Chương 58: Mê tín là không tốt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Huyên nhìn đám người Vương Cảnh Thạch: "Các ông tới tìm Diệp Phàm?"

"Vương tổng cố ý tới tìm Diệp đại sư hỗ trợ." Chương Tư Lượng nói.

Trương Huyên chớp mắt, nói: "Vậy sao, có chuyện gì? Dù sao tên Diệp Phàm kia còn đang ngủ, ta nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, không bằng nghe các ông nói một chút."

Vương Cảnh Thạch thấy Trương Huyên có hứng thú, vội vàng đem chuyện đơn giản lại nói một chút.

Người của Long Hổ Sơn rất khó mời, sau khi Vương Cảnh Thạch gặp chuyện cũng muốn tìm người Long Hổ Sơn hỗ trợ, đáng tiếc, Vương Cảnh Thạch không quen biết người của Long Hổ Sơn, chỉ có thể đi tìm một tên bao cỏ.

"Phanh xe không nhạy, thường xuyên xảy ra sự cố, nhảy lầu, nhìn dáng vẻ này xem ra các ông đã đào ra cái gì không nên đào, làm cho sát khí tiết ra ngoài rồi. Diệp Phàm nói như thế nào?"

"Diệp đại sư nói là Đồng Nguyên Mượn Vận trận!" Trong lòng Vương Cảnh Thạch nôn nóng muốn chết, nếu không phải do tên Chu đại sư không học vấn không nghề nghiệp kia, có lẽ Diệp Phàm cũng không đến nỗi vội vội vàng vàng chạy đi hẹn hò như vậy, cho dù Diệp Phàm muốn đi hẹn hò hẳn là cũng sẽ chỉ điểm nhiều hơn một ít.

"Trương thiên sư cũng biết Đồng Nguyên Mượn Vận trận sao?" Chương Tư Lượng hỏi.

Trương Huyên gật đầu, nói: "Biết, Đồng Nguyên Mượn Vận Trận dùng cho song sinh tử mượn vận, là một loại trận pháp cực kỳ tàn ác, song sinh tử bị mượn vận chỉ sợ là cửa nát nhà tan, đoạn tử tuyệt tôn, song sinh tử mượn vận sẽ xuôi gió xuôi nước một đoạn thời gian, bất quá cuối cùng cũng sẽ không trốn được vận mệnh bị phản phệ, Đồng Nguyên Mượn Vận Trận đại khái có thể vận hành ba mươi năm, ba mươi năm sau sẽ gặp phải báo ứng."

Trong lòng Vương Cảnh Thạch cả kinh, thầm nghĩ: Người thạo nghề vừa ra tay liền biết, Trương Huyên không hổ là người từ Long Hổ Sơn đi ra, sư xuất danh môn, kiến thức rộng rãi, không giống cái tên bao cỏ kia, chỉ biết ồn ào trách Diệp Phàm nói hươu nói vượn.

"Các ông đã tiến hành điều tra chưa?"

Vương Cảnh Thạch gật đầu, nói: "Đã điều tra qua." Diệp Phàm vừa đi, ông liền triển khai điều tra.

"Miếng đất kia ban đầu là thuộc về một người tên Du Văn, Du Văn có một em trai là Du Võ, hai người đều làm sinh ý thạch điêu, em trai là người sang sảng hào phóng, nhân duyên tốt hơn anh trai, khách tới cũng đông, dần dần, khách của anh trai đều bị em trai đoạt đi không ít."

"Sau đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Du Võ chết trong tai nạn xe cộ, Du Văn nhanh chóng trở nên phát đạt, vợ và con của Du Võ lại quá khốn cùng, nợ nần chồng chất, cuối cùng lại uống thuốc độc mà chết."

"Việc làm ăn của Du Văn thì càng làm càng lớn, nhưng mấy năm trước đã xảy ra vấn đề, binh bại như núi đổ, trong một đêm công ty bị niêm phong, chủ nợ tìm tới cửa......" Miếng đất kia của Du Văn vốn dĩ ông cũng không bắt được, bất quá Du Văn xảy ra chuyện, tài sản bị sung công, ông sử dụng một chút thủ đoạn thì mua được.

"Du Văn đã chết, hình như vừa vặn đã ba mươi năm."

Trương Huyên cười cười, nói: "Đây là thiện ác đến cùng cũng có báo, Du Võ gặp tai nạn xe cộ chắc chắn là người làm, Du Văn hưởng ba mươi năm phú quý cuối cùng cũng đến lúc phải trả lại."

Vương Cảnh Thạch có chút xấu hổ nói: "Cái đó, Du Võ muốn trả thù hẳn là nên đi tìm Du Văn chứ! Hắn ta xằng bậy như vậy sao có thể được?"

"Ai bảo ông mua miếng đất kia, oán khí của Du Võ bị đè ép ba mươi năm, chỉ sợ đã thành lệ quỷ, nếu như ông bị người khác tính kế như vậy, chắc là cũng muốn giết người đi." Trương Huyên nói.

Vương Cảnh Thạch: "......"

"Trương đại sư, ngài có biện pháp đối phó với con quỷ kia không?" Vương Cảnh Thạch hỏi.

Trương Huyên xấu hổ cười cười, nói: "Mượn Vận Trận có thể dưỡng ra được quỷ có lệ khí dày đặc, một năm có thể coi như mười năm, con quỷ kia ước chừng là lệ quỷ 300 năm, với ta mà nói có chút miễn cưỡng."

"Ngươi vẫn nên luyện thêm mấy năm nữa đi, nơi đó không phải chỉ có một con quỷ đâu." Diệp Phàm từ trên lầu đi xuống tới.

Chương Tư Lượng nhìn thấy Diệp Phàm, tức khắc vui vẻ, "Diệp đại sư, ngài dậy rồi!"

Diệp Phàm mặc một thân áo ngủ Mickey, tùy tiện đứng ở trên lầu.

Chương Tư Lượng thầm nghĩ: Không biết có phải do ảo giác của ông hay không, ông bỗng nhiên phát hiện, cho dù đang mặc áo ngủ Mickey cũng không che dấu được phong phạm cao nhân của Diệp đại sư.

Diệp Phàm gãi gãi mái tóc rối bời, nói: "Tỉnh, nhưng đầu ta đau quá!"

"Diệp thiếu, ngươi làm sao vậy? Sao có thể ngủ lâu như vậy?" Trương Huyên nói.

Diệp Phàm gãi gãi đầu, nói: "Ngày hôm qua lão đầu chết tiệt rót rượu cho ta, ta uống có hơi nhiều."

"Ai dám rót rượu cho ngươi?"

"Là ông ngoại, tuy lão đầu kia tay trói gà không chặt, nhưng ta cũng không thể không cho mặt mũi!" Diệp Phàm lắc lắc đầu nói.

"Là Tiêu giáo sư, đương nhiên là phải cho chút mặt mũi." Trương Huyên nói.

Vương Cảnh Thạch cau mày, thầm nghĩ: Xem bộ dáng Diệp Phàm tựa hồ thật sự là rất thân thiết với Bạch Vân Hi!

"Hôm qua sau khi ta uống say hình như ăn được cái gì đó rất ngon." Diệp Phàm nghiêng đầu, chớp chớp mắt, mơ hồ có vài phần hoang mang.

"Có phải ngươi ăn đậu hủ không?" Trương Huyên nói.

"Đậu hủ, không phải đâu, ta đã từng ăn đậu hủ, hương vị cũng chỉ như vậy thôi, quá bình thường." Diệp Phàm lắc lắc đầu nói.

Trương Huyên: "......" Đậu hủ này cũng không phải đậu hủ kia! Cái tên Diệp Phàm ngu ngốc này!

......

Diệp Phàm quay đầu nhìn Chương Tư Lượng, nói: "Ếch đồng bốn mắt của ông hình như bị ta dừng ở ven đường, hôm qua chắc là Vân Hi đưa ta trở về, hôm nào ta đi lấy xe cho ông."

Chương Tư Lượng xấu hổ cười, nói: "Diệp đại sư, xe đó đậu sai chỗ, bị cảnh sát kéo đi rồi, hôm nào ta đến Cục Cảnh Sát lấy là được."

"Đậu sai? Ta có đậu sai sao?" Diệp Phàm hỏi.

Chương Tư Lượng gật đầu, chắc chắn nói: "Có!"

Diệp Phàm có chút xấu hổ cười cười, nói: "Cái đó, thật ngượng ngùng, bất quá việc này cũng không thể trách ta, pháp luật giao thông thật sự quá nhiều."

Chương Tư Lượng gật đầu, nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Hiện tại pháp luật giao thông thật sự quá rườm rà."

"Chờ khi nào có thể bay ta không cần lái xe nữa." Diệp Phàm nói.

Trương Huyên: "Ngươi còn có thể bay......"

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trương Huyên một cái, nói: "Bây giờ còn chưa được, chờ ta trở thành cao nhân đắc đạo là được."

Trương Huyên: "......"

......

"Diệp đại sư, không phải chỉ có một con quỷ là có ý gì?" Vương Cảnh Thạch nhịn không được kéo đề tài bị lệch lại.

"Mượn Vận Trận kia không phải chỉ chôn thi thể Du Võ, còn chôn cả những người khác nữa, chắc là vợ và con trai của Du Võ." Diệp Phàm nói.

Vương Cảnh Thạch nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ: Cao nhân chính là cao nhân! Tùy tiện dạo qua một vòng liền có thể định liệu trước được, không giống cái bao cỏ ông mời về kia, nói đến nói đi cũng chỉ muốn lừa ông mua đống pháp khí giá trên trời kia!

Trương Huyên trừng lớn mắt, nói: "Người một nhà đều ở đó sao?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Không sai, Mượn Vận Trận cũng có ảnh hưởng tới số phận vợ con của người nọ, nếu ta đoán không sai, có khả năng vợ và con trai của tên kia đều không phải tử vong bình thường, hơn nữa tên kia đã hòa hợp một thể với Mượn Vận Trận, nói cách khác, tên đó có thể mượn lực lượng của Mượn Vận Trận."

Trương Huyên cau mày, nói: "Nếu thật sự như vậy thì khó giải quyết! Ta khẳng định không trị được."

"Ngươi còn trẻ, có thể từ từ tới, rèn luyện nhiều thêm mấy năm." Diệp Phàm bày ra bộ dáng ông cụ non nói.

Trương Huyên: "......" Tiểu tử Diệp Phàm này rõ ràng nhỏ hơn hắn, cư nhiên còn ngại hắn nhỏ tuổi.

"Diệp đại sư, nếu là ngài ra tay thì sao?" Chương Tư Lượng hỏi.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Ta không muốn ra tay!"

Chương Tư Lượng khó hiểu nói: "Vì sao?"

Diệp Phàm nhún vai, nói: "Con quỷ kia sống cũng không dễ dàng gì, bị người ta hại chết, còn bị người ta dùng Mượn Vận Trận phong ấn lại."

Vương Cảnh Thạch nghe vậy, tức khắc có loại xúc động muốn hộc máu, con quỷ kia sống không dễ dàng, ông thì dễ dàng sao, vì chuyện cao ốc đó mà cả tinh thần và thể xác của ông đều mệt mỏi, tên Du Văn táng tận thiên lương, tính kế em trai mình thì thôi đi, còn để lại mối họa lớn như vậy!

"Diệp đại sư, ta sống cũng không dễ dàng gì!" Vương Cảnh Thạch vẻ mặt đưa đám nói.

Diệp Phàm nhìn Vương Cảnh Thạch, nói: "Không nhìn ra."

Vương Cảnh Thạch: "...... Diệp đại sư, vì việc này mà ta đã gầy mười cân."

*1 cân = nửa ký.

"Phải vậy không? Ông quá béo, gầy một chút có lợi cho ông." Diệp Phàm nói.

Vương Cảnh Thạch: "......"

"Con quỷ kia chỉ sợ đã thành ác quỷ, tên đó muốn đẩy đứa trẻ nhà người ta xuống lầu, Diệp đại sư, ngài không thương hại ta thì cũng bỏ đi, chẳng lẽ không thể suy nghĩ cho chủ nhà khác sao" Vương Cảnh Thạch kêu khóc nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Tiểu quỷ đó rất có thể là con trai Du Võ, nó chỉ là muốn chơi trò chơi với đứa trẻ đó, muốn giáo huấn anh trai song bào thai kia một chút mà thôi, không nghĩ tới sẽ hại phải mạng người, ông cũng biết đấy, nhảy lầu là một loại trò chơi rất lưu hành trong giới quỷ hiện đại."

Vương Cảnh Thạch: "......" Trò chơi, trò chơi này không phải để người bình thường chơi a!

......

Một chiếc ô tô dừng ở cửa, một nữ cảnh sát hấp tấp đẩy cửa ra đi vào.

Diệp Phàm nhìn Trần Khả Lam, nói: "Sao cô lại đến đây, ta đã nói với cô, ta có người yêu thích, sẽ không thích cô."

Trần Khả Lam nghiến răng nghiến lợi nói: "Yên tâm, ta không coi trọng ngươi."

Diệp Phàm nhún vai, nói: "Vậy là tốt rồi, cô có chuyện gì?"

"Đứa trẻ hôm qua nói thời điểm nó nhảy xuống có một trận gió kỳ lạ thổi tới, là ngươi làm sao?" Trần Khả Lam nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi.

Trần Khả Lam xuất thân trong cảnh sát thế gia, cha cô từng gặp qua một ít án tử không thể tưởng tượng, cho nên Trần Khả Lam cũng có chút tin tưởng trên đời này có một ít lực lượng siêu nhiên.

"Không có a, lúc ấy vừa vặn có trận gió thổi tới, đứa trẻ kia tương đối may mắn." Diệp Phàm nói.

"Đứa trẻ kia sau khi được cứu vẫn luôn nói có quỷ!" Trần Khả Lam nói.

Diệp Phàm chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Cô đi tìm chủ nhiệm của nó, để chủ nhiệm nó nói với nó, nếu tiếp tục nói hươu nói vượn, bài tập phải làm gấp mười lần trở lên, hiện tại con nít sợ nhất là giáo viên."

Trần Khả Lam: "......"

"Đừng có qua loa với ta, ta nghe được ngươi nói với người khác, thể chất của Bạch Vân Hi đặc thù, dễ dàng hấp dẫn quỷ quái, trừ phi là y ngủ với ngươi, nếu không y sẽ bị quỷ quái dây dưa không ngừng!" Trần Khả Lam nói.

Vương Cảnh Thạch nghe được Trần Khả Lam nói, không tự chủ được mà trừng to mắt, tiểu tử Diệp Phàm này, cư nhiên cái gì cũng dám nói! Nói xong loại lời nói này mà vẫn có thể sống bình an yên ổn không việc gì ở kinh đô!!

Diệp Phàm không vui bĩu môi, nói: "Cái này là ai nói hươu nói vượn? Ta và Vân Hi là lưỡng tình tương duyệt, ta chưa từng dùng quỷ uy hiếp em ấy......"

"Ngươi...... thật sự biết bắt quỷ?" Trần Khả Lam hỏi.

Diệp Phàm lời lẽ chính nghĩa nói: "Là thanh niên sinh ra ở thời đại mới, ta nhiệt tình yêu thương sinh hoạt hiện tại, trầm mê khoa học, chống lại tư tưởng phong kiến mê tín, vững chắc tin tưởng trên thế giới này không có quỷ! Đại tiểu thư, ta thấy cô nhìn qua cũng là phần tử trí thức, sao có thể mê tín như vậy, cô suốt ngày thần thần quỷ quỷ rất không tốt!"

Trương Huyên: "......" Cái Diệp Phàm tên này!

Trần Khả Lam tức giận chỉ vào Diệp Phàm nói: "Diệp Phàm, ngươi tốt, ngươi tốt, ngươi rất tốt!"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Ta rất tốt."

Trần Khả Lam rầu rĩ đi ra ngoài, nghênh ngang lái xe mà đi!

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro