ ăn vừa vặn mới mang lên, đến sớm không bằng đến đúng lúc!"

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Vận khí của anh thật tốt."

"Anh đang làm gì sao?" Bạch Vân Hi tò mò hỏi.

"Anh đang làm sinh ý, bất quá, anh tới nơi mới biết đã có người làm rồi, anh đoạt sinh ý của lão nhân gia cũng không tốt lắm, tuy ông ta có chút chướng mắt anh, thời buổi này lăn lộn kiếm cơm ăn cũng không dễ dàng gì, thật là đáng tiếc! Em không biết đâu, lão bản kia lớn lên bộ dáng ngốc nghếch lắm tiền cực kỳ dễ lừa!" Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi: "......" Ngốc nghếch lắm tiền cực kỳ dễ lừa?

"Là sinh ý gì?" Tiêu Trì hỏi.

"Là một cao ốc mới, quỷ nháo loạn suốt ngày, xung quanh cao ốc cũng có quỷ theo nháo!" Diệp Phàm nói.

"Anh có nhìn ra được vấn đề không?" Bạch Vân Hi tò mò hỏi.

"Đã nhìn ra, bất quá, lão bản kia mắng anh là kẻ lừa đảo, anh không cần để ý đến ông ta! Đương nhiên nếu ông ta bỏ ra một bó tiền lớn tới mời anh, vậy phải nói cách khác." Diệp Phàm nói.

Tiêu Trì không vui nhìn Diệp Phàm, nói: "Tiền không phải là vạn năng, ngươi cũng không cần quá tham tài......"

Diệp Phàm quay sang nhìn Tiêu Trì một cái, nói: "Ta phải kiếm tiền cưới vợ, chẳng lẽ ông hy vọng ta làm tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm sao? Như vậy cũng không tồi a!"

Tiêu Trì: "......"

Tiêu Trì nhìn thấy Diệp Phàm liền nghẹn một bụng hỏa, vì thế liên tục rót rượu cho Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng là người không có đầu óc, Tiêu Trì rót rượu cho hắn, hắn liền uống, Tiêu lão nhân không uống bao nhiêu, Diệp Phàm lại uống như lọt vào trong sương mù.

"Ông ngoại! Người đừng rót cho anh ấy nữa, anh ấy uống say rồi." Bạch Vân Hi nói.

Tiêu Trì rầu rĩ nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm ước chừng là thật sự uống say, gương mặt đỏ bừng, hai mắt sáng lấp lánh ánh nước, trên mặt treo tươi cười xán lạn, nhìn qua còn có chút đáng yêu.

"Lão bà." Diệp Phàm nhìn thấy Bạch Vân Hi, tươi cười trên mặt lại xán lạn thêm mấy phần, Diệp Phàm lập tức liền nhào tới chỗ Bạch Vân Hi.

Bạch Vân Hi bị Diệp Phàm đột nhiên nhảy tới đè, không kịp đề phòng liền ngã trên mặt đất.

Ban đầu Bạch Vân Hi muốn né tránh, lại phát hiện căn bản là trốn không thoát, sau khi Diệp Phàm uống say, sức lực phi thường lớn, Bạch Vân Hi căn bản không phải đối thủ của Diệp Phàm.

"Lão bà, hôn một cái!" Diệp Phàm bẹp một cái thật mạnh ở trên mặt Bạch Vân Hi.

Tiêu Trì hít ngược một hơi khí lạnh, lửa giận trong lòng cọ cọ tăng lên tột đỉnh! Tên hỗn đản Diệp Phàm này! Mượn rượu chơi lưu manh, tên vương bát đản này quá xấu rồi.

"Tiểu vương bát đản, ngươi buông ra!" Tiêu Trì chạy tới muốn kéo Diệp Phàm, lại phát hiện không kéo ra nổi.

Diệp Phàm giống như là phát hiện ra món đồ chơi gì đó thú vị, bẹp bẹp ở trên mặt Bạch Vân Hi thêm vài cái.

......

Chương gia.

"Anh đã trở lại! Sự tình giải quyết xong chưa?" Ban đầu Ninh Sương cũng muốn đi tìm Diệp Phàm với Chương Tư Lượng, bất quá, trên đường lại có việc, phải rời đi trước.

Chương Tư Lượng lắc lắc đầu, nói: "Không có, tên hỗn đản Vương Cảnh Thạch kia mời một đại sư ở chỗ khác tới, ông ta ban đầu còn không tín nhiệm Diệp đại sư, có khả năng là chọc giận Diệp đại sư rồi."

Ninh Sương lắc lắc đầu, nói: "Tên kia thật không biết nhìn hàng! Bất quá cũng không thể chỉ trách Vương Cảnh Thạch." Lấy lời nói của Diệp Phàm, trên đời này người biết nhìn hàng quá ít!

"Sau khi, Diệp đại sư thể hiện một chút bản lĩnh, Diệp đại sư lại nhận được điện thoại của Bạch tam thiếu liền bỏ đi hẹn hò, mọi chuyện buông tay mặc kệ." Chương Tư Lượng nói.

Ninh Sương gật gật đầu, nói: "Nếu Vương tổng đã mời một đại sư khác vậy thì quên đi."

"Anh thấy việc này sớm muộn gì cũng phải cầu đến trên đầu Diệp thiếu, đại sư Vương Cảnh Thạch mời đến kia căn bản là một tên thủy hóa." Năng lực của Diệp Phàm chính mắt ông đã thấy qua, hoàn toàn không giống với mấy cái tên đại sư chỉ biết hãm hại lừa gạt.

"Xe của anh là chuyện như thế nào?"

"Xe của anh làm sao vậy?" Chương Tư Lượng khó hiểu nói.

"Vượt đèn đỏ ba lần, chạy siêu tốc, đậu xe sai chỗ, đã bị cảnh sát kéo đi rồi." Ninh Sương nói.

Chương Tư Lượng đau đầu đỡ trán, nói: "Anh đưa xe cho Diệp đại sư mượn."

Ninh Sương: "......" Thì ra là thế, cô đã nói mà, Chương Tư Lượng vẫn luôn là người tuân thủ quy tắc giao thông, tin tức vô lý như vậy truyền tới di động cô, hại cô còn cho rằng Chương Tư Lượng lại trúng tà nữa.

......

Vương Cảnh Thạch ngồi ở trong xe, bất an nhìn Chương Tư Lượng: "Chương tổng, ngươi xem Diệp đại sư có thể giúp ta không?"

Chương Tư Lượng liếc mắt nhìn Vương Cảnh Thạch một cái: "Sẽ đi, chuyện cũng đã như vậy rồi, ngươi cũng không cần phải đánh bài cảm tình gì với Diệp đại sư, trực tiếp nói thật đi, ngươi đưa tiền đủ, Diệp đại sư tự nhiên sẽ hỗ trợ."

Vương Cảnh Thạch: "......" Như vậy thật sự được sao?

Trong khoảng thời gian này, Chương Tư Lượng trải qua không tồi, vứt bỏ tân hoan, tìm về tình cũ, vợ chồng đồng lòng, sự nghiệp cũng phát triển không tệ.

Trong vòng có người nói, trước đó Chương Tư Lượng trúng tà, gặp được đại sư chỉ điểm mới hoàn toàn tỉnh ngộ, việc này ở trong vòng nháo loạn đến ồn ào huyên náo, không ít người đều bán tín bán nghi.

Vừa lúc Vương Cảnh Thạch xảy ra chuyện liền nhớ đến Chương Tư Lượng, bất quá, trứng gà không thể đặt chung một rổ, vừa lúc có người giới thiệu Chu đại sư cho Vương Cảnh Thạch, Vương Cảnh Thạch liền mời Chu đại sư.

Người Chương Tư Lượng mang tới nhìn qua không khác gì sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, một chút phong phạm đại sư cũng không có, Vương Cảnh Thạch tự nhiên liền xem nhẹ.

"Đại sư sẽ không so đo trước đó ta chậm trễ ngài ấy đi?" Vương Cảnh Thạch có chút bất an nói.

Chương Tư Lượng cau mày, nói: "Vương tổng, ngươi đừng chỉ xem bên ngoài Diệp đại sư không ra gì, đó mới thực sự là cao nhân! Ta nói ngươi cũng thật là, coi cái tên lừa đảo như bảo vật lại vứt bỏ đại sư chân chính sang một bên."

Vương Cảnh Thạch xấu hổ cười cười, nói: "Là ta không tốt, ta có mắt mà không thấy Thái Sơn."

Vương Cảnh Thạch thầm nghĩ: Cái này căn bản cũng không trách ông được, cho dù ai nhìn thấy Diệp Phàm và Chu đại sư cũng đều cảm thấy Chu đại sư tương đối giống đại sư hơn.

Xe Vương Cảnh Thạch chạy đến khu biệt thự.

"Đại sư ở nơi này sao? Đoạn đường này không tồi!" Vương Cảnh Thạch hỏi.

Chương Tư Lượng gật gật đầu, nói: "Biệt thự này nguyên bản là một Quỷ trạch, Diệp đại sư ra 300 vạn đã mua được."

Vương Cảnh Thạch: "......" Quỷ trạch! Nơi ở của đại sư quả nhiên không giống người thường.

......

Vương Cảnh Thạch gõ gõ cửa, một thanh niên hai mươi mấy tuổi đi ra, một bên mắt của thanh niên bị người ta đánh xanh một mảng, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.

Vương Cảnh Thạch nhìn thanh niên, có chút kích động hỏi: "Ngài...... là ngài, ngài là đại sư của Long Hổ Sơn?"

Trương Huyên nhìn Vương Cảnh Thạch, nói: "Ông biết ta?"

Vương Cảnh Thạch cười cười, nói: "Trước đó ta từng gặp qua ngài ở yến hội của Bạch lão." Lần trước Bạch Sĩ Nguyên tổ chức yến hội sinh nhật, người của Long Hổ Sơn cũng có tới, chẳng qua Vương Cảnh Thạch không tìm được cơ hội kết giao, không nghĩ tới cư nhiên lại nhìn thấy người của Long Hổ Sơn ở chỗ của Diệp Phàm.

"Trương đại sư, sao ngài lại thế này?" Chương Tư Lượng nhịn không được hỏi.

"Diệp Phàm đánh, tiểu tử kia ngủ nướng, còn nói ai dám quấy rầy hắn ngủ liền đánh người đó thành đầu heo!" Trương Huyên xấu hổ hơi cúi đầu.

"Thì ra là như vậy!" Vương Cảnh Thạch lập tức khiếp sợ, Trương Huyên chính là người của Long Hổ Sơn a! Diệp Phàm ngay cả người của Long Hổ Sơn cũng dám đánh, hơn nữa nhìn bộ dáng Trương Huyên bị đánh tựa hồ cũng không có ý tứ trả thù.

"Sao Diệp đại sư lại ngủ đến bây giờ còn chưa dậy?" Chương Tư Lượng hoang mang nói.

Trương Huyên trợn mắt, nói: "Ai biết được, có lẽ cuộc sống về đêm của người ta phong phú, cho nên hiện tại còn chưa muốn dậy!"

......

Công ty Triều Tịch.

"Hôm nay Bạch tổng không có tới, nghe nói là bị bệnh."

"Bạch tổng cư nhiên cũng bỏ bê công tác, ngài ấy vẫn luôn là người liều mạng vì công việc!"

"Bạch tổng dù cho có lợi hại hơn nữa cũng sẽ sinh bệnh, người như vậy một khi sinh bệnh sẽ càng dễ dàng trở nên yếu ớt."

"Cũng không biết Bạch tổng bệnh thế nào rồi."

......

Chung cư Bạch Vân Hi.

Bạch Vân Phỉ gõ gõ cửa, "Vân Hi, chị gọi điện thoại tới công ty em, người trong công ty nói em sinh bệnh, có nghiêm trọng không? Sao em không đi khám bác sĩ?"

Bạch Vân Hi tránh ở bên trong cánh cửa: "Chị, chị không cần lo lắng, chỉ là bệnh vặt mà thôi, ngủ một giấc là tốt rồi."

Bạch Vân Phỉ sốt ruột nói: "Bệnh vặt? Lấy tính tình của em, bệnh vặt sẽ không nghỉ việc như vậy, nếu có tật xấu gì, em ngàn vạn lần không nên chịu một mình."

Bạch Vân Hi có chút không kiên nhẫn nói: "Chị, chị không cần lo cho em, chị đi đi."

Ngữ khí của Bạch Vân Hi quá lạnh, Bạch Vân Phỉ đành phải dặn dò vài câu liền rời đi.

Cảm giác được Bạch Vân Phỉ rời đi, Bạch Vân Hi lấy ra một cái gương soi lên.

Nhìn hình ảnh trong gương, Bạch Vân Hi có chút tức giận ném đi, tấm gương bị quăng nát rơi trên đất.

"Diệp Phàm! Vương bát đản!"

Bạch Vân Hi cắn chặt răng, trong lòng dâng lên nỗi ủy khuất, hôm qua Diệp Phàm uống rượu say liền đem y đè trên mặt đất hôn không ngừng, tên kia nhìn qua cũng không to lớn gì, chỉ là nặng không khác gì trâu, đẩy như thế nào cũng không dịch chuyển.

Tiểu tử kia coi y là móng heo sao? Vừa gặm vừa cắn! Sờ sờ dấu răng trên mặt, Bạch Vân Hi phẫn hận không thôi.

Đêm qua, chờ khi Diệp Phàm ngủ đi, trên mặt y đã thảm không nỡ nhìn, sau đó từ nhà hàng đi ra cũng không biết có bị người khác thấy hay không.

......

Tiêu gia.

Tiêu Trì ở trong phòng đi tới đi lui, biểu tình một lát thì nghiến răng nghiến lợi, một lát thì căm phẫn đầy lòng.

"Ông làm sao vậy? Hôm qua không phải đi mời Diệp Phàm ăn cơm sao? Tiểu tử kia lại làm chuyện không tốt gì rồi?"

"Tên vương bát đản kia! Hắn nhất định là cố ý!"

Tiêu phu nhân khó hiểu nói: "Cố ý? Cố ý làm gì?"

Tiêu Trì vẫy vẫy tay, nói: "Không có gì!"

Tiêu phu nhân không vui nhìn Tiêu Trì, nói: "Ông khi nào thì nhiễm cái tật xấu này? Nói chuyện chỉ thích nói một nửa."

"Diệp Phàm chính là tên cặn bã!" Tiêu Trì giơ nắm tay nói.

Tiêu phu nhân nhìn Tiêu Trì, nói: "Sao ông không yên ổn ngồi xuống nói chuyện với hắn, ta nghe Vân Hi nói tiểu tử Diệp Phàm kia có chút càn quấy, nhưng thời điểm bình thường vẫn rất nghe lời."

Tiêu Trì: "......" Không sai, thời điểm bình thường Diệp Phàm rất nghe lời, nhưng thời điểm không bình thường thì khác.

Tiểu tử chết tiệt kia cư nhiên dám cưỡng hôn Vân Hi ở trước mặt ông, đồ táng tận thiên lương.

"Đêm qua hắn uống say." Tiêu Trì nói.

Tiêu phu nhân không vui nói: "Đang yên đang lành ông cho hắn uống nhiều rượu như vậy làm cái gì, không biết là uống rượu hỏng việc sao?"

Tiêu Trì: "......" Tất  đều là ông sai a!

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro