Chương 79: Thật trùng hợp! Ông cũng họ Bạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạch lão, ngài muốn ta giúp ngài giải thạch không?" Chủ tiệm đi tới, tất cung tất kính hỏi lão giả.

"Bạch lão? Ông họ Bạch sao? Lão bà của ta cũng họ Bạch, thật trùng hợp!" Diệp Phàm vui tươi hớn hở nhìn lão giả.

"Còn chưa phải lão bà của ngươi đâu!" Bạch Sĩ Nguyên kích động trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm không vui nói: "Sau này chính là vậy!"

"Bây giờ ngươi nói những lời này vẫn còn quá sớm!"

Diệp Phàm khó hiểu nhìn Bạch Sĩ Nguyên, "Lão tiên sinh, ta nói lão bà của ta, ngài kích động như vậy làm gì?"

Bạch Sĩ Nguyên nghẹn một hơi, "Ngươi biết ta là ai không?"

Diệp Phàm lắc đầu: "Không biết."

Bạch Sĩ Nguyên: "......" Tên hỗn đản Diệp Phàm này, ngay cả ông là ai cũng không biết!

"Ta là Bạch Sĩ Nguyên!" Bạch Sĩ Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tên ông sao lại khó đọc như vậy! Bất quá, lại nói tiếp, nghe có chút quen tai. A, ta nhớ ra rồi, ông là ông nội Vân Hi......" Diệp Phàm đầy mặt tươi cười.

Bạch Sĩ Nguyên: "......" Tên vương bát đản này!

"Ta nói ông a ông nội......"

"Ai là ông nội ngươi!"

"Vậy Bạch lão đầu, ông nhường ngọc thạch này cho ta đi, chờ ta lấy nó kiếm lời, tương lai lấy làm sính lễ tặng cho ông, ông chắc chắn không lỗ, mọi người đều quen biết nhau, ông đừng keo kiệt như vậy!" Diệp Phàm tiến đến trước mặt Bạch Sĩ Nguyên, hớn hở khuyên nhủ.

Bạch Sĩ Nguyên: "......"

Chủ tiệm tò mò nhìn Diệp Phàm, ông quen biết Bạch Sĩ Nguyên đã lâu, còn chưa bao giờ nghĩ tới cư nhiên sẽ có người nói những lời như vậy với Bạch Sĩ Nguyên.

Sắc mặt Bạch Sĩ Nguyên vặn vẹo nhìn Diệp Phàm, trước đó Bạch Vân Hi nói Diệp Phàm đi bảo hộ Tiêu Trì một đoạn thời gian, mỗi khi Tiêu Trì nhắc tới Diệp Phàm đều là bộ dạng tim đau muốn chết, còn luôn nói ở chung với Diệp Phàm một ngày, ông ấy giống như phải sống ít đi mấy tháng, khi đó Bạch Sĩ Nguyên còn cảm thấy Tiêu Trì hơi nói quá, bây giờ Bạch Sĩ Nguyên mới phát hiện, Tiêu Trì không nói quá một chút nào!

"Bạch lão, vị này chính là cháu rể tương lai của ngài sao? Bạch lão, đây là đối tượng của Vân Phỉ? Bạch tiểu thư thích người có bề ngoài bồng bột phấn chấn như vậy?" Chủ tiệm hỏi.

Bạch Sĩ Nguyên: "...... Hắn nói hươu nói vượn!"

Diệp Phàm cau mày: "Ta không có a! Ta tuân thủ luật pháp, không lừa già dối trẻ! Ta và......"

"Câm miệng!" Bạch Sĩ Nguyên kích động ngắt lời Diệp Phàm nói.

"Không nói thì không nói! Vậy ngọc thạch này......"

"Không cho!" Bạch Sĩ Nguyên phát hiện, ở một lúc với Diệp Phàm, chỉ số thông minh của ông cũng thẳng tắp giảm xuống.

"Ta dùng Thập Toàn Đại Bổ Hoàn đổi với ông!" Diệp Phàm tung ra đòn sát thủ.

Sắc mặt Bạch Sĩ Nguyên lập tức đỏ thành màu gan heo, cứng rắn nói: "Không đổi!"

"Vì sao chứ? Không phải ông thích nó sao? Tiêu lão đầu lấy từ chỗ ta rất nhiều, ta vốn còn lo lắng Tiêu lão đầu bổ quá hóa hỏng, bất quá, sau đó ông ấy lại nói phần lớn đều cho ông." Diệp Phàm khó hiểu nhìn Bạch Sĩ Nguyên.

Bạch Sĩ Nguyên: "......" Tên Tiêu Trì hỗn đản này!

"Được rồi, được rồi, cho ngươi, cho ngươi, tặng cho ngươi!" Bạch Sĩ Nguyên tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm tươi cười càng thêm xán lạn: "A, vậy thật tốt, Vân Hi nói ông rất có tiền! Ông có tiền như vậy cũng đừng quá keo kiệt hiểu không, về sau chúng ta chính là người một nhà."

Diệp Phàm phồng quai hàm: "Bạch lão đầu, ngoài miệng ông nói giống y đúc Tiêu lão đầu vậy!"

Bạch Sĩ Nguyên: "......"

Diệp Phàm nói với nhân viên cửa hàng đứng một bên: "Bạch lão đầu đã tặng ngọc thạch cho ta, giúp ta gói lại đi."

Nhân viên cửa hàng kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, không nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển thành như vậy.

"Ngài có muốn giải thạch không?" Nhân viên cửa hàng hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu: "Không cần."

......

Công ty Triều Tịch.

"Ngọc này phẩm tướng rất không tồi!" Đế vương lục, phỉ thúy cực phẩm khó có được!

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Không tồi."

"Anh mua sao?" Hình như tiểu tử Diệp Phàm này thích hàng rẻ tiền mà.

"Không phải, ông nội em tặng cho anh."

Bạch Vân Hi kinh ngạc trừng lớn mắt: "Ông nội em? Tặng cho anh? Vì sao ông nội em lại cho anh?"

Diệp Phàm lắc đầu: "Anh cũng không biết, có thể là bởi vì ông ấy thích anh đi."

"Thích anh?" Bạch Vân Hi nghi ngờ nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy, Vân Hi, sao em lại có biểu tình này, anh ưu tú như vậy, người nào cũng thích anh!"

Bạch Vân Hi: "......" Anh xác định sao?

Bạch Vân Hi nhớ tới thời điểm hôm qua về nhà, tâm tình Bạch Sĩ Nguyên dường như rất không tốt, hỏi ông ấy có chuyện gì cũng không nói, chẳng lẽ là bởi vì gặp được Diệp Phàm nên ăn mệt?

......

Diệp Phàm trở lại biệt thự thì phát hiện Thái Chấn Tuấn đang chờ ở cửa.

"Gà mờ, sao ngươi lại tới nữa?"

"Diệp lão đại, ta không phải gà mờ, ta là Thái Chấn Tuấn, ngài gọi ta là Tuấn ca cũng được!" Thái Chấn Tuấn bất mãn nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm: "......" Tuấn ca? Nghĩ thật đẹp!

"Tìm ta có chuyện gì?"

"Ta muốn mời ngài làm bảo tiêu cho anh của ta nửa tháng." Thái Chấn Tuấn nói.

Diệp Phàm nhíu mày lại: "Nửa tháng? Quá nhiều, ta còn phải bồi lão bà." Trước đó hắn đã phải bồi Tiêu Trì một đoạn thời gian, lão đầu kia ngại đông ngại tây, rất không dễ hầu hạ.

Thái Chấn Tuấn tràn đầy kích động: "Diệp lão đại, 100 triệu thì thế nào? Ta cho ngài 100 triệu!"

"100 triệu? Ngươi có nhiều tiền như vậy?" Diệp Phàm hơi ngạc nhiên nhìn Thái Chấn Tuấn.

Thái Chấn Tuấn gật đầu: "Chờ ta bán một phần du thuyền, siêu xe, biệt thự trên tay đi liền có."

Diệp Phàm tràn đầy ngoài ý muốn nhìn Thái Chấn Tuấn: "Đúng là nhìn không ra, ngươi cư nhiên có nhiều tiền như vậy."

"Là cha mẹ của ta tương đối hào phóng."

Diệp Phàm khó hiểu nhìn Thái Chấn Tuấn: "Anh ngươi gặp phải vấn đề gì? Vì sao phải để ta theo anh ta nửa tháng?"

"Ta cũng không quá rõ ràng, anh ấy từ nước ngoài trở về đã bị người của tổ chức sát thủ quốc tế theo dõi, Diệp lão đại, ngài có biết chiến sĩ gen không?" Thái Chấn Tuấn hỏi.

"Chiến sĩ gen? Đó là cái gì?"

Thái Chấn Tuấn lắc đầu: "Ta cũng không quá rõ ràng, nghe nói trong nước có một ít tu giả cổ võ có thể lấy một địch trăm, những người này không dễ ra tay, chiến sĩ gen cũng tương tự như vậy, gen sau khi biến dị, sức lực vô cùng lớn, còn có thể sử dụng các loại nguyên tố thủy hỏa."

Diệp Phàm tràn đầy kinh ngạc: "Có thể phát hỏa cầu?"

Thái Chấn Tuấn gật đầu: "Đúng vậy, hình như có loại người này! Bất quá chỉ là nghe nói, cụ thể có hay không ta cũng không rõ lắm."

Diệp Phàm không khỏi nghi hoặc, thầm nghĩ: Chẳng lẽ ở nước ngoài có người tu chân? "Anh ngươi chọc phải chiến sĩ gen?"

Thái Chấn Tuấn gật đầu: "Có lẽ vậy, tóm lại, căn cứ theo tin tức ta có được, hình như anh ấy lấy được thứ gì không nên lấy, Long Tổ còn phái người tới bảo hộ an toàn cho anh ấy, cũng lo lắng đồ vật  đó sẽ rơi vào tay người nước ngoài."

"Đồ vật đó thì sao?" Diệp Phàm hỏi.

Thái Chấn Tuấn lắc đầu: "Anh ấy chưa nói."

Diệp Phàm: "......"

"Được rồi, gần đây Vân Hi rất bận, không quan tâm tới ta, bảo hộ anh ngươi một đoạn thời gian cũng được, chỉ cần trả tiền đúng hạn, ta có thể bắt đầu công tác."

Thái Chấn Tuấn gật đầu: "Được, được, Diệp lão đại, anh ấy có chút khó tính, thời điểm ngài đi bảo hộ anh ấy có thể đừng nói cho anh ấy ngài là bảo tiêu ta mời được không?"

Diệp Phàm khó hiểu hỏi: "Vì sao vậy?"

"Anh ấy gần đây bị trong ba tầng, ngoài ba tầng bảo tiêu vây kín, cực kỳ chán ghét bảo tiêu." Thái Chấn Tuấn buồn rầu than thở.

"Vậy phải nói với anh ngươi như thế nào?"

"Ngài cứ nói ngài là sư phụ Tae Kwon Do ta mời tới là được. "

"Diệp lão đại, ngài còn có đồ phòng thân kia không?" Thái Chấn Tuấn hăng hái hỏi.

"Ngươi muốn ngọc bội phòng thân?"

Thái Chấn Tuấn gật đầu: "Đúng vậy."

"300 một khối."

Thái Chấn Tuấn cau mày: "Lại tăng giá!"

"Tiền nào của nấy! Chất lượng cũng tăng lên rồi."

Thái Chấn Tuấn gật đầu: "Được!"

......

Thái Chấn Tuấn mang Diệp Phàm đi gặp Thái Soái!

Thái Soái bị không ít người trông coi, Thái Chấn Tuấn khuyên can mãi mới được thả vào.

Diệp Phàm nghi hoặc nhìn Thái Chấn Tuấn: "Bảo tiêu của anh ngươi không ít a!"

"Cha ta mời rất nhiều người tới bảo hộ anh ấy, vào WC cũng đi theo, bất quá......" Bất quá đều là mấy tên giá áo túi cơm, thời khắc mấu chốt sợ là không giúp được gì.

Thái Soái vừa thấy Thái Chấn Tuấn đến liền bắt đầu trách mắng, "Nhãi ranh, em đang làm cái gì?"

Thái Chấn Tuấn khó hiểu nhìn Thái Soái: "Em làm gì?"

Thái Soái bất mãn hỏi: "Tại sao xe và phòng của em lại bán hết rồi?"

Thái Chấn Tuấn cười cười: "Cũng không có gì, chỉ là gần đây thua cược cho nên bán lấy chút tiền dùng gấp!"

"Em đi đánh cược?" Thái Soái phẫn nộ nhìn Thái Chấn Tuấn, muốn nhào lên đánh Thái Chấn Tuấn một trận.

Thái Chấn Tuấn vội vàng trốn ra sau lưng Diệp Phàm: "Cái này...... em không phải chỉ là đánh cược thôi sao? Anh, không phải anh còn đánh cược ngọc thạch sao? Tại sao chỉ có anh được đánh cược mà em không được?"

Thái Soái bất mãn: "Hồ nháo, em đánh cược còn muốn nói lý?"

"Cái này...... em cũng không phải đánh thua toàn bộ, em còn mời cho anh một sư phụ, anh nhìn xem đây là ai? Đây là Diệp thiếu, em cố ý mời đến làm sư phụ cho anh, em cảm thấy chỉ dựa vào người khác bảo hộ cũng không quá tốt, quan trọng nhất vẫn là tăng thực lực bản thân lên, Diệp thiếu chính là đai đen Tae Kwon Do, em tốn rất nhiều công phu mới mời đến được."

Thái Soái không vui nhìn Diệp Phàm một cái: "Cậu lừa dối em tôi bao nhiêu tiền?"

Diệp Phàm lắc đầu, tìm một cái ghế ngồi xuống: "Con người ta tuân thủ kỷ luật, thành thật thủ tín, chưa bao giờ lừa dối người khác."

Thái Chấn Tuấn vội vàng gật đầu: "Không sai, anh, Diệp lão đại là người có bản lĩnh, anh ngàn vạn lần không nên đắc tội."

Thái Soái trợn trắng mắt, lạnh như băng nhìn Diệp Phàm: "Cậu có thể dạy tôi cái gì?"

Diệp Phàm nhìn Thái Soái từ trên xuống dưới một vòng: "Ta thấy tư chất anh bình thường, trong thời gian ngắn sợ là không học được cái gì, nhiều lắm chỉ có thể được một chút da lông, đương nhiên ta còn có thể dạy anh một ít thứ khác......"

Thái Soái cười lạnh: "Ví dụ như là......"

"Ví dụ như là tôn sư trọng đạo, chiêu hiền đãi sĩ, hiện tại sư phụ đã đói bụng, anh làm học trò có phải nên chuẩn bị một bàn đồ ăn cho sư phụ không?"

Thái Soái: "......"

Thái Chấn Tuấn nhìn sắc mặt xanh mét của Thái Soái, vội vàng đi lên nói: "Diệp lão đại, ngài chờ ta một chút, ta đi lấy đồ ăn cho ngài!"

Diệp Phàm hài lòng gật đầu: "Nhanh lên đó!"

"Được!"

Thái Chấn Tuấn vội vội vàng vàng chạy ra cửa, bộ dáng bị người bán còn giúp người ta đếm tiền.

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro