Chương 74: Giang gia treo giải thưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống gia.

"Cha, ông nội lại tìm người sao?" Tống Kỳ Minh hỏi.

Tống Phẩm Sinh có chút bực bội nói: "Ông nội con lại hỏi nhị thúc con đi nơi nào."

"Vẫn không có tin tức của nhị thúc sao?" Tống Kỳ Minh khẩn trương nhìn Tống Phẩm Sinh.

Tống Phẩm Sinh lắc lắc đầu, nói: "Không có."

"Sao lại đột nhiên không có tin tức chứ?" Trong lòng Tống Kỳ Minh dâng lên một cỗ khủng hoảng.

Địa vị của Tống Phẩm Sinh trong gia tộc với trên quan trường có thể được như bây giờ là nhờ Tống Phẩm Nguyên hỗ trợ không ít, nếu Tống Phẩm Nguyên xảy ra chuyện, gã thật sự sẽ rất bất lợi.

Đã qua vài ngày, nếu còn sống hẳn đã phải lộ mặt.

Trong lòng Tống Phẩm Sinh mơ hồ có vài phần phỏng đoán, cảm thấy Tống Phẩm Nguyên có khả năng đã không còn nữa, nhưng Tống Phẩm Sinh căn bản không dám đem loại ý tưởng này nói ra, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, mất đi tấm bùa hộ mệnh Tống Phẩm Nguyên này, Tống gia bọn họ sẽ tràn ngập nguy cơ.

"Cha, ông nội vội vã tìm nhị thúc như vậy là có chuyện gì sao?" Tống Kỳ Minh hỏi.

"Hình như Giang Thục Nhã không tốt lắm, Giang gia đang tìm kỳ nhân chuẩn trị cho cô ta, ông nội con muốn hỏi ý kiến nhị thúc con một chút." Tống Phẩm Sinh thở dài một hơi.

"Giang Thục Nhã! Cô ta làm sao vậy?" Tống Kỳ Minh nghe vậy không khỏi trừng lớn mắt.

"Hình như là trúng tà. Giang gia ra thù lao kếch xù, nhưng thù lao chỉ là một mặt, nếu có thể cứu trị được Giang Thục Nhã, vậy nói không chừng có thể lấy một phần nhân tình từ Giang gia."

Tống Phẩm Sinh lắc đầu, nói: "Nhị thúc con không có một chút tin tức nào."

Tống Phẩm Sinh hoài nghi chuyện Tống Phẩm Nguyên mất tích có liên quan đến Diệp Phàm, nhưng Tống Phẩm Sinh không dám đi tìm Diệp Phàm đối chất, nếu Tống Phẩm Nguyên đã chết, gã đi cũng chỉ là đưa dê vào miệng cọp.

Tống Phẩm Sinh không khỏi hối hận đã để Tống Phẩm Nguyên ra mặt vì Tống Kỳ Minh. Trước đó, Bạch lão gia tử từng chào hỏi qua, cũng đã đưa bồi thường, nếu lão gia tử biết Tống Phẩm Nguyên đi tìm Diệp Phàm gây phiền toái, hơn phân nửa sẽ không cao hứng.

"Thật là, sao nhị thúc lại biến mất vào thời điểm mấu chốt như vậy chứ?" Tống Kỳ Minh tiếc nuối lắc đầu.

......

Bởi vì Tống Phẩm Nguyên chết trên tay Diệp Phàm, Bạch Vân Hi lo lắng Tống gia sẽ theo dõi Diệp Phàm, nhiều lần mệnh lệnh và giảng giải, cảnh cáo Diệp Phàm phải điệu thấp một đoạn thời gian, gần đây Diệp Phàm cũng không có ra ngoài làm buôn bán.

"Diệp thiếu."

Diệp Phàm đá đôi dép lê, ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn Trương Huyên, "Sao ngươi lại tới nữa?"

"Có chút việc. Đúng rồi, Diệp thiếu, sao gần đây không thấy ngươi ra ngoài làm việc?" Trương Huyên hỏi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Bởi vì Vân Hi nói gần đây giá thị trường không tốt, cấm ta ra ngoài buôn bán."

Trương Huyên: "...... Ngươi biết Tống gia Tống Phẩm Nguyên không?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đại khái biết một chút, làm sao vậy?"

Trương Huyên lắc đầu, nói: "Không có gì, gã mất tích."

Diệp Phàm nghiêng đầu, nói: "Mất tích là có ý gì?"

Trương Huyên tràn đầy vui sướng khi người gặp họa nói: "Mất tích có nghĩa là bị người khác xử lý, hoặc là gặp phải chuyện gì phiền toái phải trốn đi, Diệp thiếu cảm thấy thế nào?"

"Ta không biết!" Diệp Phàm bày ra vẻ mặt vô tội nói.

Trương Huyên: "......" Thật sự không biết sao? Mỗi lần Tống Phẩm Nguyên xuất môn ra ngoài hoạt động thì đại biểu cho người đối địch với Tống Phẩm Sinh phải xui xẻo, trong khoảng thời gian này, không ít người từng có ma xát với Tống gia đều nơm nớp lo sợ. Lần này Tống Phẩm Nguyên trở về hình như là giúp Tống Kỳ Minh xả giận đi, nhưng lần này lại một đi không trở lại.

"Ngươi vì chuyện của Tống Phẩm Nguyên mà tới?" Diệp Phàm hỏi.

Trương Huyên lắc đầu, nói: "Không phải, ta tới là vì Giang Thục Nhã tiểu thư, ngươi biết Giang Thục Nhã tiểu thư không? Cô ấy đột nhiên tự sát."

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Sao nha đầu kia lại luẩn quẩn trong lòng như vậy? Thật đúng là không nhìn ra!"

Trương Huyên lắc đầu, nói: "Không phải! Là bị quỷ hồn trên cây trâm cô ấy mua bám vào người, lại nói tiếp, thời điểm Giang tiểu thư mua cây trâm ở hội đấu giá, Diệp thiếu ngươi hình như cũng ở đó!"

Diệp thiếu gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta ở đó thì sao?"

"Vậy Diệp thiếu có nhìn ra được vấn đề của cây trâm kia không?" Trương Huyên tò mò hỏi.

"Ta chỉ nhìn ra được trâm ngọc kia có thể là dụng cụ tự sát, hình như bên trên có dính máu đầu tâm của chủ nhân, mang theo một cỗ oán khí." Diệp Phàm nói.

Trương Huyên cau mày, khó hiểu nói: "Diệp thiếu, nếu ngươi đã nhìn ra vì sao không nhắc nhở Giang tiểu thư một chút?"

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Cô ta có khả năng sẽ trở thành tình địch của ta, vì sao ta phải nhắc nhở cô ta? Lòng dạ ta còn không có rộng lớn đến nỗi đi giúp đỡ cho tình địch! Huống chi, cho dù ta nói, cô ta cũng chưa chắc sẽ nghe ta!" Nữ nhân Giang Thục Nhã kia hình như rất chướng mắt hắn.

Trương Huyên: "......"

"Có phải trâm ngọc xảy ra vấn đề gì không?" Diệp Phàm hỏi.

Trương Huyên gật gật đầu, nói: "Giang gia đã tra xét qua, trâm ngọc từng đổi qua bốn đời chủ nhân, mỗi một đời chủ nhân đều hậm hực mà chết."

Diệp Phàm có chút nghi hoặc nói: "Phải vậy không? Thật sự khủng bố như vậy? Trước đó ở xa, ta chỉ nhìn ra được trâm ngọc có chút tà môn, không nghĩ tới cư nhiên lợi hại như vậy!"

"Giang gia bên kia treo giải thưởng 500 triệu."Trương Huyên nói.

Diệp Phàm trừng lớn mắt, nói: "Nhiều tiền như vậy!"

Trương Huyên gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

"Nếu ta kiếm được nhiều tiền như vậy thì không cần phải tiếp tục bán phù cho ngươi, chỉ có thể kiếm được một chút tiền." Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trương Huyên một cái.

Trương Huyên: "......" Phù kia 100 vạn một tấm, không phải một chút tiền!

"Nếu chỉ là bị quỷ bám vào người, đuổi quỷ hẳn là không phải việc gì khó đi?" Diệp Phàm nói.

Trương Huyên gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, nếu là bám vào người bình thường vậy cũng không có gì ghê gớm, bất quá, hình như không phải bám vào người bình thường, là bám vào người hợp mệnh."

Diệp Phàm híp mắt mắt, nói: "Vậy thật không khéo."

"Cái gọi là bám vào người hợp mệnh chính là người bám vào cùng người bị bám vào có mệnh số thập phần ăn khớp, như vậy sau khi bám vào, hai người rất khó chia lìa, cho dù có thể chia lìa, một bên khác cũng sẽ phải chịu thương tổn lớn, hơn nữa, nếu để quá một đoạn thời gian, hai linh hồn có khả năng sẽ hợp thành một."

"Sau khi nữ nhân kia bám vào người Giang Thục Nhã đã làm cái gì?" Diệp Phàm tò mò hỏi.

Trương Huyên nhún vai, nói: "Nhảy lầu, uống thuốc, cắt cổ tay, nhảy hồ...... đủ các loại biện pháp tự tử!"

Diệp Phàm trừng lớn mắt, nói: "Luẩn quẩn trong lòng như vậy? Rốt cuộc ả ta đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Huyên lắc lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết, có thể là khi còn sống gặp phải chuyện bi thảm gì đi."

Diệp Phàm chuyển động tròng mắt một chút: "Vậy sao, ta cũng có thể đi nhìn xem một chút, nhưng Vân Hi nói gần đây ta không cần làm buôn bán gì, hơn nữa nha đầu Giang Thục Nhã kia còn là tình địch của ta, ta đi kiếm tiền từ chỗ tình địch tựa hồ có chút mất mặt......"

Trương Huyên nghĩ nghĩ, nói: "Kỳ thật cái này cũng không khó, ngươi hóa trang một chút, thay hình đổi dạng một chút, ngụy trang thành trợ thủ của ta, ngươi nghĩ cách, ta làm bộ một chút, cuối cùng tiền lấy được ta đều sẽ đưa cho ngươi."

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Đề nghị này nghe qua không tồi, bất quá, vì sao ngươi phải giúp ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi yêu thầm ta? Ta chỉ thích Vân Hi!"

Trương Huyên: "......" Hắn đúng là mắt mù mới có thể coi trọng Diệp Phàm. "Ta chỉ muốn danh khí mà thôi."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Vậy sao, vừa lúc thứ danh khí này ta không có hứng thú gì. Ngươi a, tuổi còn trẻ, không cần quá chú trọng danh khí, danh khí thì có ích lợi gì, không thể ăn, không thể mặc, chờ ngươi lớn rồi sẽ biết, danh khí chỉ là mây bay."

Trương Huyên: "......" Tên hỗn đản Diệp Phàm này rõ ràng còn nhỏ hơn hắn!

......

Trương Huyên lôi kéo Diệp Phàm đi hóa trang, không biết là xuất phát từ tâm tư gì, Trương Huyên để người ta hoá trang Diệp Phàm thành một tên xấu xí!

"Sư đệ, đệ chạy đi đâu vậy?" Trương Văn Đào nhìn thấy Trương Huyên, tức khắc thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Đệ tìm người tới giúp đỡ, sư huynh, tình huống hiện tại thế nào rồi?"

Trương Văn Đào lắc đầu, nói: "Lao Sơn đưa một đạo nhân tới, hình như đạo nhân kia có chút bản lĩnh, đánh trọng thương nữ quỷ, hiện tại Giang tiểu thư còn đang hôn mê, nữ quỷ tránh trong thân thể Giang tiểu thư, sống chết không chịu đi ra, tất cả mọi người cũng không dám làm gì."

Trương Huyên cau mày, không vui nói: "Nữ quỷ kia không đáng sợ, chỉ là mệnh cách của ả ta cố tình lại phù hợp với Giang tiểu thư, nếu không phải như thế đã sớm có thể đuổi ả ra ngoài, tên đến từ Lao Sơn kia sao lại lỗ mãng như vậy!"

Trương Văn Đào cười khổ một chút, nói: "Không có biện pháp!"

Người Lao Sơn ra tay kia gọi là Hoàng Thạch Chung, tự cho rằng bản lĩnh mình rất cao, trước khi Hoàng Thạch Chung ra tay hắn đã nhắc nhở đối phương, mệnh cách của nữ quỷ phù hợp với Giang tiểu thư, làm việc phải cẩn thận, chỉ là đối phương căn bản không để ý đến lời của hắn, còn nói hắn đại kinh tiểu quái, không dám làm.

Giang lão gia tử sốt ruột cứu cháu gái, cũng không có nghe lời hắn nói.

"Căn bản là không ngăn được, hình như Giang tiểu thư đã lâm vào hôn mê sâu, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ta không cần tự sát cũng không thể tỉnh lại." Trương Văn Đào lắc đầu than thở.

Sau khi Hoàng Thạch Chung đánh lui nữ quỷ, Giang Thục Nhã liền phun ra ba ngụm máu lớn rồi trực tiếp hôn mê, Giang lão gia tử nhìn thấy cháu gái yêu quý hộc máu hôn mê, thiếu chút nữa ngất đi, ban đầu Hoàng Thạch Chung cho rằng đánh bại nữ quỷ là có thể giải quyết vấn đề cũng choáng váng.

"Sư đệ, đệ tìm trợ thủ ở đâu vậy?" Trương Văn Đào nhìn bộ dáng Diệp Phàm, không khỏi nhíu mày.

Diệp Phàm bất mãn nói: "Là ta!"

Trương Văn Đào sửng sốt một chút, nói: "Là Diệp thiếu sao? Sao ngươi lại biến thành như vậy?"

"Do sư đệ ngươi làm." Diệp Phàm quay đầu nhìn Trương Huyên một cái: "Sao ngươi không để chuyên viên trang điểm kia làm cho ta anh tuấn một chút, xấu thành như vậy quá không tốt!"

Trương Huyên nhìn Diệp Phàm, giải thích nói: "Xấu mới không nhận ra! Nếu hóa thành anh tuấn một chút, người ta vừa nhìn đã biết là ngươi, ngươi cũng không hy vọng để tình địch nhận ra đi."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Bỏ đi, vì 500 triệu, xấu thì xấu đi."

"Diệp thiếu, ngươi xem tình huống này, ngươi có biện pháp giải quyết không?" Trương Huyên hỏi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Có thể thử đi vào giấc mộng nhìn tình huống thử xem."

Trương Huyên nhìn Trương Văn Đào liếc mắt một cái, nói: "Sư huynh, một lát nữa đệ mang Diệp thiếu vào xem bệnh, huynh giúp đệ ngăn những người khác lại."

Trương Văn Đào hiểu rõ tính toán của Trương Huyên, gật đầu: "Được."

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro