Chương 76: Trở lại Võ gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Huyên rất nhanh phát hiện dấu vết để lại từ trong tư liệu bảo tàng.

"Diệp thiếu, căn cứ vào điều tra của ta với sư huynh, tòa nhà này chắc là ở Sơn Thành." Trương Huyên nói.

Diệp Phàm chớp chớp mắt, có chút ngoài ý muốn nói: "Sơn Thành? Hình như chỗ đó ở cách vách Thương Thành!"

Trương Huyên gật gật đầu, nói: "Không sai, chúng ta muốn đến Sơn Thành sẽ phải đi qua Thương Thành, có thể dừng lại ở Thương Thành một lúc, nhà ngoại Võ gia của ngươi là dân bản địa ở Thương Thành, có lẽ có thể tìm họ dò hỏi một chút."

"Vậy vừa lúc! Ta đang muốn trở về thăm đứa cháu trai trắng trẻo mập mạp của ta, hình như tiểu tử kia sắp khai giảng, không biết gần đây có gặp phải chuyện gì phiền toái hay không." Diệp Phàm có chút suy tư nói.

"Việc này kéo dài càng lâu càng bất lợi, nếu không thì Diệp thiếu, chúng ta lập tức khởi hành đi?" Trương Huyên khẩn trương hỏi ý kiến Diệp Phàm, sợ Diệp Phàm lại đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ diệu gì.

Diệp Phàm gật gật đầu, dứt khoát lưu loát nói: "Cũng được."

Trương Huyên ngoài ý muốn nhìn Diệp Phàm, nói: "Diệp thiếu thật sảng khoái!" Diệp Phàm phối hợp như vậy khiến cho hắn có chút không quen.

"Vân Hi kêu ta sớm rời khỏi kinh đô một chút, nói ta ở lại nơi này không tốt, kỳ thật ta căn bản không sợ có người tới gây chuyện." Diệp Phàm buồn bực than thở.

Trương Huyên nghe được Diệp Phàm nói, mí mắt giựt giựt, trong lòng hiện lên mấy ngàn suy nghĩ, lúc này Bạch Vân Hi lại lo lắng có người tới tìm Diệp Phàm gây chuyện, Bạch tam thiếu lo lắng người nào sẽ tới chứ?

Diệp Phàm híp mắt, rõ ràng là Bạch Vân Hi lo lắng người của Ảnh Sát Môn sẽ xuống tay với hắn cho nên mới bảo hắn nhanh chóng rời đi.

Bất quá, Diệp Phàm cảm thấy nếu có động thủ thì cũng chỉ là những người mơ ước vị trí của Tống Phẩm Nguyên, vậy thì cũng không có gì ghê gớm, Tống Phẩm Nguyên còn không dùng được, người có thực lực không khác Tống Phẩm Nguyên bao nhiêu tất nhiên không phải nhân vật có thể gây ra được sóng gió gì, Bạch Vân Hi thật sự là buồn lo vô cớ. "Tuy ta cảm thấy không sao nhưng ta nghĩ tốt nhất ta vẫn nên nghe lời Vân Hi nói."

Trương Huyên gật đầu, cực kỳ tán đồng nói: "Đúng vậy, ngươi muốn theo đuổi Bạch tam thiếu vậy phải nghe Bạch tam thiếu nói......"

Diệp Phàm vừa từ trên máy bay bước xuống đã bị Võ Tư Hàm dùng xe thương vụ cao cấp đến đón đi.

"Biểu ca, gần đây rất bận sao?"

"Khá bận, khoảng thời gian gần đây sinh ý của Võ gia rất tốt, khó tránh khỏi sẽ bận một chút." Bất quá, cho dù có bận hơn chăng nữa, Diệp Phàm bên này cũng không thể không tiếp đãi.

Thang Vĩnh Kim rất chiếu cố Võ gia, khoảng thời gian trước, Võ gia gặp một chút vấn đề về nguyên vật liệu, Chương Tư Lượng chủ động liên hệ với Võ gia tỏ ý hỗ trợ giải quyết, ngay cả trước đó Chương Tư Lượng hỏi anh phương thức liên hệ với Diệp Phàm cũng vậy, Võ Tư Hàm đương nhiên rõ ràng, Chương Tư Lượng nguyện ý hỗ trợ là nhìn trên mặt mũi của Diệp Phàm, đường đệ này của anh đúng là biết cách lăn lộn.

Diệp gia đại khái cũng phát hiện ra năng lực của Diệp Phàm, đã sớm hối hận đến xanh ruột rồi.

"Biểu đệ, vị này là?" Võ Tư Hàm nhìn Trương Huyên đi cạnh Diệp Phàm hỏi.

"Đây là Trương Huyên, là thần côn, không có bản lĩnh gì, đi theo ta chạy vặt." Diệp Phàm nói.

Trương Huyên: "......" Hắn là thanh niên tài tuấn của Long Hổ Sơn! Thế hệ trẻ Long Hổ Sơn đều lấy hắn làm chuẩn, hắn mới không có vô dụng như Diệp Phàm nói!

Võ Tư Hàm gật đầu với Trương Huyên, mơ hồ cảm thấy Trương Huyên này không có đơn giản như Diệp Phàm nói.

"Biểu đệ, ngươi vội vã trở về là có chuyện gì sao?" Võ Tư Hàm hỏi.

Diệp Phàm lấy ra một tờ giấy, nói: "Biểu ca, ngươi từng thấy tòa nhà này chưa?"

Võ Tư Hàm lắc đầu, nói: "Không có ấn tượng gì, bất quá, phong cách kiến trúc của toà nhà này có chút giống Thương Thành, chắc là ở gần đây, có lẽ ông nội biết."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Vậy được rồi, trở về hỏi ông ngoại một chút."

......

Võ gia biết Diệp Phàm trở về, đã chuẩn bị tốt yến tiệc từ sớm.

"Tiểu thúc, thúc đã trở lại rồi! Con nhớ thúc muốn chết!"

"Phải vậy không? Gần đây tiểu thúc vội vã theo đuổi lão bà, không có thời gian lo lắng cho con đâu, không có bị người ta trói lại bán lấy thịt đi, xem con trắng trẻo mập mạp như này, vừa nhìn đã biết thích hợp làm thịt đem bán." Diệp Phàm trêu tức xoa đầu Võ Hào Cường.

"Tiểu thúc thật đáng ghét! Mệt con còn lấy tiền tiêu vặt của con giúp thúc nuôi rùa đen như vậy!"

"Rùa đen của ta thế nào rồi?"

"Rùa đen của thúc ăn ngon ngủ tốt, phi thường tốt, ông nội rất thích con rùa đen kia, còn mang rùa đen đến để trong phòng ông ấy, ông nội nói sau khi mang rùa đen về, chứng mất ngủ của ông ấy trở nên tốt hơn nhiều." Võ Hào Cường bĩu môi báo cáo.

Diệp Phàm nhướng mày, thầm nghĩ: Tuy người bình thường không cảm nhận được linh khí tồn tại nhưng nơi có linh khí nồng đậm lại tốt đối với con người.

Trước đó Diệp Phàm cũng muốn mang Tụ Khí Quy đi, nhưng bởi vì máy bay không cho mang sủng vật vào, hắn chỉ có thể để rùa đen lại nhờ nuôi hộ, lần này Diệp Phàm trở về đã là Luyện Khí tầng bốn, có thể luyện chế túi linh thú, mang Tụ Khí Quy đi.

Một con rùa đen lớn được ôm ra, Trương Huyên nhìn chằm chằm rùa đen vài lần, rùa đen ném lại cho Trương Huyên một ánh mắt khinh thường.

"Diệp thiếu, rùa đen này của ngươi nhìn qua không tồi, hầm lên ăn nhất định rất bổ!"

"Ăn? Cũng được, nhưng như vậy thì hơi lãng phí." Diệp Phàm hoạt động gân não một chút rồi nói.

Rùa đen phẫn nộ trừng mắt nhìn Trương Huyên một cái, bốn chân nhanh chóng hoạt động, bắn một búng nước về phía mặt Trương Huyên.

Trương Huyên lau mặt, trong lòng dâng lên một cỗ khiếp sợ, hình như rùa đen này có địch ý với hắn, chẳng lẽ con rùa đen này nghe hiểu được tiếng người? Trương Huyên thầm nghĩ: Không hổ là rùa đen Diệp Phàm nuôi, đúng là ghê gớm!

Trương Huyên đi theo Võ Tư Hàm đến gặp Võ lão gia tử.

"Lão gia tử, người từng thấy kiến trúc này chưa?" Trương Huyên đưa giấy vẽ trong tay đưa cho Võ Đằng Minh.

"Từng thấy qua, tòa nhà này là chủ trạch Thạch gia, bất quá, lúc ấy phá bốn tòa nhà cũ đều đã bị đập nát hết, hiện tại chỗ kia đã biến thành phế tích, nghe nói tòa nhà đó cũng có chút tà môn."

"Thạch gia chủ làm sinh ý đồ sứ, sinh ý rất phát đạt, nhưng Thạch gia thì không quá an bình."

"Thạch gia có một thế hệ gia chủ cưới mười mấy tiểu thiếp, con sinh ra không phải là thai chết trong bụng thì cũng là sau khi sinh ra không lâu thì bỏ mình."

"Đứa trẻ bình an lớn lên chỉ có hai người, một người là của chính thất, một là của quý thiếp, con trai quý thiếp thời điểm mười chín tuổi cũng khó thoát khỏi kiếp nạn mà chết, nghe nói con trai quý thiếp là do chính thất hại chết, sau khi người này chết, không biết có phải là do lương tâm chính thất bất an hay không, không lâu sau cũng qua đời."

"Sau khi con trai quý thiếp chết, Thạch gia chỉ còn lại một người thừa kế do chính thất lưu lại, gia chủ Thạch gia ký thác toàn bộ hy vọng ở trên người hắn, hữu cầu tất ứng, một đoạn thời gian kế tiếp, hắn trải qua rất không tồi, chỉ là vài năm sau, đứa con của chính thất cũng chết trẻ."

"Cuối cùng gia nghiệp Thạch gia to lớn như vậy không còn ai kế thừa, chỉ có thể chọn một người từ chi thứ qua. Mọi người đều nói Thạch gia đã gặp phải nguyền rủa."

Diệp Phàm: "......" Nguyền rủa cái gì! Chỉ là nữ nhân tranh giành tình cảm mà thôi, nói đến cùng cũng chỉ có thể trách gia chủ Thạch gia quá vô năng, cưới nhiều lão bà như vậy lại không quản được, sinh nhiều thì thế nào, sinh một người chết một người.

Trương Huyên có chút hưng phấn nói: "Không sai, đó chính là nơi chúng ta muốn tìm, lão gia tử có thể hỗ trợ chỉ đường không?"

Võ Đằng Minh gật gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, không bằng tiểu hữu ở lại cùng nhau ăn bữa cơm?"

Trương Huyên biết nghe lời phải, nói: "Được!"

......

Trù nghệ của đầu bếp Võ gia không tồi, Diệp Phàm ăn một bữa no nê.

"Tiểu hữu đã kết hôn chưa?" Võ Hầu Tuyên tò mò hỏi.

Trương Huyên lắc lắc đầu, nói: "Chưa có."

"Có đối tượng chưa?"

"Chưa có!" Rất nhiều tu sĩ Long Hổ Sơn vì theo đuổi đại đạo, xuất sư xong mới thành hôn, có mấy người căn bản không thành hôn, tuổi này của hắn vẫn còn tính là nhỏ.

Diệp Phàm cười cười, nói: "Cữu cữu, người đừng hỏi, ta còn chưa theo đuổi được lão bà nữa, người nhìn bộ dạng kém cỏi này của hắn có thể tìm được lão bà sao?"

Trương Huyên: "......" Tên hỗn đản Diệp Phàm này!

"Tiểu hữu, Diệp Phàm nói chuyện không biết nặng nhẹ như vậy, ngươi đừng để ở trong lòng. Tiểu hữu, ngươi vừa nhìn đã biết là người tuấn kiệt." Võ Đằng Minh từng thấy nhiều loại người, mơ hồ cảm thấy địa vị của Trương Huyên không đơn giản.

Diệp Phàm cau mày, nói: "Ông ngoại, tuấn kiệt là phải giống như ta, tiêu chuẩn của ông quá thấp."

Võ Đằng Minh: "......"

Võ Hào Cường lấy lòng đưa cua lớn đã bóc vỏ cho Diệp Phàm, "Tiểu thúc, không phải thúc đang theo đuổi Bạch tam thiếu sao? Đã được chưa?"

Lời này của Võ Hào Cường vừa nói ra, sắc mặt người trên bàn đều có chút thay đổi.

"Còn chưa được đâu, bất quá, tiểu thúc con là một người có kiên trì có nghị lực, cứ chờ đi, lần sau ta sẽ mang theo cả tiểu thẩm con cùng trở về." Diệp Phàm mặt mày hớn hở.

Võ Hào Cường gật gật đầu, nói: "Tiểu thúc, thúc lợi hại như vậy, tiểu thẩm tinh mắt nhất định sẽ bị thúc làm cho cảm động."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Không sai, tiểu thúc con ưu tú như vậy, người tinh mắt nhất định sẽ nhào vào trong ngực ta."

Trương Huyên có chút không quen nhìn Diệp Phàm tự biên tự diễn, trợn mắt, nói: "Diệp thiếu, ta nghe nói ngươi có một vị hôn thê, bất quá, hình như người ta đã từ hôn!"

Diệp Phàm cau mày, nói: "Đừng đề cập đến nữ nhân kia, một kẻ dung chi tục phấn mà thôi, ánh mắt còn không tốt, cũng may cô ta từ hôn, đỡ phải phiền toái ta, ta phong hoa tuyệt đại như vậy, cô ta làm sao có thể xứng được!"

Trương Huyên: "......" Diệp Phàm cả ngày mang một đôi dép lê, cư nhiên cũng dám tự xưng là phong hoa tuyệt đại.

"Lão gia, người Diệp gia tới." Quản gia tiến vào bẩm báo.

Võ Đằng Minh cau mày, sau khi Diệp Phàm rời khỏi, Diệp lão nhân đã tới tìm ông vài lần, lần nào đến cũng nói chuyện Diệp Phàm trở về Diệp gia, trước đó còn nói muốn phân một bộ phận cổ phần cho Diệp Phàm, vì mượn sức Diệp Phàm, lão già keo kiệt kia cũng coi như là bỏ được vốn gốc, bất quá, hiện tại ánh mắt Diệp Phàm lại quá cao......

"A Phàm, ý của con thế nào?" Võ Đằng Minh nhìn Diệp Phàm hỏi.

Thực lực Diệp Phàm bày ra đã thoát khỏi nhận thức của Võ Đằng Minh, bây giờ Võ lão gia tử cũng không dám chậm trễ đứa cháu ngoại này.

"Để bọn họ đi đi, thời gian của con rất vội, không rảnh tiếp đón bọn họ." Diệp Phàm nhàn nhạt đáp.

Võ Đằng Minh gật gật đầu, nói: "Được."

Diệp Phàm vuốt cằm, thầm nghĩ: Người Diệp gia cũng thật phiền! Trước đó đã trục xuất hắn khỏi gia môn, thanh lọc không khí trong lành, hiện tại lại nhão nhão dính dính!

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro