chương 93 : Tiểu tráng hùng uy vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 93: Tiểu tráng hùng uy vũ

Trans: Sasunaru2602

Đổ thạch phường.

"Cẩm Nguyệt, chơi đổ thạch có cái gì tốt chứ! Bên cạnh có cửa hàng buôn lớn, ngươi thích gì, hết thảy có thể mua được." Âu Dương Tĩnh hướng về phía một bé gái sáu tuổi nói.

Âu Dương Cẩm Nguyệt lắc đầu một cái, không cho là đúng nói: "cửa hàng buôn lớn có cái gì tốt mà đi dạo, dạo tới dạo lui đều là những thứ đó, không biết đi nhiều sẽ ngán sao, đổ thạch mới là thứ kích thích à! Một đao thành nghèo, một đao thành giàu, Âu Dương Tĩnh tỷ, ngươi có từng nghe nói chưa, trước có một người đánh cược xài hai ngàn lượng bạc mua một khối thạch  phẩm chất không tốt lắm, kết quả từ trong đó lấy ra một viên linh châu phẩm chất tương đối tốt bán ra hơn hai trăm ngàn lượng bạc đó!"

Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, miễn cưỡng cười cười nói: "Nghe nói qua."

Có những người may mắn bởi vì  đổ thạch mà giàu trong một đêm, nhưng càng nhiều người bởi vì đổ thạch mà một đêm mất trắng.

Âu Dương Tĩnh cau mày, Âu Dương Cẩm Nguyệt tuổi còn nhỏ, nhưng là đích nữ của Âu Dương gia, được lão gia chủ đặc biệt sủng ái. Âu Dương Cẩm Nguyệt tới thành Bích Phong, sau đó Âu Dương Tĩnh cứ tới đây làm quen, Âu Dương Cẩm Nguyệt tuổi còn nhỏ, tính tình nóng nảy, vô cùng không dễ chiều, Âu Dương Tĩnh bị Âu Dương Cẩm Nguyệt quậy đến bể đầu sứt trán.

"Cẩm Nguyệt, ngươi còn nhỏ tuổi, chuyện đổ thạch có thể qua mấy năm rồi nói sau." Âu Dương Tĩnh có chút nhức đầu, nếu là thành chủ biết, nàng mang con gái yêu của ngài đi dạo đổ thạch phường, nhất định hết sức tức giận.

Âu Dương Cẩm Nguyệt bĩu môi, "Tại sao phải qua mấy năm, ta bây giờ cũng lớn rồi."

Âu Dương Tĩnh bất đắc dĩ nói: "Cẩm Nguyệt, ngươi còn nhỏ."

"Vậy hắn thì sao." Âu Dương Cẩm Nguyệt giơ tay, hướng Tiêu Tiểu Phàm chỉ qua.

Âu Dương Tĩnh nhìn theo hướng  Âu Dương Cẩm Nguyệt chỉ, gặp Tiêu Tiểu Phàm hai tay giơ cao, trên tay nâng một khối thạch hình dục bầu đường kính hơn tám mươi cm. Tiêu Tiểu Phàm ôm khối thạch to lớn trong lòng, trông vừa nhỏ bé vừa đáng thương khiến cho người xung quanh thập phần lo lắng khối thạch lớn vậy sẽ đem người ép vỡ.

Tiêu Tiểu Phàm tập tễnh đi, khách xung quanh nhìn bé  từng người lộ ra biểu cảm lo lắng.

Tiêu Cảnh Đình ôm một khối thạch lớn bằng cái rỗ, ngượng ngùng đi theo sau lưng Tiêu Tiểu Phàm.

Không ít người trong Đổ thạch phường nhìn Tiêu Cảnh Đình lộ ra vẻ mặt khiển trách. Tiêu Cảnh Đình có chút quẫn bách, con trai nhỏ muốn biểu diễn mình uy vũ bất phàm, đòi ôm khối lớn, sống chết không chịu đem khối lớn nhường cho hắn, hắn cũng là bị ép không biết làm sao à!

Tiêu Tiểu Phàm từ sau khi tu luyện, liền dần dần biểu diễn ra thiên phú thần lực trời sanh, khối thạch kia có chút nặng, nhưng cũng không đè sập con trai nhà mình được. Tiêu Cảnh Đình đối với điểm này vẫn có lòng tin.

Âu Dương Cẩm Nguyệt đi tới bên cạnh Tiêu Tiểu Phàm, hứng thú quan sát Tiêu Tiểu Phàm một phen, "tiểu đệ, ngươi khí lực thật lớn."

"Đúng vậy."

"Tiểu đệ, ánh mắt ngươi thật kém."

"Không có, không có, ánh mắt của ta rất tốt."

Âu Dương Cẩm Nguyệt bĩu môi, tràn đầy khinh thường nói: "Xem ngươi mua một khối thạch tồi như vậy còn dám nói ánh mắt tốt."

Tiêu Tiểu Phàm liếc Âu Dương Cẩm Nguyệt một cái, nói: "chỗ nào tồi tệ?"

"Ở trên khối thạch này có nhiều vết nứt như vậy, chính là phẩm chất tệ nhất, không mở ra thứ gì tốt." Âu Dương Cẩm Nguyệt nghễnh đầu nói.

Tiêu Tiểu Phàm mặt đỏ lên, nói: "Không có, không có, tảng đá này bên trong có thứ tốt!"

"À, thứ tốt gì nha! Nói nghe một chút." Âu Dương Cẩm Nguyệt hỏi.

"Ta không biết." Tiêu Tiểu Phàm nói.

Âu Dương Cẩm Nguyệt cười ha hả, nói: "Thằng ngốc."

Tiêu Tiểu Phàm giận trợn mắt nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, nói: "ta không phải ngu ngốc, không phải ngu ngốc."

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn phản ứng của Tiêu Tiểu Phàm, khẽ hừ một tiếng, nói: "Nguyên lai thật sự là một tên ngu ngốc à!"

Tiêu Tiểu Phàm mặt đỏ lên, tức giận nói: "Nói bậy nói bạ, nói bậy nói bạ."

"Tiểu đệ, đổ thạch không phải giống như ngươi nghĩ đâu, để tỷ đây tìm mấy tảng đá cho ngươi xem mở mang tầm mắt nhé." Âu Dương Cẩm Nguyệt nghễnh cao đầu, rời đi.

Âu Dương Tĩnh nhìn sang Tiêu Cảnh Đình, quay đầu đuổi theo.

Tiêu Cảnh Đình nhìn phản ứng của  Âu Dương Tĩnh cũng biết, Âu Dương Tĩnh nhận ra thân phận của hắn, Âu Dương Tĩnh hiển nhiên không muốn cùng hắn liên quan.

Tiêu Cảnh Đình cũng không biết nên  đối mặt thế nào với người phụ nữ từng có một chân với Tiêu Thanh Nham, đối phương không có ý chào hỏi, Tiêu Cảnh Đình tự nhiên cũng không mặt nóng áp mông lạnh.

Đổ thạch phường người ra vào rất nhiều, có không ít người ở quầy trả tiền, còn có người đi cắt thạch, Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Tiểu Phàm, đứng qua một bên xếp hàng chờ trả tiền.

Tiêu Tiểu Phàm tay giơ cao khối thạch trong đội ngũ xếp hàng, dị thường bắt mắt.

Tiêu Cảnh Đình nhìn bộ dạng cố tỏ ra uy vũ bất phàm của Tiêu Tiểu Phàm nói: "Con trai, để xuống đi." Con trai nhà mình, thật là khỏe nha! đá to như vậy, không chê nặng à!

Tiêu Tiểu Phàm lắc đầu một cái, nói: "Không được, không được, không mệt, không mệt."

Tiêu Cảnh Đình sờ mũi một cái, con thì không mệt, nhưng cha bị người trừng thật mệt mỏi à!

"Ông chủ, chúng ta muốn mua hai khối thạch này." Thật vất vả mới đến lượt mình, Tiêu Cảnh Đình đợi không kịp hướng về phía chủ tiệm nói.

" Được."

Chủ tiệm vừa định tính tiền cho Tiêu Cảnh Đình, Âu Dương Cẩm Nguyệt liền mang theo mấy gã sai vặt khí thế hung hăng vọt tới, "Ông chủ tính tiền, sau đó đem cắt những khối thạch này cho ta."

Âu Dương Cẩm Nguyệt vừa mở miệng, chủ tiệm lập tức đem thạch chuẩn bị tính tiền cho Tiêu Cảnh Đình ném sang một bên.

"Chúng ta tới trước mà." Tiêu Tiểu Phàm bất mãn lầm bầm.

Tiêu Cảnh Đình xoa xoa đầu Tiêu Tiểu Phàm  nói: "Không gấp không gấp, chờ một lát nữa."

"Âu Dương tiểu thư, tổng cộng 150 ngàn lượng bạc." Chủ tiệm ân cần nói.

Âu Dương Cẩm Nguyệt từ nhẫn không gian lấy ra một chồng ngân phiếu, coi tiền bạc như nước vỗ lên trên bàn.

Tiêu Cảnh Đình trợn to mắt, nghĩ thầm: Cái con bé chết tiệt này chính là một bại gia nữ à! Hầu phủ đi ra ngoài, quả nhiên tiền muôn bạc biển, đây chính là mấy trăm ngàn lượng bạc, thật là người so với người tức chết người.

Tiêu Cảnh Đình vốn cảm thấy mình có chút tài sản, giờ thấy Âu Dương Cẩm Nguyệt, Tiêu Cảnh Đình chợt phát hiện, gia tài của hắn có thể còn không bằng con bé này.

Âu Dương Cẩm Nguyệt tính xong, cuối cùng đến phiên Tiêu Cảnh Đình.

"Muốn cắt thạch luôn không?" Chủ tiệm hỏi.

Tiêu Cảnh Đình lắc đầu một cái, nói: "Không cần."

"Tự cắt? Không phải chỉ là 2 khối thạch thôi sao? Chẳng lẽ còn muốn giấu giếm tự cắt?" Âu Dương Cẩm Nguyệt cổ trước quai hàm, bất mãn nói.

Tiêu Cảnh Đình: ". . ."  Xú nha đầu này, bại gia nữ, thật đúng là thích xen vào việc của người khác.

Tiêu Tiểu Phàm mua thạch, luôn luôn là do Tiêu Cảnh Đình tự cắt, Tiêu Cảnh Đình còn đặc biệt mua một cái máy dùng để cắt thạch.

Ánh mắt Tiêu Tiểu Phàm quét qua đá  Âu Dương Cẩm Nguyệt mua nói: "Ngươi mua những khối thạch này đều không ra được hàng tốt gì."

Âu Dương Cẩm Nguyệt thẹn quá thành giận nói: "Ngươi nói gì, thạch mà ngươi chọn mới là đồ nát vụn đấy."

Tiêu Tiểu Phàm trừng mắt nhìn, ôm khối thạch im lìm không lên tiếng.

"Vị khách này, ngươi ngay tại trong tiệm cắt thạch đi, tiệm chúng ta miễn phí cắt thạch." Chủ tiệm khuyến khích nói.

Tiêu Cảnh Đình thấy xung quanh không ít người nhìn tới, cân nhắc một chút, gật đầu một cái, nói: "Được rồi."

Âu Dương Cẩm Nguyệt quét Tiêu Tiểu Phàm một cái, nói: "cắt cho ta trước, cắt của hắn sau."

Tiêu Tiểu Phàm khẽ đảo mắt không nói gì.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn từng khối thạch được cắt ra, lấy ra mấy khối linh ngọc mặc dù cũng xem là đồ tốt, nhưng đánh giá tính sơ được, những linh ngọc kia cũng chỉ trị giá năm sáu chục ngàn lượng bạc.

Bên cạnh Âu Dương Cẩm Nguyệt không ít người ở tâng bốc nàng, đổ thạch mười lần chín lần trống rỗng, Âu Dương Cẩm Nguyệt dù gì còn thu hồi một ít chi phí, vận khí coi là không tốt cũng không kém đi.

Nếu không phải bởi vì Tiêu Tiểu Phàm có năng lực kỳ lạ, Tiêu Cảnh Đình là tuyệt đối sẽ không dính vào trò này.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn kết quả có chút bất mãn cau mày một cái.

"Đứa nhỏ ngốc, đến phiên ngươi." Âu Dương Cẩm Nguyệt nói.

Tiêu Tiểu Phàm liếc Âu Dương Cẩm Nguyệt một cái, buồn bực khó chịu nói: "Ta không phải đứa ngốc, ta kêu Tiêu Tiểu Phàm."

Âu Dương Cẩm Nguyệt không quan tâm nhún vai một cái, nói: "ngay đến tên ngươi cũng thật tệ mà."

Tiêu Tiểu Phàm cắn cắn môi, không để ý Âu Dương Cẩm Nguyệt.

"cắt cẩn thận một chút nha." Tiêu Tiểu Phàm cẩn thận đem thạch để xuống, đưa đến bên cạnh sư phụ cắt thạch.

"Được rồi, tiểu khách quan, ngươi cứ yên tâm đi."

Tiêu Tiểu Phàm gật đầu một cái, khẩn trương ngồi ở một bên.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn Tiêu Tiểu Phàm bộ dáng như lâm đại địch, khẽ hừ một tiếng, nói: "Chỉ một khối thạch, ngươi còn làm như bảo bối không bằng."

Tiêu Tiểu Phàm liếc nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt một cái, không có lên tiếng.

Thạch càng cắt càng nhỏ, không có nhìn thấy thứ gì cả.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn Tiêu Tiểu Phàm bộ dạng khẩn trương hề hề, cười trên sự đau khổ của người khác nói: "sớm nói với  ngươi khối thạch này tồi tệ, ngươi còn không tin."

Tiêu Tiểu Phàm trợn to hai mắt ở một bên nhìn chằm chằm, nói: "Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút."

"Ồ, thạch trong thạch."

Cắt đến nơi ở giữa khối thạch  biến thành màu hổ phách, có thể thấy bên trong có đồ.

"Đứa nhỏ ngốc, ngươi trúng đại vận rồi."

"Ồ, một con sâu." Âu Dương Cẩm Nguyệt đi lên nhìn náo nhiệt, "trong đá có một con sâu, mặc dù có chút mới lạ nhưng không đáng tiền."

"Khách quan, tảng đá kia của ngươi cửa tiệm ra giá 30 nghìn lượng bạc thu mua như thế nào?" chủ tiệm âm thanh bình tĩnh nói.

Tiêu Tiểu Phàm chọn thạch giống như Âu Dương Cẩm Nguyệt nói phẩm chất không tốt, mặc dù thể tích lớn nhưng chỉ có giá 5000 lượng.

"Không được, không được." Tiêu Tiểu Phàm liên tục không ngừng lắc đầu nói.

"Vị huynh đệ này, ta xem tảng đá kia ở giữa có côn trùng, rất là đáng yêu, không bằng ta ra một trăm ngàn lượng bạc?" Một thiếu niên mặc cẩm bào đi ra nói.

"Tiểu quỷ, ngươi bán khối thạch này ra ngoài, trị giá một trăm ngàn lượng bạc đấy." Âu Dương Cẩm Nguyệt có chút kinh ngạc nói.

Tiêu Tiểu Phàm không chớp mắt nhìn côn trùng trong khối thạch, nuốt nước miếng một cái, nói: "Con côn trùng này thật là thơm, nhất định ăn rất ngon."

Âu Dương Cẩm Nguyệt khó tin nhìn Tiêu Tiểu Phàm, nói: "Ồ, ngươi lại có thể ăn côn trùng, ngươi thật là ác tâm."

Tiêu Tiểu Phàm đầy liếc Âu Dương Cẩm Nguyệt một cái, nói: "lấy ra rồi cũng không phải cho ngươi ăn."

Tiêu Cảnh Đình vừa nghe chủ tiệm cùng thiếu niên cẩm bào đấu giá, cũng biết con côn trùng này là đồ tốt, chẳng qua là 2 người kia khi dễ hắn không hiểu biết, "Vật này, không. . ." Bán.

"Ta ra mười lăm khối linh thạch." Một đạo thanh âm bình thản truyền tới, cắt đứt lời của Tiêu Cảnh Đình.

Một thanh niên tóc hoa râm, trên người treo bầu rượu đi ra.

Tiêu Cảnh Đình lập tức kinh hãi, linh thạch chính là đồ tốt à! Nơi này linh thạch sản lượng rất ít, quặng mỏ linh thạch đều bị một ít thế lực cao cấp nắm giữ trong tay, một khối linh thạch, một khối bán giá năm sáu chục ngàn lượng bạc cũng có, mười lăm khối linh thạch có giá gần bảy tám trăm ngàn lượng bạc, cũng sắp bằng một năm thu vào của Tiêu gia.

Thanh niên mặc dù nhìn phổ thông, nhưng từ lúc người này vừa xuất hiện, trong tiệm thoáng chốc yên tĩnh lại.

"Triệu tiền bối, ngươi sao lại tới đây?" Chủ tiệm vội vàng nghênh đón, tươi cười nói.

Triệu Kim nhàn nhạt liếc chủ tiệm một cái, nói: "Vương Toàn, 30 ngàn lượng bạc, liền muốn mua lại cửu phẩm linh dược tằm sợ là không đủ."

Chủ tiệm Vương Toàn lúng túng cười một tiếng.

Tiền bối, Tiêu Cảnh Đình trong lòng bịch bịch nhảy lên, chủ tiệm tu vi luyện khí tầng 8 được hắn gọi là tiền bối, dĩ nhiên là tu giả trúc cơ.

"Anh bạn trẻ, ta gần đây muốn luyện chế đan dược, đang cần một vị linh dược tằm này, không biết ngươi có thể hay không bỏ xuống vật yêu thích." Triệu kim nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu một cái, không ngừng bận rộn nói: "Dĩ nhiên có thể, tiền bối thích, cứ cầm đi."  Cường giả trúc cơ! Nhân vật như vậy, hắn không đắc tội nổi,

Triệu Kim quét qua Tiêu Cảnh Đình một cái, ném ra một túi linh thạch, và một cái lệnh bài, "Ta cũng không thích chiếm tiện nghi của ngươi, linh thạch trong túi ngươi cầm đi, còn lệnh bài kia ngươi có thể dùng nó tới tìm ta."

Tiêu Cảnh Đình vội vàng nói cám ơn, Tiêu Cảnh Đình nghĩ thầm: Ngày hôm nay sảy ra chuyện lớn như vậy, sợ là có người muốn để mắt tới hắn, Triệu Kim đưa một lệnh bài, tương đương với một cái bùa hộ mạng, hẳn có thể để cho mấy kẻ để mắt tới người hắn kiêng kỵ Không nghĩ đến Triệu Kim lại bảo vệ mình chu toàn như vậy, Tiêu Cảnh Đình không khỏi đối với vị Triệu tiền bối này thêm mấy phần hảo cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro