Chương 75: Vẽ cổ trạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phàm đi theo Trương Huyên vào Giang gia, có thể là bởi vì Hoàng Thạch Chung thất bại, nên thái độ của Giang lão gia tử đối với Trương Huyên tốt hơn không ít.

Trương Huyên yêu cầu mang theo Diệp Phàm vào phòng bệnh của Giang Thục Nhã, Giang lão gia tử sảng khoái đáp ứng.

Giang Thục Nhã nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, cho dù mang bộ dạng bệnh tật quấn thân, Giang Thục Nhã vẫn rất xinh đẹp.

"Hiện tại nữ nhân này thật xấu, hoàn toàn không nhận không ra được bộ dáng ban đầu." Diệp Phàm vui sướng khi người gặp họa cười nói.

Trương Huyên: "......" Rất xấu sao? Rõ ràng vẫn rất đẹp.

"Nếu sau này nếu cô ta vẫn luôn mang bộ dáng như vậy phỏng chừng sẽ không còn mặt mũi đoạt Vân Hi với ta nữa." Diệp Phàm cao hứng suy đoán.

Trương Huyên hít sâu một hơi, nói: "Diệp thiếu, ngươi và Bạch tam thiếu là một đôi thiên hạ vô song, Giang tiểu thư sẽ không tạo thành uy hiếp với ngươi, ngươi có thể yên tâm!"

"Ta cũng nghĩ như vậy, ai dám giành với ta, ta sẽ dạy dỗ người đó!" Diệp Phàm dào dạt đắc ý nói.

Trương Huyên: "......"

Diệp Phàm nhắm mắt lại, cả người bất động.

Trương Huyên nhìn Diệp Phàm đảo mắt đã biến thành hoá thạch, nhíu mày lại. Diệp Phàm chìm vào trong mộng, thấy được một người phụ nữ đoan trang quý khí.

Diệp Phàm thấy được cả một đời của người phụ nữ đó, cô ta xuất thân tôn quý, thủ đoạn tàn nhẫn, tuy rằng trượng phu hoa tâm nhưng vẫn rất tôn trọng thê tử là cô ta, một đám tiểu thiếp đều bị cô ta áp chế đến không còn lực đánh trả.

Dưới thủ đoạn của cô ta, đám tiểu thiếp đó đều sinh non hoặc là thai chết trong bụng, cuối cùng toàn bộ gia tộc chỉ còn lại hai đứa trẻ.

Một đứa là của người phụ nữ đó sinh, một đứa khác là do quý thiếp mà gia chủ yêu thích sinh, cô ta là chính thất đã tranh đấu gay gắt nhiều năm với quý thiếp, theo thời gian, con nối dõi của từng người đều trưởng thành, tranh đấu cũng càng thêm gay cấn, cuối cùng, cô ta cũng hại chết được con trai của quý thiếp, nhưng mọi chuyện lại đột nhiên chuyển biến.

Diệp Phàm trợn mắt, Trương Huyên lo lắng nhìn Diệp Phàm: "Thế nào rồi?"

Diệp Phàm cau mày, nói: "Chỉ là một đoạn ký ức luân hồi truyền lại!"

Trương Huyên tò mò hỏi: "Ký ức kể về cái gì?"

"Về hai phu nhân hậu trạch, lão bà chính thất thủ đoạn tàn nhẫn, hại chết con của quý thiếp, đến cuối cùng cô ta bị một chén rượu độc của con trai cô ta đưa chuốc xỉn."

"Sau đó, quý thiếp nói cho cô ta, thời điểm hai người sinh con, đứa trẻ sinh ra đã bị quý thiếp tráo đổi, cho nên con trai mà cô ta hại chết mới là con trai ruột của cô ta, đứa con trai hiện tại mà cô ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, hao hết trắc trở trù tính lại là con của quý thiếp."

"Vị chính thất kia không tin, quý thiếp làm trò trước mặt cô ta, đẩy ngã chết cháu trai cô ta. Cô ta sống sờ sờ bị chuyện này làm cho tức chết!"

"Đây là cháu trai ngươi, bất quá ngươi vẫn luôn nghĩ là cháu trai ta, không phải là ngươi vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn nó chết sao? Ta đây sẽ thành toàn cho ngươi." Quý thiếp nói xong liền đẩy ngã đứa trẻ, đầu rơi máu chảy!

Trương Huyên cau mày, nói: "Quá thảm!"

Bị con nuôi tính kế, hại chết con trai thân sinh, nhìn cháu trai bị hại chết ngay trước mắt, khó trách oán niệm không tiêu tan, luôn muốn tự sát.

"Cả nhà kia đều không phải thứ tốt gì, nam nhân thật kỳ quái, cưới một con rắn thành tinh cũng không sợ bị cắn một ngụm." Diệp Phàm lắc lắc đầu, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

"Vị chính thất kia cuối cùng thế nào?"

Diệp Phàm cau mày, nói: "Chính thất đã hại chết con trai ruột và cháu trai, hối hận không thôi, sau này dùng cây trâm ngọc mà Giang Thục Nhã mua được để tự sát."

"Kế tiếp Giang Thục Nhã sẽ thế nào?" Trương Huyên hỏi.

"Giang Thục Nhã sẽ mơ được chuyện này, mệnh cách của cô ta với nữ quỷ kia tương xứng, qua một đoạn thời gian nữa sẽ cảm thấy chuyện nữ quỷ trải qua chính là chuyện cô ta trải qua, nếu tâm trí cô ta không đủ kiên định sẽ muốn đi tự sát, cũng có thể sẽ không tỉnh dậy nữa, biến thành người thực vật." Diệp Phàm nói.

"Vậy ngươi xem có thể làm gì bây giờ?" Trương Huyên hỏi.

Diệp Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Nếu có thể tìm được quỷ hồn con trai của nữ quỷ kia, có lẽ có thể độ hóa ả ta."

Trương Huyên có chút vội vàng nói: "Cái này phải tìm như thế nào?"

Diệp Phàm nhún vai, nói: "Ta cũng không biết!"

Trương Huyên: "......"

"Đừng nhìn ta như vậy, tuy ta thông minh tuyệt đỉnh, nhìn xa trông rộng, nhưng thánh nhân cũng có thời điểm gặp rắc rối, huống chi là ta." Diệp Phàm đúng lý hợp tình giải thích.

Trương Huyên: "......" Người thông minh chân chính cũng sẽ không nói loại lời nói não tàn này!

......

Thời điểm Bạch Vân Hi về đến biệt thự của Diệp Phàm, Trương Huyên và Diệp Phàm còn đang khắc khẩu.

"Làm sao vậy?" Bạch Vân Hi đi vào đại sảnh hỏi.

Diệp Phàm nhìn thấy Bạch Vân Hi, lộ ra một nụ cười xán lạn.

Diệp Phàm giống như là đứa trẻ tìm được chỗ dựa, giơ một ngón tay lên chỉ vào Trương Huyên, buồn giận kể khổ: "Vân Hi, tên hỗn đản này nói anh vẽ khó coi!"

Bạch Vân Hi: "......"

Trương Huyên lấy bức tranh ra, đưa tới trước mặt Bạch Vân Hi, bất đắc dĩ nói: "Bạch tam thiếu, không phải ta cố ý gây chuyện, là do Diệp thiếu vẽ xác thật không thể nhìn được."

Bạch Vân Hi: "......"

"Vẽ cái này có ích lợi gì?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm gãi gãi đầu, không nói gì.

Bạch Vân Hi nhíu nhíu mày, nói: "Làm sao vậy, không thể nói sao?"

Diệp Phàm lắc đầu, vội vàng nói: "Không có, không phải là anh muốn đi kiếm tiền, là tiểu tử này lôi kéo anh đi."

Trương Huyên: "......" Tên Diệp Phàm thê quản nghiêm này, công phu lật mặt thật trôi chảy!

Trương Huyên cười xin lỗi, nói: "Cái này, Bạch tam thiếu, là ta gặp chút chuyện, muốn nhờ Diệp thiếu hỗ trợ."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Không sai, hắn quá vô dụng, anh mới qua cứu giúp một chút."

Trương Huyên: "......"

Bạch Vân Hi trợn mắt: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Trương Huyên nói đơn giản lại mọi chuyện một lần, Bạch Vân Hi liền rõ ràng.

"Đây là tòa nhà kia! Khi còn sống, nữ quỷ bám vào người Giang Thục Nhã từng ở trong tòa nhà này, chúng ta chỉ cần tìm xung quanh tòa nhà này thì có thể tìm được những quỷ hồn khác." Diệp Phàm nói.

Trương Huyên nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Bạch tam thiếu, không phải là ta xoi mói, Diệp thiếu vẽ thật sự quá trừu tượng, trình độ giám định và thưởng thức của ta hữu hạn......" Muốn dựa vào bức vẽ này tìm ra tòa nhà kia, tìm 800 năm cũng không thấy.

Bạch Vân Hi: "......" Bức vẽ này quả thật chẳng ra gì, bản lĩnh hội họa của Diệp Phàm thật sự là có chút không xong.

Bạch Vân Hi quay đầu, nhìn Diệp Phàm, nói: "Anh đây là vẽ một tòa cổ trạch?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Không sai, chính là một tòa cổ trạch, chắc là có từ thời triều Thanh, quỷ hồn kia không lớn, chỉ có hơn 200 năm."

"Sao anh có thể nhìn thấy tòa cổ trạch này?"

"Anh đi vào giấc mơ!"Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi: "Em có thể nhập mộng của anh để xem tòa cổ trạch đó không?"

Diệp Phàm lắc đầu, nói: "Cái này không được, anh không thể mơ được cái kia, bất quá, anh có thể tiến hành cộng hưởng linh hồn, truyền hình ảnh anh nhìn thấy cho em."

Trương Huyên cau mày, có chút kích động nói: "Trước đó sao ngươi không nghĩ tới cộng hưởng linh hồn với ta?"

Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng, nói: "Ngươi nghĩ thật đẹp, cộng hưởng linh hồn chỉ có tình nhân mới làm, ta mới không muốn làm với tên quê mùa như ngươi."

Trương Huyên vội vàng nói: "Thì ra là làm với tình nhân, vậy hai người tới làm đi, ta không trộn lẫn......" Trương Huyên thầm nghĩ: Tên Diệp Phàm ngu ngốc này cư nhiên ghét bỏ hắn quê mùa? Hắn còn chướng mắt Diệp Phàm đây.

Bạch Vân Hi: "......"

Diệp Phàm nắm tay Bạch Vân Hi, nhẹ nhàng đưa trán tới trước trán Bạch Vân Hi, một đoạn hình ảnh truyền vào trong đầu Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi thấy được một tòa nhà cổ kính, một người phụ nữ đoan trang diễm lệ đi ra từ bên trong khu nhà, y thấy được cô ấy tính kế rồi tính kế, cuối cùng lại bị tính kế hủy cả đời......

"Người quá thông minh cuối cùng lại bị thông minh hại chết!" Sau khi tỉnh táo lại, Bạch Vân Hi lắc đầu than nhẹ.

Diệp Phàm cau mày, nói: "Nói đến cùng chỉ có thể trách khoa học kỹ thuật lúc đó còn chưa đủ phát triển mà thôi, không có kỹ thuật xét nghiệm ADN."

Bạch Vân Hi: "......"

Trương Huyên: "......" Diệp Phàm nói lời này, hắn cũng không còn gì để nói thêm.

"Bạch tam thiếu, ngài nhìn được tòa nhà kia không?" Trương Huyên hỏi.

Bạch Vân Hi gật gật đầu, nói: "Thấy được, từ từ để ta vẽ."

Bạch Vân Hi cầm lấy bút lên, rất nhanh sau đó, một tòa nhà cổ kính sinh động hiện ra trên giấy, Trương Huyên nhìn hình ảnh được vẽ ra, thiếu chút nữa kích động đến lệ nóng quanh tròng, đây mới là bản vẽ hắn muốn! Diệp Phàm rốt cuộc là đã vẽ cái quỷ gì!

"Vân Hi, em vẽ thật là đẹp!" Diệp Phàm tán thưởng nói.

Trương Huyên nhìn Diệp Phàm một cái, nhịn không được mà nhận xét: "Đúng vậy! Bạch tam thiếu vẽ rất đẹp, đẹp hơn ngươi nhiều."

Diệp Phàm nhún vai, nói: "Ta vẽ cũng đẹp, chỉ là phong cách vẽ của ta không giống với Vân Hi."

Trương Huyên: "......"

"Bên trên này hẳn là hai chữ 'Thạch phủ'." Bạch Vân Hi nói.

Trương Huyên đột nhiên vui vẻ, "Thật tốt quá, có hai chữ này rồi, quá trình điều tra sẽ tiện hơn nhiều." Trên bảng hiệu có hai chữ 'Thạch phủ' có nghĩa là hộ gia đình đó là họ Thạch, cứ như vậy phạm vi liền thu nhỏ lại rất nhiều. Diệp Phàm này quả nhiên ngu ngốc, manh mối rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra, tranh vẽ xấu còn hơn một đứa con nít nữa.

......

Trương Huyên cầm bức vẽ chạy đi, trong biệt thự chỉ còn lại Bạch Vân Hi và Diệp Phàm.

"Vân Hi, sao em lại tới đây, nhớ anh sao?" Diệp Phàm hưng phấn hỏi.

Bạch Vân Hi trợn mắt, nói: "Anh nghĩ thật đẹp! Đường tỷ anh tới chỗ em tìm anh, anh biết không?"

Diệp Phàm cau mày, nói: "Nha đầu chết tiệt kia đi tìm em? Cô ta tốt nhất là không phải muốn đào góc tường của anh, nếu không anh nhất định sẽ cho cô ta biết mặt!"

"Cô ta chính là đường tỷ của anh! Trước đó sao anh có thể không nhận ra cô ta?"

"Cô ta lớn lên khó nhìn, anh không nhận ra cũng không có gì kỳ quái! Nếu cô ta có thể đẹp giống em, anh nhất định có thể nhận ra được." Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi: "......" Tên Diệp Phàm háo sắc này!

"Hình như Ảnh Sát Môn đã xác định Tống Phẩm Nguyên tử vong, phái người ra ngoài điều tra nguyên nhân cái chết của Tống Phẩm Nguyên, gần đây kinh đô chỉ sợ sẽ có chút biến cố." Bạch Vân Hi nói.

"Tin tức Tống Phẩm Nguyên tử vong đã bị người khác biết?" Diệp Phàm nói thầm.

Bạch Vân Hi gật gật đầu, nói: "Tống Phẩm Nguyên đến kỳ không trở lại Ảnh Sát Môn, hình như Ảnh Sát Môn có thủ đoạn đặc thù nào đó, tin rằng Tống Phẩm Nguyên đã chết."

Tin tức Tống Phẩm Nguyên tử vong vừa truyền tới Tống gia, Tống lão gia tử liền ngất mất, ở trong mắt Tống gia, Tống Phẩm Nguyên vẫn luôn là thiên hạ vô địch, người vô địch như vậy vô thanh vô tức bị xử lý, cũng khó trách Tống lão gia tử không chịu nổi.

Người trong Ảnh Sát Môn đều là sát thủ, đồng môn tương tàn cũng là chuyện bình thường, cho nên cái gọi là tình đồng môn cũng rất là hữu hạn.

Bất quá Bạch Vân Hi nghe nói, Ảnh Sát Môn có một quy củ, nếu trong môn có chủ sự nào bị giết, vậy người giết chết chủ sự kia liền có thể kế thừa chức vụ của chủ sự trước đó, nếu qua một tháng không có ai ra mặt, vậy chủ sự mới liền được sinh ra bằng phương thức cạnh tranh.

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Nếu nữ quỷ kia đến từ nơi khác cũng tốt, vừa vặn để Diệp Phàm rời khỏi kinh đô một đoạn thời gian, tránh đầu ngọn sóng, chờ một tháng sau lại nói.

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro