Chương 60: Dương đà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về, Diệp Phàm nhận được 5000 vạn từ Vương Cảnh Thạch.

"Lão Chương, ta không trở về biệt thự, đợi lát nữa ta mua chút lễ vật đi thăm Vân Hi." Diệp Phàm nói với Chương Tư Lượng ngồi phía trước.

Chương Tư Lượng lập tức nói: "Được."

Trương Huyên nhìn Diệp Phàm, hứng thú nói: "Ngươi nghĩ mua cái gì bồi tội?"

"Cái đó không tồi a!" Diệp Phàm chỉ tay ra ngoài cửa sổ xe.

Trương Huyên nhìn theo hướng tay Diệp Phàm chỉ, thấy được một quầy hàng nhỏ bán đồ chơi, "Đồ chơi lông nhung!"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Cái đó gọi là dương đà đúng không? Nghe nói thứ này còn có một cái tên gọi khác cực kỳ to lớn, thảo nê mã."

*Thảo nê mã: đ*t m* m*y.

Trương Huyên: "......" Đầu óc Diệp Phàm này đến cùng là lớn lên như thế nào vậy? Cực phẩm như vậy phải mấy ngàn năm mới ra được một người! Đưa lễ vật cho quý công tử như Bạch Vân Hi không phải là nên tặng rượu vang đỏ quý báu, đồ cổ, kim cương châu báu gì đó sao, chứ tặng thảo nê mã là muốn kiếm chuyện hay sao?

"Dương đà kia có chút bẩn! Lão Chương, ông biết nơi nào có bán đồ sạch sẽ hơn một ít không, Vân Hi có thói quen ở sạch." Diệp Phàm lẩm bẩm hỏi.

Trương Huyên: "......"

Chương Tư Lượng chạy xe đến cửa hàng đồ chơi lông nhung trong trung tâm, Diệp Phàm quả nhiên tìm được hai con dương đà xinh đẹp đáng yêu sạch sẽ ở bên trong một cửa hàng.

Diệp Phàm mang hai con dương đà thật lớn vào trong xe.

"Trương Huyên, ngươi tránh ra một chút, đừng đè lên bọn nó!"

Trương Huyên: "......" Hắn đường đường là truyền nhân của Long Hổ Sơn, hoá ra còn không bằng một con dương đà! "Ngươi mua một con là được rồi, mua làm chi hai con?"

Diệp Phàm trợn mắt, nói: "Đương nhiên là bởi vì hai con dương đà mới có đôi có cặp!"

Trương Huyên: "...... Ta không cảm thấy Bạch tam thiếu sẽ thích loại đồ vật này."

"Bởi vì ngươi không đoán được yêu thích của người khác như vậy cho nên hiện tại ngươi vẫn còn là quang côn! Dương đà đáng yêu như vậy, ai mà không thích chứ." Diệp Phàm than ngắn thở dài nói.

*Quang côn: chỉ những người đàn ông chưa có vợ, độc thân, ế.

Trương Huyên: "......" Hắn quang côn đó là vì hắn muốn theo đuổi đại đạo, nếu hắn muốn cưới lão bà, vậy không phải quá dễ dàng sao?

Chương Tư Lượng chạy xe đến chỗ Vân Hi, Diệp Phàm ôm hai con dương đà xuống xe, "Được rồi, hai người đi đi, ta tự mình đến là được."

Chương Tư Lượng gật đầu, chở Trương Huyên rời đi.

......

Bạch Vân Hi ngồi trong phòng khách xem văn kiện, bỗng nhiên một tiếng đập cửa vang lên.

Bạch Vân Hi từ bên trong mắt mèo nhìn ra, chỉ thấy có một cái mặt dương đà lông xù xù, Bạch Vân Hi không cần đoán cũng biết người ngoài cửa là ai.

"Cút!"

Diệp Phàm nghe được tiếng nói của Bạch Vân Hi, tức khắc kinh sợ. "Vân Hi, em mở cửa cho anh đi! Nếu em không mở, anh đành phải bò cửa sổ đó!"

Bạch Vân Hi: "......"

Bạch Vân Hi tức giận mở cửa ra, Diệp Phàm cao hứng phấn chấn kéo hai món món đồ chơi vào phòng.

"Vân Hi, em......"

Diệp Phàm quay đầu nhìn Bạch Vân Hi, tức khắc liền nổi giận. "Vân Hi em bị ai hôn? Tên vương bát đản nào dám cạy góc tường của anh, anh phải đánh tên đó đến cha mẹ cũng không nhận ra được!"

Bạch Vân Hi trợn mắt, thiếu chút nữa nghẹn một hơi, "Đêm qua anh uống say gặm, đã quên rồi sao?"

Diệp Phàm vui vẻ rạo rực, nói: "Thì ra là anh sao? Anh còn tưởng rằng từ khi nào mà lại nhiều thêm một đối thủ. Anh đã nói mà, ngày hôm qua hình như anh đã ăn được cái gì đó rất ngon."

Bạch Vân Hi: "......" Ăn cái gì đó rất ngon?!

"Anh nghe nói em bị bệnh, em bị bệnh gì sao? Không nên a, bên trong Đổi Vận Châu có một viên Khư Bệnh Châu, em không thể sinh bệnh được." Diệp Phàm nói.

"Còn không phải tại anh!"

"Sao lại tại anh a?" Diệp Phàm khó hiểu hỏi.

"Anh cảm thấy bây giờ em có thể ra ngoài gặp người khác sao?" Bạch Vân Hi nổi trận lôi đình nhìn Diệp Phàm.

"Vân Hi, em vẫn rất tuấn tú!"

Trong lòng Bạch Vân Hi nổi lên nồng đậm hối hận, ngày hôm qua y nên đánh bình rượu lên trán Diệp Phàm, lấy chút đầu óc này của Diệp Phàm, cho dù y đánh Diệp Phàm đến chấn động não đi nữa, tình huống cũng sẽ không đến nỗi quá không xong.

Bạch Vân Hi lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, nói: "Anh tới làm gì?"

"Anh cảm thấy em đang giận anh cho nên anh mua chút quà bồi tội với em!" Diệp Phàm đặt hai con dương đà lên ghế sô pha.

Bạch Vân Hi trầm mặt, nhìn Diệp Phàm nói: "Anh dựa vào cái gì cảm thấy em sẽ thích thứ đồ hư hỏng này?"

"Em không thích sao? Rõ ràng rất đáng yêu!" Diệp Phàm khó hiểu nói.

Bạch Vân Hi: "......"

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Nếu em cảm thấy dấu răng trên mặt khó coi, anh có thể giúp em xóa!"

Bạch Vân Hi quay đầu, nhìn Diệp Phàm, nói: "Xóa, xóa như thế nào?"

Tay Diệp Phàm đưa lên bên mặt của Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi liền cảm thấy được một dòng khí ấm áp lưu chuyển trên mặt mình, Bạch Vân Hi lấy gương soi thử, phát hiện dấu răng trên mặt quả nhiên đã không còn.

Diệp Phàm hưng phấn nhìn Bạch Vân Hi: "Vân Hi, chúng ta tới hôn hôn một cái, nếu em không thích, anh hôn xong rồi sẽ giúp em lau sạch được không?"

Bạch Vân Hi rầu rĩ nhìn Diệp Phàm: "Không được!"

Diệp Phàm không cam lòng nói: "Em thật nhỏ mọn!"

Bạch Vân Hi: "......"

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha, vẻ mặt cực kỳ vô tội, Bạch Vân Hi nhíu mày, thầm cảm thấy tức giận với một tên ngu xuẩn như Diệp Phàm không có một chút ý nghĩa nào.

"Thời điểm ban ngày anh ở cùng Trương Huyên?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Trương Huyên là người thừa kế duy nhất trong nội bộ Long Hổ Sơn, vốn dĩ Bạch Vân Hi còn lo lắng Trương Huyên sẽ nháo không thoải mái với Diệp Phàm, hiện tại xem ra là y suy nghĩ nhiều rồi, tiểu tử Diệp Phàm này lăn lộn không tồi.

"Vân Hi, hôm nay anh lại làm xong một bút sinh ý, kiếm thêm 5000 vạn, tính đến hiện tại gia sản của anh đã có 200 triệu, nếu em thiếu tiền có thể nói với anh." Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, nói: "Không phải chỉ là 200 triệu thôi sao? Xem anh khoe khoang thành như vậy kìa."

Bạch Vân Hi ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại không khỏi khiếp sợ, Diệp Phàm chỉ có một người, kiếm tiền một đường đều có lợi nhuận, tốc độ kiếm tiền như vậy cũng quá dọa người rồi.

......

Điện thoại Bạch Vân Hi vang lên, Bạch Vân Hi nhìn thấy tên người gọi đến liền nhận, "Bà ngoại, có chuyện gì sao?"

Bạch Vân Hi với người bên kia điện thoại lẩm nhẩm lầm nhầm một hồi, sau đó lo lắng sốt ruột buông điện thoại xuống.

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Làm sao vậy?"

"Ông ngoại bị người khác tấn công!" Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm nghi hoặc hỏi: "Ông ngoại em đắc tội với ai sao?"

Bạch Vân Hi lắc đầu, nói: "Không biết, em phải đến bệnh viện xem một chút."

"Như vậy anh đi với em nha?"

Bạch Vân Hi gật đầu, nói: "Cũng được."

Diệp Phàm đi theo Bạch Vân Hi đến bệnh viện, phát hiện tình hình bên trong bệnh viện có chút không đúng lắm.

Ngoài cửa phòng bệnh của Tiêu Trì có bốn gã vác súng đang đứng, chuẩn bộ dáng bảo tiêu bộ đội đặc chủng, phòng bệnh của Tiêu Trì cũng bị vây chật như nêm cối, Bạch Vân Hi nói chuyện cùng mấy thủ vệ một hồi lâu mới cho phép đi vào.

Tiêu Trì nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Con đã đến rồi!"

"Ông ngoại, người còn khỏe không, có nghiêm trọng không?"

Tiêu Trì cười cười, nói: "Ta không có chuyện gì, chỉ là mấy binh lính đó không yên tâm, một hai phải đưa ta đến đây."

Diệp Phàm nhìn Tiêu Trì, chớp chớp mắt, nói: "Lão đầu, có phải ông phạm tội gì không, cho nên mới bị khống chế đưa đến đây? Chẳng lẽ ông phải ngồi tù? Ông cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, sao còn phạm tội làm gì chứ?"

Tiêu Trì: "......" Diệp Phàm này đúng là miệng chó không phun được ngà voi!

Bạch Vân Hi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, quát lớn: "Câm miệng!"

Diệp Phàm: "......"

"Ông ngoại, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Bạch Vân Hi hỏi.

Tiêu Trì hít sâu một hơi, nói: "Khả năng là có quan hệ với hạng mục nghiên cứu gần đây của ta?"

"Nghiên cứu?" Bạch Vân Hi không khỏi có chút khó hiểu.

Tiêu Trì gật đầu, nói: "Đúng vậy, Long Tổ bên kia đưa tới một khối bia đá, bên trên khắc một ít giáp cốt văn, hình như là một bản công pháp."

Bạch Vân Hi híp mắt, nói: "Phải vậy không?"

Cải cách mở ra nhiều năm như vậy, cái thứ gọi là võ lâm cao thủ này chỉ tồn tại bên trong truyền thuyết, nhưng trên thực tế, trên đời này đúng là có một ít người có được năng lực đặc thù, bên trong Long Tổ cũng không thiếu người kỳ lạ như vậy, ngoại quốc cũng tồn tại chiến sĩ gen, ninja,......

"Công pháp này bị người khác theo dõi sao?" Bạch Vân Hi hỏi.

Tiêu Trì gật đầu, nói: "Không sai, lần này may mắn là nhờ có Diệp Phàm."

Diệp Phàm khó hiểu nhìn Tiêu Trì: "Ta sao?"

Tiêu Trì gật đầu, nói: "Không sai, nếu không có ngọc bội ngươi đưa, lần này ta chỉ sợ là xong rồi."

Diệp Phàm nhìn ngọc bội đã có vài vết rạn trên cổ Tiêu Trì.

Diệp Phàm nhíu mày, nói: "Cái này không thể dùng được nữa, ta đổi một cái khác cho ông đi."

"Ông ngoại, người tập kích ông là ai?" Bạch Vân Hi hỏi.

"Không phải người bình thường."

Bạch Vân Hi cau mày, không phải người bình thường, vậy không phải là tu giả cổ võ sao, hoặc là huyền thuật sư, cho dù là loại nào cũng không phải người bình thường có thể đối phó được.

Đã từng có một tu giả cổ võ hung tàn thành tính, thích dựa vào máu xử nữ để tu luyện, phạm án khắp nơi, lưu lại một đống thi thể nữ bị hút khô máu, cuối cùng kinh động đến phía trên, phía trên thiệt hại mấy chục bộ đội đặc chủng mới xử lý được người kia, ông ngoại chẳng lẽ là bị loại người này theo dõi.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái, nói: "Mấy ngày tới anh hỗ trợ bảo hộ ông ngoại em một chút đi!"

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Anh phải ở chung cả ngày với lão nhân này sao? Vậy có nhàm chán biết bao nhiêu a!"

Bạch Vân Hi: "......"

Tiêu Trì xua tay, nói: "Vân Hi, không cần đâu, để tiểu tử này bảo hộ ta, trước khi ta bị người khác xử lý đã bị hắn chọc tức chết rồi!"

Diệp Phàm cau mày, nói: "Tiêu lão đầu, ông nói giống như ta là một tên đáng ghét vậy, rõ ràng ta người gặp người thích!"

Tiêu Trì nhìn Diệp Phàm, nói: "Ngươi lầm, ngươi chính là người cực kỳ phiền toái!"

Diệp Phàm: "......"

Diệp Phàm quay đầu, nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Vân Hi, lão nhân này bôi nhọ anh."

Bạch Vân Hi nhìn vẻ mặt vô tội của Diệp Phàm, hít sâu một hơi, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Anh không phiền toái một chút nào, trong khoảng thời gian này phải phiền toái anh bảo hộ ông ngoại an toàn rồi, tuổi ông ngoại em có hơi lớn, có chút luẩn quẩn trong lòng, anh thông cảm một chút đi."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Xem mặt mũi của em, cứ vậy đi."

Tiêu Trì nhìn vẻ mặt Diệp Phàm "Được rồi, anh sẽ cố hết sức mà làm", có loại xúc động muốn hộc máu.

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro