Chương 2: Tức phụ là nam nhân?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhã Nhã

Lê Cẩm nhìn người đã lên tiếng trước (nhờ giải cờ), hiện tại y không có ký ức của nguyên chủ, thậm chí còn không biết người này tên là gì.

Lê Cẩm hỏi: "Lúc nãy ngươi nói, nếu ai giải được nước cờ này giúp ngươi, ngươi sẽ dùng một con gà mái già cùng mười cái trứng gà làm tạ lễ, có thật không?"

Người đàn ông đó tên Lý Đại Ngưu, là một người có tay nghề cày ruộng thuộc dạng xuất sắc của thôn, ngày thường không có sở thích xấu gì, sau cày ruộng xong luôn cùng trong thôn chơi cờ một lát.

Lý Đại Ngưu* sức lực lớn, lúc cày ruộng thậm chí không cần xe bò của thôn trưởng, hắn có thể tự mình canh tác toàn bộ đất đai.

(*Mị sẽ k nói chỗ này gg nó dịch tên ổng là Lý Đoá Đoá đâu =))))

Chỉ mỗi việc đó thôi, hằng năm có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Hơn nữa, nếu hắn chơi cờ thua, hắn sẵn sàng đánh cuộc và cày ruộng giúp người khác.

Tuy rằng Lý Đại Ngưu đã đánh cuộc thì sẽ giữ lời, giúp người thắng cờ cày ruộng không thu tiền. Nhưng nhà người kia vẫn là sẽ cảm ơn hắn, đưa mấy con gà, vịt cho nhà hắn coi như tiền công.

Hơn nữa Lý Đại Ngưu chưa bao giờ đánh bạc uống hoa tửu, vì vậy nhà hắn cũng coi như khá giả, lúc này mở miệng chính là đưa một con gà.

Lý Đại Ngưu trước giờ rất xem thường Lê Cẩm.

Hắn cảm thấy tên Lê Cẩm này nói như rồng leo, làm như mèo mửa, lúc trước nói đọc sách khảo tú tài, khảo nhiều năm như vậy cũng không khảo được cái gì.

Cuối cùng còn học người ta 'phong lưu nhã sĩ' vung tiền như rác, đem của cải đều tiêu tán hết.

Nếu không phải nương hắn trước khi chết làm chủ mua cho hắn một ca nhi về làm tức phụ, không chừng người này hiện tại không biết chết chỗ nào rồi.

Nhưng dù sao Lê Cẩm cũng từng đọc sách, Lý Đại Ngưu nghĩ, người này nói không chừng thật sự biết giải cờ!

Lý Đại Ngưu vỗ vỗ ngực, hùng hổ nói: "Lý Đại Ngưu ta một lời đã nói ra thì như đinh đóng cột, quyết không nuốt lời".

Lê Cẩm thấy quần chúng xung quanh không phản bác Lý Đại Ngưu, nói cách khác người này ngày thường rất giữ lời.

Y chỉ im lặng, vén lên vạt áo ngồi xổm xuống, trực tiếp cầm lấy 'sĩ' của Lý Đại Ngưu ăn luôn 'tốt' đối diện.

Nguyên lai bước cờ này đã lâm vào cục diện bế tắc, quân 'tốt' đối diện đều sắp đem 'sĩ' của Lý Đại Ngưu bao vây.

Lê Cẩm nói: "Lúc này đối diện chỉ có một nước cờ có thể đi, đó chính là ăn pháo của ngươi".

Nói xong Lê Cẩm cầm lấy đối diện cờ đi xuống một bước, sau đó, đôi mắt Lý Đại Ngưu đều sáng, mặt Trương lão tam thì đen giống như đáy nồi.

Lý Đại Ngưu hào phóng cười: "Cái này song vương gặp nhau, ta -- chiếu tướng!"

Lê Cẩm nói: "Gà cùng trứng gà."

Lý Đại Ngưu ha ha cười, dẫn Lê Cẩm ra khỏi đám người đi ra ngoài.

Trương lão tam nói: "Chúng ta lúc trước cược mười lăm đồng tiền, ngươi thỉnh giúp đỡ, cũng xem như thua ta".

Lý Đại Ngưu nói: "Được được được, tiền cho ngươi".

Nói xong hắn từ bên hông lấy ra mười lăm đồng tiền, ném cho Trương lão tam.

Tâm tình không có kém đi chút nào, vẫn như cũ cười ha ha: "Không nghĩ tới a, Lê Cẩm tuy rằng đọc sách không bao nhiêu, không thi đậu tú tài, nhưng mà đánh cờ thật sự rất tốt".

Lê Cẩm không nói gì, y chỉ muốn chạy nhanh trở về đem gà mái già giết, hầm canh cho vợ của nguyên chủ ăn.

"Phi, tên này đụng cái vận cứt chó mới nghĩ ra bước cờ này"

"Đúng vậy, mất công Lý Đại Ngưu phải cho hắn gà mái già"

"Ta nói tên này chẳng lẽ muốn đem gà mái già hiến cho đầu bảng trong thị trấn sao?"

Lý Đại Ngưu đi rồi, những người khác còn đứng ở đó nói chuyện. Những lời này nói rất to, Lê Cẩm đều nghe được.

Nhưng y không nói gì, bây giờ giải quyết chuyện trước mắt mới là quan trọng nhất.

Người trong thôn nghĩ thế nào cũng mặc kệ bọn họ đi, dù sao Lê Cẩm bây giờ đã không phải tên 'Lê Cẩm' rác rưởi trước kia nữa rồi.

___________

Nói về nguyên chủ Lê Cẩm, người này thật sự là một tên cặn bã, chuyện của hắn đã truyền khắp cái thôn nhỏ này.

Đơn giản chính là lúc hắn mới sinh ra, bị một hoà thượng đi ngang qua gõ cửa, nói đứa nhỏ này tương lai sẽ là Văn Khúc Tinh, tốt nhất nên đặt tên Lê Cẩm.

Khi đó người trong thôn đều hâm mộ Lê gia, nếu Lê Cẩm là Văn Khúc Tinh, như vậy về sau chính là phải làm thanh thiên đại lão gia.

Lúc ấy người tới cửa nối liền không dứt.

Ở trong thôn, giữa một đám người tên 'Lý Đại Ngưu' 'Trương lão tam', cái tên Lê Cẩm này giống như hạc giữa bầy gà.

Sau đó Lê gia cũng đưa hắn đi học đường, nhưng bản tính tên này vốn dĩ không thích học tập. Ngược lại cùng đồng học trên thị trấn học đua đòi, uống rượu. Cuối cùng còn đi Phiêu Hương Uyển nghe mỹ nhân nhi xướng khúc.

Cha của Lê Cẩm cũng là cái đức hạnh này, lúc còn trẻ bị tửu sắc đào rỗng thân mình, trong nhà ruộng hắn cũng không cày.

Có một trượng phu như vậy, lại sinh thêm một đứa con như vậy. Trong thôn rất nhiều người đều cảm thấy, nương Lê Cẩm chỉ sợ là sống sờ sờ bị mệt chết.

Nhưng người này trước khi chết, còn đi trong thị trấn mua một ca nhi có thể sinh dục, để dưỡng tên nhi tử không nên thân kia của nàng.

Vốn tưởng rằng Lê Cẩm thành thân xong sẽ lãng tử hồi đầu, nhưng gien di truyền của phụ thân hắn thật sự chẳng ra gì.

Lê Cẩm ngược lại thích đầu bảng Phiêu Hương Uyển......

Dù chỉ là đầu bảng trong thị trấn, nhưng cũng không phải là người 'Lê Cẩm' có thể mơ ước.

Lê Cẩm không chiếm được ưu ái của đầu bảng, chỉ có thể tự mình đi mua say, vì thế việc học đã hoàn toàn bị hoang phế.

Hôm nay, vị phu lang kia của hắn sinh con, Lê Cẩm cư nhiên còn chạy đi mua say. Quả thực không đáng làm trượng phu.

Đây là chuyện mọi người trong thôn đều biết. Dù sao thôn cũng nhỏ, mọi người đều thích cày ruộng xong bưng chén ở trước cửa ăn cơm, chuyện đầu thôn rất mau liền truyền tới cuối thôn.

Cho nên Lý Đại Ngưu cũng biết mấy chuyện hoang đường Lê Cẩm đã làm.

Lý Đại Ngưu tùy tay bắt một con gà con, hỏi: "Lê Cẩm a, ngươi lấy gà làm gì?"

Lê Cẩm đứng ở phía sau Lý Đại Ngưu, thân hình tuy rằng gầy yếu, nhưng sống lưng lại thẳng tắp.

Một thân vải thô mặc ở trên người y, cư nhiên thật sự giống một cây trúc kiên định, hơi có chút khí khái của người đọc sách.

Lý Đại Ngưu còn tưởng rằng mắt mình có vấn đề nên nhìn lầm rồi.

Lúc này, giọng nói trầm ổn của Lê Cẩm truyền tới: "Nội tử hôm nay sinh, ta định hầm canh gà cho nàng*".

(*ổng vẫn nghĩ rằng vợ nguyên chủ là nữ nên dùng nàng nhé)

Lý Đại Ngưu chỉ cảm thấy mặt trời hôm nay mọc từ phía tây.

Hắn buông gà con, từ chuồng gà vớt một con gà mái già béo tốt: "Cho ngươi"

Lý Đại Ngưu người này sức lực lớn, bắt một con gà mái không chút nào cố sức.

Dù sao đây là gà mái nông thôn, ăn đều là côn trùng trong đất, vươn cánh bay lên, còn có thể bay cao nửa người. Không giống gà công nghiệp ở hiện đại.

Lý Đại Ngưu cũng thuần túy là khảo nghiệm Lê Cẩm. Hắn nghĩ nếu Lê Cẩm nhân phẩm cũng chỉ như vậy, hắn cần gì phải đối với Lê Cẩm luôn giữ sắc mặt tốt?

Lý Đại Ngưu lại không ngờ rằng, Lê Cẩm trực tiếp bóp gà cổ, một cái tay khác giữ hai cánh gà, liền đem con gà này chế phục.

Chiêu thức ấy làm ấn tượng của Lý Đại Ngưu đối với Lê Cẩm lần thứ hai tăng lên một cái cấp bậc.

Nguyên bản cho rằng người này là bị rượu đào rỗng thân mình, giống lão cha ăn cơm mềm của hắn. Không nghĩ tới người này vẫn là có chút tài năng.

Lý Đại Ngưu lại đi vào cầm mười cái trứng gà, mỗi cái đều to bằng nửa cái nắm tay, bên ngoài màu vàng đất, thoạt nhìn thập phần mới mẻ.

Lê Cẩm cũng không chê dơ, dùng túi áo đựng trứng gà, lại xách con gà, cảm tạ Lý Đại Ngưu xong liền đi về nhà.

Tức phụ của Lý Đại Ngưu ở trấn trên làm thủ công, buổi tối trở về phát hiện gà trong nhà thiếu mất một con. Sau đó không khỏi cùng Lý Đại Ngưu nháo một hồi.

"Ngươi mỗi ngày chỉ biết chơi cờ, sau này có khi nào đem trong nhà phòng ở thua mất luôn hay không?"

Lý Đại Ngưu lúc này cũng chỉ có thể hống tức phụ: "Ta ngày mai cấp thôn trưởng cày nhiều thêm hai mẫu đất, chúng ta liền có gà".

Tức phụ hắn cũng biết hắn nói đúng, nam nhân nhà nàng là người có năng lực.

Nhưng chính là không nuốt trôi được chuyện này......

______________

Lê Cẩm đối chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, về nhà trước tiên đem hai chân gà trói chặt khóa ở phòng bếp, xách thùng đi đánh nước (giếng), sau đó đem gà ra thuần thục lấy máu (cắt tiết).

Lê Cẩm nghĩ, may mắn trước khi xuyên qua mình là bác sĩ. Thời điểm thực tập giải phẫu từng lấy gà ra luyện tập, lúc ấy còn có rắn, ếch, thỏ, chó, vv...

Giết gà với y mà nói thật đúng là không phải việc gì khó.

Hơn nữa lúc còn là sinh viên y khoa, trong tám năm học có mấy năm từng du học ở Đức.

Phàm là du học sinh, phần lớn đều có thể luyện được tay nghề nấu ăn rất khá, dù sao đồ ăn Trung Quốc ở nước ngoài giá cũng rất cao. Hơn nữa chưa chắc sẽ ăn ngon bằng mình tự làm.

Lê Cẩm thuần thục xử lý gà, nhổ lông, lại dùng nước sôi rửa một lần.

Y đem đùi gà, cánh gà cắt ra để qua một bên, gan, tim cũng để riêng ra, dư lại đầu gà, cổ gà, ức gà dùng gừng, hành, muối ăn ướp, tính toán nấu canh.

Gan gà, tim gà, lòng gà cắt miếng nhỏ xào lên ăn rất ngon.

Về phần đùi gà cùng cánh gà, Lê Cẩm ướp thanh đạm một chút rồi kho, để dành ngày mai cho tức phụ nguyên chủ ăn.

Dù sao con gà mái già này và mấy quả trứng gà thật sự rất lớn.

Thời đại này nồi vẫn là loại bệ bếp và nồi lớn, Lê Cẩm đem đầu gà và những thứ khác bỏ vào trong nồi, thêm nước rồi đậy nắp nồi.

Sau đó dùng vải bố sạch sẽ trên bệ bếp quấn quanh mép nắp nồi, coi như đó là cái nồi áp suất ...

Bên kia, Lê Cẩm lấy hai cái trứng gà, đánh tan sau đó cho thêm nước, tiếp tục quấy đều.

Đặt ở một cái nồi khác hấp mười phút, cuối cùng thêm vài giọt nước tương cùng dầu mè lên trên, mùi thơm của nước tương cùng dầu mè quanh quẩn ở chóp mũi, khiến người khác thập phần muốn ăn.

Kỳ thật lúc này Lê Cẩm đã rất đói bụng, nhưng y không có động, ngược lại sửa sang quần áo một chút, lại đi đến trước cửa phòng.

Giơ tay, gõ cửa.

Bên trong qua một hồi lâu mới truyền đến thanh âm: "Ai a! Ca nhi sinh sản, không thấy người*"
(*đang sinh không thể ra gặp người khác)

Lê Cẩm có chút kỳ quái, thanh âm này, tuy rằng mang theo một cổ uyển chuyển, nhưng rõ ràng là giọng của một nam nhân (☉o☉)? ...

Vợ của y sinh con, trong phòng sinh tại sao lại xuất hiện nam nhân?

Lê Cẩm biết, bây giờ không phải lúc để y tự hỏi, vì thế y nói: "Ta chưng canh trứng, trước cho sản phụ ăn một chút, bằng không lát nữa không có sức lực"

Canh gà phải hầm lâu một chút ăn mới ngon miệng.

Trong phòng lại lần nữa an tĩnh.

Lại qua vài phút, một ... nam nhân hốc mắt hồng hồng, thoạt nhìn không tới 1m7 mở cửa ra, tiếp nhận chén canh trứng từ trong tay Lê Cẩm.

Người nọ nhìn thấy Lê Cẩm bị chén nóng đến phồng tay, cả người thập phần khiếp sợ, phảng phất như đây là lần đầu tiên hắn nhận thức Lê Cẩm.

Lê Cẩm so với hắn còn khiếp sợ hơn, nhưng trên mặt y không hiện ra, giả vờ như mình đang rất bình tĩnh.

Người nọ dùng tay áo lót chén, không nói gì, lại đem cửa đóng lại.

Lê Cẩm vẫn như cũ vẻ mặt mộng bức đứng ở ngoài cửa .....

Bởi vì hình như y nhìn thấy trong phòng .... Tất cả đều là nam nhân, không một ai là nữ.

Ngay cả người nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, hắn rõ ràng cũng là nam a!!!

____________

Editor có lời muốn nói:
Mấy hôm nay mình bận học online, môn học khá là thú dị, các bạn có thể lên xem thử môn "thân tộc, hôn nhân và gia đình" để biết thêm chi tiết 😌😌
Chòi mé ta nói học muốn khùng cái đầu luôn, chương này 2400 chữ mà 4 ngày mới xong 🤦🤦
Có ai thấy sai chính tả hay khó hiểu chỗ nào nói để mình chỉnh lại nha
Yêu thương 🥰

12:00, 31/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro