Chương 81: Tết Trung Nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết Trung Nguyên: là tết của người Hán, được tổ chức vào rằm tháng bảy, trùng với ngày Xá tội vong nhân và lễ Vu Lan báo hiếu ông bà cha mẹ. Tết Trung Nguyên có nguồn gốc từ lễ Vu Lan Bồn, theo truyền thuyết Phật giáo về sự tích Bồ Tát Mục Kiền Liên đại hiếu cứu mẹ kiếp quỷ đói.

Diệp Phàm ngồi trong đại sảnh xem TV, Thái Chấn Tuấn kéo một đống đồ ăn vặt đưa tới trước mặt Diệp Phàm, "Diệp lão đại, ngài muốn khoai lát vị dưa chuột, khoai lát vị sầu riêng, khoai lát vị cà chua...... đều ở chỗ này."

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Không tồi, không tồi, rất tốt."

"Diệp lão đại, nghe nói hôm nay ngài với anh ta bị một chiếc xe đuổi giết?"

"Đúng vậy! Anh ngươi chạy quá nhanh, vượt đèn đỏ không ít lần, cảnh sát giao thông chắc sẽ tìm anh ta nói chuyện."

Thái Chấn Tuấn: "......"

"Diệp lão đại, cảm ơn ngài!" Thái Chấn Tuấn tràn đầy chân thành nhìn Diệp Phàm.

"Bắt người tiền tài, giúp người tiêu tai, chuyện nên làm thôi, ta lấy tiền của ngươi, tất nhiên sẽ bảo hộ anh trai ngươi an toàn, hơn nữa, nếu anh ngươi chết, vậy số tiền còn lại kia ta sẽ từ bỏ, ngươi có thể tiết kiệm một chút, bất quá, ngươi yên tâm đi, anh Diệp ngươi là một người làm ăn thức thời." Diệp Phàm vỗ bả vai Thái Chấn Tuấn.

"Diệp lão đại, tuy anh trai ta rất đáng ghét nhưng ta vẫn hy vọng anh ấy sống, nếu anh ấy chết vậy sẽ đến phiên ta tới công ty làm trâu làm ngựa, ta không muốn như vậy!" Thái Chấn Tuấn tràn đầy chua xót than thở.

Giang Tân nghe Thái Chấn Tuấn và Diệp Phàm nói chuyện, không khỏi run rẩy khóe miệng.

Thái Chấn Tuấn nhiệt tình hỗ trợ như vậy chẳng lẽ chỉ là bởi vì không muốn đến công ty làm trâu làm ngựa?

"Anh trai ngươi chết thì đến phiên ngươi đại phát tứ phương, như vậy cũng không tồi."

"Ta chỉ muốn ăn no chờ chết." Thái Chấn Tuấn chân thành nói.

Giang Tân: "......"

Thái Chấn Tuấn còn muốn nói chuyện vài câu với Diệp Phàm lại bị Thái Soái gọi đi.

Ban đầu Giang Tân còn coi Diệp Phàm là bao cỏ mà Thái Chấn Tuấn mời đến, Diệp Phàm vừa ra tay, Giang Tân liền biết được Diệp Phàm lợi hại như thế nào.

Giang Tân nhanh chóng đi hỏi thăm một chút, phát hiện ra Diệp Phàm đã sớm có tên trong hồ sơ.

Tiểu tử Diệp Phàm này là tuyệt đối cao thủ. Trước đó có một đám ninja Oa Quốc muốn ra tay với Tiêu giáo sư, cuối cùng đám ninja Oa Quốc kia không rõ nguyên nhân mà chết ở vùng ngoại ô, dường như là do Diệp Phàm ra tay toàn diệt đám người đó.

Phía trên còn có người từng kiến nghị muốn mời Diệp Phàm đến tiểu tổ đặc thù hành động, bất quá, hình như nhân phẩm tiểu tử này không thông qua được khảo hạch, vậy cho nên không có được trưng dụng. Mới chỉ ở với Diệp Phàm hai ngày, Giang Tân đã cảm thấy vấn đề nhân phẩm của Diệp Phàm không quá lớn, chỉ là chỉ số thông minh hình như có chút đáng lo ngại.

"Diệp thiếu, sao ngài quen được Thái nhị thiếu vậy?" Giang Tân tò mò hỏi.

Diệp Phàm vuốt cằm, nói: "Hắn cảm thấy hứng thú với biệt thự của ta, luôn chạy tới chạy lui đến đó, chúng ta liền quen biết, thật là, cái tên ngu ngốc kia nhìn qua rất giống trộm."

Giang Tân: "......"

"Vì sao Thái nhị thiếu lại cảm thấy hứng thú với biệt thự của ngài?" Giang Tân khó hiểu nhìn Diệp Phàm.

Hai mắt Diệp Phàm đột nhiên biến đổi, không trả lời vấn đề của Giang Tân, "Có người tới!"

Giang Tân sửng sốt một chút, Diệp Phàm đã mở cửa sổ ra, nhảy xuống từ trên lầu ba biệt thự.

Giang Tân nhìn qua cửa sổ thì thấy được Diệp Phàm đang đứng trong trang viên, trước mặt có nhiều thêm một người mặc đồ đen.

Trong lòng Giang Tân chấn động mạnh, rõ ràng anh đã an bài người tuần tra, lại để kẻ khác vô thanh vô tức chạy vào biệt thự, một chút cảnh báo cũng không thu được.

Diệp Phàm làm sao mà phát hiện có chỗ không ổn?

"Mày là ai?"

Diệp Phàm híp mắt nhìn người trước mặt: "Chiến sĩ gen?"

"Đáp đúng rồi, mày có thể đi chết rồi!"

Ban đầu Diệp Phàm còn cho rằng chiến sĩ gen là người tu chân, nhìn thấy người thật mới phát hiện trên người chiến sĩ gen đúng là có chút linh lực, nhưng linh lực lại cực kỳ hỗn loạn, giống như là mạnh mẽ dung hợp vào trong thân thể, cực kỳ cổ quái.

Nam tử mũi cao một quyền đánh về phía Diệp Phàm, trong nắm tay còn mang theo một luồng gió.

Diệp Phàm phất tay, áp chế công kích của nam tử lại, một lưỡi dao gió của Diệp Phàm ngăn chặn công kích của nam tử, lực dư lại của lưỡi dao gió cắt ngực người nọ đứt hơn phân nửa, nhỏ giọng nói: "Chiến sĩ gen cũng không có gì ghê gớm."

Hơn mười viên đạn vùn vụt bay về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm liền biết người này được đưa ra để làm mồi nhử.

Diệp Phàm tung ra một tấm Phù Hồi Tưởng, mấy viên đạn đang bay tới sôi nổi bắn ngược lại, từng tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Thân hình Diệp Phàm nhanh như chớp, không lâu sau, mười mấy sát thủ tiến vào biệt thự đã bị tàn sát cho không còn một mảnh.

Diệp Phàm kéo thi thể chiến sĩ gen kia vào trong phòng, thi thể những kẻ còn lại giao cho những người khác xử lý.

"Chấn Tuấn, sao em quen được Diệp Phàm vậy?" Thái Soái hỏi.

Thái Chấn Tuấn đắc ý đáp: "Ngài ấy là hàng xóm của em, Diệp lão đại rất ghê gớm, nơi ngài ấy ở chính là Quỷ trạch! Từ khi ngài ấy đến, Quỷ trạch kia không còn quỷ tới làm loạn, lão bà tương lai của Diệp lão đại cũng đã đến, chính là Bạch tam thiếu."

"Bạch tam thiếu? Là Bạch tam thiếu kia sao?" Thái Soái chần chờ hỏi lại.

Thái Chấn Tuấn gật đầu, đáp: "Chính là Bạch tam thiếu kia."

Thái Soái hoài nghi, hỏi: "Em xác định là Bạch tam thiếu kia?"

......

Diệp Phàm lấy được một chai dược tề từ trên thi thể chiến sĩ gen.

"Diệp thiếu." Giang Tân cung kính gọi một tiếng.

Diệp Phàm quay đầu nhìn Giang Tân: "Ngươi nhìn qua không quá mạnh, nhưng hẳn đã học một ít cổ võ, chắc là biết chút chuyện bí ẩn, ngươi biết hắn làm sao không?"

Giang Tân có chút khó xử, đáp: "Ta cũng không quá rõ ràng, nước ngoài có biện pháp đặc thù bồi dưỡng chiến sĩ siêu cấp."

Diệp Phàm xua xua tay, nói: "Vậy bỏ đi."

Diệp Phàm nghiên cứu dược tề, không khỏi lắc đầu, hắn phát hiện trong dược tề có mấy vị dược liệu có linh khí, đáng tiếc, bởi vì linh dược phối không đúng đan phương, nên không thể phát huy tối đa công hiệu của linh dược, có thể nói là phí phạm của trời.

Diệp Phàm nghiên cứu thi thể chiến sĩ gen một lát thì không còn hứng thú.

Giang Tân hỏi qua ý kiến Diệp Phàm, nhận được sự đồng ý thì cao hứng phấn chấn đi thông báo cho người của quốc gia tới kéo thi thể đi.

......

Sau khi ăn xong bữa ăn khuya, Diệp Phàm liền ôm điện thoại nấu cháo điện thoại.

"Vân Hi, em lại tăng ca sao?"

"Anh sao? Anh cũng đang tăng ca, 24 giờ đều phải làm, kiếm tiền thật sự quá vất vả!"

Giang Tân nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ: Ngài nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không nhìn ra được vất vả chỗ nào!

"Anh làm công tác gì? Anh làm bảo tiêu cho một tên tiểu bạch kiểm, nhiệm vụ kết thúc anh sẽ có 100 triệu, bất quá, anh trai hắn còn nói muốn cho anh thêm 200 triệu nữa, như vậy anh có thể thu vào 300 triệu, rất nhanh anh chính là đại phú ông có gia sản 1 tỷ, như vậy mục tiêu của anh đã đạt được một phần mười."

Giang Tân: "......" Tốc độ kiếm tiền thật khiến người khác hâm mộ!

"Anh vừa mới ăn cơm chiều, có hơi no, vừa vặn có người tới tìm anh, anh liền đi ra ngoài hoạt động một chút."

Giang Tân: "......" Theo như lời Diệp Phàm nói hoạt động một chút là ra ngoài xử lý mười mấy sát thủ sao?

"Ngày mai là tết Trung Nguyên, anh có chút không yên tâm về em, chúng ta ra ngoài hẹn hò đi."

Thái Chấn Tuấn đi ra, vừa vặn nghe được lời Diệp Phàm nói, tràn đầy kích động nói: "Diệp lão đại, ngài đi hẹn hò vậy anh trai ta phải làm sao bây giờ?"

Diêm Vương Điện giết người có một quy củ, không chết không ngừng, Thái Soái chỉ trong một ngày đã gặp mấy lần ám sát, ngày mai nói không chừng cũng không thể tránh khỏi.

"Anh ta có thể đi với ta! Ai nha, kiếm tiền thật không dễ dàng, ra ngoài hẹn hò còn phải mang theo một cái bóng đèn." Diệp Phàm cảm thấy cực kỳ phiền muộn than thở.

Thái Soái: "......" Bóng đèn!!

Thái Soái tò mò hỏi: "Diệp đại sư, đối tượng hẹn hò của ngài là...... Bạch tam thiếu Bạch Vân Hi?"

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đúng!"

Thái Soái cười cười, nói: "Như vậy, đến lúc đó sợ là tôi phải quấy rầy rồi." Thái Soái nhướng mày, trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò về chuyện hẹn hò của hai người.

Diệp Phàm nghĩ nghĩ, lấy ra mấy khối ngọc bội: "Mẻ mới ra lò, có thể ngăn cản công kích, 300 vạn một cái, anh mua mấy cái đi, đến lúc đó nếu ta bỏ quên nhiệm vụ anh cũng có cái bảo đảm."

Thái Soái run rẩy khóe miệng một chút: "Được."

Thái Soái ra tay hào phóng hơn Thái Chấn Tuấn rất nhiều, một lần mua năm cái.

......

Diệp Phàm mang theo Thái Soái xuất hiện ở đại sảnh công ty Triều Tịch.

"Còn chưa tan tầm sao?" Diệp Phàm hỏi tiểu thư tiếp tân.

Hai tiểu thư tiếp tân lắc lắc đầu, nói: "Chưa, Bạch tổng chính là người cuồng tăng ca." Bạch tổng thường xuyên tăng ca, bọn họ là người làm công cho người ta, đương nhiên không tiện về trước.

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đúng vậy! Vân Hi vẫn luôn cố quá sức như vậy, bất quá, hôm nay chính là tết Trung Nguyên!"

Tết Trung Nguyên, quỷ môn quan mở ra, các loại quỷ quái đều ra ngoài du đãng, lúc này vẫn nên về nhà sớm một chút thì tốt hơn.

"Đúng vậy! Nghe nói, hôm nay đi đường đêm rất dễ gặp được mấy thứ không sạch sẽ, tất cả mọi người đều vội vã trở về." Tiểu thư tiếp tân than thở.

"Ta đi tìm Vân Hi để em ấy buông tha các cô sớm một chút." Diệp Phàm vỗ ngực cam đoan.

Tiểu thư tiếp tân tràn đầy cảm kích nhìn Diệp Phàm: "Vậy trông cậy cả vào Diệp thiếu."

Trong lòng Thái Soái không khỏi kinh ngạc, Thái Chấn Tuấn nói Diệp Phàm và Bạch Vân Hi đang hẹn hò, Thái Soái còn nghĩ là Thái Chấn Tuấn nói bậy bạ, không nghĩ tới Diệp Phàm lại thân thiết với Bạch Vân Hi như vậy.

Hai tiểu thư tiếp tân nhìn Diệp Phàm và Thái Soái lên lầu.

"Người bên cạnh Diệp thiếu là ai vậy?"

"Hình như là Thái đại công tử, là một phú nhị đại, không biết vì sao lại được Diệp Phàm mang theo đến đây."

Diệp Phàm quen cửa quen nẻo đi vào văn phòng Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi từ sớm đã nghe Diệp Phàm nói qua chuyện của Thái Soái, nhàn nhạt gật đầu với Thái Soái.

"Vân Hi, còn chưa tan tầm sao? Hôm nay là tết quỷ, quỷ đều đi ăn tết, em còn không cho bản thân nghỉ ngơi!"

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói: "Em làm sao có thể so với anh, ngày nào cũng nghỉ!"

Diệp Phàm xoa xoa mũi, ngượng ngùng nói: "Không có, không phải anh vẫn đang công tác sao? Em nhìn anh ta đi...... rất khó hầu hạ!"

Bạch Vân Hi nhìn Thái Soái, thương cảm hỏi: "Thái đại thiếu, ngài cầu đến trên đầu anh ấy nhất định là rất mệt mỏi đi?"

Thái Soái cười chua xót đáp: "Vẫn còn tốt."

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, không vui hỏi: "Vì sao cầu đến trên đầu anh thì mệt mỏi?"

Bạch Vân Hi: "......"

"Vân Hi, em muốn đến biệt thự của anh không?"

Bạch Vân Hi nghi hoặc, hỏi: "Biệt thự của anh không phải Quỷ trạch sao? Hôm nay quỷ môn quan mở rộng, không có vấn đề gì chứ?"

Nghe Bạch Vân Hi nói Quỷ trạch, Thái Soái không khỏi ngẩn ra một chút, Diệp Phàm ở Quỷ trạch, Thái Soái cũng từng nghe nói qua, Thái Chấn Tuấn còn từng đi xem qua cùng người khác, trở về thì bị dọa hồn phi phách tán, sau đó buổi tối cũng không dám đi WC.

Diệp Phàm không thèm để ý: "Yên tâm đi, có anh ở đây, biệt thự kia rất an toàn."

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, gật đầu nói: "Vậy đi thôi."

Thái Soái tràn đầy kinh ngạc nhìn Bạch Vân Hi, thầm nghĩ: Từ khi nào thì Bạch Vân Hi lại dễ nói chuyện như vậy? Diệp Phàm nói cái gì thì là cái đó.

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro