Chương 62: Diệp Phàm vẽ bùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phàm dọn ra khoảng trống để một chồng phù chú lên, lại lấy bút vẽ phù ra, chuẩn bị vẽ phù.

"Diệp đồng học, cậu đang làm gì vậy?" Sử giáo sư tò mò hỏi.

"Ta sao? Vẽ phù a!"

"Diệp đồng học vẽ phù cho mình dùng sao?"

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Không phải, ta bán! Lão bà tương lai của ta thích kẻ có tiền, ta phải vẽ mấy tấm phù chú đi bán, kiếm ít tiền."

"Vậy sao, thì ra là thế! Diệp đồng học cậu cũng thật cần cù, bây giờ người trẻ tuổi biết tiến tới giống cậu quá thiếu thốn! Phù này có thể bán được sao?" Sử giáo sư tò mò hỏi.

"Có thể." Diệp Phàm khẳng định.

"Ai mua?"

"Thần côn!"

Sử giáo sư : "......"

Sử giáo sư ở bên cạnh Diệp Phàm hỏi tới hỏi lui đủ tin tức, rồi vui vẻ đi tìm Tiêu Trì.

"Tiêu giáo sư, chuyện này là ông không đúng rồi! Ông xem Diệp Phàm đi, cậu ấy là một đứa trẻ tốt! Sao ông có thể bức người ta đến nỗi phải giao du với thần côn như vậy, người ta kiếm tiền không dễ dàng gì, hãm hại lừa gạt cũng dám dùng, Bạch Vân Hi không phải rất có tiền sao, hà tất phải cưỡng cầu với nửa kia như vậy?" Sử giáo sư lắc đầu, than ngắn thở dài nói.

Tiêu Trì ngẩng đầu nhìn Sử giáo sư, thầm nghĩ: Ngu ngốc, ông thì biết cái gì! Thần côn đó chính là đại sư Long Hổ Sơn a, phù chú kia 100 vạn một tấm, người bình thường chắc chắn không mua nổi! Không thể không nói, Diệp Phàm này nhìn qua không đáng tin cậy nhưng mà vẫn có chút tài năng.

Tiêu Trì nhìn Sử giáo sư, nói: "Ông không hiểu biết nội tình, ít nói vài câu đi."

Sử giáo sư khẽ hừ một tiếng, nói: "Diệp Phàm là một đứa trẻ tốt, đáng tiếc, cháu gái ta đã gả chồng, bằng không a!"

Tiêu Trì tức giận liếc mắt nhìn Sử giáo sư một cái: "Cho dù cháu gái ông không gả chồng thì Diệp Phàm cũng chướng mắt! Hắn chỉ thích cháu ngoại ta."

Sử giáo sư : "......"

Tiêu Trì nhìn sắc mặt khó coi của Sử giáo sư, tức khắc có loại khoái cảm cuối cùng cũng hòa được một ván!

......

"Đạo sư, luận văn con viết xong rồi." Dương Phi đi vào văn phòng, cung kính nói với Tiêu Trì.

Tiêu Trì gật đầu, nói: "Được rồi, chờ ta có thời gian rảnh sẽ xem giúp con."

"Vâng."

Diệp Phàm vẫy vẫy tay với Dương Phi, điệu bộ ông cụ non nói: "Lấy lại đây đi, Tiêu lão đầu không rảnh, ta xem giúp ngươi là được!"

"Diệp thiếu, ngươi cũng ở đây sao?" Dương Phi nhìn thấy Diệp Phàm, trong lòng tức khắc trở nên vui vẻ.

"Đạo sư, ta đưa cho Diệp thiếu xem trước một chút." Dương Phi nói.

Tiêu Trì đen mặt, nói: "Cầm đi đi."

Trong lòng Tiêu Trì trợn mắt, tên ngu ngốc Diệp Phàm này không biết gần đây làm tốt quan hệ với lão cáo già Sử lão đầu như thế nào, Sử lão đầu thì cũng thôi đi, ngay cả tiểu tử Dương Phi này ngày thường nghiêm túc chính trực, một đệ tử đứng đắn như vậy không biết vì sao sau khi gặp Diệp Phàm lại bắt đầu trở nên chân chó!

"Diệp thiếu, phòng ở kia của ngươi không có vấn đề đi?" Dương Phi hỏi.

Diệp Phàm xua xua tay, ngạo nghễ nói: "Có ta ở đó, có thể xảy ra vấn đề gì chứ!"

Dương Phi gật đầu, nói: "Nói cũng đúng!"

"Những lời này ngươi diễn giải sai rồi, hẳn là có nghĩa như này......"

Dương Phi ngồi với Diệp Phàm một lúc liền cảm thán, "Diệp thiếu, ngươi thật lợi hại!"

"Ta là thiên tài mà, đương nhiên phải lợi hại rồi!"

Diệp Phàm và Dương Phi thảo luận vấn đề hơn nửa tiếng đồng hồ, Diệp Phàm cho Dương Phi không ít kiến nghị đúng trọng tâm.

Diệp Phàm xua tay, nói: "Cầm đi sửa lại đi."

Dương Phi gật đầu, nói: "Được, Diệp thiếu, gần đây ta gặp được một đoạn cổ văn không thể diễn giải được, ngươi có thể xem giúp ta một chút không?"

"Dù sao cũng đang nhàn rỗi, ngươi lấy lại đây đi."

Dương Phi gật đầu, nói: "Được."

Vốn dĩ có rất nhiều vấn đề Dương Phi còn muốn hỏi Tiêu Trì, nhưng gần đây Tiêu Trì có nhiệm vụ, Dương Phi cũng không dám lấy việc này đi phiền Tiêu Trì, nếu có Diệp Phàm ở đây, Dương Phi liền cảm thấy chuyện này có thể giải quyết tốt, tuy Diệp Phàm còn trẻ tuổi nhưng diễn giải cổ văn không hề kém hơn Tiêu giáo sư chút nào.

Sử giáo sư nhìn Dương Phi và Diệp Phàm, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, ban đầu ông còn cho rằng Diệp Phàm là người đi cửa sau, kết quả tiểu tử này hình như thực sự có chút tài năng. Dương Phi ông cũng biết, là đệ tử đắc ý của Tiêu lão đầu, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, y bát của Tiêu lão đầu hẳn là đều truyền lại cho Dương Phi, hiện tại nhiều thêm một Diệp Phàm, Sử giáo sư lại có chút không xác định được.

Ban đầu Sử giáo sư còn cho rằng một núi không chứa hai hổ, quan hệ của Dương Phi và Diệp Phàm sẽ không tốt lắm, nhưng hiện tại nhìn Dương Phi với Diệp Phàm, Sử giáo sư lại có chút không rõ lắm, quan hệ của hai người này tốt đẹp như vậy, bộ dáng Dương Phi đối với Diệp Phàm chính là vui vẻ phục tùng.

"Tiêu lão đầu, bản lĩnh cổ văn của đồ đệ mới này của ông không tồi!" Sử giáo sư là người học lịch sử, cũng từng đọc qua cổ văn, người thạo nghề vừa ra tay liền biết, Sử giáo sư nghe Diệp Phàm và Dương Phi thảo luận vài câu thì biết Diệp Phàm chắc chắn không phải bao cỏ!

"Chỉ số thông minh của hắn không có vấn đề, gặp qua là nhớ, bất quá EQ chỉ là phụ." Tiêu giáo sư nói.

Sử giáo sư gật đầu, trong lòng hiện lên vài phần hiểu rõ.

......

Diệp Phàm lười biếng ngồi trong văn phòng vẽ phù, chế tạo pháp khí, thời gian rảnh thì xem phim hoạt hình, vui vẻ ăn đồ ăn vặt.

Điện thoại Diệp Phàm vang lên, Diệp Phàm nhìn thấy tên người gọi thì nhanh chóng tiếp điện thoại.

"Vân Hi em tìm anh a! Nhớ anh sao?"

"Không có việc gì, có anh ở đây thì sao mà có chuyện gì được chứ!"

"Anh? Anh không có đắc tội với người khác, anh ở chung với đồng nghiệp của ông ngoại em rất tốt, chỉ là ông ngoại em không dễ ở chung lắm."

"Anh đã biết, anh sẽ không gây chuyện."

......

Một bóng dáng thướt tha xuất hiện ở ngoài văn phòng nghiên cứu sinh.

"Anh, em mang cơm tới cho anh." Trần Khả Lam mặc chiếc đầm hồng nhạt, một thân trang điểm cực kỳ giống sinh viên bình thường.

Trần Viêm cười cười, nói: "Khả Lam, em đi làm chuyện của em trước đi, anh em ăn cơm hộp là được rồi."

Trần Khả Lam lắc đầu, nói: "Cái đó sao mà được chứ, anh mà bận một chút thì sẽ không biết tự chăm sóc mình gì hết."

Trần Viêm cười cười, có chút bỡn cợt nói: "Em gái, em thật là hiền huệ, ai mà cưới được em đúng thật có phúc!"

Trần Khả Lam trừng mắt nhìn Trần Viêm, tức giận nói: "Anh, anh chỉ biết lấy em ra nói giỡn thôi."

"Diệp Phàm." Nhìn thấy Diệp Phàm trong văn phòng Tiêu Trì, Trần Khả Lam không nhịn được nhăn mày lại.

Trần Viêm nghi hoặc nhìn sắc mặt Trần Khả Lam: "Làm sao vậy, Khả Lam, em biết tiểu tử Diệp Phàm này sao?"

Trần Khả Lam gật đầu, nói: "Không sai, hắn là một tên vô lại!"

Trần Viêm có chút tò mò nói: "Em từng có tiếp xúc với hắn?"

Trần Khả Lam gật đầu, nói: "Trước đó hắn đánh nhau ẩu đả, bị em bắt vào Cục Cảnh Sát, Bạch tam thiếu đến nộp tiền bảo lãnh cho hắn."

"Bạch Vân Hi đến nộp tiền bảo lãnh cho hắn?" Trần Viêm tràn đầy ngoài ý muốn nói.

Trần Khả Lam gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Trần Viêm: "......"

"Người kia hình như có chút thủ đoạn, chẳng qua đó chỉ là tên vương bát đản, thấy tiền liền sáng mắt, không có chút lòng đồng tình nào." Trần Khả Lam nói.

......

"Diệp thiếu, ngươi đang vẽ Khư Bệnh Phù sao?" Dương Phi hỏi.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Không phải, đây là Lôi Quang Phù!"

"Diệp thiếu, cái này bán được sao?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, đám thần côn kia đặt hàng."

Dương Phi gật gật đầu, nói: "Thì ra là vậy!"

"Diệp thiếu, Khư Bệnh Phù kia ngươi có còn không? Ta muốn mua một tấm." Dương Phi nói.

Diệp Phàm híp mắt, nói: "Có thì có, bất quá, tăng giá rồi."

Dương Phi nhìn Diệp Phàm, nghĩ nghĩ, nói: "Diệp thiếu, chúng ta là chỗ quen biết đã lâu, ngươi không thể giảm giá một chút sao?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Được rồi, xem trên phần quen biết của chúng ta, 50 vạn!"

Dương Phi: "......"

......

Sử Vị đi tới bên cạnh Tiêu Trì, nói: "Tiêu lão đầu, ông dạy đồ đệ như thế nào vậy? Quốc gia đã phản đối phong kiến mê tín nhiều năm như vậy, hai tên đồ đệ của ông cư nhiên còn tin tưởng phù chú!"

Tiêu Trì xoa trán, nói: "Mỗi người đều có tín ngưỡng riêng! Thế giới này vốn dĩ có rất nhiều chuyện không thể dùng lý lẽ bình thường để giải thích."

Sử Vị: "......"

"Một tấm 50 vạn, nhìn dáng vẻ này xem ra cháu ngoại ông đúng là đã bức Diệp Phàm đến bước đường cùng rồi, cư nhiên có thể lấy giá trên trời như vậy để bán phù!" Sử Vị lắc đầu nói.

"50 vạn, đã là giá hữu nghị, nếu như ông đi mua, vậy phải lấy 100 vạn." Tiêu Trì hung tợn nói.

Sử Vị cười nhạo một tiếng, nói: "Tiêu lão đầu, ông nghĩ ta bị ngốc sao? 100 vạn mua một tờ giấy vô dụng?"

Tiêu Trì lắc đầu, nói: "Yên tâm, không cần ông mua, người biết nhìn hàng còn chê ít nữa kìa."

Sử Vị nhìn Tiêu Trì, nói: "Tiêu lão đầu, ông bị trúng tà?"

Tiêu Trì liếc mắt nhìn Sử Vị, nói: "Ông mới trúng tà!"

......

Tiêu Trì nói với Diệp Phàm: "Đợi lát nữa ta phải tới Quân khu."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Ta cũng đi."

Tiêu Trì: "......"

Diệp Phàm đi theo Tiêu Trì ngồi vào một chiếc ô tô.

Trần Viêm và Hồ Lâm một người ngồi ở ghế điều khiển, một người ngồi ở ghế phụ, Hồ Lâm ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng tò mò quay đầu nhìn Diệp Phàm một cái.

Xe chạy trên đường một giờ, bỗng nhiên đôi mắt Diệp Phàm lóe lên hàn quang.

"Giảm tốc độ! Mau xuống xe!"

Tiêu Trì nghe được Diệp Phàm nói, tức khắc có loại xúc động muốn hộc máu, "Đang trên đường cao tốc đấy!"

Diệp Phàm đấm một quyền lên đỉnh xe, đánh đỉnh xe thành một lỗ thủng lớn.

Diệp Phàm mang theo Tiêu Trì nhảy ra từ trên đỉnh xe, một tay kéo Tiêu Trì, một chân đạp trên đỉnh xe, nhảy tới giữa không trung, Diệp Phàm vung tay một cái, chiếc xe liền bị cắt thành hai phần, giơ chân đạp nửa sau xe vào trong hồ bên đường cao tốc, chiếc xe ở trong hồ "ầm vang" nổ mạnh một tiếng.

Diệp Phàm mang theo Tiêu Trì đáp xuống bên cạnh đường cao tốc, Tiêu Trì đứng ở bên cạnh Diệp Phàm, nhìn nửa chiếc xe bị cháy đen trong hồ, chân không khỏi mềm xuống.

Tiêu Trì đứng bên bờ hồ, sắc mặt bình tĩnh, "Làm sao ngươi biết có thuốc nổ?"

"Ta từng xem phim điện ảnh!"

"Phim điện ảnh?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, phim điện ảnh đều diễn như vậy, ta nghe được âm thanh tí tách."

Trần Viêm và Hồ Lâm đi ra khỏi xe, sự cố phát sinh đột ngột, tuy Trần Viêm đã giảm tốc độ nhưng hai người đều bị thương, may mà tính năng phòng hộ của ô tô không tồi, vậy nên đều không có nguy hiểm đến tính mạng.

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro