Chương 77: Anh linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thúc, kế hoạch 10 tỷ kia thúc tiến hành đến đâu rồi?" Võ Hào Cường tò mò hỏi.

Võ Hào Cường vừa hỏi, Võ Tư Hàm nhịn không được dựng đứng lỗ tai, hiện tại Võ Tư Hàm cũng rất hiếu kì chuyện của Diệp Phàm, chỉ là ngại đi hỏi mà thôi.

Diệp Phàm vuốt cằm, nói: "10 tỷ a, có chút khó khăn, bất quá, thời điểm ta ở kinh đô cũng làm được vài bút sinh ý, thu nhập rất nhanh đã tăng đến 200 triệu, cái này mới quan trọng này, tiểu thúc con muốn cố gắng nỗ lực phấn đấu đi lên, tiểu thẩm con lại thế nào cũng phải kéo chân sau của ta, muốn ta ăn cơm mềm!"

Võ Hào Cường trừng lớn mắt, nói: "Ăn cơm mềm là chuyện tốt! Con cũng muốn ăn cơm mềm."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng là chuyện tốt, bất quá, luôn ăn cơm mềm như vậy khiến cho tiểu thúc con cảm thấy hổ thẹn với lòng! Chờ tiểu thúc con hoàn thành bút sinh ý này lập tức có thể thu vào 500 triệu, đến lúc đó tiểu thúc mua kẹo cho con ăn."

Võ Hào Cường tràn đầy hâm mộ nói: "500 triệu, tiểu thúc, thúc đây là muốn một bước lên trời! Cha cực khổ làm việc một năm mới kiếm được mấy trăm vạn, cha không có đủ tiền dùng còn phải dựa vào ông nội trợ cấp, ngay cả đỉnh đầu con cũng rất khẩn! Tiểu thúc, thúc lợi hại hơn cha con nhiều!"

Võ Tư Hàm: "......" Sao anh có thể sinh ra cái thứ con trai ăn cây táo rào cây sung như vậy được!

Diệp Phàm bị Võ Hào Cường dỗ ngọt, tức khắc trong lòng cảm thấy lâng lâng, "Trong thiên hạ, thiên tài giống như tiểu thúc con dù sao cũng là số ít, đây, tấm thẻ này cho con, trong đó có 500 vạn, cầm đi tiêu đi."

Võ Hào Cường nhận thẻ, hai mắt tràn đầy sùng bái, nói: "Tiểu thúc, thúc thật hào phóng! Cha cũng không được như thúc!"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đó là đương nhiên! Cha con sao có thể so sánh được với ta? Đi theo tiểu thúc con chắc chắn có thịt ăn."

Trương Huyên: "......"

"Sinh ý 500 triệu?" Võ Tư Hàm nhịn không được tò mò hỏi: "Là sinh ý gì vậy?"

Diệp Phàm vuốt cằm, nói: "Chính là có người bị một con quỷ bám vào, làm thế nào cũng không chịu đi, biến ký chủ thành người thực vật, chỉ có thể nằm trên giường, sau đó ta đi tìm xem thử con quỷ kia còn có thân thích nào không, nếu như có vậy mang thân thích con quỷ kia đi khuyên nhủ, để ả ta nhanh chóng đầu thai."

Võ Hào Cường cắn cánh gà, hàm hồ nói: "Tìm được rồi sao?"

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Chưa tìm thấy, khả năng sẽ có chút phiền phức, người giàu có ra giá 500 triệu không phải thường thấy, cố gắng mà làm, nghe theo thiên mệnh đi, nếu thật sự không tìm thấy chỉ có thể thử nghĩ biện pháp khác."

Võ Tư Hàm có chút lo lắng nhìn Diệp Phàm, nói: "Biểu đệ, ngươi cẩn thận một chút."

Diệp Phàm xua xua tay, nói: "Yên tâm đi, không có việc gì, cùng lắm chỉ là mấy tiểu quỷ không đến 300 năm."

......

Mới sáng sớm ngày hôm sau, Trương Huyên đã thúc giục Diệp Phàm ra cửa.

Vừa đi một đoạn đã bị mấy chiếc xe ngăn chặn, Diệp Phàm nhíu mày: "Đang đi đường sao lại dừng lại?"

"Mấy người từ Diệp gia đến chặn đường, sợ là phải ứng phó với bọn họ một chút." Võ Tư Hàm thở dài.

Trong khoảng thời gian này, Diệp gia thường xuyên có người tới tìm Võ gia nói chuyện hợp tác, trước đó lão gia tử ăn thiệt ở chỗ Diệp gia, sao có thể chấp nhận được, hiện tại Diệp Phàm đã trở lại, Diệp gia càng không bỏ qua cơ hội này.

Diệp Phàm không vui nói: "Khi nào thì ta có nhiều thời gian như vậy!"

Diệp Phàm mở cửa sổ xe, tung ra một tấm Phong Phù, niệm một câu, "Lui!", mấy chiếc xe chặn đường lập tức bị một cỗ lực lượng không nhìn thấy đẩy ra.

"Lái xe đi." Diệp Phàm bình thản nói.

Võ Tư Hàm còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc cảm thán, bị Diệp Phàm nhắc nhở một câu liền lập tức kêu tài xế lái xe rời đi.

Tài xế vừa đi, mấy chiếc xe Diệp gia cũng theo đó bám sát phía sau.

Diệp Phàm nhìn mấy chiếc xe theo sau, lạnh mặt xuống: "Đúng là triền miên không dứt!"

"Bạo!" Diệp Phàm lại tung ra một tấm phù nữa.

Một trận thanh âm lốp xe nổ mạnh hết đợt này đến đợt khác vang lên, toàn bộ xe Diệp gia hoàn toàn bị phá hủy ở trên đường.

Diệp Phàm thấy xe không theo kịp, lười biếng nhếch chân lên, "Đã giải quyết!"

Võ Tư Hàm có chút kinh ngạc nhìn một màn này, tuy đã biết Diệp Phàm có chút bản lĩnh đặc thù, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.

"Biểu đệ, ngươi thật lợi hại!"

Diệp Phàm cười cười, nói: "Cái này thì tính là gì! Chút tài mọn mà thôi."

Võ Tư Hàm: "......"

"Đáng chết, sao lại nổ hết lốp thế này!" Diệp Thiệu Huy nhịn không được mắng một câu.

"Là Diệp Phàm! Nhất định là hắn." Diệp Linh quả quyết nói.

Trong lòng Diệp Thiệu Huy có chút sợ hãi, nói: "Hiện tại tiểu tử Diệp Phàm kia quá tà môn!"

Diệp Linh gật gật đầu, nói: "Đúng vậy." Thái Chấn Tuấn cực kỳ bội phục Diệp Phàm, sau khi Diệp Linh tra xét một chút thì phát hiện Thái Chấn Tuấn có danh khí không nhỏ trong vòng phú nhị đại ở kinh đô.

"Nhìn dáng vẻ này xem ra thành kiến của Diệp Phàm đối với Diệp gia chúng ta rất sâu." Diệp Thiệu Huy nhịn không được than thở.

Diệp Linh gật đầu, thầm nghĩ: Cứ tiếp tục như vậy, chỗ tốt toàn để cho Võ gia có được, Diệp gia bọn họ cái gì cũng không có.

......

Đám người Võ Tư Hàm vừa tới Sơn Thành đã sớm có người đứng nghênh đón.

Võ Tư Hàm đến gần mới phát hiện là Khang Ngạn, Khang Ngạn là lão bản lớn số một số hai ở Sơn Thành.

"Trương đại sư, ngài cuối cùng cũng tới." Khang Ngạn đầy nhiệt tình đi lên đón tiếp, cầm lấy tay Trương Huyên lắc mạnh.

Mấy năm trước Khang Ngạn bị người dùng tà thuật ám toán, vừa lúc gặp thiên sư Long Hổ Sơn ra ngoài du lịch, giúp Khang Ngạn giải quyết vấn đề, người có tiền chỉ sợ xảy ra chuyện, Khang Ngạn vô cùng kính sợ thiên sư có bản lĩnh.

Năm đó, sau khi thiên sư Long Hổ Sơn hỗ trợ giải quyết vấn đề liền rời đi, bình thường người Long Hổ Sơn không ra khỏi núi, Khang Ngạn muốn liên hệ cũng không được, lần này vừa vặn có cơ hội, người Long Hổ Sơn liên hệ với ông dò hỏi chuyện cổ trạch, Khang Ngạn lập tức cảm thấy cơ hội đã tới rồi, sáng sớm đã đến chờ ở nơi này.

Võ Tư Hàm nhíu mày, cực kỳ ngoài ý muốn nhìn Khang Ngạn.

Khang Ngạn gia sản xa xỉ, sinh ý làm rất lớn, người này tự mình ra mặt nghênh đón Trương Huyên, có thể thấy được lai lịch Trương Huyên tuyệt đối không đơn giản.

"Biểu đệ, Trương Huyên thật sự là thần côn?" Võ Tư Hàm đè thấp thanh âm hỏi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đương nhiên, ta còn lừa ngươi làm gì?"

"Hắn là thần côn đến từ nơi nào?" Võ Tư Hàm hỏi.

"Long Hổ Sơn."

Võ Tư Hàm: "......" Tiểu tử Diệp Phàm này cư nhiên nói cao nhân Long Hổ Sơn giống như bọn bịp bợm giang hồ, làm hại anh chậm trễ đón tiếp!

Trương Huyên bị thái độ nhiệt tình của Khang Ngạn làm cho có chút cảm động. Lúc trước vẫn luôn được người khen tặng còn không cảm thấy gì, nhưng từ sau khi bị Diệp Phàm coi như bao cỏ, rồi lại gặp được một người coi mình như cao nhân, cảm giác này thật sự rất không tồi.

Diệp Phàm đi đến bên cạnh Trương Huyên, liên tục nhắc nhở nói: "Chính sự, chính sự, 500 triệu, 500 triệu!"

Trương Huyên: "......"

Khang Ngạn có chút không hiểu nhìn Diệp Phàm, nói: "Vị này là?"

"Đây là trợ thủ của ta, Diệp Phàm!"

Diệp Phàm cau mày, nói: "Rõ ràng ta là chủ đạo, ngươi mới là trợ thủ."

Trương Huyên quay đầu nhìn Diệp Phàm, đè thấp thanh âm nói: "Ngươi có còn muốn kiếm 500 triệu nữa không?"

Diệp Phàm nhíu mày, không tình nguyện đáp: "Được rồi, được rồi, xem trên phân nhượng tiền nong, ta làm trợ thủ thì làm trợ thủ đi."

Trương Huyên: "......" Đồ tham tiền!

"Võ thiếu cũng tới!" Khang Ngạn nhìn Võ Tư Hàm, lên tiếng chào hỏi.

"Khang lão bản khỏe, lần trước gặp ngài còn là ở trên tiệc rượu Đường lão, đúng là đã lâu không gặp."

"Võ thiếu càng ngày càng có tinh thần, nghe nói gần đây Võ gia lại nhận một bút sinh ý lớn, thật không tồi!" Khang Ngạn khách khí khen ngợi.

"Khang lão bản quá khen."

"Sao Võ thiếu cũng tới đây?" Khang Ngạn hỏi.

"Trợ thủ của Trương đại sư là biểu đệ ta." Võ Tư Hàm nói.

Khang Ngạn sửng sốt một chút, nói: "Thì ra là như vậy sao, biểu đệ ngài tuổi còn trẻ đã có thể làm trợ thủ cho Trương đại sư, sau này nhất định là tiền đồ vô lượng!"

Võ Tư Hàm gật đầu nói: "Đúng vậy! Đúng vậy!" Biểu đệ này của anh hiện tại hô mưa gọi gió, đúng là tiền đồ vô lượng.

Diệp Phàm quay đầu, bĩu môi nhìn Võ Tư Hàm, Võ Tư Hàm không hiểu sao lại có chút chột dạ. Khang Ngạn sùng bái Trương Huyên, Trương Huyên lại tìm biểu đệ hỗ trợ, cái này có nghĩa là biểu đệ thật sự rất lợi hại! Rốt cuộc là từ khi nào thì biểu đệ đã trở nên lợi hại như vậy?

"Diệp thiếu, nhanh đi tìm đi, không phải tìm xong ngươi còn muốn tới kinh đô theo đuổi lão bà sao?" Trương Huyên nói.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng đúng đúng, một ngày không gặp như cách ba thu, thời gian ta rời đi cũng đã dài, y nên nhớ ta rồi."

Võ Tư Hàm: "......"

Khang Ngạn có chút nghi hoặc: "Diệp thiếu đã có người trong lòng?"

Võ Tư Hàm gật gật đầu, nói: "Đúng là có."

"Không biết là cô nương nhà ai may mắn được lọt vào mắt xanh Diệp thiếu?" Khang Ngạn tung hoành trên thương trường nhiều năm, đương nhiên nhìn ra được quan hệ của Trương Huyên và Diệp Phàm không tồi, việc bắt quỷ này dường như là do Diệp Phàm chủ đạo, Diệp Phàm đại khái là ngoại viện Trương Huyên mời theo, có thể được người Long Hổ Sơn mời đến làm ngoại viện chắc chắn là có chút bản lĩnh.

......

Thạch phủ cũ trải qua thời gian nhiều năm, đã rách nát không còn nhìn ra bộ dáng năm xưa.

"Nơi này không có trùng kiến lại sao?" Trương Huyên phát hiện vị trí đoạn đường Thạch phủ cũ không tồi, xung quanh đã xây dựng không ít nhà cao tầng, nhưng chỗ này lại không có khởi công.

"Trước đó đã từng nghĩ tới chuyện trùng kiến, bất quá, nơi này có chút tà môn, mỗi lần muốn trùng kiến nơi này lại liền phát sinh một ít chuyện không thể tưởng tượng nổi." Khang Ngạn vội vàng giải thích.

"Tỷ như chuyện gì?" Diệp Phàm hỏi.

"Tỷ như trẻ con trong nhà của người tham dự khai quật nơi này sẽ phát sốt không rõ nguyên do, chỉ cần đình chỉ công tác khai quật, cơn sốt liền lui xuống." Khang Ngạn nghĩ lại mà sợ kể ra.

Trương Huyên cau mày, nói thầm nói: "Còn có loại chuyện này sao?"

Diệp Phàm lấy Âm Quỷ Kỳ ra vung lên, tức khắc nhíu mày.

"Làm sao vậy?" Trương Huyên hỏi.

"Anh linh! Nơi này có không ít anh linh tồn tại." Diệp Phàm nói. Anh linh là những linh hồn đứa trẻ chết sớm hình thành, riêng nơi này đã có mười mấy cái.

Trương Huyên cau mày, nói: "Tranh đấu hậu trạch thật khủng bố!"

Diệp Phàm có chút khó hiểu nói: "Không nên! Sự tồn tại như anh linh không có bao nhiêu oán khí, phải rất nhanh sẽ tiêu tán mới đúng."

Diệp Phàm và Trương Huyên đi vào trong phế tích, Trương Huyên sửng sốt một chút: "A, sát khí như nước."

Diệp Phàm nhìn Trương Huyên liếc mắt một cái, nói: "Ngươi nói cái gì?"

"Nơi này ban đầu là một khối phúc địa, bất quá, linh mạch bị phá hỏng rồi, phúc địa liền biến thành tai địa, bên dưới nơi này có một cỗ sát khí, anh linh có khả năng là do quá yếu ớt mới bị cỗ sát khí này trói buộc, không thể đi đầu thai."

Diệp Phàm híp mắt, nói: "Nơi này có rất nhiều tiểu quỷ, nhưng lại không hề có quỷ thành niên."

Năm đó nữ nhân kia hại chết con trai cô ta, con trai cũng khoảng mười chín tuổi, ở trong nhà chỉ có một ít tiểu quỷ, không đúng chút nào.

"Cái này có thể là cháu trai nữ nhân kia hay không?" Trương Huyên hỏi.

Diệp Phàm xoa xoa cằm, nói: "Không biết, có khả năng đi, bất quá, trẻ con đều không khác nhau lắm, cũng không biết cái nào mới đúng, trước tiên thu hồi hết rồi nói."

Diệp Phàm tung ra một chồng phù chú, mười mấy anh linh trong nhà đều bị Diệp Phàm thu lại.

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro