Chương 68: Phép Ngũ Quỷ Khuân Vác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Vân Hi vừa đi, trong đại sảnh liền im ắng.

Một lúc lâu sau, Bạch Vân Phỉ nhịn không được mở miệng, "Ông nội, Vân Hi chắc là đi tìm Diệp Phàm, người cứ để em ấy đi như vậy sao?"

Tiêu Trì bình tĩnh cười, nói: "Cũng không có gì, dù sao tiểu tử Diệp Phàm kia cũng sẽ không làm gì được Vân Hi."

Bạch Sĩ Nguyên nhìn Tiêu Trì, rầu rĩ nói: "Tiêu lão đầu, ông bị tên tiểu tử thúi Diệp Phàm thu mua rồi!"

Tiêu Trì có chút bỡn cợt nói: "Bởi vì tiểu tử kia không thu mua ông, ông liền nhìn hắn không vừa mắt sao? Ông không cần lòng dạ hẹp hòi như vậy, Diệp Phàm đưa bao nhiêu Thập Toàn Đại Bổ Hoàn, không phải ta đều đã chia cho ông rồi sao?"

Bạch Sĩ Nguyên: "......" Tiểu tử Diệp Phàm kia đối với Tiêu Trì thật không tồi! Ngọc bội bảo mệnh một lần đưa hơn mười cái, phù chú cũng đưa, ông thì sao, cái gì cũng không có, bên này nặng bên kia nhẹ, thật đáng giận!

Bạch Vân Cẩn cau mày, nói: "Tiểu tử Diệp Phàm này rốt cuộc là dạng người gì không biết!"

Bạch Vân Cẩn đã sớm nghe nói về Diệp Phàm, nhưng còn chưa có gặp qua.

"Tên kia chính là loại người mà người đi ở trên đường, muốn trùm bao tải đánh hắn một trận." Bạch Vân Phỉ tức giận nói.

Tiêu Trì nhướng mày, thầm nghĩ: Bạch Vân Phỉ hình dung đúng là chuẩn xác.

"Vân Phỉ, con có thể có loại suy nghĩ này, nhưng hành động thì bỏ đi, tiểu tử thúi kia rất lợi hại, người bình thường không phải là đối thủ của hắn." Tiêu Trì nhẹ nhàng nhắc nhở.

Bạch Vân Phỉ cắn chặt răng, nói: "Ngày đó, con nhìn thấy......"

Bạch Vân Phỉ nắm chặt nắm tay, trên mặt hiện lên vài phần dữ tợn.

Bạch Vân Cẩn tò mò nhìn Bạch Vân Phỉ hỏi: "Vân Phỉ, em nhìn thấy gì, không thể nói sao?"

"Em nhìn thấy Diệp Phàm chỉ mặc một chiếc quần cộc, nằm ngủ trên sô pha trong văn phòng Vân Hi." Bạch Vân Phỉ cường ngạnh thở ra một hơi.

Bạch Vân Cẩn trừng lớn mắt, nói: "Em nhìn lầm rồi đi? Sao Vân Hi có thể cho phép người khác ngủ trong văn phòng em ấy được?" Người kia còn chỉ mặc một chiếc quần cộc.

Tiêu Trì: "......" Có lẽ là Diệp Phàm chơi lưu manh, Vân Hi muốn cản cũng không cản được.

......

Diệp Phàm vào trong biệt thự, một chậu Tịnh Đế Bích Phù Dung đặt ở trong phòng.

Bạch Vân Hi nhìn Bích Phù Dung trước mặt, sắc mặt âm trầm nói: "Thứ này từ nơi nào tới?"

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Tiểu quỷ nhà anh nhặt được."

Vì bồn hoa này, hắn đã phải vận dụng đến phép Ngũ Quỷ Khuân Vác, hao tổn không ít linh khí, mấy ngày sắp tới sợ là sẽ có chút suy yếu, bất quá, có chậu hoa này rồi, chờ hắn luyện chế ra được đan dược, thì có thể thuận lợi tiến vào Luyện Khí tầng bốn.

Tu vi tiến vào Luyện Khí tầng bốn có nghĩa là tiến vào Luyện Khí trung kỳ, đến lúc đó thực lực của hắn sẽ tăng lên một mảng lớn, cho dù có gặp lại đám ninja Oa Quốc cũng không đến mức bị thương nghiêm trọng như vậy.

Bạch Vân Hi: "......" Tên Diệp Phàm này cư nhiên đoạt thức ăn trước miệng hổ, đoạt đồ của Tống Kỳ Minh!

"Anh biết chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì không?" Bạch Vân Hi có chút tức giận, Tống gia cũng không phải hạng người lương thiện gì!

Diệp Phàm xua xua tay, nói: "Yên tâm đi, anh đã đổi một chậu hoa khác cho gã, tên kia không có nhãn lực gì, không phát hiện ra được."

Bạch Vân Hi: "......" Tên tiểu tử Diệp Phàm này đây là coi Tống Kỳ Minh thành tên ngu ngốc sao?

"Nói chung là gần đây anh cẩn thận một chút cho em." Bạch Vân Hi không yên lòng dặn dò.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Biết, biết."

......

Một loạt tiếng còi xe vang lên, mấy chiếc xe gào thét đuổi đến cửa biệt thự Diệp Phàm, Tống Kỳ Minh dẫn đầu từ trên xe bước xuống.

Phía sau Tống Kỳ Minh, một đám người tóc vàng, tóc xanh, tóc hồng......

"Ở chỗ này! Nhìn thấy tiểu tử thối kia liền đánh gần chết cho ta mới thôi!" Tống Kỳ Minh ra lệnh.

"Tống ca, anh yên tâm, hôm nay nhất định làm tên tiểu tử thối kia phải hối hận."

"Các huynh đệ, lên! Đánh chết tên bụi đời bên trong!"

......

Cửa biệt thự Diệp Phàm có trang bị máy theo dõi, Bạch Vân Hi đứng ở trên lầu, thu toàn bộ khung cảnh bên dưới vào trong mắt.

"Tống Kỳ Minh tìm tới." Bạch Vân Hi ngưng trọng nhắc nhở.

Diệp Phàm có chút khó hiểu nói: "Vì sao gã biết là anh làm? Rõ ràng anh làm việc rất sạch sẽ!"

"Anh quá coi thường thực lực tứ đại gia tộc ở kinh đô, Tống gia là đại ca khu vực, Tống Kỳ Minh hoài nghi đến trên đầu anh cũng không có gì kỳ quái." Mấy việc Diệp Phàm làm ở kinh đô đã bại lộ ra năng lực của anh ấy, Tống gia có tâm đi tra cũng không khó tra ra bản lĩnh của Diệp Phàm.

Đương nhiên còn có một loại khả năng, Tống Kỳ Minh không thể động vào Bạch Vân Hi y, nên chỉ có thể đi tìm Diệp Phàm khai đao.

Bạch Vân Hi nhìn đám người Tống Kỳ Minh vừa xông vào phòng liền bắt đầu thét chói tai, công kích lẫn nhau.

Bạch Vân Hi nhìn về phía Diệp Phàm, hỏi: "Sao lại thế này?"

Diệp Phàm nhún vai, nói: "Vị trí biệt thự này không tốt lắm, nằm ở bên trên âm huyệt, dễ dàng hấp dẫn quỷ quái, anh vẽ một cái ảo trận ở dưới tầng, nếu có người tới gây chuyện sẽ lâm vào ảo trận, nhìn thấy quỷ!"

Bạch Vân Hi cau mày, sắc mặt có chút khó coi, "Thời điểm em tới không có nhìn thấy."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đó là đương nhiên, thời điểm em tới đã được anh che chắn!"

Bạch Vân Hi: "......"

"Bọn họ sẽ thế nào?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm nhăn mày, nói: "Chờ đến lúc không còn sức lực thì game over."

Bạch Vân Hi nhăn mày, nói: "Đừng làm quá tay, không được nháo ra mạng người!"

Bản lĩnh của Diệp Phàm không tồi, nhưng Tống gia trăm năm vượng tộc, ăn sâu bén rễ, quan trọng hơn là Tống gia có chút quan hệ với Ảnh Sát Môn, cùng một loại với Long Hổ Sơn, đều là cổ võ tinh thâm, cũng thập phần khủng bố. Tống Kỳ Minh là dòng chính Tống gia, nếu như thật sự chết ở chỗ này sẽ rất phiền toái.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Được."

Bạch Vân Hi nhìn thấy trên vách tường chảy ra chất lỏng màu xanh biếc, người vốn dĩ tới gây chuyện bên trong đại sảnh đều ngã hết xuống đất.

"Vách tường này...... này......"

Diệp Phàm nhìn sắc mặt Bạch Vân Hi, cười cười, nói: "Anh cố ý phối trí dược mê hồn giấu ở trong tường, em nhìn thấy sao? Ngày đầu tiên anh tới đây, đám quỷ trong biệt thự cố ý làm ra ảo giác như vậy cho anh xem, anh cảm thấy đây là sáng ý không tồi."

Bạch Vân Hi: "......"

......

Bạch Vân Hi báo 110 gọi tới mấy cảnh sát.

Diệp Phàm buồn bực phát hiện, người tới cư nhiên lại là người quen.

Trần Khả Lam nhìn Diệp Phàm, cảm thấy chuyện này rất không đơn giản.

"Vì sao những người này lại muốn tự tiện xông vào biệt thự của ngươi?" Trần Khả Lam âm u hỏi Diệp Phàm.

"Bọn họ tự tiện xông vào nhà dân, ta làm sao biết được lý do? Ta cảm thấy là bọn họ muốn thám hiểm! Cô cũng biết đấy, biệt thự này của ta nguyên bản là một Quỷ trạch, rất nhiều người yêu thích sự kiện thần quái thích trộm chạy tới chỗ ta tìm quỷ." Diệp Phàm mặt đầy chân thành giải thích.

"Quỷ! Có quỷ!" Một tên tóc vàng cực kỳ phối hợp kêu lên.

Sau khi tóc vàng kêu lên, tóc xanh, tóc hồng cũng theo đó kêu lên, một đám người quỷ khóc sói gào, từng người đều hiện lên khuôn mặt sợ hãi.

Cửa sổ biệt thự rõ ràng đã đóng, lại không biết gió lạnh từ nơi nào thổi tới trên người Trần Khả Lam.

Trần Khả Lam dù sao cũng là con gái, bị một màn quái dị này làm cho mồ hôi lạnh ứa ra.

"Nếu đã biết đây là Quỷ trạch ngươi còn mua nó làm cái gì?"

Diệp Phàm có chút ngạo nghễ nói: "Ta không sợ quỷ, cũng không tin trên đời này có quỷ, cho nên mua về."

Trần Khả Lam: "......"

Trần Khả Lam đặt ra vài câu hỏi cho Diệp Phàm, không tra ra cái gì liền đưa người tới Cục Cảnh Sát .

"Cảnh sát Trần, cô thấy việc này thế nào? Ta thấy chủ nhân biệt thự kia nhìn thế nào cũng có chút thần thần quỷ quỷ."

Trần Khả Lam híp mắt thầm nghĩ: Dựa theo cách nói của anh trai cô, tiểu tử Diệp Phàm kia căn bản là một đại sư huyền học, Tống Kỳ Minh chỉ sợ là chưa hỏi thăm rõ ràng năng lực của Diệp Phàm liền tùy tiện chạy đến cửa tìm ngược, khó trách lật thuyền trong mương.

Trần Khả Lam nhìn Tống Kỳ Minh phía sau, thầm nghĩ: Tiểu tử Tống Kỳ Minh này nghe đồn bộ dáng cũng không tệ lắm, không biết làm sao lại hành sự lỗ mãng như thế.

......

Diệp Phàm trở về phòng luyện đan: "Người đã đi rồi, anh muốn bắt đầu luyện đan."

Bạch Vân Hi có chút tò mò hỏi: "Em có thể ở lại xem không?"

"Đương nhiên, chúng ta sau này chính là đạo lữ song tu, người khác không thể nhìn ta luyện đan, đạo lữ thì có thể." Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi: "......"

Diệp Phàm đi về phía cửa lớn khóa trái lại, cũng dán mấy tấm phù trên cửa sổ, thiết lập trận pháp phòng hộ xong mới đi vào phòng luyện đan.

Diệp Phàm lấy dược liệu đã được chuẩn bị đầy đủ từ trước, ném vào trong lò luyện đan.

......

Diệp Phàm mất sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng luyện ra đan dược.

Năm viên đan dược lẳng lặng nằm trong lò, tản ra đan hương mê người.

Bạch Vân Hi cau mày, nói: "Đây là đan dược sao?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, đây là đan dược, anh đúng là thiên tài! Em xem đan dược anh luyện chế đều là hạng nhất." Nếu ở tu chân đại lục, hắn đã chính là luyện đan sư được người người tôn kính.

"Thật sự có thể ăn sao, sẽ không chết người đi?" Bạch Vân Hi hỏi.

"Đương nhiên sẽ không! Bất quá, cũng có khả năng này." Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi: "......"

"Dược lực của đan dược này có hơi mạnh, người thường sau khi ăn vào sẽ dễ xảy ra chuyện, em muốn ăn không?" Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi cau mày, nói: "Không phải anh đã nói người thường ăn sẽ dễ xảy ra chuyện sao?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng là có chuyện như vậy, nhưng em không phải là người thường, thể chất của em đặc thù, ăn đan dược này vừa lúc đặt nền móng cho em."

"Vậy đưa cho em đi." Bạch Vân Hi không chút nghi ngờ, duỗi tay lấy một viên đan dược nuốt vào trong bụng.

Diệp Phàm ấn một chưởng ở sau lưng Bạch Vân Hi, giúp Bạch Vân Hi hóa giải dược lực, Diệp Phàm đưa một sợi chân khí vào thân thể Bạch Vân Hi, chân khí ở trong thân thể Bạch Vân Hi lưu chuyển một vòng.

Bạch Vân Hi qua một lần liền nhớ kỹ quỹ đạo chân khí lưu chuyển, dẫn đường cho chân khí dạo qua một vòng lại một vòng trong cơ thể.

Cảm thụ được linh khí lưu chuyển trong thân thể, Bạch Vân Hi cảm thấy dị thường thần kỳ, "Em cảm thấy thân thể hình như tốt hơn một ít."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, em có thể tính là bắt đầu tu luyện, thân thể tất nhiên sẽ tốt hơn một chút." Diệp Phàm nhướng mày thầm nghĩ: Tư chất của Vân Hi không tồi, đã hoàn thành dẫn khí nhập thể.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói: "Vì sao lại đối xử với em tốt như vậy?"

"Em là lão bà tương lai của anh, anh đương nhiên phải tốt với em." Diệp Phàm đương nhiên nói.

Bạch Vân Hi híp mắt nhìn Diệp Phàm, nói: "Anh đã xác định em là lão bà tương lai của anh, nếu em không muốn thì sao?"

"Vì sao em lại không muốn chứ, anh ưu tú như vậy!" Diệp Phàm xụ mặt, khó chịu nói.

Bạch Vân Hi cắn chặt răng, nói: "Ví dụ như anh không phải gu của em."

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Vậy em thích dạng người gì?"

Bạch Vân Hi: "......"

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro