Chương 82: Siêu cấp chiến sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ven đường công ty Triều Tịch có một chiếc xe hơi đang đỗ lại, một nam một nữ nhìn đám người Diệp Phàm từ trong công ty đi ra.

"Ra rồi, bây giờ động thủ sao?" Hoàng Nguyệt hỏi.

Phạm Thừa có chút khó xử: "Nhìn thêm một chút đi."

Hoàng Nguyệt cau mày, nói: "Đã năm ngày rồi, nếu như lại không giết được Thái Soái sẽ ảnh hưởng lớn tới danh dự của Diêm Vương Điện chúng ta!"

"Hôm qua Johan đã chết, nếu chúng ta bừa bãi đi lên chắc chắn cũng không có kết cục tốt gì." Phạm Thừa nói.

Johan chính là chiến sĩ gen ngoại quốc bị Diệp Phàm xử lý, Johan không phải là người Diêm Vương Điện mà là chiến sĩ gen nước ngoài được bồi dưỡng, tổ chức dị năng ở nước ngoài bỏ ra một số tiền lớn mời người Diêm Vương Điện hỗ trợ bắt sống Thái Soái, nếu không bắt sống được thì giết chết, thực lực của Johan không chệnh lệch với sát thủ kim bài của Diêm Vương Điện là bao.

Hoàng Nguyệt cau mày, nói: "Nhưng chúng ta không thể cái gì cũng không làm được! Ít nhất trước khi tổ chức phái tới nhóm cao thủ tiếp theo, chúng ta phải nắm giữ một ít tình báo."

Phạm Thừa gật đầu, nói: "Đuổi theo đi, bất quá, không thể theo quá gần."

Trước đó bọn họ từng động tay động chân trên xe của Thái Soái, kết quả, hai chiếc xe đuổi theo xe của Thái Soái kia không rõ nguyên nhân bị nổ mạnh, bốn sát thủ ngân bài trong xe thi cốt vô tồn.

"Thái Soái này tìm được người giúp đỡ lợi hại như vậy từ nơi nào không biết!" Hoàng Nguyệt nhịn không được mắng nhỏ.

Ban đầu còn cho rằng chỉ là một nhiệm vụ cấp B, kết quả tối hôm qua Johan được cử đi đã chết, hiển nhiên hiện tại độ khó của nhiệm vụ đã tăng vụt lên.

"Hình như người nọ là do Thái Chấn Tuấn mời đến, sớm biết như vậy chúng ta đã không cho Thái Soái cơ hội thở dốc, nên sớm động thủ mới đúng." Phạm Thừa tiếc hận than thở.

"Tên nhị thế tổ Thái Chấn Tuấn kia cư nhiên quen được người lợi hại như vậy?" Diêm Vương Điện từng điều tra về Thái Soái, đương nhiên cũng từng điều tra về Thái gia, theo tư liệu về Thái Chấn Tuấn mà Hoàng Nguyệt xem được, Thái Chấn Tuấn chỉ là một tên phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp, bình thường chỉ biết tụ tập tán gái, Hoàng Nguyệt không nghĩ tới người này lại đưa tới một biến số lớn cho nhiệm vụ như vậy.

Bạch Vân Hi nhìn về phía sau xe: "Có một chiếc xe màu trắng đã đi theo chúng ta năm con phố."

"Ở đâu? Ở đâu?" Diệp Phàm nhìn về phía sau, nhíu mày: "Vân Hi, em thật lợi hại, em không nói anh cũng không phát hiện."

Bạch Vân Hi không nói gì, từ nhỏ y đã tương đối mẫn cảm với nguy hiểm, sức quan sát vượt xa người bình thường.

"Cư nhiên dám theo dõi tiểu gia, đúng là không muốn sống nữa." Diệp Phàm không vui mắng một tiếng.

"Đi." Diệp Phàm tung ra mấy tấm phù.

Diệp Phàm thả phù lục ra, kết quả mọi chuyện đã chú định được.

"Cái này là nổ bánh xe hay nổ xe?" Thái Soái tò mò hỏi.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Thái Soái một cái, lời nói khinh thường: "Ta là người có sáng ý, một chiêu sẽ không dùng hai lần."

"Vậy hôm nay anh dùng thủ đoạn gì?" Bạch Vân Hi rất có hứng thú hỏi.

"Hôm nay là tết Trung Nguyên a, quỷ môn quan mở rộng, vừa rồi là Chiêu Quỷ Phù, có thể hấp dẫn quỷ." Diệp Phàm chẹp miệng, mặt mày hớn hở.

Phạm Thừa đang lái xe, bỗng nhiên có một gương mặt quỷ máu tươi đầm đìa xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ.

Phạm Thừa bị dọa quá sức, Hoàng Nguyệt kêu thảm thiết một tiếng, Phạm Thừa nhìn thấy chỉ là một con quỷ, Hoàng Nguyệt lại nhìn thấy đến vài con, Phạm Thừa lái xe mất khống chế, đụng vào vòng bảo hộ bên đường.

......

Diệp Phàm mang theo Thái Soái và Bạch Vân Hi đi vào biệt thự.

"Diệp đại sư, biệt thự của ngài trang trí không tồi!" Thái Soái không chút bủn xỉn khen tặng.

Diệp Phàm gật đầu, tràn đầy tự hào nói: "Đương nhiên rồi, là Vân Hi mời người đến thiết kế trang trí."

Thái Soái nhìn Bạch Vân Hi một cái, khẽ giật mình: "Thì ra là thế."

Anh đã nói mà, phong cách trang trí biệt thự dường như không quá ăn nhập với phong cách của Diệp Phàm. Bạch tam thiếu trăm công ngàn việc cư nhiên còn có thời gian rảnh mời người đến trang trí biệt thự cho Diệp Phàm, chẳng lẽ quan hệ của hai người thật sự là...... Nhìn qua có chút không đúng a!

"Vân Hi, em muốn ăn gì?" Diệp Phàm kéo một ngăn tủ trữ vật ra, Bạch Vân Hi thấy bên trong đựng toàn là mì gói.

"Lát nữa em kêu cơm hộp là được."

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Vậy cũng được, kỳ thật hương vị mì gói cũng không tồi."

Bạch Vân Hi tức giận mắng: "Anh cả ngày ăn nhiều thực phẩm rác rưởi như vậy cẩn thân cả người cũng sẽ biến thành rác rưởi!"

Diệp Phàm không cho là đúng: "Anh là thiên tài, sao có thể biến thành rác rưởi được? Nếu anh là rác rưởi vậy toàn bộ thế giới đều là rác rưởi."

Bạch Vân Hi chán nản lắc đầu, lười nói nhiều với Diệp Phàm.

Bạch Vân Hi nhìn Thái Soái, nói: "Thái đại thiếu, địa vị người mà ngài đắc tội lần này có chút lớn a!"

Sắc mặt Thái Soái đổi đổi liên tục: "Đúng vậy."

"Diệp Phàm không có khả năng vẫn luôn trông chừng ngài." Bạch Vân Hi lạnh lùng nhìn Thái Soái.

Diệp Phàm quay lại nói: "Không sai, giá trị con người của ta rất cao, huống chi ta còn phải bồi Vân Hi, không rảnh thường xuyên mang theo đứa con chồng trước như anh."

Thái Soái: "......"

Thái Soái trầm ngâm một hồi: "Diệp đại sư, ngài biết chiến sĩ gen không?"

"Không quá rõ, anh biết sao?"

Thái Soái gật đầu, nói: "Biết được một ít, thời điểm tôi đi đổ thạch ở nước ngoài gặp được mấy khối đá đặc thù, không giống ngọc thạch, sờ lên lại khiến người ta có cảm giác rất thoải mái, lúc đầu tôi không để trong lòng, sau đó lại gặp phải nhiều lần đuổi giết, tôi ngẫu nhiên mà biết được chiến sĩ bồi dưỡng ở nước ngoài có khả năng liên quan đến cục đá này."

Diệp Phàm cau mày, nói: "Không giống ngọc thạch, sờ lên rất thoải mái?"

Chẳng lẽ Thái Soái nói đến là linh thạch, nghĩ đến kiếp trước hắn làm tu nhị đại, chưa bao giờ thiếu linh thạch, đáng tiếc nhất chính là cho dù phẩm chất linh thạch có cao hơn nữa hắn cũng không hấp thu được một chút linh lực nào, một đời này hắn đã có thể tu chân, nhưng còn chưa có nhìn thấy bóng dáng của linh thạch đâu.

"Người nước ngoài vì theo dõi thứ này mới đuổi theo anh sao?" Bạch Vân Hi hỏi.

Thái Soái gật đầu, đáp: "Tôi nghĩ hơn phân nửa là như thế. Theo tôi được biết, người nước ngoài đem mài đá này thành phấn, rồi dung nhập mấy loại linh thảo đặc thù vào để bồi dưỡng chiến sĩ siêu cấp."

Diệp Phàm bị lời Thái Soái nói làm cho chấn kinh, nuốt linh thạch sao?

Diệp Phàm lấy dược tề trên người ra kiểm tra rồi một chút: "Đúng là giống như dung nhập bột phấn linh thạch."

Rất nhiều người ở tu chân giới không thể tu chân, người thường không cam lòng với vận mệnh an bài cũng sẽ nghĩ đủ loại biện pháp để tu chân, nhưng linh căn là trời sinh, không thể miễn cưỡng, cũng có một ít người thường thử nuốt mảnh nhỏ linh thạch, bất quá, tất cả những người này đều không có ngoại lệ, nổ tan xác mà chết.

Diệp Phàm nhớ tới cỗ thi thể đặc thù kia, bên trong thi thể tồn tại một cỗ linh khí, nhưng kinh mạch lại có dấu hiệu bị xé rách, người có thể mạnh mẽ dung hợp linh thạch cũng coi như là khó được.

Bất quá tu sĩ bình thường sẽ không lựa chọn dùng loại phương pháp tăng thực lực này, một khi kinh mạch xuất hiện tổn thương sẽ ảnh hưởng tới tu đạo, về sau thăng cấp sẽ khó khăn hơn nhiều, đương nhiên, ở địa phương quỷ quái này cũng không có về sau.

"Nước ngoài cư nhiên lại dùng loại phương pháp này bồi dưỡng chiến sĩ gen, tính nguy hiểm chắc chắn sẽ rất lớn!" Diệp Phàm nói thầm.

Thái Soái gật đầu, nói: "Tính nguy hiểm đúng là rất lớn, nghe nói nước ngoài đều tuyển chọn tử sĩ để tiến hành thực nghiệm chiến sĩ siêu cấp, tỉ lệ tử vong của thực nghiệm rất cao, nghe đồn trong mười người thực nghiệm chỉ có một người có thể chân chính thành công, bất quá, một khi trổ hết tài năng là có thể đạt được lực lượng phi thường, cho nên tuy mạo hiểm một ít nhưng vẫn có rất nhiều người nguyện ý."

Diệp Phàm cau mày, thầm nghĩ: Cư nhiên dùng loại phương pháp này, thật là hại chết người!

"Diệp Phàm, anh suy nghĩ gì vậy?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm cười cười: "Không có gì, anh chỉ đang suy nghĩ trên đời này người không sợ chết thật nhiều."

"Nếu Diệp đại sư có thể hỗ trợ giải quyết lần đuổi giết này tôi có thể đưa thứ kia cho ngài." Thái Soái nghiêm mặt nói.

Bạch Vân Hi khó hiểu nhìn Thái Soái: "Sao ngài không đưa cho người Long Tổ?"

Thái Soái cau mày, nói: "Quan hệ bên trong Long Tổ quá phức tạp, tôi không quá tin tưởng bọn họ." Đám người nước ngoài đó cảm thấy hứng thú với đồ trên tay anh, Long Tổ cũng giống như vậy, Thái Soái rất lo lắng, nếu mình giao đồ vật ra, mấy người đó sẽ mặc kệ anh.

Bạch Vân Hi quay đầu nhìn Diệp Phàm: "Anh cảm thấy sao?"

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Bút sinh ý này có thể làm."

Thực lực của hắn vẫn ở Luyện Khí tầng bốn, nếu hiện tại có linh thạch có lẽ có thể thử vọt tới Luyện Khí tầng năm!

Diệp Phàm tung ra hơn mười trận kỳ, bao phủ toàn bộ biệt thự lại.

"Anh bố trí một trận pháp phòng hộ, nơi này tạm thời rất an toàn, hai người ở lại đây, anh ra ngoài một chuyến."

"Cẩn thận một chút." Bạch Vân Hi dặn dò.

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Được. Vân Hi, em muốn ăn cái gì, khi nào về anh mua cho em."

"Tùy tiện mua một chút là được."

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Được."

......

Trên sân thượng khách sạn Khai Nguyên được đặt một đống Ngưng Hồn Hương, không ít quỷ hồn bị Ngưng Hồn Hương hấp dẫn, vây quanh bên người Diệp Phàm ríu rít không ngừng.

Trong phòng rượu của khách sạn Khai Nguyên, một nam một nữ ngồi nói chuyện.

Nghĩ đến mấy thứ mình thấy được ở trên đường trước đó, Hoàng Nguyệt rùng mình một cái.

Hoàng Nguyệt là sát thủ ngân bài của Diêm Vương Điện, cũng từng nhận qua mười mấy nhiệm vụ, người chết trên tay Hoàng Nguyệt có không ít. Hoàng Nguyệt không sợ người sống, nhưng hôm nay nhìn thấy bộ mặt quỷ quái dữ tợn, Hoàng Nguyệt bị dọa sợ không nhỏ.

"Nhất định có quan hệ với Diệp Phàm, phía trên tra được tin tức, hình như hắn là một thiên sư, còn rất thân thiết với người Long Hổ Sơn." Phạm Thừa mắng một câu.

"Thứ kia thật sự tồn tại." Hoàng Nguyệt nghĩ lại bộ dáng quỷ quái kia, cảm thấy con quỷ mình nhìn thấy kia hẳn là người do bị đâm xe mà chết, mấy con quỷ đó nhìn qua đều có chút dữ tợn.

"Hôm nay là tết Trung Nguyên, quỷ môn quan mở ra, nói không chừng là thật sự có tồn tại." 

"Hiện tại phía trên có ý gì? Chúng ta căn bản là không đối phó được với Diệp Phàm." Hoàng Nguyệt nôn nóng nói.

Phạm Thừa do dự một chút, nói: "Ta nghe nói Diệp Phàm chỉ nhận bảo hộ cho Thái Soái nửa tháng, nửa tháng sau hắn sẽ mặc kệ."

Hoàng Nguyệt lắc đầu, nói: "Không chờ được nửa tháng, nếu đến lúc đó còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, Thái Soái nhất định sẽ thêm tiền."

Phạm Thừa híp mắt, hung ác nói: "Diệp Phàm để ý nhất là an nguy của Bạch Vân Hi, có lẽ có thể xuống tay từ chỗ Bạch Vân Hi, nếu Bạch Vân Hi xảy ra chuyện, Diệp Phàm chắc chắn sẽ bất chấp tất cả vì Bạch Vân Hi."

"Thế lực của Bạch gia không nhỏ, nếu động đến Bạch Vân Hi, Bạch gia sẽ liều mạng." Hoàng Nguyệt không đồng ý lắc đầu.

"Chúng ta không thật sự động vào Bạch Vân Hi, chẳng qua, nếu Bạch Vân Hi bị thương, Diệp Phàm cũng không có biện pháp phân thân."

Trên mái nhà, Diệp Phàm đột nhiên nâng mắt, trong đáy mắt dâng lên hàn quang nồng đậm. Bọn chúng cư nhiên dám nghĩ xuống tay với Vân Hi!

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro