Chương 67: Tiền dùng đến khi phương hận thiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hội đấu giá rất nhanh liền bắt đầu, món đấu giá thứ nhất là một bức chân tích Đường Bá Hổ, giá khởi điểm 100 triệu, không lâu sau đã lên tới 500 triệu.

Diệp Phàm cau mày, đến gần Bạch Vân Hi, khó hiểu hỏi: "Vì sao bức tranh vô dụng này lại có giá trị lớn như vậy?"

"Thi họa được nhiều người yêu thích." Thời buổi này, kẻ có tiền càng ngày càng nhiều, rất nhiều người sau khi có tiền liền thích học đòi văn vẻ, giá trị cổ điển thi họa càng ngày càng tăng, rất nhiều người nguyện ý mua về cất chứa, đương nhiên là cũng có những người nhìn trúng giá trị sau này của cổ họa, mua về coi như là đầu tư.

Cuối cùng chân tích Đường Bá Hổ được bán ra với giá 700 triệu.

"Thứ vô dụng này cư nhiên có giá trị 700 triệu, có phải đầu óc người mua có vấn đề gì không?" Diệp Phàm rầu rĩ than thở.

Bạch Vân Hi: "......"

"Giá này vẫn là ít, mấy năm trước công ty bán đấu giá New York Sotheby's cử hành một buổi đấu giá thi họa Trung Quốc cổ đại đặc biệt, trong đó có một bộ chân tích Đường Dần 'Lư Sơn xem thác nước đồ', bức họa lấy giá khởi điểm là 3 vạn đôla, cuối cùng bán được với giá 5.9 trăm triệu đôla, cũng chính là 35.9 trăm triệu."

Diệp Phàm vuốt cằm: "Vẽ tranh dễ kiếm tiền như vậy, anh thấy anh không cần vẽ phù nữa, đổi sang nghề vẽ tranh là được rồi."

Bạch Vân Hi cười lạnh: "Họa sĩ vẽ tranh đều là sau khi chết tranh được bán ra mới đáng giá, họa sĩ chết càng lâu tranh càng đáng giá, cho dù anh vẽ tranh thành công, chờ thời điểm bức họa có thể bán lấy tiền cũng không có quan hệ gì với anh."

Diệp Phàm: "......"

"Tác phẩm của Van Gogh cũng rất đáng giá, bất quá Van Gogh sinh thời lại khốn cùng thất vọng, sau khi ông ấy chết, tùy tiện chọn một bộ tranh bán ra cũng đủ cho ông ấy áo cơm vô ưu cả đời."

Diệp Phàm: "......"

Diệp Phàm lắc lắc đầu thở dài: "Nếu thật sự như vậy, anh vẫn nên tiếp tục ăn hôi là được rồi."

Bạch Vân Hi: "......"

Giang Thục Nhã nghe Diệp Phàm và Bạch Vân Hi nói chuyện, khẽ nhíu mày. Bạch Vân Hi và Diệp Phàm qua lại ăn ý khiến cho Giang Thục Nhã có loại cảm giác không chen vào được.

Giang đại tiểu thư vẫn luôn được người người truy phủng, bị người khác vắng vẻ như vậy vẫn là trải nghiệm lần đầu tiên.

Vật phẩm đấu giá thứ hai là một mâm Bàn Nguyệt, mâm được ánh đèn chiếu rọi, quang hoa lưu chuyển, có loại cảm giác nói không nên lời.

"Đồ cổ không tồi!" Bạch Vân Hi cảm thán.

Diệp Phàm gật gật đầu: "Đúng vậy, có chút ý tứ, chỉ là đẹp không xài được." Mâm Bàn Nguyệt cuối cùng được bán ra với giá 200 triệu.

"A!" Diệp Phàm nhìn thấy một cây trâm ngọc trên đài, nhíu mày lại.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: "Làm sao vậy?"

Diệp Phàm lắc đầu: "Không có gì."

Cây trâm đang được bán đấu giá dính phải máu đầu tim của nữ nhân nào đó, nguyên chủ hẳn là đã dùng cây trâm này tự sát, trên cây trâm hình như mang theo một cỗ oán niệm!

Trâm ngọc bị Giang Thục Nhã chụp được, Diệp Phàm nhìn Giang Thục Nhã, đáy lòng vui sướng khi người gặp họa.

"Tới!" Qua hơn mười lượt đấu giá, cuối cùng cũng đến lượt Tịnh Đế Bích Phù Dung.

Bích Phù Dung vừa xuất hiện, người khác không có cảm giác, nhưng Diệp Phàm lại cảm giác được một cỗ linh khí nồng đậm, trong mắt hiện lên thần thái khác thường, cây Tịnh Đế Bích Phù Dung này bị biến dị, Bích Phù Dung biến dị, dược hiệu càng thêm kinh người, Diệp Phàm đoán nguyên nhân Bích Phù Dung biến dị hẳn là có quan hệ với hạt giống đã tồn tại mấy ngàn năm của nó.

Bích Phù Dung lấy giá khởi điểm là 3000 vạn, giá cả rất nhanh liền bay lên đến 300 triệu, gia sản 200 triệu Diệp Phàm nghe giá cả tăng lên, trong lòng vô cùng hốt hoảng.

"Mấy tên có tiền đáng chết này!" Diệp Phàm rầu rĩ mắng.

"500 triệu." Bạch Vân Hi đề giá.

"500 triệu 1000 vạn." Một thanh âm ngả ngớn vang lên.

Diệp Phàm nhìn về phía người mới báo giá, nhịn không được nhíu mày lại, người báo giá chính là Tống Kỳ Minh từng gặp trước đó.

"600 triệu." Bạch Vân Hi tiếp tục đề giá.

"600 triệu 1000 vạn."

"700 triệu."

"700 triệu 1000 vạn."

......

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, tức giận nói: "Tên kia cố ý!"

Trần Khả Lam cau mày: "Tống thiếu gia và Bạch tam thiếu đối chiến a!"

Vân San San bất mãn mắng nhẹ: "Tống thiếu gia thật quá đáng!" Thân thể Bạch Vân Hi không tốt là chuyện mọi người ở kinh đô đều biết, người tham gia cạnh tranh đều cảm thấy Bạch Vân Hi muốn lấy hoa sen này về phối dược, hầu hết mọi người đều nguyện ý cho Bạch gia một chút mặt mũi, không muốn tranh giá.

Giá cả rất nhanh liền lên tới 1 tỷ 410 triệu, Bạch Vân Hi nhịn không được nhíu chặt mày, mỗi lần Bạch Vân Hi thêm 100 triệu, Tống Kỳ Minh lại thêm 1000 vạn, nói rõ là muốn làm xấu mặt mũi Bạch Vân Hi.

"1.5 tỷ."

"1.5 tỷ 1000 vạn."

......

Diệp Phàm đột nhiên đè cánh tay Bạch Vân Hi lại: "Bỏ đi."

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái: "Không phải anh muốn sao?"

Diệp Phàm nhíu mày: "Có chút tác dụng mà thôi." Giá cả đã lên tới 1.9 tỷ 1000 vạn, Diệp Phàm nghĩ nhiều tiền như vậy, hắn phải đi ăn hôi của mấy chục tên nhà giàu mới có thể kiếm về vốn gốc, không có lời.

"Được rồi." Bạch Vân Hi dừng đấu giá.

"Chúc mừng Tống tiên sinh, cây Tịnh Đế Bích Phù Dung này đã thuộc về ngài." Người chủ trì buổi đấu giá nói.

Sắc mặt Tống Kỳ Minh lập tức thay đổi, Tống Kỳ Minh đương nhiên đã nghe qua lời đồn Tịnh Đế Bích Phù Dung có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng cũng không quá tin tưởng, gã tham gia cạnh tranh cũng chỉ vì muốn làm mất mặt Bạch Vân Hi mà thôi, không nghĩ tới Bạch Vân Hi cư nhiên dừng lại ở 1.9 tỷ 1000 vạn.

Tống Kỳ Minh khác với Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi từ sớm đã tự lập môn hộ, vốn lưu động trên tay không ít, Tống Kỳ Minh tuy là Tống đại thiếu, nhưng lăn lộn trong giới chính trị, dù có tiền đi nữa nhưng phần lớn đều không thể đưa ra ánh sáng, 2 tỷ đối với Tống Kỳ Minh mà nói là một số tiền không nhỏ.

Diệp Phàm vừa quay đầu lại liền thấy được sắc mặt khó coi của Tống Kỳ Minh, không vui mắng: "Hình như tiểu tử kia hối hận rồi, thật là, không có tiền muốn tranh làm cái gì, đầu củ tỏi!"

Bạch Vân Hi không khỏi tiếc nuối: "Đáng tiếc." Y thật sự rất muốn Bích Phù Dung, bất quá, 1.9 tỷ 1000 vạn đã vượt qua dự liệu của y.

Giang Thục Nhã liếc mắt nhìn Tống Kỳ Minh một cái, trong lòng dâng lên một tia khinh thường. Giang Thục Nhã cảm thấy Tống Kỳ Minh quá mức lỗ mãng, chỉ biết hành động theo cảm tình, bỏ ra số tiền lớn như vậy mua một bồn hoa, đắc tội Bạch gia, nhìn thế nào cũng không có lợi.

Diệp Phàm không thèm để ý nhẹ giọng khuyên bảo: "Không có thì không có, dù sao cũng không phải là không tìm thấy đồ thay thế được." Diệp Phàm ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại có vài ý tưởng khác.

"Tống thiếu, hơn 1.9 tỷ mua một gốc hoa sen, có phải quá quý hay không?" Trợ lý bên cạnh Tống Kỳ Minh cẩn thận hỏi.

Tống Kỳ Minh nắm chặt nắm tay, gã không có hứng thú gì với Tịnh Đế Bích Phù Dung, chỉ là muốn ghê tởm Bạch Vân Hi một chút mà thôi, không nghĩ tới Bạch Vân Hi cư nhiên dừng tay ở thời điểm cuối cùng, gã vốn dĩ định đợi đến khi Bạch Vân Hi báo giá 2 tỷ liền thu tay lại.

"Đây là thứ tốt! Đưa đồ cho ông nội phải đưa thứ tốt nhất." Tống Kỳ Minh cường ngạnh nói.

Diệp Phàm từ trong nhà đấu giá đi ra, Trần Tùng Bân liền tới chào hỏi, "Diệp thiếu, Bạch tam thiếu đâu?"

"Bạch lão đầu phái người tới đón em ấy, em ấy đi trước rồi."

Trần Tùng Bân run rẩy khóe miệng, Diệp Phàm cư nhiên kêu Bạch Sĩ Nguyên là Bạch lão đầu.

"Bạch lão đầu cũng thật là, vội vội vàng vàng đưa người đi như vậy, vốn dĩ ta còn muốn mời Vân Hi cơm nước xong mới về." Diệp Phàm không vui quở trách.

Trần Tùng Bân ít nhiều có thể hiểu được tâm trạng của Bạch Sĩ Nguyên, mấy năm nay Bạch Sĩ Nguyên vì bệnh của Bạch Vân Hi hao phí không ít tâm tư, Tống Kỳ Minh và Bạch Vân Hi tranh một gốc cây Bích Phù Dung, kết quả tranh thua, Bạch lão đại khái là không cao hứng, lo lắng Bạch Vân Hi tức giận nên mới vội đưa người đi.

"Diệp thiếu, nếu có rảnh, chúng ta đi uống một chén?" Trần Tùng Bân hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu: "Không rảnh, ta còn có việc, hôm khác đi."

......

Một chiếc xe thiết giáp đi vào biệt thự của Tống Kỳ Minh.

"Đưa đồ đến đây đi." Tống Kỳ Minh xụ mặt nhắc nhở.

Dùng nhiều tiền như vậy mua một chậu hoa, còn đem công ty trên tay vướng vào, trên đường trở về, Tống Kỳ Minh đã nhận được không ít điện thoại tới tìm hiểu tin tức, Tống Kỳ Minh dễ như trở bàn tay liền có thể nghe ra ngữ khí vui sướng khi người gặp họa trong lời nói của đám đường ca đường đệ.

Tống gia gia lớn nghiệp lớn, con cháu xuất sắc trong gia tộc không ít, người trong gia tộc nhìn qua vui sướng hướng vinh, nhưng đồng thời cạnh tranh cũng vô cùng kịch liệt, sư nhiều thịt ít.

Tống Kỳ Minh hốt hoảng, đồng thời cũng âm thầm hối hận không dừng bước ở thời điểm Bạch Vân Hi báo ra 1.9 tỷ!

"Thiếu gia." Trên mặt tài xế lộ ra vẻ hoảng sợ.

Tống Kỳ Minh nhìn sắc mặt tài xế, khó chịu hỏi: "Làm sao vậy?"

Tống Kỳ Minh đi về phía sau xe nhìn, thiếu chút nữa đã ngất xỉu, hoa sen bên trong khô héo, vài miếng lá sen rụng xuống nằm trong bồn.

"Sao có thể?"

Là gã tận mắt nhìn thấy đồ được đưa vào trong rương, chỉ là đi đường hơn một giờ, làm sao có thể biến thành như vậy, chẳng lẽ là bị người đánh tráo?

Tống Kỳ Minh giận đến mặt đỏ bừng, gã còn muốn tặng hoa cho ông nội, người đã có tuổi đều sợ chết, tuy ngoài miệng nói sinh tử có mệnh phú quý do trời, nhưng trong lòng đều muốn kéo dài tuổi thọ, hoa đã biến thành như vậy, gã làm thế nào tặng cho ông nội đây!

......

Bạch Vân Hi vừa về đến Bạch gia liền phát hiện bên trong Bạch gia có rất nhiều người tới.

"Vân Hi, em không sao chứ?" Bạch Vân Cẩn quan tâm hỏi.

Bạch Vân Hi nhíu mày: "Em? Em có thể có chuyện gì?"

Bạch Vân Cẩn nhẹ giọng an ủi: "Vân Hi, Tịnh Đế Bích Phù Dung kia không lấy được thì bỏ qua đi, anh đi hỏi người trong viện khoa học nuôi trồng giúp em xem có còn cây nào khác nữa không."

Bạch Vân Phỉ gật đầu: "Đúng vậy! Vân Hi, tuy có lời đồn Bích Phù Dung có thể kéo dài tuổi thọ nhưng cũng không biết là thật hay giả! Trên đời có nhiều lời đồn đãi như vậy, em không cần để ở trong lòng."

Bạch Vân Hi không khỏi dở khóc dở cười, người trong nhà luôn như vậy, coi y trở thành búp bê sứ, kỳ thật y nào có yếu ớt như vậy.

"Anh cả, chị hai, hai người yên tâm đi, em không có việc gì."

"Vân Hi, tiểu tử Tống Kỳ Minh kia cũng thật là, nếu gã thật sự muốn cạnh tranh với em thì không sao, gã chỉ là cố ý muốn ghê tởm em!" Bạch Vân Phỉ khó chịu mắng.

"Tống Kỳ Minh hẳn cũng không quá tốt, hình như gã không có tiền mặt để trả, lại không dám đắc tội nhà đấu giá, cho nên đã đem một bộ phận sản nghiệp Tống gia cho mượn nợ, Tống lão gia tử sợ là đã bị gã chọc tức chết rồi." Bạch Vân Cẩn lắc đầu cảm thán.

"Đó là gã xứng đáng!" Bạch Vân Phỉ tức giận mắng.

Hai người Bạch Vân Cẩn, Bạch Vân Phỉ có chút kích động, Bạch Vân Hi nhàn nhạt nghe, bộ dáng mọi chuyện không liên quan đến mình.

......

Tiêu Trì nhìn Bạch Vân Hi: "Vân Hi, ta nghe nói con và Diệp Phàm đến hội đấu giá, Bích Phù Dung kia là con nhìn trúng hay là tên Diệp Phàm kia nhìn trúng?"

Bạch Vân Hi: "......"

Bạch Vân Hi chuyển động tròng mắt một chút không nói gì.

Quản gia đi vào, đến chỗ Bạch Sĩ Nguyên thì thầm vài câu, Bạch Sĩ Nguyên vẫn luôn không nói chuyện, sắc mặt chuyển biến dị thường khó coi.

"Ông nội, làm sao vậy?" Bạch Vân Hi nhìn sắc mặt ngưng trọng của Bạch Sĩ Nguyên, lo lắng hỏi.

"Bích Phù Dung Tống Kỳ Minh chụp được từ nhà đấu giá vừa vận chuyển về liền khô héo, Tống Kỳ Minh hoài nghi hoa bị người khác đánh tráo." Bạch Sĩ Nguyên nói.

Bạch Vân Hi nhịn không được mở to mắt, "Tại sao lại như vậy?"

Bạch Vân Hi nhíu mày, theo lý mà nói y nên cao hứng mới đúng, nhưng lúc này khuôn mặt Diệp Phàm lại hiện lên trước mắt, tiểu tử Diệp Phàm kia không phải là......

"Con đi ra ngoài một chuyến." Bạch Vân Hi đứng lên nói.

Bạch Sĩ Nguyên nhíu mày nhắc nhở: "Trên đường cẩn thận một chút."

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro