Chương 66: Tịnh Đế Bích Phù Dung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phàm cầm mười phần bò bít tết, từng ngụm từng ngụm nhai, tướng ăn dị thường hung mãnh, xung quanh có không ít người trộm nhìn về phía hai người.

Bạch Vân Hi nhìn bộ dáng như quỷ chết đói đầu thai của Diệp Phàm, bất đắc dĩ nói: "Anh ăn chậm một chút, có đủ không? Nếu không đủ em đi lấy thêm cho anh."

Diệp Phàm vẫy vẫy tay, hàm hồ đáp: "Không cần! Nữ nhân kia cư nhiên nói Đổi Vận Châu anh tặng cho em xấu, đúng là sửu bát quái không có ánh mắt!"

Bạch Vân Hi: "......" Đổi Vận Châu Diệp Phàm cho y không đẹp được chỗ nào, nhưng ánh mắt của Diệp Phàm hữu hạn, Bạch Vân Hi cũng không cầu quá nhiều.

Đồng hồ hàng hiệu, y muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, Đổi Vận Châu thì khác, đây là Diệp Phàm đưa, có thể trừ tà giữ bình an.

"Bạch tam thiếu, Diệp thiếu, lại gặp mặt."

Diệp Phàm ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn người tới, rất nhanh liền phản ứng lại, "Ông là người ở trên máy bay kia."

Bạch Vân Hi nhìn thoáng qua Diệp Phàm, không khỏi ngoài ý muốn, Diệp Phàm cư nhiên quen biết với Trần Tùng Bân, Trần Tùng Bân là chủ một xí nghiệp tư nhân có tiếng ở trong nước, ham thích sưu tầm, thường xuyên tham gia các loại hội đấu giá.

"Diệp thiếu, ngươi tới hội đấu giá có mục tiêu gì không?" Trần Tùng Bân hỏi.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Còn chưa có, Trần lão có mục tiêu gì sao?"

"Ta sao? Ta tin tưởng có rất nhiều người có cùng mục tiêu với ta." Trần lão cười cười, lấy ra một tấm ảnh chụp.

Diệp Phàm nhìn ảnh chụp, tức khắc kinh sợ, "Tịnh Đế Bích Phù Dung!"

Bích Phù Dung là một loại linh dược, Bích Phù Dung cây đơn Diệp Phàm không để vào mắt, nhưng Tịnh Đế Bích Phù Dung lại khiến cho Diệp Phàm động tâm, dược hiệu của Tịnh Đế Bích Phù Dung lớn hơn Bích Phù Dung cây đơn mấy chục lần.

"Cây hoa sen này không đơn giản, nghe nói hạt giống của nó đi ngược dòng thời gian về thời kỳ Đại Vũ trị thủy, hạt sen yên lặng ở trong cổ mộ mấy ngàn năm, sau khi gieo xuống cư nhiên có thể nảy mầm, thật lợi hại!"

"Cho dù lịch bất phàm thì cũng chỉ là một gốc hoa sen mà thôi." Bạch Vân Hi nhàn nhạt nói.

"Nói như vậy cũng đúng, nhưng hoa sen đặc biệt như vậy mua về cũng là một chuyện rất có mặt mũi." Trần Tùng Bân nói.

Bạch Vân Hi cười cười, nói: "Như vậy cũng không sai." Hiện tại người ta mua đồ về có bao nhiêu phần là bởi vì yêu thích, vẫn là vì mặt mũi nhiều hơn.

"Diệp thiếu, nghe nói Chương lão bản đã cùng vợ cũ ông ấy phục hôn, việc này phải kể đến công lao của Diệp thiếu a!" Trần Tùng Bân cảm thán.

Diệp Phàm nhàn nhạt nói: "Bắt người tiền tài, giúp người tiêu tai! Là chuyện nên làm, nên làm mà thôi."

Trần Tùng Bân cười cười, sau khi hàn huyên vài câu với Diệp Phàm liền rời đi.

"Anh có hứng thú với Bích Phù Dung kia?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đó là một cây linh dược, anh nhất định phải lấy tới tay." Diệp Phàm thầm nghĩ: Vận khí của hắn không tồi, mới vừa có được nội đan hải thú, sau lại thấy được Tịnh Đế Bích Phù Dung, dược lực trong nội đan hải thú có hơi hung mãnh, nếu có Bích Phù Dung điều hòa dược hiệu thì tốt rồi.

"Giá cả Bích Phù Dung này sẽ không thấp." Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm khó hiểu nói: "Một gốc hoa sen mà thôi, rất quý sao?"

Bạch Vân Hi gật gật đầu, nói: "Rất quý, có một lời đồn về Tịnh Đế Bích Phù Dung, đồn rằng ăn được hạt sen của Bích Phù Dung này là có thể trường sinh bất lão!"

Diệp Phàm cau mày, cười nhạt một tiếng, nói: "Trường sinh bất lão? Trường sinh bất lão nào có dễ như vậy."

Bạch Vân Hi gật gật đầu, thầm chấp nhận, nói: "Trường sinh bất lão đương nhiên chỉ là mánh lới, bất quá, nghe nói thuốc được điều chế từ Tịnh Đế Bích Phù Dung đúng là có công hiệu kéo dài tuổi thọ."

Diệp Phàm cau mày, thầm nghĩ: Trên đời này không thiếu trung y có thủ đoạn cao minh, lấy trình độ những người kia không thể phát huy ra toàn bộ công hiệu của Tịnh Đế Bích Phù Dung, nhưng phát huy một hai phần hẳn là không thành vấn đề.

"Viên trân châu đen anh mua kia có phải có vấn đề gì không?" Bạch Vân Hi hỏi.

"Đó không phải là trân châu đen, là nội đan yêu thú!" Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi kinh ngạc trừng lớn mắt, nói: "Thật sự có thứ như vậy sao?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Có! Vì sao không có?"

Bạch Vân Hi cười cười, nói: "Em còn cho rằng thứ kia chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, anh đúng là chiếm được tiện nghi lớn!"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Cho nên mới nói ánh mắt của anh rất tốt, em đi theo anh không cần lo lắng có hại."

Ở đại lục tu chân, nội đan yêu thú cấp thấp cũng không đáng giá bao nhiêu, ngay cả tu nhị đại như hắn để đại ca tùy tiện ra ngoài rèn luyện một chút là có thể mang về mấy chục viên, nhưng nội đan yêu thú có chứa thần tính thì đáng giá, nội đan như vậy có thể tăng tư chất, ở đại lục tu chân cũng không dễ tìm, càng không cần nói đến nơi này.

"Em giúp anh đi lấy thêm hai phần bò bít tết." Bạch Vân Hi đứng lên nói.

"Được, lấy cả cua lớn nữa!"

Bạch Vân Hi trợn mắt, nói: "Được!"

Vân San San đứng ở ngoài nhà ăn nhìn Bạch Vân Hi giúp Diệp Phàm lấy đồ, cắn môi chạy đi!

......

Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm dạo qua một vòng trong khu triển lãm, Diệp Phàm lại coi trọng thêm mấy cây dược liệu, tiêu hơn 2000 vạn.

"Bạch tam thiếu, thật trùng hợp!" Tống Kỳ Minh nhìn thấy Diệp Phàm, cười lạnh một tiếng, "Đều nói Bạch tam thiếu ngươi phẩm hạnh cao khiết, ngồi mà trong lòng không loạn, thì ra lại là do khẩu vị không giống người thường sao? Không nghĩ tới ngươi lại thích tên nhà quê như vậy."

Bạch Vân Hi cười cười, nói: "Tống thiếu thật có diễm phúc! Bạn đồng hành mỗi lần không ai giống ai, không biết Lý tiểu thư nghĩ như thế nào."

Tống Kỳ Minh vốn dĩ muốn theo đuổi Giang gia Giang Thục Nhã trong tứ đại gia tộc, đáng tiếc không theo đuổi được, chỉ có thể đính hôn với Lý Đồng, Lý Đồng cũng xuất thân từ tứ đại gia tộc, nhưng tư sắc cùng địa vị trong gia tộc lại không thể sánh bằng Giang Thục Nhã.

Tống Kỳ Minh khẽ hừ một tiếng, mắng câu "Mất mặt không biết xấu hổ" liền mang bạn gái bên cạnh rời đi.

Diệp Phàm nhìn bóng dáng Tống Kỳ Minh rời đi, nghi hoặc hỏi: "Gã nói không đúng tí nào, đồ nhà quê là đang nói ai chứ?"

Bạch Vân Hi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói: "Anh cảm thấy là ai?"

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Chẳng lẽ là anh sao?"

Bạch Vân Hi gật gật đầu, nói: "Đương nhiên, ngoại trừ anh còn có thể là ai?"

Sắc mặt Diệp Phàm trầm xuống, "Ngu ngốc không có ánh mắt, gã cư nhiên cảm thấy bổn thiếu gia là đồ nhà quê, hình như gã có địch ý với em?" Diệp Phàm đã đi theo bên cạnh Bạch Vân Hi được một đoạn thời gian, đây là lần đầu tiên gặp được người có địch ý với Bạch Vân Hi như vậy.

"Giữa em với gã từng có chút va chạm." Ở kinh đô, Tống, Bạch, Giang, Lý tứ đại gia tộc ngang bằng, địa vị của Tống Kỳ Minh cùng hắn xấp xỉ, đương nhiên không cần cho y mặt mũi.

"Vậy sao, các ngươi từng có chuyện vui gì?"

"Gã từng theo đuổi một vị mỹ nữ, bất quá, mỹ nữ kia không có đáp lại gã, ngược lại tỏ vẻ có hảo cảm với em, chắc là gã cảm thấy như vậy quá mất mặt cho nên vẫn luôn đối nghịch với em." Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Tiểu tử này thật không có phong độ!"

Bạch Vân Hi gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

"Nữ nhân kia là ai?"

Bạch Vân Hi trầm mặt không nói gì, nữ nhân kia là người Giang gia trong tứ đại gia tộc ở kinh đô, đồng thời cũng có tiếng là mỹ nữ đệ nhất kinh đô, tên gọi Giang Thục Nhã, Bạch Vân Hi cảm thấy nữ nhân Giang Thục Nhã này không dễ chọc chút nào.

Năm đó Bạch gia và Tống gia sắp tiến hành một lần hợp tác, nàng ở bên trong châm ngòi vài câu liền chọc cho Tống Kỳ Minh căn thù y đến tận xương tủy, Bạch gia vẫn luôn lấy y làm trung tâm, thấy Tống Kỳ Minh nhằm vào y tự nhiên có thành kiến với Tống gia, bởi vậy mà chuyện hợp tác giữa hai nhà đương nhiên cũng không giải quyết được gì.

......

"Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi." Bạch Vân Hi mang Diệp Phàm đi vào phòng bán đấu giá ngầm.

Trong phòng bán đấu giá đã có hơn phân nửa người đến ngồi.

Bạch Vân Hi và Diệp Phàm dựa theo số dãy ghế ngồi xuống.

"Bạch tam thiếu, đã lâu không gặp!"

Bạch Vân Hi nhíu nhíu mày, nói: "Giang tiểu thư, đã lâu không gặp, nghe nói cô xuất ngoại, không nghĩ tới đã trở về rồi."

Bạch Vân Hi nhíu nhíu mày, cảm thấy chỗ ngồi của Giang Thục Nhã vừa vặn ở bên cạnh y không phải là trùng hợp.

"Ta vừa mới trở về thôi, không so được với Bạch tam thiếu, ở nước ngoài ngốc hai năm mới lấy được học vị tiến sĩ, Bạch tam thiếu hình như mới chỉ dùng một năm rưỡi mà thôi." Giang Thục Nhã cười cười nói.

Bạch Vân Hi còn chưa có mở miệng, Diệp Phàm đã lên tiếng, nói: "Vân Hi, ghế dựa của anh có chút cứng, mông anh đau, em đổi với anh đi."

Bạch Vân Hi: "...... Được!"

Giang Thục Nhã đánh giá Diệp Phàm trên mặt vẫn duy trì mỉm cười khéo léo như cũ, "Tiểu huynh đệ, nhìn cậu có chút lạ mắt!"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta vừa mới đến kinh đô, cho nên cô khẳng định là không biết ta!"

Giang Thục Nhã: "......"

Chỗ ngồi của Vân San San cùng Trần Khả Lam ở góc nghiêng với chỗ ngồi của Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, Trần Khả Lam nhìn thấy Giang Thục Nhã, kinh ngạc nói: "Giang Thục Nhã đã trở lại!"

Mỹ danh của Giang Thục Nhã lan xa, là nữ thần trong lòng không ít công tử ở kinh đô, Trần Khả Lam thầm nghĩ: Diệp Phàm và Giang Thục Nhã đều không phải người tốt đẹp gì, không biết Giang đại mỹ nhân đụng phải Diệp Phàm sẽ là ai thua ai thắng.

"Diệp tiên sinh, quan hệ của cậu với Bạch tam thiếu không tồi!" Giang Thục Nhã đánh giá Diệp Phàm một phen nói.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Quan hệ của chúng ta rất tốt."

Diệp Phàm lấy ra một tờ giấy quảng cáo, chỉ vào ô bùn rong biển trên giấy quảng cáo: "Bùn rong biển này có hiệu quả làm đẹp không tồi, nếu cô có tiền thì có thể mua một cái. Cô nhìn qua có chút đen! Một bạch che ba xấu, một hắc hủy tất cả, nếu làn da của con gái như cô đen nhất định có nguy cơ bị thâm da!"

Bạch Vân Hi: "......" Giang Thục Nhã thân là đệ nhất mỹ nhân kinh đô, đương nhiên không đen, nhưng hiện tại ánh đèn u ám, làm nổi bật gương mặt cũng có chút u ám của Giang Thục Nhã.

Bạch Vân Hi nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Tên tiểu tử Diệp Phàm từng nói Vân San San già, giờ còn chê Giang Thục Nhã đen! Tên ngốc này đúng là chỉ biết đắc tội người khác.

"Cái này hình như không quá tiện nghi, hôm nay ta không mang theo quá nhiều tiền, không biết Bạch tam thiếu có nguyện ý giúp đỡ một chút hay không?" Giang Thục Nhã cười cười nói.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Không được, không được, tiền của Vân Hi còn phải cho ta mượn trước, sao cô không biết mang thêm nhiều tiền một chút đi!"

Giang Thục Nhã: "......"

"Vân Hi, từ khi nào thì ngươi lại có thêm một vị bằng hữu thú vị như vậy?" Giang Thục Nhã hỏi.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói: "Gần đây mới thêm."

Giang Thục Nhã: "......"

Trần Khả Lam chống cằm, quan sát sắc mặt Giang Thục Nhã: "Hình như Giang tiểu thư ăn khổ rồi."

Vân San San cau mày, đối mặt với Giang Thục Nhã luôn làm Vân San San có loại cảm giác tự biết xấu hổ, nhìn Giang Thục Nhã ăn khổ, Vân San San không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa, "Vị trí của Giang tiểu thư ở ngay bên cạnh Bạch tam thiếu, vì lấy được vị trí này, chỉ sợ cô  đã phí không ít công phu, đáng tiếc......" bị Diệp Phàm phá rối như vậy.

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro