Chương 72: Gặp người quen ở nhà hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vân Hi, em xem bên kia có cặp tình nhân đang cầu hôn!" Diệp Phàm hứng thú bừng bừng chỉ.

Bạch Vân Hi thoáng quay đầu lại nhìn: "Đúng vậy! Cầu hôn."

"Cư nhiên dùng hoa hồng cầu hôn, quá cũ kỹ!" Diệp Phàm khinh thường nói.

Bạch Vân Hi: "......" Đối phương cũng không phải là anh có tiêu chí lập dị như vậy, mang theo một đống hồ lô đường tới còn tự ăn một nửa.

"Nha nha nha, đáp ứng rồi! Cư nhiên đơn giản như vậy đã đáp ứng, nữ nhân này thật dễ lừa!" Diệp Phàm nhịn không được chu miệng.

Sau khi nhà gái đáp ứng cầu hôn của nhà trai, hai người vui sướng ôm hôn nhau.

Trong nhà ăn vang lên một trận vỗ tay chúc phúc.

Diệp Phàm rầu rĩ cau mày, sắc mặt thối thối. "Nam nhân kia tục tằng như vậy cư nhiên cũng có thể dễ dàng thành công." Hắn soái khí như vậy vì sao ngay cả theo đuổi bạn lữ cũng không dễ dàng, rõ ràng hắn và Vân Hi là trời sinh một đôi.

Bạch Vân Hi bình tĩnh ăn gan ngỗng, nói: "Củ cải rau xanh cũng có tình yêu, mỗi người đều có sở thích, người ta chỉ thích tục tằng anh còn có thể trách ai?"

Diệp Phàm mở to mắt, nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Em thì sao, em cũng thích tục tằng?"

Bạch Vân Hi nhìn hai mắt trong trẻo của Diệp Phàm, hơi gật đầu, nói: "Đúng vậy! Em cũng thích tục tằng."

Diệp Phàm chuyển động tầm mắt một chút: "Nhìn dáng vẻ này xem ra phương hướng anh đặt ra ban đầu đã sai rồi, sau này anh hẳn là nên tục tằng một chút."

Bạch Vân Hi: "......" Tục tằng một chút là được rồi, y không muốn phải chịu nhiều sự chú ý như vậy!

Diệp Phàm cúi đầu xuống, đè thấp thanh âm nói với Bạch Vân Hi: "Bàn cách vách bên kia có một nữ nhân coi trọng anh, nhìn chằm chằm anh nãy giờ, em phải nhanh đáp ứng anh, bằng không anh sẽ bị người khác bắt cóc."

Bạch Vân Hi cười lạnh, nói: "Anh suy nghĩ nhiều quá, người ta chỉ là thấy tướng ăn của anh có chút khôi hài."

"Em không biết ánh mắt nữ nhân kia nhìn anh rất không bình thường." Diệp Phàm thề son sắt.

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Đã nhìn ra, "Cái đó không phải là giống chán ghét sao?"

Diệp Phàm khó hiểu nói: "Chán ghét anh? Vì sao phải chán ghét anh?"

Bạch Vân Hi nhún vai, nói: "Bởi vì anh nhìn qua khiến người khác rất muốn đánh một trận!"

Diệp Phàm: "......"

......

Hai người phục vụ đứng ở một bên khe khẽ nói nhỏ, "Người khách bên kia gọi một lần mấy chục món ăn, thật giàu có!"

"Cô xác định người đó rất giàu sao? Vừa rồi gọi đồ uống cư nhiên gọi Coca, Sprite, này còn chưa tính, cư nhiên còn hỏi ta có Oa ha ha hay không, ta thấy hắn có khi là nhìn thiếu hai chữ số 0 trong giá thực đơn! Nếu thật sự như vậy, đến khi trả tiền tốt nhất là đừng có trợn tròn mắt!"

"Yên tâm đi, tiểu tử kia trả không nổi không phải là còn có một tiểu tử khác ngồi đối diện hắn hay sao, người kia mang Vacheron Constantin bản giới hạn, cái đó phải mấy trăm vạn đó!"

"Có thể là hàng giả không? Nếu thật sự có tiền, vậy sao không chọn ghế lô?"

"Hẳn là không phải hàng giả đi, ánh kim kia chính là hàng thật."

......

"Diệp Linh, em đang nhìn gì vậy?" Bạch Thanh Hòa thấy thần sắc Diệp Linh biến đổi, nhịn không được mà hỏi.

"Không có gì!" Diệp Linh làm sao cũng không nghĩ đến sẽ gặp được Diệp Phàm ở chốn kinh đô này, hành vi của tiểu tử Diệp Phàm kia giống như là nhà giàu mới nổi, làm cô cảm thấy mất mặt đến cực điểm, Diệp Linh theo bản năng mà phủi sạch quan hệ với Diệp Phàm.

Diệp Linh là đường tỷ Diệp Phàm, từ nhỏ đã có học phẩm xuất sắc.

Diệp Phàm và Diệp Linh đứng chung một chỗ, đối lập tựa như là chó nhà với khổng tước.

Bạch Thanh Hòa vừa quay đầu liền thấy được Diệp Phàm, Diệp Phàm thật sự là quá bắt mắt, hơn phân nửa người trong nhà ăn đều chú ý tới hắn.

Thời điểm Bạch Thanh Hòa quay đầu, Diệp Phàm sóng rền gió dữ mà đem một bát to đồ ăn quét ngang đến không còn.

Diệp Phàm há miệng, nhét đồ ăn còn lại vào trong, hai má Diệp Phàm phình phình giống như một con hamster vậy!

"Tiểu tử kia ăn uống thật tốt nha!" Bạch Thanh Hòa nhịn không được cảm thán.

Bạch Thanh Hòa cũng coi như là người Bạch gia, bất quá đã quá năm thế hệ, quan hệ với Bạch gia cũng không phải rất gần gũi.

"Bỏ đi, đừng nhìn nữa, một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, không có gì đẹp!" Diệp Linh tức giận mắng nhỏ.

"A!" Bạch Thanh Hoa kinh ngạc kêu nhẹ một tiếng, Diệp Linh khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là người đi cùng tên nhà giàu mới kia có chút giống với vị đường đệ tôn quý của anh, bất quá, vị đường đệ kia tính cách quái gở, cá tính lãnh ngạo, không có khả năng sẽ xuất hiện ở loại địa phương này." Bạch Vân Hi bưng chén rượu, che khuất nửa khuôn mặt, Bạch Thanh Hòa không nhìn quá rõ ràng.

"Anh nói đường đệ là chỉ Bạch tam thiếu sao?" Diệp Linh nhịn không được hỏi.

Bạch Thanh Hòa gật gật đầu, tuy đều là họ Bạch nhưng hắn chỉ là một người chi thứ, căn bản không thể so sánh với người ở dòng chính như Bạch Vân Hi.

Trong lòng Diệp Linh suy nghĩ phập phồng, khoảng thời gian trước hình như Bạch Vân Hi đã từng tới Thương Thành, đáng tiếc khi đó cô đang ở học viện mà bỏ lỡ.

Diệp Linh ngẫu nhiên từng nghe cha mẹ nói qua, đường đệ bùn nhão không trét nổi tường kia cư nhiên đánh chủ ý lên Bạch Vân Hi, Diệp Linh cảm thấy Diệp Phàm thật sự vớ vẩn, đồng thời cũng có chút lo lắng Bạch Vân Hi sẽ giận chó đánh mèo lên Diệp gia.

Cũng may Bạch Vân Hi rất nhanh đã rời khỏi Thương Thành, mà đường đệ kia cũng bị trục xuất khỏi gia môn, chuyện sau đó, Diệp Linh cũng không quá rõ ràng.

......

Diệp Phàm khẽ lắc đầu, một đôi nam nữ trang điểm quý khí nhìn về phía Diệp Phàm và Bạch Vân Hi.

Hai người nhìn chằm chằm một hồi sau đó liền đi tới. "Vân Hi, các em cũng ở chỗ này sao?" Chu Tuyết Oánh lên tiếng chào hỏi.

Bạch Vân Hi nhíu nhíu mày, đi ăn cơm cũng gặp được anh cả, chị dâu, không biết tại sao, Bạch Vân Hi lại có cảm giác giống như đang bị bắt gian.

Chu Tuyết Oánh gật đầu với Diệp Phàm: "Diệp thiếu, đã lâu không gặp."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đã lâu không gặp, hai người cũng tới nơi này ăn cơm sao?"

Chu Tuyết Oánh gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

"A! Hai người tới muộn như vậy chỉ sợ không còn vị trí, có muốn tới ngồi chung bàn không?" Diệp Phàm hỏi.

Bạch Vân Hi nhịn không được nhăn mày, vừa muốn mở miệng, Bạch Vân Cẩn đã đáp ứng, "Được! Anh còn đang lo anh tới muộn như vậy không còn vị trí vậy phải làm sao bây giờ đây!"

Bạch Vân Hi trợn mắt, thầm nghĩ: Anh cả y có ghế lô chuyên dụng ở chỗ này, sao có thể phát sầu vì chuyện không còn vị trí chứ.

"Diệp thiếu, hiện tại đang làm gì vậy?" Bạch Vân Cẩn hỏi.

"Ta a! Vẫn đang lăn lộn thôi! Gần đây Vân Hi không cho ta ra ngoài làm ăn buôn bán, một hai phải để ta ăn cơm mềm! Kỳ thật ta cũng không quá thích ăn cơm mềm, chỉ là Vân Hi một hai bắt ta phải ăn!" Diệp Phàm tràn đầy ưu sầu kể khổ.

Bạch Vân Cẩn liếc mắt nhìn Bạch Vân Hi một cái, Bạch Vân Hi giơ tay lên, gọi phục vụ gần đó: "Mang thêm hai bình rượu vang đỏ đến đây."

Bạch Vân Hi trợn mắt, y đúng là não tàn rồi, Lễ Tình Nhân lại đi theo Diệp Phàm ra ngoài ăn cơm.

"Đây là cái gì?" Chu Tuyết Oánh nhìn hồ lô đường đang để ở một bên hỏi.

"A, đây là lễ vật ta tặng Vân Hi, bất quá, em ấy chỉ biết mở họp, không thèm để ý tới ta, nên để ta ăn mất một nửa." Diệp Phàm ủy khuất nói.

Bạch Vân Hi bưng champagne, buồn khổ uống một ngụm! Tên não tàn Diệp Phàm này!

Chu Tuyết Oánh nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Vân Hi, hôm nay là Lễ Tình Nhân, em không cần liều mạng như vậy!"

Bạch Vân Hi: "......"

......

"Sao có thể như vậy?" Bạch Thanh Hòa nhịn không được trừng lớn mắt.

Diệp Linh khó hiểu nói: "Làm sao vậy?"

"Bạch đại thiếu Bạch Vân Cẩn và phu nhân của anh ấy!" Lấy thân phận của Bạch Vân Cẩn không phải nên ngồi trong ghế lô an tĩnh, thoải mái chọn rượu chọn món sao? Làm sao có thể chạy đến địa phương nhỏ hẹp ngồi chung bàn với người khác như vậy? Bạch Vân Cẩn và Chu Tuyết Oánh chạy tới ngồi chung bàn với người khác, vậy hắn cũng không nhìn lầm, người ngồi cạnh tên nhà giàu mới nổi kia chính là Bạch Vân Hi!

Trong lòng Bạch Thanh Hòa dâng lên một tia khác thường, ánh mắt Bạch Vân Hi và Bạch Vân Cẩn đều rất cao, được hai người nhìn với con mắt khác, có thể thấy được địa vị của tên nhà giàu mới nổi nọ không đơn giản.

"Diệp thiếu ăn uống thật không tồi nha!." Bạch Vân Cẩn cười nói.

"Tạm được đi, chủ yếu là do đồ ăn nơi này phân lượng cũng không lớn." Diệp Phàm lắc lắc đầu nói.

Bạch Thanh Hòa có chút đứng ngồi không yên, suy nghĩ một hồi liền đứng dậy đi về phía đám người Diệp Phàm.

"Bạch đại thiếu, Bạch tam thiếu, không nghĩ tới gặp được hai người ở chỗ này." Bạch Thanh Hòa hơi kích động lên tiếng chào hỏi.

Trong lòng Bạch Vân Hi dâng lên một cỗ buồn bực, y đã tận lực giảm nhẹ độ tồn tại của mình, đáng tiếc vẫn để cho người ta phát hiện được, đều là do anh cả với chị dâu, có ghế lô không ngồi, một hai phải lại đây đua bàn với y.

"Thanh Hòa, là ngươi a, nghe nói công tác ngươi gần đây làm không tồi." Bạch Vân Cẩn thuận miệng khen một câu.

Bạch Thanh Hòa không khỏi thụ sủng nhược kinh, "Đại thiếu gia quá khen, vị này là?"

"Diệp Phàm là bạn của em trai ta." Bạch Vân Cẩn nói.

"Thì ra là bạn của Bạch tam thiếu, khó trách tuấn tú lịch sự như vậy!" Bạch Thanh Hòa nhịn không được nhìn Diệp Phàm nhiều thêm mấy lần.

Trong lòng Bạch Vân Hi cười lạnh một tiếng, diện mạo Diệp Phàm xem như có thể, nhưng tướng ăn lại quá khó coi, cũng làm khó cho Bạch Thanh Hòa có thể nói ra một câu khen lịch sự.

Bạch Vân Hi có chút tò mò đánh giá Diệp Linh mấy lần, thầm nghĩ: Diệp Phàm vừa mới nói có nữ nhân yêu thầm anh ấy, hẳn chính là vị này.

Chú ý tới tầm mắt Bạch Vân Hi, Diệp Linh hơi khẩn trương lên, lại có chút mừng thầm, không dám đáp lại.

"Diệp Phàm đường đệ, không nghĩ tới ngươi cũng đến kinh đô." Diệp Linh mở miệng chào hỏi.

Bạch Vân Hi nhịn không được lắp bắp kinh hãi, thì ra lại là đường tỷ đường đệ sao? Tên ngu ngốc Diệp Phàm kia, ngay cả đường tỷ mà cũng dám cảm thấy người ta đang yêu thầm anh ấy.

Diệp Phàm có chút mặt manh, ở trong mắt hắn, nữ nhân lớn lên đều mang cùng một bộ dáng không khác nhau lắm. Nhất thời cũng không nhận ra được Diệp Linh, hiện tại sau một câu chào hỏi của Diệp Linh, hắn lập tức nhớ ra được thân phận của nữ nhân này.

*Mặt manh: mù mặt.

"Là đường tỷ a!"

Diệp Phàm tìm tòi trong ký ức của nguyên chủ một chút, phát hiện ra nguyên thân rất sùng bái đường tỷ này, nhưng ánh mắt Diệp Linh nhìn nguyên thân lại luôn giống như đang nhìn một con chuột không lên được mặt bàn.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, trong lòng âm thầm hoài nghi, tiểu tử Diệp Phàm này ngay cả đường tỷ cũng không nhận ra, thật sự là có chút......

Trước khi bị trục xuất khỏi Diệp gia, Diệp Phàm chỉ là một người bình thường, còn có chút khép nép.

Sau khi bị trục xuất khỏi Diệp gia, Diệp Phàm nhanh chóng bộc lộ tài năng, quả thực giống như thay đổi thành một người khác, cũng có lẽ thật sự là đã đổi thành một người khác.

Bạch Thanh Hòa ngoài ý muốn nhìn Diệp Linh một cái, không nghĩ tới bạn gái mình cư nhiên lại có quan hệ thân thuộc với bạn của Bạch tam thiếu.

Giám đốc nhà ăn vội vội vàng vàng chạy ra, "Bạch đại thiếu, sao ngài lại ngồi ở chỗ này? Ghế lô đã chuẩn bị tốt cho ngài!"

Trước khi Bạch Vân Cẩn tới nhà ăn đã chào hỏi trước cho nên nhà ăn đã nhanh chóng làm tốt chuẩn bị, bất quá, chờ một đoạn thời vẫn không thấy Bạch đại thiếu tới, giám đốc nhà ăn tức khắc có chút sốt ruột.

Giám đốc nhà ăn tra xét một chút, phát hiện ra Bạch đại thiếu và Bạch phu nhân đã tới, còn ngồi ăn chung cùng hai người khác trên một cái bàn nhỏ, cái này cũng không quá quan trọng, giám  nhà ăn phát hiện ra, không phải chỉ có Bạch đại thiếu tới, ngay cả Bạch tam thiếu trước giờ chưa từng lộ diện cũng tới, hơn nữa Bạch tam thiếu hình như đã tới được một khoảng thời gian không ngắn.

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro