Chương 3: Lê Cẩm là người chồng tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhã Nhã

Lê Cẩm vẻ mặt mộng bức. Là một bác sĩ, y tin chắc rằng mình rất rõ ràng về sự khác biệt giữa cơ thể nam và nữ.

Dù là người vừa rồi bưng canh gà, hay là hai người ở trong phòng đang bồi 'sản phụ' nói chuyện, thậm chí ngay cả 'sản phụ' sắc mặt trắng bệt đang nằm trên giường, rõ ràng tất cả đều mang bộ dáng thiếu niên.

Lê Cẩm đối mặt với cánh cửa vừa bị đóng lại, hiếm thấy lâm vào trầm tư.

"Ta ngay cả chuyện huyền học như xuyên qua đều có thể tiếp thu, vì sao không thể tiếp thu chuyện đàn ông có thể sinh con chứ....."

Lê Cẩm lặp lại câu này với bản thân ba lần, nhưng mà vẫn là cảm thấy..... thật sự rất khó tiếp thu!

Làm bác sĩ, cho dù ngẫu nhiên tin tưởng vào mấy chuyện huyền học, nhưng phạm vi tuyệt đối không bao gồm phương diện cơ thể người.

Nhưng hiện tại trời đất bao la, mạng của sản phụ...... à không đúng, thiếu niên đang sinh hài tử trên giường lớn nhất.

Lê Cẩm chỉ có thể duỗi tay chà xát mặt mình, sau đó đi đánh một thùng nước lạnh rửa mặt, để bản thân thanh tỉnh một chút.

Trong phòng ngẫu nhiên sẽ truyền ra một ít tiếng hút khí thống khổ, nhưng cũng không liên tục.

Lê Cẩm biết đây là cơn đau chuyển dạ, làm cho thiếu niên kia trước tiên thích ứng một chút đau đớn, dù sao chuyện sinh con này thật sự rất thống khổ, thân thể cũng sẽ nỗ lực làm cho người đó thích ứng.

Chuyện này cũng giống như nhân sinh, đang đi chợt té ngã làm cho người ta cảm thấy khổ sở, nhưng ngã rồi lại ngã, dần dần cũng thành thói quen, thậm chí còn có thể tìm niềm vui trong sự đau khổ ấy.

Lê Cẩm cảm thấy mình hiện tại cũng giống như vậy. Ở thế giới hiện thực, trước không nói y có tiền đồ thế nào, nhưng cuộc sống tuyệt đối trôi qua phi thường dễ chịu.

17 tuổi thi đậu đại học, 25 tuổi tốt nghiệp tiến sĩ ( lâm sàng y học tám năm, học liên tiếp cử nhân thạc sĩ tiến sĩ), trong lúc đó còn du học ở Đức ba năm.

Sau khi tốt nghiệp liền lưu lại bệnh viện phụ thuộc đại học của mình* công tác gần bốn năm, 29 tuổi đã độc lập tài chính, mua nhà mua xe.
(Vd như trường đh y dược thì có bệnh viện y dược)

Tuy rằng bên người không có đối tượng nhưng y cũng không cảm thấy cô đơn.

Hiện giờ xuyên qua, nhà ..... cái phòng lụp xụp đang ở này cũng coi như nhà đi.

Nhà bao gồm hai gian phòng gạch mộc* thấp bé, một gian là phòng bếp, một gian khác Lê Cẩm vừa mới thừa dịp mở cửa đại khái nhìn lướt qua, xem như phòng ngủ, nhưng diện tích không lớn, đẩy cửa ra chính là một chiếc giường, bằng không y cũng sẽ không nhìn thấy rõ ràng hầu kết của người trong phòng.

Gạch mộc giống gạch xây nhà ở hiện đại nhưng nó là nguyên khối và nhỏ, còn gạch hiện đại thì to và rỗng

Chuyện này nhắc nhở Lê Cẩm, vợ của y là một nam nhân.

Lê Cẩm nghĩ, cẩu độc thân xuyên qua còn được tặng kèm một vợ một con, có vẻ giống như cực kì có phúc khí ......

Phúc khí cái cọng lông á! 乁║ ˙ 益 ˙ ║ㄏ

Thân thể này của y hiện tại bộ dáng vừa gầy yếu vừa tiều tụy, thật sự nuôi nổi vợ con sao?

Lê Cẩm cảm thấy dạ dày đau nhói, sau đó mới nhớ nguyên chủ lúc trước uống rượu lại không ăn cái gì, hiện giờ chắc hẳn là đau dạ dày.

Y chỉ có thể đè nén hết thảy cảm xúc trong lòng, giữ được cái mạng của mình mới là quan trọng.

Lê Cẩm ở trong phòng bếp tìm được một cái túi nhỏ đựng bột mì thô (có cả trấu được mài chung), lu gạo chỉ còn lại một lớp sát đáy.

Lê Cẩm không đụng đến gạo, hiện tại trong nhà quá nghèo, gạo để lại cho thiếu niên kia ăn.

Y múc một ít bột mì ra, đặt trong chậu, lại đập một cái trứng gà vào, thả một chút dầu, muối ăn cùng hành thái nhỏ, cuối cùng thêm nước vào khuấy đều.

Lê Cẩm nổi lửa rồi thoa một lớp dầu vào chảo, khi chảo nóng lên thì múc nửa thìa bột tráng đều trên chảo*.
(Đoạn này nó là nồi á, mà thấy chiên trứng trong nồi hơi sai sai nên tui sửa lại luôn =)))

Không đến một phút, bột liền ngưng kết thành hình, tuy rằng bên trong có chút bột trấu, nhưng hành thái có thể áp chế được vị bùn đất nhàn nhạt của trấu.

Lê Cẩm nhìn một mặt đã chín vàng, nhanh chóng lật mặt bánh, mặt bên này chỉ cần mười giây là chín. Một cái bánh bột ra lò.

Số bột mà Lê Cẩm múc ra vốn đã ít, bởi vì đồ trong nhà không còn bao nhiêu, y thì vẫn chưa biết bao giờ mình mới kiếm được tiền, bây giờ cũng không thể đem lương thực dự trữ trong nhà ăn hết.

Tổng cộng làm được năm cái bánh bột.

Lê Cẩm tự mình ăn một cái, cuối cùng cũng áp chế được cảm giác chua loét trong dạ dày.

Y lại đem ba cái bánh khác đặt vào mâm, trong nhà thật sự không còn gì cả, Lê Cẩm chỉ có thể dùng cái này để chiêu đãi mấy người giúp thiếu niên sinh sản.

Dư lại một cái bánh bột cuối cùng, Lê Cẩm đem nó cắt thành khối nhỏ, múc ra một ít canh gà rưới lên trên.

Vị tươi ngon của canh gà hoà quyện vào bánh, càng dễ ăn hơn.

Sau khi Lê Cẩm múc ra một chén canh, y liền đem nắp nồi cùng vải bố sạch sẽ đậy kỹ lại tiếp tục hầm.

Y thở dài, đem bánh bột nóng hầm hập đến cửa phòng, lại gõ cửa.

Lần này bên trong phòng không hỏi ai, trực tiếp liền mở cửa.

Vẫn như cũ là thiếu niên hốc mắt hồng hồng kia, hắn nhìn những thứ trên tay Lê Cẩm, có chút sững sờ, sao lại nhiều như vậy a ....

Lê Cẩm nói: "Ta không biết các ngươi đã ăn chưa, đây là ba cái bánh bột. Trong nhà không còn bao nhiêu lương thực, chỉ có thể chiêu đãi các ngươi như vậy. Còn chén canh gà này, nếu hắn đói bụng thì cho hắn ăn, sinh hài tử rất tiêu hao thể lực, nếu không đủ có thể gọi ta, ta ở ngay phòng bếp".

Lê Cẩm nói xong liền đem đồ vật đưa cho thiếu niên kia , chính mình liền yên lặng tránh ra.

Kỳ thật y cũng phát hiện, mấy thiếu niên này đúng là cùng nam nhân không quá giống nhau.

Tuy rằng đều có hầu kết, ngực cũng phẳng, nhưng mấy thiếu niên này khung xương có chút nhỏ, vóc dáng cũng thấp, thoạt nhìn rất gầy yếu.

Quan trọng nhất chính là, Lê Cẩm phát hiện mỗi người đều có một nốt chu sa ở nơi rất dễ thấy được.

Lê Cẩm cũng không biết cái kia có phải nốt ruồi son hay không. Tóm lại, cái dấu màu đỏ này, có thể chính là mấu chốt để xác định thân phận của bọn họ.

__________________

Trong phòng, thiếu niên hốc mắt hồng đem bánh tới chia cho những người khác.

Kỳ thật Lê Cẩm nhìn không sai, bốn người bọn họ đều là ca nhi.

Hơn nữa, đều là người trong thôn cưới trở về làm 'thiếp thất'.

Chỉ có thiếu niên ở trên giường đang sinh là ngoại lệ, cậu là phu lang duy nhất của Lê Cẩm.

Ở thế giới này, ca nhi chính là giới tính thứ 3 ngoài nam và nữ, bọn họ không có thân thể cường tráng như nam nhân, lại không dễ sinh đẻ như nữ nhân.

Ca nhi vốn khó hoài thai, sinh hài tử càng là dạo một vòng quỷ môn quan.

Đây cũng là nguyên nhân những ca nhi nhà nghèo đều sớm bị đem vào thị trấn bán.

Thôn Lê Cẩm có nhiều dòng họ hỗn tạp, nhưng Lý gia, cũng chính là dòng tộc của Lý Đại Ngưu, chiếm đa số.

Bọn họ cày ruộng, nuôi chút gà vịt, mỗi năm thu hoạch đều có thể nuôi sống cả gia đình, chưa kể những người này thỉnh thoảng còn vào núi săn thú.

Lý gia nhiều người nhất, cho nên bọn họ cũng coi như là giàu có đông đúc nhất thôn.

(Làm tui nhớ câu "nhà anh giàu, gia tộc anh đông, mỗi người cho 1 đồng cũng thành tỷ phú" =))))

Những người giàu có trong thôn, cưới tức phụ dưỡng hài tử cũng bắt chước học theo viên ngoại trong thị trấn.

Giống như người ta nói, học tốt thì lâu, những thói hư tật xấu thì học rất mau.

Tỷ như cưới thông phòng hoặc là di thái thái.

Người Lý gia phát đạt liền muốn cưới thêm một người để trong nhà.

Nhưng là cô nương nhà ai sẽ nguyện ý gả cho người trong thôn làm di thái thái? Cho nên những người này liền đi vào thị trấn mua một ca nhi trở về.

Dù sao buổi tối tắt đèn, cảm giác đều giống nhau thôi.

Trong thôn ca nhi bị mua trở về, ít cũng có bảy tám người.

Mấy thiếu niên lúc vừa tới còn rất hâm mộ phu lang Lê Cẩm, nói cho cùng thì bọn họ đều là thiếp thất, chỉ có phu lang Lê Cẩm là chính thất.

Nhưng Lê Cẩm này suốt ngày chỉ ăn không ngồi rồi, dần dà, những người này đối với phu lang Lê Cẩm, trừ bỏ thương hại thì chỉ có thở dài.

Lại nói về phu lang Lê Cẩm, sau khi Lê Cẩm cưới trở về ngay cả tên người ta cũng không hỏi, mỗi lần mở miệng chính là "ngươi đi xxx cho ta" "đi đem xxx lấy lại đây" .

Hiện giờ hài tử đều có, tên hỗn đản Lê Cẩm này còn không biết tên phu lang của mình là gì.

Ngày thường mấy cái ca nhi thương hại phu lang Lê Cẩm cùng hắn nói chuyện cũng sẽ không hỏi tên.

Dù sao mọi người đều là bị bán, trước kia phỏng chừng ở nhà cũng không được coi trọng, căn bản là không có tên.

Nhiều nhất chính là dựa theo ở nhà đứng hàng thứ mấy mà gọi như "tiểu nhất" "tiểu nhị".

Hiện giờ phu lang Lê Cẩm sinh con, trong phòng thiếu niên hốc mắt đều khóc đỏ nói: "Ta vốn dĩ cho rằng Lê Cẩm kia không phải người, căn bản là không để bụng ngươi cùng hài tử, hiện tại không nghĩ tới, y cư nhiên còn chuẩn bị canh trứng cùng canh gà cho ngươi....."

"Đúng vậy đúng vậy, hiện tại thoạt nhìn Lê Cẩm cũng không có hỗn đản như vậy. Nam nhân nhà ta, lúc tức phụ hắn sinh hắn chỉ nhìn rồi hỏi là nam hay nữ...... Ta hiện tại đang lo lắng về sau ta có hài tử, có thể có cơm ăn hay không"

Thiếu niên nằm ở trên giường tên là Tần Mộ Văn, cậu nghe những người này nói chuyện, vẫn luôn im lặng không nói gì.

Cậu cảm thấy mình sắp chết, bụng đã đau một ngày, nhưng không thấy đương gia trở về.

Cuối cùng cũng là cậu liều mạng ra cửa, nhìn thấy ven đường có người đang nói chuyện mới cầu những người này cho ca nhi trong nhà tới giúp cậu.

Mấy ca nhi này cũng chưa từng sinh hài tử, nhìn thấy Tần Mộ Văn như thế này, trừ bỏ khóc ra thì cũng chẳng biết làm gì.

Tần Mộ Văn cảm thấy mình sắp chết đói, thậm chí hắn còn không biết nên cầu ai giúp mình làm một chút đồ ăn.

Tần Mộ Văn còn nghĩ, cậu chết cũng không sao, chỉ là tội nghiệp hài tử trong bụng, còn chưa được nhìn thế giới này liền mất đi....

Tần Mộ Văn kỳ thật cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ, bằng không cậu cũng sẽ không nhịn tên hỗn đản Lê Cẩm này lâu như vậy, thậm chí còn nỗ lực bảo hộ hài tử trong bụng.

Phải biết rằng mỗi lần Lê Cẩm uống say, trở về sẽ đánh người.

Lúc trước Tần Mộ Văn rất nhiều lần đều thiếu chút nữa sinh non, cuối cùng may là mạng lớn, cậu và hài tử đều mạng lớn, kiên trì tới bây giờ.

Hiện tại Tần Mộ Văn đang rất đói, nhưng thật sự thì hắn cùng ca nhi trong thôn giao lưu cũng không phải quá nhiều.

Thật sự cậu không biết nên nói như thế nào..... mấy ca nhi này có thể tới giúp cậu đã là người trong thôn cho mặt mũi.

(cậu không thể mặt dày nhờ người ta cho mình đồ ăn, vì mấy 'thiếp thất' này ở trong nhà không có địa vị, ăn còn không no lấy đâu có dư mà cho ăn)

Cho đến khi Lê Cẩm gõ cửa đưa tới một chén canh trứng. Mùi thơm của nước tương cùng trứng gà hoà quyện lại với nhau một cách hoàn hảo, Tần Mộ Văn nửa dựa vào đầu giường, ăn từng muỗng một.

Thiếu niên mắt hồng hồng nói: "Lê Cẩm kỳ thật cũng không tệ lắm. Hắn lúc đầu không phải ở ngoài cửa đợi thật lâu sao? Hơn nữa lo lắng canh trứng này nguội, vẫn luôn dùng tay che lại, lúc ta lấy canh thấy trên tay hắn đều nổi bóng nước"

Tần Mộ Văn ngơ ngác nhìn thiếu niên, cậu hoàn toàn không nghĩ Lê Cẩm sẽ làm chuyện này.

Lê Cẩm đó..... Tần Mộ Văn nghĩ nghĩ liền nhắm mắt lại, lúc người kia mới vừa thành thân còn mê luyến thân thể cậu, sau đó lại ghét bỏ thân phận ca nhi của cậu làm y ở trong thôn mất mặt, liền không muốn cho cậu sắc mặt tốt.

Cậu đối Lê Cẩm thật sự không có bất luận kỳ vọng gì.

Tần Mộ Văn nghĩ, nếu lần này có thể sống sót, cậu nhất định phải nuôi dưỡng hài tử của mình thật tốt.

Cho nên nhất định phải sóng sót...

_______________

Editor có lời muốn nói

Chòi mé ơi chương này 2500 chữ gõ muốn xỉu luôn 🤧

Tên chương tui tự đặt á mn, bà tác giả siêng viết nhưng lười đặt tên chương =)))))

Mấy chương nữa sẽ có màn tự vả của bác sĩ Lê, các bạn cứ chờ xem chú già sẽ tự vả như thế nào nha muahaha (~‾▿‾)~

10:53, 04/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro