Chương 73: Phản ứng của Diệp Linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giám đốc cúi đầu khom lưng đưa đoàn người Bạch Vân Cẩn vào ghế lô.

Hai người phục vụ lúc đầu nghị luận Diệp Phàm, kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, "Cô có nhìn thấy giám đốc đi ra không? Ta còn chưa có gặp qua bộ dáng này của giám đốc đâu, vài vị khách nhân đó hình như là người Bạch gia."

"Không nghĩ tới tên thổ hào kia cư nhiên lại quen biết với người Bạch gia, thật là không thể tưởng tượng được!"

"Thời buổi này có nhà hay không không quan trọng, chỉ cần có tiền là được, tiểu tử này nhất định là rất có tiền !"

Diệp Phàm đi theo Bạch Vân Cẩn vào ghế lô, ghế lô được bố trí xa hoa tao nhã, hoàn cảnh tốt hơn so với bên ngoài không ít!

"Anh cả, khi nào thì anh đặt ghế lô vậy?" Diệp Phàm tò mò hỏi Bạch Vân Cẩn.

"Lúc 2 giờ chiều!" Bạch Vân Cẩn nói.

Lông mày Diệp Phàm tức khắc nhăn lại thành một đoàn, "Phải vậy không? Buổi sáng em đặt ông ta nói với em là không còn chỗ, em còn dặn dò tên kia là nếu như có phòng trống thì gọi lại cho em, hừ, dám gạt em! Em phải cho ông ta biết sự lợi hại của em mới được."

Diệp Linh cau mày, trong lòng hiện lên một tia nan kham, tên ngốc Diệp Phàm này, nhà ăn này sinh ý rất là có tiếng, ngày thường sẽ không còn chỗ ngồi, ghế lô chỉ có mấy cái như vậy, người ta đặt trước năm sáu ngày cũng chưa chắc có thể đặt được, Bạch Vân Cẩn có thể đặt được, đó là do người ta có thân phận đặc thù, tiểu tử Diệp Phàm này, buổi sáng hôm nay mới đặt cư nhiên còn muốn đặt được ghế lô, đúng là si tâm vọng tưởng.

Bạch Vân Hi bất đắc dĩ nhìn Diệp Phàm một cái: "Không phải người ta nói dối, là do mặt mũi anh không đủ lớn!"

Diệp Phàm khó hiểu nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Vì sao mặt mũi anh lại không đủ lớn? Rõ ràng anh lợi hại như vậy!" Phải biết rằng kiếp trước dù hắn đi đến nơi nào cũng đều nhận được đãi ngộ tốt nhất, một ít môn phái nhỏ thích nhất là được hắn đến tham quan, thuận tiện chỉ điểm một chút.

"Em biết anh rất lợi hại, bất quá người khác không biết! Chờ đến khi nào anh có 10 tỷ, mọi người sẽ biết anh rất lợi hại." Bạch Vân Hi thuận miệng trả lời.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Như vậy a! Vậy được rồi!"

Diệp Linh nghe Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm nói chuyện, trong lòng khiếp sợ vô cùng, yết hầu lại giống như bị mắc phải xương cá, một câu cũng nói không nên lời.

Trong nhà có nhiều người muốn kết giao quan hệ với Bạch Vân Hi như vậy đều gặp thất bại, mà tên bại gia tử Diệp Phàm bị trục xuất khỏi gia môn lại làm được.

Thời điểm Bạch Vân Hi nói 10 tỷ, ngữ khí cực kỳ thản nhiên, cũng không phải là châm chọc, Diệp Phàm rốt cuộc là có năng lực gì? Cư nhiên dám ở trước mặt Bạch Vân Hi nói mình lợi hại!

"Diệp thiếu, trứng cá muối hải sản thịt nguội này không tồi, em nếm thử xem." Bạch Vân Cẩn chuyển đồ ăn tới trước mặt Diệp Phàm, Diệp Phàm nghiêng đầu cười cười: "Cảm ơn anh cả."

"Không cần khách khí, chuyện của Mạt Mạt anh còn chưa có cẩn thận cảm ơn em." Bạch Vân Cẩn tràn đầy cảm kích nói.

Diệp Phàm vẫy vẫy tay, hào phóng nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, anh cả không cần khách khí. Lại nói tiếp, anh so với chị hai dễ ở chung hơn nhiều, hình như chị hai có chút hung dữ, anh tốt nhất nên khuyên nhủ chị ấy một chút, như vậy là không tốt, không dễ gả đi được, huynh trưởng như cha, chị ấy chắc là sẽ nghe lời anh nói."

Bạch Vân Cẩn: "......"Thật đáng tiếc, tuy anh là huynh trưởng nhưng Bạch Vân Phỉ là người rất có chủ ý, căn bản không nghe anh, "Nếu gặp được, anh sẽ nói với em ấy."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Vậy tốt rồi."

Từ nhà ăn đi ra, Diệp Linh có loại cảm giác thế giới quan vỡ vụn, cô trăm cay ngàn đắng mới có thể kết giao với chi thứ Bạch gia, trong nhà biết được quan hệ của cô và Bạch Thanh Hòa đều rất tán thành, Diệp Linh luôn cảm thấy vinh dự vì bạn trai mình, chỉ là hiện tại thì sao? Đường đệ mà cô khinh thường nhìn lại kia dường như có quan hệ rất tốt với Bạch tam thiếu, thậm chí Bạch đại thiếu cũng biết Diệp Phàm đang theo đuổi Bạch Vân Hi, còn cam chịu đồng ý, Bạch phu nhân cũng đối xử với Diệp Phàm rất ôn hoà, thế nhưng cái nào cũng không phải là giả.

......

Diệp gia.

Sắc mặt Diệp Thiệu Huy phức tạp buông điện thoại xuống.

"Ai gọi anh vậy?" Hứa Nhụy bưng trà đi đến hỏi.

"A Linh." Diệp Thiệu Huy là anh trai Diệp Hoằng Văn, hai anh em tranh đấu gay gắt nhiều năm, quan hệ rất không tốt.

Năm đó, Diệp Hoằng Văn dưới sự tác hợp của lão gia tử cưới Võ Anh, đè ép ông một đầu, đáng tiếc, Diệp Hoằng Văn ở trong phúc lại không biết hưởng phúc, sau khi làm Võ Anh tức chết lại cưới một nữ nhân vào cửa, nữ nhân kia còn mang theo một đứa con trai không nhỏ, sống sờ sờ làm căng cứng quan hệ của Diệp gia với Võ gia.

Hứa Nhụy nhíu nhíu mày, nói: "A Linh điện thoại tới sao, sau khi nha đầu này đến kinh đô vừa điện thoại tới chính là đòi tiền, ánh mắt lại càng ngày càng cao, quá một đoạn thời gian nữa, Diệp gia chúng ta cũng không còn ở trong mắt con bé."

"A Linh nói một chuyện rất kỳ quái."

Hứa Nhụy có chút tò mò nói: "Chuyện gì?"

"Con bé nói gặp được Diệp Phàm ở kinh đô, hình như quan hệ của tên kia và Bạch tam thiếu không tồi."

Hứa Nhụy cau mày, do dự một chút nói: "Trên thực tế, gần đây em ra ngoài đánh bài với người ta, có rất nhiều phu nhân hỏi em chuyện về Diệp Phàm, nghe nói lúc trước Tống gia Tống Bá Huy trúng tà, được Diệp Phàm chữa khỏi, còn có trùm địa ốc Thang Vĩnh Kim kia nữa sinh bệnh cũng được Diệp Phàm chữa khỏi, cho nên Thang gia mới đưa hạng mục hợp tác cho Võ gia."

Người Hứa Nhụy tiếp xúc đều là phu nhân, tin tức xem như là có chút linh thông.

"Những việc này, sao em không nói sớm?" Diệp Thiệu Huy vội vàng hỏi lại.

Hứa Nhụy rầu rĩ nói: "Diệp Phàm là loại người gì người khác không rõ, anh còn không rõ ràng sao? Một tên yếu đuối như vậy, Diệp Hoằng Văn cũng không để nó vào trong mắt, nó còn muốn nhảy nhót trước mặt Diệp Hoằng Văn, em nghĩ Diệp Phàm đã bị trục xuất khỏi gia môn, chúng ta cũng không cần phải tham gia náo nhiệt làm gì." Huống chi, Diệp Phàm cũng không phải cùng một phòng với bọn họ.

Diệp Thiệu Huy híp mắt, nói: "Đứa em trai kia của anh vẫn luôn coi Diệp Chí Trạch mà Vương Hiểu Phỉ sinh ra kia như bảo vật, coi Diệp Phàm như cỏ rác, vì giúp đỡ Diệp Chí Trạch thượng vị mà không tiếc đắc tội với Võ gia, trục xuất Diệp Phàm khỏi gia môn, đáng tiếc......"

Chuyện của Liêu Đình Đình và Diệp Chí Trạch vẫn kéo dài tới hiện tại, xem ra chắc là Liêu gia đã nhận được tin tức gì đó, hối hận từ hôn, hôn sự của Liêu Đình Đình và Diệp Chí Trạch cũng bởi vậy mà thất bại.

"Nếu Diệp Phàm thật sự có năng lực như vậy, chúng ta cũng nên trù tính một chút thì tốt hơn." Hứa Nhụy nhịn không được dặn dò.

Diệp Thiệu Huy gật gật đầu, "Nói không sai."

Sau khi Thang Vĩnh Kim giao hạng mục hợp tác cho Võ gia, trong khoảng thời gian này, Võ gia vẫn luôn khách đến đầy nhà, so sánh ra, Diệp gia lại có chút cổng sân vắng vẻ, chỉ vì tiếp hạng mục này của Thang thị, Diệp gia đã đẩy đi rất nhiều hạng mục khác, thương giới phủng cao dẫm thấp là chuyện rất bình thường, tình huống gần đây của Diệp gia thật sự không thể nói là tốt được.

Diệp Phàm nói thế nào cũng là người Diệp gia, đánh gãy xương cốt vẫn còn liền gân, chỗ tốt không thể chỉ để người Võ gia chiếm hết.

......

Diệp Linh nhìn công ty to lớn trước mắt, trong lòng suy nghĩ phập phồng, Diệp gia cũng coi như là có chút tiền, nhưng chút tiền ấy ở kinh đô thì không tính là cái gì.

Diệp Linh hít sâu một hơi, đi vào đại sảnh công ty.

"Tiểu thư, ngài tìm ai?"

"Ta tìm Diệp Phàm, nghe nói hắn thường xuyên ở chỗ này." Diệp Linh nói.

Sau khi bữa cơm ngày đó, Diệp Linh bỏ ra một số tiền lớn điều tra động thái của Diệp Phàm trong khoảng thời gian này ở kinh đô, kết quả điều tra được làm Diệp Linh kinh hãi liên tục, hai đêm không ngủ ngon, sau khi Diệp Phàm tới kinh đô cư nhiên thường xuyên tự do ra vào văn phòng Bạch Vân Hi, không chỉ như thế, Diệp Phàm còn kết bạn với hai đại phú thương ở kinh đô, một người là trùm vật liệu xây dựng Chương Tư Lượng, một người khác là lão bản kiến trúc Vương Cảnh Thạch.

Cả hai người này đều là nhân vật vang dội trong thương giới, thực lực vượt xa Diệp gia.

"Tiểu thư, ngài tìm Diệp thiếu làm gì?"

"Ta là đường tỷ Diệp Phàm, tới tìm Diệp Phàm nói chút chuyện."

Hai tiểu thư tiếp tân nhìn nhau, tiếp tân tóc ngắn đè thấp thanh âm, "Chị Trương, làm sao bây giờ? Diệp thiếu nói đường tỷ, đường muội, biểu tỷ, biểu muội Bạch tổng không cho vào, nhưng chưa nói của ngài ấy thì phải làm sao."

"Vị tiểu thư này, tuy quan hệ của Diệp thiếu và Bạch tổng chúng ta không tồi nhưng ngài ấy dù sao cũng không đi làm ở đây, cũng không phải mỗi ngày đều tới nơi này, nếu ngài muốn tìm Diệp thiếu, vẫn nên đến nơi ở của ngài ấy tìm đi." Tiểu thư tiếp tân tóc dài khách khí nhắc nhở.

Diệp Linh miễn cưỡng cười cười, nói: "Được!"

Diệp Linh xoay người rời khỏi công ty Triều Tịch, tuy rằng trước khi tới, Diệp Linh đã đoán trước sẽ có kết quả như vậy, nhưng đến khi chân chính bị đuổi ra, Diệp Linh vẫn có chút ảm đạm.

"Chị Trương, nếu người kia thật sự là đường tỷ của Diệp thiếu, chúng ta đuổi người ta đi như vậy có phải quá lỗ mãng hay không?"

"Có rất nhiều người như vậy, phòng tỷ, phòng muội, phòng khuê mật, chị gái, em gái Bạch tổng có lẽ sẽ đào góc tường Diệp thiếu, nhưng làm sao em biết được chính Diệp thiếu nhất định có bảo hiểm?"

"Chị Trương, chị nói rất đúng! Quả nhiên vẫn là chị Trương lợi hại, kinh nghiệm phong phú." Tiếp tân tóc ngắn bội phục nói.

......

"Mỹ nữ, cô tìm ai vậy?" Thái Chấn Tuấn thấy Diệp Linh bồi hồi ở trước cửa, không khỏi có chút kỳ quái.

"Đây là biệt thự của Diệp Phàm sao?" Diệp Linh hỏi.

"Không sai, đây là biệt thự của Diệp lão đại." Thái Chấn Tuấn rất thiện ý bổ sung một câu, "Biệt thự này là địa bàn của Diệp lão đại, người khác không tiến vào được, vào sẽ xảy ra chuyện."

Diệp Linh nhìn biệt thự xa hoa trước mặt, không khỏi lau mắt mà nhìn Diệp Phàm.

Ở trong mắt Diệp Linh, Diệp Phàm vẫn luôn quá dại dột, tiền Võ Anh lưu lại không phải để đám hồ bằng cẩu hữu của hắn lừa đi thì chính là giao cho lão cha không nên thân cũng không coi trọng hắn, Diệp Linh không nghĩ tới, Diệp Phàm cư nhiên còn có tiền mua một căn biệt thự ở kinh đô tấc đất tấc vàng này.

Đỉnh đầu Diệp Linh còn tính là dư dả, mỗi tháng cha mẹ sẽ cho cô 2 đến 3 vạn tiền tiêu vặt, nhưng nếu muốn mua một căn biệt thự mấy ngàn vạn ở kinh đô này, trong nhà khẳng định là không cho phép.

"Tiểu muội, có phải cô thích Diệp lão đại không?" Thái Chấn Tuấn cẩn thận hỏi.

"Không phải" Diệp Linh lắc lắc đầu.

"Không phải thì tốt! Diệp lão đại đã có người yêu thích, không có chỗ cho cô!" Thái Chấn Tuấn nói.

"Thích người nào vậy?" Diệp Linh thử hỏi.

Thái Chấn Tuấn cười cười nói: "Cũng không có gì, một người rất ưu tú!"

"Ta là đường tỷ của Diệp Phàm." Diệp Linh nói.

"Thì ra là đường tỷ! Ta còn tưởng là người theo đuổi Diệp lão đại chứ......"

"Đường tỷ, cô là thân thích của Diệp lão đại, vậy cô có thể có cái kia không?" Thái Chấn Tuấn kích động hỏi.

"Cái kia? Cái kia là cái gì?" Diệp Linh hỏi.

"Bắt quỷ a! Diệp lão đại lợi hại như vậy, gia học sâu xa, đường tỷ cô chắc cũng không tồi đi, dạy cho ta được không?" Thái Chấn Tuấn lấy lòng nịnh nọt nhìn Diệp Linh.

Diệp Linh cau mày, bắt quỷ? Tiểu tử Diệp Phàm này biết bắt quỷ sao?

"Thái Chấn Tuấn, ngươi đang làm gì vậy?" Diệp Phàm đi ra gọi một tiếng.

"Diệp lão đại, anh trở lại rồi! Đường tỷ của anh tới."

Diệp Phàm lạnh nhạt nhìn Diệp Linh một cái: "Có khả năng ngươi không biết chuyện này, ta đã bị trục xuất khỏi Diệp gia, vậy nên có việc không cần tới tìm ta, không có việc càng không cần tới tìm ta, ta rất bận!"

Diệp Linh nhíu nhíu mày, có chút ảm đạm nói: "Ngươi oán hận Diệp gia sao?"

Diệp Phàm cau mày, nói: "Chưa nói tới hận, ta chỉ cảm thấy phiền!"

Diệp Linh: "......"

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro