chương 91: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91: trở về

Trans : Sasunaru2602

Lần thi đấu này, rất nhiều cao thủ trẻ tuổi trong tứ đại gia tộc ngã xuống, chọc  cho người trong Mạc Thành một trận thổn thức. 

Tin tức Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kính Phong thăng cấp luyện khí tầng 7 lại khiến cho Mạc Thành chấn động không thôi.

Mạc Thành chỉ là một tòa tiểu thành, nhân tài tương đối ít, Tiêu Cảnh Đình cùng Tiên Kính Phong vốn không phải người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ lại người sau vượt người trước, nhất thời khiến cho từ đầu đường đến cuối ngõ đều nghị luận sôi nổi.
Tôn Khởi nghe mọi người nghị luận, đầu đầy hắc tuyến " Trịnh huynh ngươi nói xem chuyện bọn họ nói là thật sao?"

" Tin tức cũng đã lan truyền khắp nơi, tự nhiên không thể nào là giả. " Trịnh Lập Minh nói.
Người mà Trịnh gia lần này phái đi chỉ duy nhất 1 người còn sống, lần thi đấu này thực sự quá mức hung tàn. Gia tộc giống Trịnh gia chết gần hết thiên tài cũng không ít. 
Tiêu gia vốn bởi vì Tiêu Lâm Phong cùng Vương Lộ trở về đưa Tiêu gia lên vị trí thứ nhất trong tứ đại gia tộc, bây giờ nhiều thêm hai nhân tài mới nổi là Tiêu Cảnh Đình với Tiêu Kính Phong địa vị càng vững. 
Tôn Khởi lắc đầu một cái, nói: "Không nghĩ tới, Tiêu Cảnh Đình lại có thể đi tới bước này."
Chuyện này nhìn thế nào cũng giống như chuyện cười tiếu lâm, Tiêu Cảnh Đình là thứ gì à! Suốt ngày đi tiêu dao khắp nơi, chỉ biết làm xằng làm bậy, bị người dỗ đôi câu liền vui vẻ làm theo. Kết quả bây giờ tên này không những trở thành người tài giỏi nhất trong đồng lứa, còn là cao thủ trẻ ở Mạc Thành. 
Trịnh Lập Minh gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy!" Đều nói thế sự vô thường, hắn lần này đã lãnh giáo đủ.
"Tiêu Mộc Hồng chết, Miểu Miểu tiểu thư hồi Tôn gia, Tôn trưởng lão là nổi danh hỏa nhãn kim tinh, cho đích nữ thứ nữ chọn phu quân, không ai không phải là long phượng trong loài người, đáng tiếc lần này lại nhìn lầm." Tôn Khởi lắc đầu nói.
Tôn Miểu Miểu nếu là gả cho Tiêu Cảnh Đình, vậy bây giờ có thể nở mày nở mặt tự hào à!
Đáng tiếc, Tôn Miểu Miểu gả là Tiêu Mộc Hồng, phong quang một hồi sau đó liền nhanh ngã xuống. 
Trịnh Lập Minh cau mày, lúc này mới bao lâu chứ! Người mà hắn từng khinh miệt giờ đã thành sự tồn tại mà hắn đuổi theo không kịp. Nghe nói Tiêu Cảnh Đình lần này đổi được rất nhiều đan dược trân quý, đáng tiếc Tiêu Cảnh Đình có nhiều chỗ tốt như vậy nhưng cùng hắn không có liên quan gì. Nếu như bọn họ vẫn còn là bằng hữu…
Trịnh Lập Minh lắc đầu một cái, trưởng bối trong gia tộc đã nhắc nhở hắn nhiều lần, để cho hắn đi tìm Tiêu Cảnh Đình làm quen. Bộ dáng Tiêu Cảnh Đình bây giờ làm gì có thể dễ dàng làm quen chứ!

Tiêu gia 
" tam đệ đến, huynh không đi ra xem à? " Trịnh Bội Nhi hướng về phía Tiêu Thanh Nham nói.
"Tới, đã tới rồi thì thôi, đi ra ngoài nhìn làm cái gì chứ." Tiêu Thanh Nham lười biếng nói.

Trịnh Bội Nhi nhìn Tiêu Thanh Nham dáng vẻ uể oải không chút dao động, trong lòng chỉ cảm thấy trận sinh khí, Tiêu Thanh Nham lần này trở về sau đó liền trở nên có chút tự bế, Trịnh Bội Nhi tình nguyện Tiêu Thanh Nham giống như trước không coi ai ra gì cũng không hy vọng Tiêu Thanh Nham, giống như bây giờ không có chút nào ý chí chiến đấu.
Trịnh Bội Nhi chần chờ một chút, nói: "Em nghe nói, Tiêu Cảnh Đình lần này đổi 2 viên băng tâm đan."

Tiêu Thanh Nham đã  dùng qua đan dược một lần thân thể đã sảy ra vấn đề, nhưng nếu là có băng tâm đan thì cố gắng một chút, hẳn còn có thể đi lên vào tầng 1. Tu vi luyện khí tầng sáu mặc dù không tệ, nhưng nếu muốn ở gia tộc đứng vững gót chân, vẫn là luyện khí tầng 7 ổn thỏa hơn một ít.
Tiêu Thanh Nham cắn răng từ nhỏ đến lớn đồ tốt trong nhà luôn luôn đưa cho mình. Nếu đổi lại trước kia, không cần mình mở miệng cha cũng vì mình mà hướng tam đệ đòi một viên băng tâm đan, đáng tiếc, cha bên kia, một chút động tĩnh cũng không có. 

Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kính Phong đều đã lên cấp luyện khí tầng 7, Tiêu Cảnh Đình có 2 viên băng tâm đan cũng không có ích lợi gì, Tiêu Thanh Nham vốn cho rằng 2 viên băng tâm đan ít nhất có một viên là chuẩn bị  cho hắn, nhưng mà Tiêu Cảnh Đình bên kia chậm chạp không có chút động tĩnh, Tiêu Thanh Nham mới phát hiện mình nghĩ quá đơn giản.
Đan dược kia có lẽ Tiêu Cảnh Đình vì Hứa Mộc An cùng Mộc Thư Vũ mà chuẩn bị. Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kính Phong sắp dính nhau cùng một chỗ, làm gì còn nhớ đến người đại ca này chứ!
Lúc trước, hắn đã từng không ai bì nổi, hắn sao có thể tự mãn như vậy không coi 2 người em trai coi ra gì. Bây giờ nhìn lại, thật giống một câu chuyện cười. 

"Con phải rời khỏi?" Vương Lộ nhìn Tiêu Cảnh Đình, tràn đầy nghi ngờ nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy."

"Làm sao gấp như vậy?" Vương Lộ hỏi.
" Con không thể đợi nữa, lần này ra ngoài nhìn một vòng con sâu sắc cảm nhận được thế giới rộng lớn, nên muốn đi mở rộng tầm mắt một chút. " Tiêu Cảnh Đình nói.

Tiêu Cảnh Đình sâu sắc hiểu tại sao tu vi càng cao, lại càng muốn chạy ra bên ngoài, thế giới bên ngoài quá lớn, thủ ở nhà dễ dàng thành ếch ngồi đáy giếng. Tu luyện tại gia sát thực có thể bình an, nhưng nếu muốn 1 bước lên trời thì phải xuất ngoại tìm cơ duyên.
Thế giới tu giả, thực lực vi tôn, trong một gia đình con trai tu vi vượt qua cha, con trai sẽ trở nên có quyền phát biểu hơn so với cha mình, mặc dù Tiêu Cảnh Đình tu vi còn thua Tiêu Lâm Phong một chút, nhưng cũng chỉ kém một tầng, vì vậy thái độ Tiêu Lâm Phong đối với Tiêu Cảnh Đình cũng lặng lẽ thay đổi.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu một cái, nói: "Cám ơn phụ thân."

Tiêu Lâm Phong lắc đầu một cái, nói: "Cha con chúng ta cần gì phải cám ơn."

Một hồi tiếng khóc truyền vào trong taiTiêu Cảnh Đình.

"Ai đang khóc vậy!" Tiêu Cảnh Đình nhíu mày một cái nói.

"Còn có thể là ai à! Bác dâu cả ngươi! Tiêu Mộc Hồng chết, Tôn Miểu Miểu trở về Tôn gia, bác dâu cả ngươi không có ai trông cậy vào, trở nên điên loạn rồi." Vương Lộ nói.

Tiêu Cảnh Đình hít sâu một hơi, năm đó, Tiêu Lâm Phong cùng Vương Lộ mất tích, Liễu Huyền lúc đó dương phong không ai bì nổi, kết quả, bây giờ lại rơi vào nông nỗi này.

Tiêu Cảnh Đình thu thập đồ đạc xong, đem ruộng đất trên tay trả lại cho cha Tiêu, mẹ Tiêu, từ biệt Tiêu Kính Phong rời đi.

Bên ngoài thành, Mộc Thư Vũ lắc đầu một cái, nói: "tam đệ, thật là sấm rền gió cuốn nói đi là đi."

Tiêu Kính Phong cười một tiếng, nói: "tam đệ, không phải vật trong ao, sớm muộn cũng sẽ nhất phi trùng thiên. Sau này tam đệ trở lại, chỉ sợ tu vi liền muốn đuổi kịp phụ thân."
( nhất phi trùng thiên: một bước lên trời)

Mộc Thư Vũ gật đầu một cái, nói: "Em cũng có loại cảm giác này."

. . .

Tiêu Tiểu Phàm ngồi trên xe ngựa, đầy tò mò nhìn  ra cảnh vật bên ngoài xe ngựa, "Cha, chúng ta đi nơi nào à!"

Tiêu Cảnh Đình tùy ý nói: "Thiên hạ rộng lớn, đi tới chỗ nào thì nhìn nơi đó đi."

"Cha, chúng ta đi đến địa giới học viện Bích Phong đi." Tiêu Tiểu Phàm đề nghị.

Tiêu Cảnh Đình có chút hiếu kỳ hỏi: " sao lại muốn đi đến địa giới học viện Bích Phong?"

"Bởi vì Tiêu Nhạc Vinh tên mập mạp kia, luôn nói học viện Bích Phong bên kia có bao phồn vinh, bên kia cao thủ nhiều biết bao nhiêu, học viên học viện Bích Phong thân phận tôn quý bao nhiêu , chúng ta đi xem thử đi." Tiêu Tiểu Phàm bất mãn nói.

Tiêu Cảnh Đình suy nghĩ một chút, nói: " Được đó !" Dù sao hắn bây giờ cũng không có mục tiêu gì, đi nơi nào đều giống nhau.

Muốn đi đến học viện Bích Phong, phải đi qua ba thị trấn, Tiêu Cảnh Đình đến mỗi một thị trấn, liền bán ra một ra linh thảo trưởng thành trong không gian, còn mang Tiêu Tiểu Phàm đi một vòng đổ thạch phường, dựa vào năng lực thần kỳ của Tiêu Tiểu Phàm Tiêu Cảnh Đình lấy được không ít ngọc thạch trân quý, thậm chí còn cắt ra mấy khối linh thạch.

Có bạc, Tiêu Cảnh Đình thỉnh thoảng sẽ mua  một ít đan dược trân quý.

Chỉ cần chịu tốn bạc, đan dược vẫn có thể mua được, sợ bị người để mắt tới Tiêu Cảnh Đình mỗi lần mua cũng không nhiều, nhưng  cũng có thể đủ người một nhà dùng.

Tiêu Cảnh Đình tu vi luyện khí tầng 7, không đi địa phương nguy hiểm, muốn tự vệ cũng không khó khăn.

"Em có ổn không." Tiêu Cảnh Đình hướng về phía Hứa Mộc An hỏi.

Để cho một dựng phu như Hứa Mộc An cùng mình bôn ba khắp nơi, Tiêu Cảnh Đình ít nhiều có chút áy náy.

Hứa Mộc An cười một tiếng, lắc đầu một cái, nói: "Không có chuyện gì, anh thật không cần lo lắng, em bây giờ có cùng anh đánh yêu thú, cũng không có sao đâu."

Tiêu Cảnh Đình: ". . ."

"Hẳn không lâu nữa, liền đến thành trấn kế tiếp đi." Hứa Mộc An hỏi.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy!"

"Cha thật khờ, đi nhiều ngày như vậy còn chưa đến ." Tiêu Tiểu Phàm nói.

Tiêu Cảnh Đình sậm mặt lại, đứa trẻ ngốc này, chỉ biết nói bậy nói bạ, " con thì biết cái gì chứ! Cha đây chủ yếu là vì để cho các con nhìn nhiều thị trấn khác nhau mở mang tầm mắt một chút."

Tiêu Tiểu Phàm ngoẹo đầu, nói: "thật như vậy?"

Tiêu Cảnh Đình gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy!"

Tiêu Tiểu Phàm suy nghĩ một chút lại nói: "Cha, người 3 ngày trước đã nói qua ba ngày nữa liền đến thành Bích Phong, ngày hôm nay cha lại nói qua ba ngày liền đến thành Bích Phong, cha, người không biết đếm một chút nào cả."

Tiêu Cảnh Đình: ". . ."

"Em thì biết cái gì à! Cha nói đúng ba ngày, đó là hư số, tương đương với mấy ngày, cho nên ba ngày không phải ba ngày, còn mấy ngày mới đến thì trời mới biết?" Tiêu Cảnh Đình nghiêm trang nói.

Tiêu Tiểu Phàm nhìn Tiêu Cảnh Đình, ngưỡng cao cổ nói: "Cha, cha không được thấy con ngu, liền lừa gạt con à!"

Tiêu Cảnh Đình: ". . ." Con trai nhỏ càng ngày càng không dễ dụ.

Tiêu Cảnh Đình hít sâu một hơi, không thể không lấy ra đòn sát thủ, nói: "chỗ cha có bánh bao, con không muốn ăn à!"

Tiêu Tiểu Phàm vội vàng gật đầu một cái, nói: "Muốn muốn muốn."

Tiêu Tiểu Phàm cầm bánh bao rút về trong xe ngựa gặm bánh bao, cũng không nhiều lời, Tiêu Cảnh Đình không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, Hứa Mộc An nhìn dáng vẻ Tiêu Cảnh Đình không nhịn được bật cười.

. . .

Lại qua 4 ngày, mấy người bọn họ cuối cùng đã tới địa giới thành Bích Phong.

Tiêu Tiểu Phàm nhảy xuống xe ngựa, nói: "Cha, chúng ta ngay bây giờ sẽ đến tiệm đá trong thành mua đá sao?" Hứng thú lớn nhất của Tiêu Tiểu Phàm bây giờ chính là đi dạo đá tiệm, mua đá.

Tiêu Cảnh Đình lắc đầu một cái, nói: "Trước tìm một chỗ nghỉ ngơi đã xong lại đi đổ thạch phường."

Tiêu Tiểu Phàm gật đầu một cái, nói: " Được a !"

Tiêu Cảnh Đình xoa xoa đầu Tiêu Tiểu Phàm , Tiêu Tiểu Phàm đã lên cấp luyện khí tầng hai,  lúc mình mới tới, đứa nhỏ này còn không biết tu luyện, bây giờ cũng đã luyện khí tầng hai rồi, tiểu Phàm đối với linh khí rất nhạy cảm, Tiêu Cảnh Đình có chút hoài nghi con trai mình là thể chất đặc thù trong truyền thuyết.

Hứa Mộc An đi xuống xe ngựa cùng Tiêu Cảnh Đình hướng một cái khách điếm đi tới.

"Hứa Mộc An." Một đạo âm thanh kinh nghi  truyền tới.

Hứa Mộc An hướng tới chỗ âm thanh nhìn sang, người kêu chính là hàng xóm khi còn bé của y, kêu Trương Linh Vũ.

Trương Linh Vũ dáng dấp đẹp mắt, thiên phú cũng không tệ, tiểu tử hàng xóm đều thích lởn vởn vây quanh nàng, không biết tại sao Trương Linh Vũ lại rất không vừa mắt y luôn  dẫn người nhắm vào y, bởi vì Trương Linh Vũ mà y từ nhỏ liền bị cô lập.

Trương Linh Vũ sau khi trổ mả, cha nàng mang nàng đi những thành trấn khác sau này được một thiếu gia chọn trúng, cưới về làm vợ. Trương Linh Vũ  sau đó rời khỏi Mạc Thành, Hứa Mộc An liền không còn gặp Trương Linh Vũ.

Trương Linh Vũ nhìn Hứa Mộc An, cả kinh kêu lên: "Hứa Mộc An, ngươi cùng người tình bỏ trốn."

Hứa Mộc An không khỏi đầu đầy hắc tuyến.

Trương Linh Vũ nhìn Hứa Mộc An bụng tròn vo, lại lần nữa cả kinh kêu lên: "Hứa Mộc An, ngươi chẳng những cùng người tình bỏ trốn, còn cùng gian phu có đứa trẻ ." Cửa khách điếm có rất nhiều người nghe được lời của Trương Linh Vũ, không ít người đưa ánh mắt nhìn đến trên người Hứa Mộc An, Hứa Mộc An trên mặt không khỏi mang theo mấy phần tức giận.

Tiêu Cảnh Đình nhìn Trương Linh Vũ, giọng bất thiện cảnh cáo nói: "Vị phu nhân này cẩn thận lời nói, Mộc An vẫn luôn là phu nhân của ta, tại sao hai ta phải bỏ trốn chứ ngươi có thể giải thích một chút." Tiêu Cảnh Đình lúc nói chuyện, lộ ra mấy phần uy áp, Trương Linh Vũ bị ép lui lại mấy bước.

Trương Linh Vũ nhìn Tiêu Cảnh Đình, sắc mặt tràn đầy kinh ngạc, "Ngươi, ngươi là Tiêu tam thiếu gia."

Hứa Mộc An gả cho Tiêu Cảnh Đình việc này Trương Linh Vũ đã sớm biết, chẳng qua theo Trương Linh Vũ biết, Tiêu Cảnh Đình rất  không thích Hứa Mộc An, căn bản không coi Hứa Mộc An ra gì, thường xuyên đi ra ngoài lêu lỗng.

Tiêu Cảnh Đình mặc dù là Tiêu gia thiếu gia, nhưng không thích tu luyện, vì vậy tu vi thấp, Trương Linh Vũ đã sớm rời đi thành Mạc mấy năm, đối với những việc biến hóa ở Mạc Thành đây không hề hay biết, cũng hoàn toàn không biết chuyện của Tiêu Cảnh Đình.

Tiêu Cảnh Đình mặc dù dung mạo không thay đổi, nhưng khí chất quanh thân thay đổi không ít, Trương Linh Vũ một chút không nhận ra được, còn cho rằng Hứa Mộc An không chịu nổi Tiêu Cảnh Đình nữa đi theo người tình bỏ trốn.

Trương Linh Vũ nhìn Hứa Mộc An, cười một tiếng, nói: "Mộc An, hù chết ta, nghe nói, ngươi cùng Tiêu thiếu gia quan hệ không tốt, ta còn sợ  là ngươi. . . Làm chuyện gì ngu xuẩn."

Hứa Mộc An xụ mặt, không nói gì.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro