Chương 18: Mở phó bản khoa cử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhã Nhã

Lúc trước nguyên chủ bái một vị tiên sinh là tú tài thi rớt, tên Tống Viễn.

Tống Viễn nhược quán (20tuổi) thông qua thi huyện, thi phủ và thi viện, cuối cùng thi đậu tú tài. Sau đó tham gia hai lần thi hương nhưng đều rớt, hắn mất đi ý chí chiến đấu, không định thi cử nhân nữa cho nên gọi là tú tài thi rớt. 

Nhà Tống tiên sinh lúc đầu ở thôn Hạ Than, sau khi hắn thi đậu tú tài thì người trong tộc liền mua một ngôi nhà trên trấn, để lúc hắn rảnh rỗi có thể dạy đám nhỏ trong tộc học vỡ lòng. 

Ngoài ra Tống Viễn còn thu nhận học sinh từ những thôn khác. Dù sao làm tiên sinh không phải làm từ thiện, Tống Viễn cũng không thể sống kiểu màn trời chiếu đất, cho nên thu học sinh thôn khác đều cần nộp học phí (buộc tu).

Lê Cẩm mua mười miếng thịt khô xách trên tay, xuyên qua chủ phố đi đến nhà Tống tiên sinh. Bình thường đi học bọn họ đều ở sảnh phụ ngay cạnh tiền viện, học sinh tổng cộng cũng không đến mười người nên cũng không gò bó.

Lúc đi ngang tiệm bánh bao, Lê Cẩm lại mua hai cái bánh bao chay.

Bà chủ còn nhớ người trẻ tuổi thảo hỉ này, không nói gì gói bánh bao cho y. Vừa lúc hôm nay con gái bà chủ tới giúp bà chưng bánh bao, nhìn thấy mặt Lê Cẩm, nàng liền nói: “Nương, người này nhìn thật quen mắt.”

Con gái ca nhi của người làm ăn trong trấn không có quy cũ "đại môn không ra nhị môn không mại" như các thế gia, nên con gái của bà chủ đến giúp chưng bánh bao.

Bà chủ nói: “Đúng vậy, lần trước ta thấy hắn tới mua bánh bao cũng cảm thấy hắn quen mắt, hình như là người ở quanh đây.”

Cô gái nhíu mày một chút: “Nhưng ta nghĩ mãi không nhớ nổi đã gặp hắn khi nào.”

Lê Cẩm còn không biết xém xíu nữa y đã bị bà chủ liên tưởng tới nguyên chủ ma men trong quá khứ. Y nhanh chóng ăn xong bánh bao lót bụng, dựa theo con đường trong trí nhớ đi đến khu dân cư của trấn, rẽ hai lần liền nhìn thấy một ngôi nhà quen thuộc.

Y bước tới gõ cửa.

Người mở cửa là đại nhi tử của Tống tiên sinh.

Đứa bé năm nay mới bảy tuổi, mặc một bộ trường bào nhỏ, khuôn mặt tròn trịa, nhìn rất đáng yêu. 

Sau khi nhìn thấy Lê Cẩm, ông cụ non vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Nơi này là nhà Tống tú tài, xin hỏi người đến là ai, tìm chủ nhân có chuyện gì sao?”

Thời đại này nhóc con bảy tuổi nói chuyện đều nghiêm túc như vậy hết à.....

Nhưng Lê Cẩm càng thêm xấu hổ, y là học sinh của Tống Viễn, nhóc con này lại không nhớ rõ y.

“Ta là đệ tử của Tống tiên sinh, tên là Lê Cẩm. Khoảng thời gian trước ta sinh bệnh nên xin nghỉ, hôm nay đến đây để trả phép.”

Đứa bé nghe xong, nói một câu ‘ngài chờ một lát, ta đi một chút sẽ về ’ liền cộp cộp cộp chạy đi gọi người.

Hôm nay là ngày hưu mộc, mấy người học cùng Lê Cẩm đều nghỉ, Tống tiên sinh cũng rảnh rỗi. 

Hắn nghe đến cái tên ‘Lê Cẩm’ đầu tiên là nhíu mày, nhưng lại nhớ tới chuyện hai năm trước mẫu thân Lê Cẩm quỳ xuống cầu xin hắn, buông chén trà, nói: “Mời hắn vào.”

Nhà của Tống tiên sinh là nhà nhị tiến, từ cửa chính đi vào vài bước là đến bức bình phong.

Đứa bé dẫn y đi vào từ cửa thuỳ hoa, xuyên qua hành lang bên trái, đi đến cuối lại rẽ phải liền đến chính viện.

(Đây là sơ đồ nhà của Tống tiên sinh)

Mấy đứa nhỏ trong nhà Tống tiên sinh rất lễ phép, sau khi dẫn Lê Cẩm qua không cần dặn dò gì liền tự chạy đi chỗ khác.

Lê Cẩm đặt sọt ở ngoài cửa, xách theo thịt khô cùng hai trăm văn học phí đi vào.

Y khom lưng thi lễ với Tống tiên sinh, đồng thời nói: “Học sinh Lê Cẩm, bái kiến tiên sinh.”

Tống tiên sinh thấy y thái độ đoan chính, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều. 

Hắn bảo Lê Cẩm đặt đồ vật xuống, ngồi ở  đối diện, nhàn nhạt hỏi: “Mấy ngày trước ngươi xin nghỉ, nói phu lang sinh hài tử, đều thuận lợi chứ?”

Đây là lý do trốn học của nguyên chủ.

Hắn tuy rằng không quan tâm phu lang, nhưng lại lấy đây làm cớ trốn học, thực sự là một hành vi đáng bị khinh bỉ.

Trên mặt Lê Cẩm lộ ra nụ cười: “Thuận lợi, sinh được một ca nhi, phu lang cũng bình an.”

Tống tiên sinh nói: “Xem ngươi hiện giờ lãng tử hồi đầu, ta đây liền không nhắc nữa. Đã làm phụ thân rồi, không được nóng nảy thiếu kiên nhẫn, chuyên tâm học hành, thi đậu công danh, quang tông diệu tổ, chăm sóc vợ con.”

Lê Cẩm đương nhiên đồng ý.

Tống tiên sinh lại hỏi: “Tháng 2 năm sau ngươi có định thi đồng sinh không? Hai năm nay ngươi giữ đạo hiếu (để tang), đã trì hoãn rất lâu. Học sinh của ta đều thi lần đầu lúc mười bốn tuổi, không vì lấy công danh, chỉ là muốn cảm nhận không khí, làm quen môi trường. Chuẩn bị kĩ thì lần tiếp theo thi liền đậu.”

…… Cho nên ngài đây coi cuộc thi chính thức như thi thử hả.

Lê Cẩm nói: “Tiên sinh cảm thấy học vấn của có thể tham gia khảo thí không?”

Tống tiên sinh nói chuyện rất thẳng thắn: “Lần đầu tiên đương nhiên thi không đậu, cho nên mới kêu ngươi đi trước cho quen môi trường thi.”

Lê Cẩm rất muốn nói rằng y có thể vớt vát một chút. Dù sao y cũng là người trưởng thành, định lực cùng tự chủ tốt hơn rất nhiều so với mấy đứa nhỏ mười mấy tuổi, không cần cột tóc lên xà nhà hay là lấy dùi đâm đùi gì đó, chắc chắn vẫn còn cơ hội...

Tống tiên sinh như hiểu Lê Cẩm nghĩ gì, khuyên nhủ nói: “Đừng có tham vọng quá. Thi đồng sinh chia làm 3 đợt, trận đầu thi huyện phải thi năm cửa, rất khó thi đậu.”

Dừng một chút, hắn lại nói: “Nhưng nếu ngươi có lòng cầu tiến như vậy, ngày mai tự chuẩn bị giấy bút, tới đây chép《 Tứ thư 》《 Ngũ kinh 》 của ta đi, chép trở về mà đọc. Nếu trước tháng 9 mà ngươi có thể thuộc hết hai quyển này, ta liền dạy trước cho ngươi bát cổ văn, kinh luận, sách luận.”

Lê Cẩm nhanh chóng đứng lên chắp tay thi lễ lần nữa: “Bái tạ tiên sinh.”

Tống tiên sinh rất vừa lòng thái độ của y, hơn nữa lần này Lê Cẩm hoàn toàn khác với trạng thái sợ hãi rụt rè, thất thần trước đây. Giống như đột nhiên biến thành một người khác vậy. 

Với tư cách là một tiên sinh, đương nhiên y sẽ không dội một gáo nước lạnh vào học sinh nỗ lực chăm chỉ. 

Thấy sắp đến giờ ăn trưa, Lê Cẩm cũng không nán lại mà đi mua giấy bút.

Nhà Tống tiên sinh cũng coi như khá giả,  thê tử của hắn là một nữ nhân cùng thôn, nhà cũng không có thiếp thất. 

Lúc ăn cơm trưa, thê tử nhìn thấy hai trăm văn có chút kinh ngạc.

“Hài tử nói Lê Cẩm tới bái kiến ngươi, ta còn không để ý lắm, sao đột nhiên hắn lại tặng lễ?” Dừng một chút nói tiếp: “Biết vậy ta đã nói hắn ở lại ăn cơm rồi.”

Hai trăm văn tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng đủ để một nông hộ xài nửa tháng.

Tống tiên sinh nghĩ thê tử của ông cái gì cũng tốt, chỉ là quá xem trọng tiền bạc. Hắn cảm thấy Lê Cẩm đưa bao nhiêu buộc tu cũng được, lễ khinh tình trọng.

Tống Viễn nói: “Không sao không sao, ta bảo hắn ngày mai tới đem 《 Tứ thư 》《 Ngũ kinh 》 chép mang về, ngày mai nàng có thể giữ hắn lại ăn cơm.”

Thê tử: “………………” Nàng thật sự chỉ nói vậy thôi.

Trượng phu nhà nàng là tú tài, làm người lại rất chất phác. Bất quá như vậy cũng tốt, làm việc có nề nếp, đứng đứng đắn đắn, cả đời đều sẽ không ra chuyện xấu gì.

_____________

Lê Cẩm đi dạo hai ba cửa hàng trên chủ phố, so sánh giá giấy bút. Trước đây y viết bệnh án đã quen dùng máy tính gõ, chỉ có lúc ký tên là dùng bút máy.

Một ngày đẹp trời xuyên qua, hết thảy mọi thứ đều trở lại trước giải phóng.

Lê Cẩm cuối cùng chọn bút lông thỏ rẻ nhất, giấy bút lúc trước đều bị nguyên chủ bán đi mua rượu uống. 

Sau khi nghiện rượu cái gì cũng khống chế được, loại người này đời trước Lê Cẩm từng gặp rồi, chỉ là không ngờ nguyên chủ cũng nằm trong số đó.

Giấy chép sách và luyện chữ Lê Cẩm định mua mấy loại giấy khác nhau.

Chép sách phải mua giấy tốt để mực đều đều, sau này có cầm ngâm nga học thuộc cũng dễ, nhưng luyện chữ dùng giấy đó thì tốn giấy, Lê Cẩm định mua loại giấy bản rẻ nhất.

“Thiếu niên lang, giấy Tuyên Thành một xấp một lượng bạc, mua vậy không có lời. Không bằng mua bốn xấp giấy lá trúc, chỉ cần 200 văn một xấp, giấy bản một xấp 40 văn. Nếu như hai cái đều mua một xấp, ta tặng thêm cho ngươi hai cái bút lông thỏ với một khối mực, ngươi thấy sao?”

Chủ quán nhìn Lê Cẩm còn trẻ, tuy rằng mặc trường bào nhưng bởi vì giặt nhiều lần nên màu sắc đã có chút phai nhạt, vừa nhìn là biết không phải con nhà có tiền. Cho nên hắn cũng nhượng bộ một chút, nhà nghèo ra quý tử, lỡ đâu người trẻ tuổi này về sau thi đậu tú tài, cửa hàng này của hắn khẳng định không lo bán ế! Dù sao bán như vậy hắn cũng không lỗ, chỉ là lời không nhiều lắm thôi.

Giấy lá trúc chủ yếu nguyên vật liệu là trúc, giấy mặt ngoài bóng loáng, không có mượt như giấy Tuyên Thành, viết chữ xong cần phơi một thời gian mới khô. Nhưng giá cả phải chăng hơn nhiều so với giấy Tuyên Thành. 

Lê Cẩm cảm thấy ông chủ thật tốt bụng, mua cả giấy lá trúc và giấy bản, bỏ vào sọt. Còn bút lông và mực thì y bao lại bỏ vào tay áo.

Ông chủ thấy Lê Cẩm mua xong còn ở trong tiệm xem này nọ, hắn liền đẩy mạnh tiêu thụ nói: “Chỗ của ta còn một ít bảng chữ mẫu, có cả chữ Nhan và chữ Liễu, ngài có cần không?”

Cuối cùng Lê Cẩm mua cả hai loại. Tuy rằng đời trước y từng học chữ Liễu, nhưng sống ở cổ đại, y không muốn chỉ học một loại kiểu chữ. 

Ở thời đại này, thể chữ Liễu và thể chữ Nhan là kiểu chữ chính được sử dụng trong khoa cử. Bởi vì nó quá phổ biến nên đã trở thành kiểu chữ chính của các thí sinh. Nếu muốn mình nổi bật nhất giữa một đống thí sinh, bản thân không thể chỉ sao chép bắt chước phong cách chữ của người khác.

Lê Cẩm nghĩ, chờ khi nào y luyện chữ mười mấy năm, y có thể kết hợp các loại chữ, tạo ra phong cách thư pháp riêng của mình. 

Ví dụ như thể chữ Quán Các thịnh hành vào thời Minh và Thanh. 

Bây giờ đã giữa tháng sáu, kỳ thi bắt đầu vào tháng hai năm sau, Lê Cẩm chỉ có thể chọn cách bắt chước. 

Y chỉ hy vọng trước khảo thí có thể viết được chữ Liễu vừa nhanh vừa đẹp. Chủ yếu là cho giám khảo và cấp trên xem bài thi chỉnh tề, sạch sẽ. Nếu chỉ lo làm màu thể hiện thì chẳng khác nào đặt xe trước ngựa. Đây là khoa cử, không phải thi đấu thư pháp.

Lê Cẩm tự cảm thấy mình không phải thiên tài có thể tạo ra một trường phái thư pháp riêng, nhưng việc luyện chữ có thể tập cho nhuần nhuyễn. 

Y dự định sau này có thời gian rảnh thì tập viết. Thiên phú không đủ, chăm chỉ có thể bù lại. 

Cứ như vậy, Lê Cẩm lại dùng hết 65 văn. Nhưng y vẫn muốn mua thêm mấy món nữa. Lê Cẩm nghĩ trứng gà và rau dưa có thể mua của người trong thôn, thời gian này thân thể thiếu niên đang trong giai đoạn hồi phục, ăn uống không cần quá thanh đạm, y định mua một ít thịt ba rọi về làm thịt kho tàu. 

Với lại hình như thiếu niên rất thích bánh bao thịt ở đầu phố, Lê Cẩm lại mua hai cái mang về.

—— lúc thiếu niên gặm bánh bao thịt, đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt thỏa mãn.

Bà chủ nhìn bóng dáng của y cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Thầm nghĩ chiều cao này rõ ràng cảm giác rất quen mắt a! Tại sao nghĩ mãi không ra người kia là ai vậy nè?

Đột nhiên, con gái của bà chủ nhớ ra.

“Nương, đó hình như là cái người rất thích uống rượu ở tửu quán! Nhưng mà lâu rồi không thấy hắn đến đây.”

Trong thị trấn có rất nhiều người, không phải ai cũng quen hết, có khi găp rồi nhưng cũng chẳng biết đó là ai. Vì vậy chuyện của Lê Cẩm cũng không ai biết. Nhiều nhất chính là lúc buôn bán thường xuyên thấy được mới để ý một chút. 

Con vừa nhắc bà chủ cũng nhớ ra. Nàng nói: “Hai người trông rất giống, nhưng cảm giác giống như thay đổi thành người khác vậy……”

___________________
Đôi lời của editor:

Cảm ơn mn vẫn luôn ủng hộ và theo dõi truyện 🥰

Do hiện tại mình vẫn đang học toeic để lấy bằng tốt nghiệp nên không tiện dịch truyện, dễ bị rối ngôn ngữ lắm, chắc mỗi tháng mình ra 1 chương thôi ạ

Về phần tên chương là do mình tự đặt chứ không phải tác giả đâu 😁

Mn đọc truyện có thấy đoạn nào cấn cấn thì nhắc mình để mình sửa lại nha, do lúc mới bắt đầu đặt gạch làm bộ này thì mình đang học tiếng Khmer, có mấy chỗ đọc lag lắm mà mình chưa rảnh để đọc lại, khi nào mình rảnh mình sẽ sửa lại sau ạ

Cảm ơn mn đã ủng hộ, yêu mn nhiều 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro