Chương 78: Nguyên thạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Diệp Phàm và Trương Huyên vừa từ trong nhà đi ra, Khang Ngạn liền vội vàng đi lên đón: "Hai vị đại sư, thế nào rồi?"

Trương Huyên nhíu mày, nói: "Cũng coi như là có chút thu hoạch, ông biết nơi chôn cất người Thạch gia ở đâu không?"

"Bọn họ đều được an táng ở cùng một chỗ, chỗ đó bây giờ đã được sửa lại xây dựng thành bệnh viện tâm thần, không biết có thể tìm được người hay không." Hoặc là nói, tìm được quỷ.

Diệp Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Qua nhìn thử xem đi."

Bên trong bệnh viện tâm thần có không ít bệnh nhân đang hóng mát.

Diệp Phàm nhìn thấy không ít quỷ bay tới bay lui trong bệnh viện tâm thần. Trên mái nhà còn có một đám quỷ đang xếp hàng nhảy lầu.

"Nơi này có không ít quỷ a!" Diệp Phàm cảm thán.

Trương Huyên gật đầu, nói: "Trước kia nơi này là mộ địa, thứ kia nhiều hơn một ít cũng bình thường."

Trương Huyên nhìn một đám quỷ xếp hàng nhảy lầu trên mái nhà, bĩu môi thầm nghĩ: Nhảy lầu quả nhiên cũng rất lưu hành trong giới quỷ!

Khang Ngạn nghe Diệp Phàm và Trương Huyên trao đổi, mồ hôi lạnh ứa ra cả người.

"Trương đại sư, ngài đang nhìn cái gì vậy?" Khang Ngạn thật cẩn thận hỏi.

"Không có gì." Trương Huyên nói.

"Đừng nhìn nữa, một đám quỷ xếp hàng nhảy lầu mà thôi, không có gì đẹp mà nhìn." Diệp Phàm bĩu môi.

Khang Ngạn: "......" Tiểu tử Diệp Phàm này đang nói giỡn sao?

Trương Huyên liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói: "Ta chỉ đang suy nghĩ trong đám quỷ nhảy lầu kia có con chúng ta muốn tìm hay không."

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Tên kia ngã ngựa mà chết, hình như bị ngã thành tàn phế, trong đám quỷ này hình như không có."

Khang Ngạn đứng một bên nghe Diệp Phàm và Trương Huyên nói chuyện, lông tơ trên người dựng thẳng, rốt cuộc hai người này đang nói cái gì?

......

"Nếu đã như vậy chúng ta đến nơi khác xem thử một chút." Trương Huyên nói.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Được."

Diệp Phàm và Trương Huyên đi tới sân sau bệnh viện tâm thần, trong sân sau cũng có không ít quỷ đang đi tới đi lui tuần tra.

Diệp Phàm lấy một tấm Ngự Quỷ Phù đang lay động một chút.

"Làm sao vậy?" Trương Huyên hỏi.

"Không có gì, có một tiểu quỷ không quá an phận, giãy giụa muốn ra ngoài." Diệp Phàm nói.

"Có phải do nhìn thấy người quen cho nên mới muốn ra ngoài hay không?" Trương Huyên hỏi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Có khả năng này, ta thả ra thử xem."

Diệp Phàm thả tiểu quỷ bên trong Ngự Quỷ Phù ra, phát hiện tiểu quỷ làm ầm ĩ nãy giờ là một con đầu rơi máu chảy, tiểu quỷ hiển nhiên đã có chút suy yếu, vừa thấy đã biết không thể hòa hợp với tập thể quỷ.

"Đây là không phải là tên bị ngã chết kia sao?" Trương Huyên có chút kích động nói.

Trước đó Diệp Phàm thu một lần liền mấy chục con quỷ, Trương Huyên cũng không chú ý tới tiểu quỷ này, bây giờ tiểu quỷ này đơn độc bị xách ra, Trương Huyên lập tức liền phát hiện tiểu quỷ đặc biệt.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Hẳn là không sai, bộ dáng này của nó rất giống tiểu quỷ bị ngã chết kia."

Tiểu quỷ quỳ rạp trên mặt đất, hướng về phía đại thụ ô ô hai tiếng, Diệp Phàm nhìn theo ánh mắt tiểu quỷ, thấy được trên cây có một con quỷ, con quỷ kia mặc một thân quần áo của công tử nhà giàu, lớn lên không tồi, hai cái đùi lại trống không.

"Là hắn sao?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Hẳn là hắn đi."

"Quả nhiên còn chưa đi đầu thai." Trương Huyên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Con quỷ mặc quần áo công tử nhà giàu nhìn thấy tiểu quỷ, mặt quỷ biến hóa một chút.

"Hẳn là nó, ta đi bắt nó lại." Diệp Phàm huy động Âm Quỷ Kỳ, con quỷ què chân ngã từ trên cây xuống. Quỷ què chân muốn tránh khỏi công kích của Âm Quỷ Kỳ lại không thể tránh khỏi.

Diệp Phàm thu quỷ què chân vào phù chú.

"Đã tìm được rồi, chúng ta có thể trở về!" Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm.

Trương Huyên có chút khó xử nói: "Tuy quỷ đã tìm được rồi nhưng ngươi có chắc hai con quỷ này có thể khuyên được nữ quỷ kia sao?" Sau khi con trai nữ quỷ chết, nữ quỷ kia mới biết được đứa trẻ đó là huyết mạch thân sinh, trước đó đôi mẹ con này vẫn luôn là túc địch.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Không thể, ngươi có biện pháp tốt hơn sao?"

Trương Huyên: "......" Không có!

......

Diệp Phàm dưới sự thúc giục của Trương Huyên, trước mang quỷ què chân và tiểu quỷ vỡ đầu về kinh đô rồi tới phòng bệnh của Giang Thục Nhã.

Diệp Phàm vừa thả hai con quỷ ra, Giang Thục Nhã vẫn hôn mê đột nhiên mở bừng mắt.

Quỷ què chân nhìn thấy Giang Thục Nhã, tựa hồ có chút mê mang, sau khi mê mang một lúc, trong mắt quỷ què chân dâng lên một cỗ hận ý, sau khi hận ý tiêu tán, thần sắc quỷ què chân lại trở nên mê mang.

Sau khi tiểu quỷ vỡ đầu bị thả ra liền bò đến một bên góc, rụt người lại.

Trong mắt Giang Thục Nhã chảy ra hai hàng lệ, Diệp Phàm biết người khóc không phải Giang Thục Nhã mà là nữ quỷ kia.

Diệp Phàm nhìn nữ quỷ, nói: "Đã nhiều năm như vậy rồi, cô nên đi đầu thai thôi, nếu cô tiếp tục bám vào người Giang Thục Nhã, ta sẽ khiến cho hai tên tiểu tử này hồn phi phách tán." Diệp Phàm cảm thấy quỷ què chân và tiểu quỷ thối có chút đáng thương, lời này cũng chỉ là để dọa nữ quỷ, nếu ý chí nữ quỷ sắt đá, hắn cũng không còn cách nào khác.

Nữ quỷ rất phối hợp chui ra khỏi cơ thể Giang Thục Nhã, "Đại sư, ta đã ra rồi, cả đời ta nghiệp chướng nặng nề, nhưng hai người bọn họ vô tội, đại sư có thể đưa hai người họ đi đầu thai được không?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Có thể, ta có thể bố trí một trận pháp Phú Quý Chuyển Thế, bảo đảm cho kiếp sau của bọn họ bình an."

Nữ quỷ cười cười, nói: "Đa tạ đại sư, như vậy ta cũng không còn chấp niệm gì nữa."

Nữ quỷ nói xong, toàn bộ linh hồn đều tiêu tán, mà trên người quỷ què chân và tiểu quỷ cũng nhiều thêm một tầng kim quang.

Trương Huyên thở dài, nói: "Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ!"

Sau khi nữ quỷ nhìn thấy hai tiểu quỷ liền lấy đại giới hồn phi phách tán, chuyển hóa hết một thân tu vi cho quỷ què chân và tiểu quỷ vỡ đầu, tuy nữ quỷ tàn nhẫn độc ác đối với con của người khác nhưng vẫn rất yêu thương con của mình, cố tình con của cô ta vừa sinh ra đã bị người tráo đổi, đúng là vừa đáng giận vừa đáng buồn.

Quỷ què chân không nhìn thấy nữ quỷ, dại ra một hồi lâu, giống như chấp niệm đã tiêu tán hoàn toàn.

Thời điểm Diệp Phàm độ hóa cho hai người, quỷ què chân và tiểu quỷ vỡ đầu đều không phản kháng, im lặng đi đầu thai.

Diệp Phàm không muốn ở lại địa bàn của tình địch quá lâu, sau khi giải quyết xong xuôi chuyện của nữ quỷ liền vội vã rời đi.

......

Diệp Phàm ngồi trong văn phòng Bạch Vân Hi gặm khoai lát, nói: "Vân Hi, anh đi nhiều ngày như vậy, em có nhớ anh không?"

"Không có." Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm có chút mất mát nói: "Không có, cư nhiên không có sao? Anh mỗi ngày đều nhớ em......"

"Em nói anh không cần quá đáng, anh cả ngày chạy tới văn phòng em chiếm địa bàn thì thôi, hiện tại thì sao, cư nhiên còn mang một con rùa đen tới." Bạch Vân Hi tức giận nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Em đừng xem thường con rùa đen này! Nó có thể giữ nhà, hơn nữa, nó rất đáng giá!"

"Đáng giá? Em nhìn thế nào cũng không thấy nó đáng giá ở đâu?"

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Tiểu tử này không phải rùa đen bình thường, nó là một con rùa đen ngàn dặm có một, rất lợi hại, em nhìn kỹ lại xem."

Bạch Vân Hi nhìn rùa đen hai mắt, nói: "Em nhìn ra được......"

Diệp Phàm có chút cao hứng nói: "Em nhìn ra được rùa đen này rất lợi hại sao?"

Bạch Vân Hi lạnh lùng cười, nói: "Không có, em chỉ nhìn ra được, con rùa đen này ngu xuẩn giống như anh!"

Diệp Phàm: "......"

Di động Diệp Phàm vang lên, Diệp Phàm nhìn tin nhắn trên di động một chút: "Có tiền."

"500 triệu?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Không sai, em muốn ăn gì, anh mời em."

Bạch Vân Hi xua xua tay, nói: "Không cần."

Diệp Phàm có chút uể oải nói: "Anh hoàn thành một bút sinh ý lớn như vậy, tại sao em không muốn chúc mừng với anh?"

"Em không giống anh, em có rất nhiều chuyện phải làm!" Bạch Vân Hi tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái.

Diệp Phàm nhún vai, nói: "Vân Hi a, công việc này của em không tốt lắm, em tốt nhất là giống như anh này, làm freelancer là được."

Bạch Vân Hi: "......"

......

Diệp Phàm rầu rĩ không vui đi xuống lầu.

"Diệp thiếu, sớm như vậy đã đi rồi?" Tiểu thư tiếp tân hỏi.

Diệp Phàm có chút buồn bực nói: "Vân Hi chê ta ở lại vướng chân vướng tay, nói ta trở về sớm một chút."

Tiểu thư tiếp tân nhìn bộ dáng của Diệp Phàm, không biết như thế nào lại muốn cười, "Gần đây công ty có hạng mục lớn, tương đối vội vã, Diệp thiếu vẫn nên chờ Bạch tổng nghỉ phép rồi lại đến tìm Bạch tổng thì tốt hơn."

Diệp Phàm có chút bực mình nói: "Bỏ đi, ta ra ngoài!"

Diệp Phàm vừa ra khỏi công ty Bạch Vân Hi liền tới phố đồ cổ.

Trong phố đồ cổ hàng giả khắp nơi, Diệp Phàm nhìn mấy lão giả nghiên cứu hàng mỹ nghệ hiện đại mà làm như có thật, âm thầm buồn cười.

Diệp Phàm đi vào một cửa hàng đổ thạch gọi là Thạch Duyên cửa hàng, trong cửa hàng bày không ít cục đá có hình thái khác nhau.

Gần đây Trương Huyên chỉ cho Diệp Phàm một con đường làm giàu mới, để Diệp Phàm làm một ít ngọc phù cấp bậc cao cấp một chút, rồi lại để hắn cầm đi bán cho những tên thổ hào ngốc nghếch nhiều tiền, đến lúc đó chia phần hai tám.

Lần này Diệp Phàm tới là muốn tìm kiếm ngọc thạch cấp bậc cao cấp.

Diệp Phàm dạo qua một vòng trong cửa hàng, rất nhanh liền chọn được một khối ngọc thạch, "Lão bản, khối ngọc thạch này bán thế nào?"

Diệp Phàm cảm nhận được một cỗ linh lực ở bên trong ngọc thạch, "Tiên sinh, khối ngọc thạch này giá trị 300 vạn, đã được lão tiên sinh đây mua, bằng không ngài chọn lại khối khác đi."

Diệp Phàm nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: Ngọc thạch khác cũng không có gì đẹp, nếu không phải là không có linh lực thì chính là linh khí quá loãng, có thể xem như không có.

"Lão tiên sinh này, bằng không thì ngài nhường khối ngọc thạch này cho ta đi, ta ra giá gấp đôi." Hai mắt Diệp Phàm tỏa sáng nhìn lão giả.

Lão giả chắp tay sau lưng, cười lạnh một tiếng: "Giá gấp đôi cũng quá ít, ta không bán."

"Vậy bằng không thì gấp năm lần? Qua thôn này liền không còn cửa hàng." Diệp Phàm mở năm ngón tay ra.

Nhân viên trong cửa hàng nghe được Diệp Phàm báo giá, không khỏi trừng lớn mắt, ngọc thạch này giá trị 300 vạn, gấp năm lần chính là 1500 vạn a! Nếu lão giả bán liền có thể kiếm về 1200 vạn! Thế giới của kẻ có tiền thật làm người khác không thể hiểu nổi.

"Năm lần! Ngươi cũng thật có tiền!" Lão giả tựa tiếu phi tiếu nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm cười cười, nói: "Gần đây làm một bút sinh ý lớn, đỉnh đầu cũng tính là dư dả."

"Ta không bán!"

"Ai nha, lão nhân gia, sao ông có thể không phúc hậu như vậy! Ta đã ra giá cao vậy rồi!" Diệp Phàm tràn đầy buồn bực nhìn lão giả.

Lão giả nhìn Diệp Phàm, kiêu căng ngạo mạn lên giọng: "Ta...... không thiếu tiền!"

Diệp Phàm bĩu môi, mơ hồ cảm giác được lão giả hình như có vài phần địch ý với hắn, "Ông mua thứ này về cũng không dùng được, quá lãng phí!"

"Ta lãng phí, ta vui là được!"

Diệp Phàm cau mày, trên mặt dâng lên một cỗ buồn bực, "Lão nhân gia, ông đừng cố chấp như vậy được không?"

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro