Chương 61: Thiên tài bỏ học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Vân Hi đưa cho Diệp Phàm một tờ giấy, "Đây là giấy cho phép nghe giảng ở đại học Nhân Xuyên, sau khi anh qua đó thì lấy thân phận học viên của ông ngoại em để ở bên cạnh ông ấy, Long Tổ bên kia cũng an bài bốn người ở bên cạnh ông ngoại, đều lấy thân phận là học viên, anh đừng xung đột với bọn họ."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đã biết, chờ anh giải quyết xong xuôi chuyện này, chúng ta tới hôn hôn được không?"

Bạch Vân Hi nhìn hai mắt đen nhánh tỏa sáng của Diệp Phàm, quay mặt qua, "Chờ anh giải quyết mọi chuyện xong xuôi rồi nói sau!"

"Nếu em không muốn hôn hôn, vậy chúng ta tới ngủ đi." Diệp Phàm nghiêng đầu duỗi đến trước mặt Bạch Vân Hi.

Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, nói: "Anh biết ngủ là có ý gì không?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Chính là đắp chăn, nói chuyện phiếm!"

Bạch Vân Hi: "......"

"Trời có mưa lớn, hôm nay anh ở lại nơi này, không quay về được không? Nếu trở về anh sẽ biến thành gà rớt vào nồi canh." Diệp Phàm nhu nhược đáng thương nói.

Bạch Vân Hi tức giận nhìn Diệp Phàm: "Được, anh đi ngủ ở phòng cho khách đi."

Diệp Phàm tiếc nuối nhìn Bạch Vân Hi: "Chỉ có một mình em ở, mua chung cư lớn như vậy làm gì? Còn có đến ba phòng cho khách! Em như vậy rất không tốt, nhiều người ngay cả phòng cũng không có để ở, một mình em lại có nhiều phòng như vậy, để không cũng không có ai dùng."

Bạch Vân Hi chống eo, cười một tiếng: "Em có tiền, tùy hứng!"

Diệp Phàm: "......"

......

Đại học Nhân Xuyên.

Diệp Phàm tùy tiện mở cửa ra, đi vào văn phòng.

"Tiêu giáo sư!" Diệp Phàm đứng trước mặt Tiêu Trì gọi một tiếng.

Tiêu Trì gật đầu với Diệp Phàm, đưa cho Diệp Phàm mấy quyển sách liền tự mình bận việc.

"Tiêu giáo sư, đây là ai vậy?" Sử giáo sư tò mò hỏi.

"Là học viên ta mới thu." Tiêu Trì lạnh lùng đáp.

"Di, lão Tiêu, ông lại thu học viên? Không phải đã nói không thu nữa sao?" Sử giáo sư khó hiểu nhìn Tiêu Trì.

Tiêu Trì liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, không tình nguyện nói: "Nhân duyên trùng hợp, thu thêm một người."

"Vậy sao, có thể làm cho ông phá lệ thu nhận, có thể nhìn ra được vị đồng học này hẳn là tài hoa hơn người, tư chất xuất chúng!" Sử giáo sư nhìn chằm chằm Diệp Phàm đáng giá từ trên xuống dưới một phen.

Diệp Phàm gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Không sai, không sai, ta thông minh tuyệt đỉnh, đã gặp qua là không quên được, là thiên tài ngàn năm khó gặp."

Sử giáo sư tức khắc bị chọc cười! "Tiểu đồng học, hình như ta chưa từng gặp qua cậu! Cậu tốt nghiệp từ học viện nào?"

"Ta? Ta không tốt nghiệp! Ta bỏ học!"

"Bỏ học?" Sử giáo sư tức khắc bị chấn kinh rồi.

Tiêu Trì đen mặt, hận không thể đi đến lấp kín miệng Diệp Phàm.

"Mấy tên ngu xuẩn trong học viện đó không dạy được ta, ta liền bỏ học!" Diệp Phàm đúng lý hợp tình nói.

Tiêu Trì: "......" Tên Diệp Phàm ngu ngốc này!

Sử giáo sư chớp chớp mắt, nhìn Tiêu Trì, nói: "Tiêu giáo sư, học viên ông mới thu này rất có ý tứ!"

"Được rồi, đừng nói hươu nói vượn, xem sách của ngươi đi." Tiêu Trì tức giận nói.

Diệp Phàm rầu rĩ ôm một chồng sách, đi qua một bên khác đọc lại.

......

Tiêu Trì vừa đi vào WC, Sử giáo sư ngồi ở đối diện Tiêu Trì liền lôi kéo Diệp Phàm nói chuyện.

"Tiểu đồng học, thanh âm của cậu có chút quen tai, ta nhớ ra rồi, cậu có phải tên cháu rể kia không?"

Tinh thần Diệp Phàm run lên, nói: "Ông biết ta sao? Không sai, chính là ta."

"Cậu đã là cháu rể Tiêu giáo sư, sao còn gọi là Tiêu giáo sư chứ, như vậy quá xa lạ." Mi mắt Sử giáo sư cong cong dò hỏi.

Diệp Phàm thở dài, bất đắc dĩ nói: "Không có biện pháp! Ông ấy không cho ta gọi ông ấy là ông ngoại, cũng không cho ta gọi ông ấy là Tiêu lão đầu! Ông ấy thật quá phiền toái!"

Sử giáo sư kích động nhìn Diệp Phàm, giống như là tìm được tri âm, nói: "Tiêu giáo sư tương đối cổ hủ, quy củ cũng nhiều, có chút không dễ ở chung lắm!"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Chính xác a!"

"Tiểu đồng học, làm sao cậu quen được Tiêu lão sư vậy?"

"Ta theo đuổi cháu ngoại ông ấy, sau đó liền quen!"

"Tiểu đồng học, gần đây hình như tinh thần Tiêu lão sư không tồi, người cũng trẻ ra vài tuổi, ta thấy có phải nhờ công dụng của Thập Toàn Đại Bổ Hoàn cậu đưa không?" Sử giáo sư hỏi.

Diệp Phàm đắc ý cười, nói: "Đúng vậy! Ban đầu ta đưa cho ông ấy, ông ấy còn không cần, dược tốt như vậy, người bình thường ta còn không cho."

"Tiểu đồng học, cháu ngoại mà cậu theo đuổi kia là Bạch tam thiếu sao?" Sử giáo sư đè kích động trong lòng xuống, duy trì sắc mặt bình tĩnh hỏi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Nghe được Diệp Phàm nói 'Đúng vậy!' Trong lòng Sử giáo sư kích động không thôi!

"Cậu theo đuổi Bạch tam thiếu, Bạch tam thiếu có phản ứng gì không?" Sử giáo sư bát quái hỏi tiếp.

Diệp Phàm gật gật đầu, có chút buồn bực nói: "Có, em ấy tống cổ ta tới làm học viên cho lão già thúi, đúng là phiền toái muốn chết."

"Bạch tam thiếu không có tìm người đánh ngươi sao?" Sử giáo sư khó hiểu hỏi.

"Vì sao các ngươi ai cũng hỏi ta như vậy, Vân Hi vì sao phải đánh ta?" Diệp Phàm mờ mịt hỏi.

Sử giáo sư: "......" Đương nhiên là bởi vì ngươi thiếu đánh.

......

Tiêu Trì vừa đi WC trở về, không khí trong văn phòng lập tức thay đổi.

"Lão Tiêu a! Ta đã nói mà, ông làm sao lại thu đồ đệ, thì ra là cháu rể tương lai! Cái này thì đúng rồi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, một thân bản lĩnh này của ông truyền cho người khác ít nhiều cũng có chút luyến tiếc, truyền cho người trong nhà thì không còn gì luyến tiếc rồi!" Sử giáo sư nói.

Tiêu Trì: "......" Ông chỉ là ra ngoài đi WC một chuyến mà thôi! Tên ngu ngốc Diệp Phàm này cái gì cũng đều nói với người ta.

Tiêu Trì hung tợn nhìn Diệp Phàm, nói: "Ta không phải đã bảo ngươi không cần nói lung tung sao?"

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Ta không có nói lung tung a!"

Tiêu Trì: "......" Còn may ông không có bị bệnh tim, nếu không một giây sau liền bệnh phát thân vong! Bất quá, cho dù ông không có bệnh tim nhưng cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ không có cũng thành sắp có. "Ngươi và Vân Hi còn chưa có thành đâu, ngươi đừng có nói hươu nói vượn khắp nơi như vậy, làm bại hoại thanh danh Vân Hi."

Diệp Phàm không cho là đúng nói: "Ta đã tìm người tính qua, ta và Vân Hi rất đăng đối."

Tiêu Trì: "......" Ngươi bỏ ra bao nhiêu tiền mới để thầy bói người ta nói mê sảng dỗ ngươi vui vẻ như vậy?

Diệp Phàm lấy một cây hồ lô đường từ trong ba lô hỏi: "Ông ăn không?"

Tiêu Trì rống lên một tiếng, nói: "Không ăn!" Tên ngu ngốc Diệp Phàm này, lớn tuổi như vậy còn gặm hồ lô đường, tiểu tử này cũng không nhìn xem nơi này là chỗ nào sao? Đây là chỗ công tác, Diệp Phàm coi chỗ là chỗ nào chứ, quán trà sao?

Diệp Phàm: "Không ăn thì không ăn, ông to tiếng với ta như vậy làm gì?"

Tiêu Trì: "......"

"Tiêu giáo sư, ông như vậy là không đúng rồi, hai người sau này là người một nhà, ông hung hăng như vậy không tốt lắm đâu!" Sử giáo sư vui sướng khi người gặp họa nói.

Diệp Phàm quay đầu nhìn Sử giáo sư một cái, gật gật đầu, tán đồng nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Tiêu giáo sư, ông có một đồng sự thông tình đạt lý như vậy, sao lại không chịu học hỏi người ta một chút."

Tiêu Trì: "......" Tên Diệp Phàm ngu ngốc này, không biết Sử giáo sư và ông là đối thủ một mất một còn sao? Cái thứ hư đốn chung trận tuyến với đối thủ một mất một còn của ông, còn trông cậy ông không phản đối chuyện của mình với Bạch Vân Hi.

Tiêu Trì chờ mấy giáo sư văn phòng rời khỏi, trong văn phòng chỉ còn lại ba giáo sư.

Theo lý mà nói, người mới như Diệp Phàm nên ở cùng một phòng với nghiên cứu sinh, nhưng Sử giáo sư rất thích Diệp Phàm, Diệp Phàm mới đến nửa ngày, ông ấy liền cho Diệp Phàm một cái bàn lớn ở trong góc để hoạt động.

"Diệp đồng học, sau này cậu ngồi ở đây làm việc là được." Sử giáo sư nói.

"Sử giáo sư, ông thật biết điều, so với ông ngoại thật kia của ta thì biết điều hơn nhiều, nếu không phải ông ấy là ông ngoại của Vân Hi, ta mới không cần để ý đến ông ấy." Diệp Phàm nói.

Sử Vị cười cười, nói: "Đó là đương nhiên, Tiêu giáo sư người này cái gì cũng tốt, chỉ là quá cổ hủ."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Tiêu lão đầu quá khó tính!"

Tiêu Trì nhìn hai người Sử Vị và Diệp Phàm ngưu tầm ngưu, mã tầm mã lăn thành một đoàn lẩm nhẩm lầm nhầm, cảm thấy huyết áp cọ cọ tăng lên!

......

Mấy bộ đội đặc chủng giả trang thành học viên ngồi ở văn phòng nghiên cứu sinh đối diện với Tiêu Trì.

Vì để bảo đảm Tiêu Trì an toàn, hai người còn lắp đặt máy nghe trộm ở trong văn phòng Tiêu Trì, cả đoạn đối thoại trong văn phòng cũng không trốn được tai mắt hai người.

"Diệp Phàm kia rốt cuộc là có lai lịch gì? Sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta đi?" Hồ Lâm mặt đầy câm nín hỏi.

"Không biết, Diệp Phàm kia hình như có một chân với Bạch tam thiếu." Trần Viêm nhàn nhạt nói.

"Diệp Phàm thật sự có một chân với Bạch tam thiếu, không phải là tiểu tử kia đeo bám sao?"

"Quan hệ của bọn họ hình như thật sự là không tồi, Diệp Phàm có thể tự do ra vào văn phòng Bạch tam thiếu, ta còn nghe nói Diệp Phàm từng qua đêm ở chung cư của Bạch tam thiếu nữa."

"Ánh mắt Bạch tam thiếu làm sao vậy? Cư nhiên thích người như Diệp Phàm." Hồ Lâm lắc lắc đầu nói.

"Củ cải rau xanh, mỗi người mỗi sở thích, có lẽ là Bạch tam thiếu nhìn quen mấy thứ phổ thông tầm thường, cho nên mới có sở thích khác người như vậy! Phía trên cũng từng điều tra qua Diệp Phàm, hắn có chút thần bí, hắn là được Bạch Vân Hi giới thiệu tới đây, lại có quan hệ không tồi với Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi là cháu ngoại Tiêu giáo sư , y cũng không đến mức tìm người tới hại ông ngoại y, ta nghĩ Diệp Phàm hẳn là sẽ không ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ của chúng ta."

"Ngươi xác định sao, tiểu tử kia hình như có chút kỳ ba, nhìn qua chính là kiểu người vướng chân vướng tay."

"Diệp Phàm hình như là do Bạch Vân Hi không tin được chúng ta, cố ý đưa tới đây bảo hộ Tiêu Trì."

"Lấy năng lực của tên tiểu tử Diệp Phàm kia bảo hộ Tiêu Trì?" Hồ Lâm ghét bỏ nói.

"Quản nhiều như vậy làm gì, chúng ta chỉ cần bảo hộ Tiêu Trì cho tốt là được." Trần Viêm nghiêm mặt nói.

......

"Ông ngoại, có việc sao?" Bạch Vân Hi hỏi.

"Có, con mau đến mang con heo kia đi cho ta!" Thanh âm Tiêu Trì tức muốn hộc máu truyền vào trong tai Bạch Vân Hi.

Bạch Vân Hi thở dài, nói: "Ông ngoại, gần đây người rất cần người bảo hộ, bằng không để qua một khoảng thời gian nữa đi"

"Quá một khoảng thời gian nữa? Quá một khoảng nữa con sẽ phải đến nhặt xác cho ông ngoại con." Tiêu Trì tức giận nói.

Bạch Vân Hi bất đắc dĩ cười cười, "Ông ngoại, người đừng nói giỡn như vậy......"

Tiêu Trì trợn mắt, nói: "Ta không phải đang nói giỡn!"

Bạch Vân Hi cười cười, an ủi nói: "Ông ngoại, người nhẫn nhịn thêm một đoạn thời gian nữa đi, cách mạng văn hóa mười năm ngài cũng trụ lại được, hiện tại chỉ là một tên Diệp Phàm thôi......"

Bạch Vân Hi cúp điện thoại, thở ra một hơi.

Bạch Vân Phỉ ngồi trên sô pha, nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Ông ngoại tìm em làm gì vậy?"

Bạch Vân Hi lắc đầu, nói: "Không có gì."

Bạch Vân Phỉ nhìn đồ chơi bên cạnh Bạch Vân Hi: "Dương đà này là em mua sao? Không nghĩ ra em lại thích thứ này?"

Bạch Vân Hi lắc đầu, nói: "Không phải em mua, là có người tặng."

"Người khác đưa? Từ nhỏ đến lớn em từng nhận được không ít đồ cổ, châu báu, rượu vang đỏ sang quý, chị nghĩ là sẽ không có người bình thường nào tặng em đồ chơi lông nhung như vậy, ai tặng?" Bạch Vân Phỉ tò mò hỏi.

Bạch Vân Hi từ nhỏ đã là một thiếu niên lạnh nhạt, tuổi còn bé đã thích mặc quần áo hai màu đen trắng, tuy lớn lên đáng yêu lại luôn banh mặt, bởi vì thân thể Bạch Vân Hi từ nhỏ đã không tốt cho nên người trong nhà cũng không dám làm trái ý Bạch Vân Hi, sợ Bạch Vân Hi giận đến bệnh.

"Diệp Phàm!" Bạch Vân Hi nói.

Bạch Vân Phỉ cười cười, nói: "Chị cũng đoán là tiểu tử kia." Người bình thường không thể nghĩ ra được cái ý tưởng như vậy!

Bạch Vân Hi: "......"

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro