Chương 2: Gặp Gỡ Mạc Thanh Cốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tục ngữ nói, "người phiêu bạt trên giang hồ, sao có thể không bị thương". 

Trên đường đi làm nghề y, liền đụng phải một đội quân Nguyên. Thấy đã không thể tránh né kịp rồi, ta đành phải kiên trì nghênh đón, hi vọng trời có mắt, để cho ta đi qua bình an.

Ta cố sức cúi đầu, vội vàng đi qua. Chính lúc vừa đi qua thì nghe được một tiếng nói. "Đứng lại".

Ta dừng lại nhưng không có xoay người, tim đập muốn nhảy khỏi người, nghe được tiếng bước chân phía sau đến gần từng bước một, ta khẽ cắn môi xoay người một cái, vứt thùng thuốc xuống, không chút do dự đứng lên chạy như điên.

Phía sau vang lên tiếng quân Nguyên kêu thảm thiết, tiếng chửi mắng, còn có tiếng bước chân vội vã đuổi theo.

Ta không quay đầu chạy như điên, quân Nguyên phía sau càng ngày càng gần, giờ khắc này, ta chưa bao giờ hối hận là chưa cùng sư phó học công phu cho tốt như vậy.

"Ai nha" Hình như ta đụng vào một bức tường dày, làm ta muốn té xuống đất, bỗng một cỗ lực đạo kéo ta lại.

Ta ngẩng đầu, là một nam tử cao ráo trẻ tuổi tầm hai mươi đứng trước mặt ta, thân thiết  hỏi ta. "Cô nương không có sao chứ."

Ta hoảng hồn định lắc đầu, đột nhiên nhớ tới quân Nguyên đuổi sát phía sau, ta vội trốn ở phía sau người nam tử. "Cô nương không cần sợ."

Ta nhìn lại theo hướng hắn chỉ, những tên quân Nguyên mới vừa rồi còn liều mạng đuổi theo, giờ phút này dường như không có sinh lực tức giận nằm trên mặt đất.

Vỗ vỗ ngực, rốt cục thì thoát hiểm. "Cám ơn"

Nam tử nở nụ cười, hình như hắn rất thích cười. "Cô nương không cần phải khách khí."

Ta cố gắng hết sức không nhìn tới đám thi thể kia, đây cũng không phải là ta có lòng dạ thánh mẫu gì, mà là ta nhát gan. Nam tử hình như cũng nhận thấy sự khác thường của ta, nghiêng người vô tình hay cố ý giúp ta che tầm mắt.

"Cô nương là đại phu?" Nam tử liếc mắt nhìn giỏ thuốc sau lưng ta, có chút kinh ngạc.

Ta gật gật đầu. "Hiểu sơ một ít mà thôi." "Nhà cô nương ở đâu?"

Ta chần chờ một lát, không biết trả lời thế nào, sống ở xã hội hiện đại 26 năm, làm cho ta trở nên cẩn thận.

"Cô nương không cần phải lo ngại, tại hạ là Mạc Thanh Cốc phái Võ Đang, chẳng qua là thấy cô nương một thân một mình, đi đường sẽ rất nguy hiểm, cho nên. . . . . ."

"Mạc Thanh Cốc? Chính là thất hiệp Võ Đang sao?"

"Đúng là tại hạ"

"Ta gọi là Lâm Cửu, đệ tử phái Nga Mi" Ta có chút xấu hổ vì vừa rồi bản thân quá mức cẩn thận.

"Hóa ra là Lâm sư muội" Mạc Thanh Cốc hướng ta chắp tay chào. 

"Mạc sư huynh" Ta cũng học bộ dáng của hắn, đáp lễ. 

Mạc Thanh Cốc là một nhân vật phụ trong thế giới Ỷ Thiên, văn chương của lão Kim cũng không miêu tả hắn nhiều lắm, cuối cùng hắn chết trên tay của chính sư điệt mình. (Tống Thanh Thư ý) 

"Lâm sư muội, ngươi làm sao vậy?" "A? Ta không sao." 

Ta sửa sang lại quyết tâm nói. "Mạc sư huynh, bây giờ ngươi đi đâu?"

 "Ta cùng Lục ca, vâng lệnh thầy, đến Nga Mi. . . . . ." Hai chữ phía sau hắn nói rất nhỏ, ta không có nghe được tiếng. 

"Tìm sư phó của ta?" Gần đây tâm tình của sư phó thật không tốt, không biết bọn họ có bị sập cửa vào mặt hay không. (chắc ý nói không nể mặt) 

Mạc Thanh Cốc đang chuẩn bị nói chuyện, một giọng nói trong trẻo truyền đến. 

"Thất đệ" Khi nói chuyện, một người nam tử mi thanh mục tú xuất hiện ở trước mặt chúng ta, thoạt nhìn hắn khoảng 25, 26 tuổi. 

 "Lục ca" 

"Vị này là?" Nam tử nhìn ta rồi hỏi Mạc Thanh Cốc. 

"Lục ca, đây là Lâm sư muội phái Nga Mi, Lâm sư muội, đây là Lục ca của ta." Mạc Thanh Cốc giới thiệu chúng ta, thật ra không cần hắn giới thiệu ta cũng đã đoán được.

 Trong thế giới Ỷ Thiên, người khổ sở chờ đợi Kỷ Hiểu Phù hơn mười năm, cuối cùng cưới nữ nhi của Kỷ Hiểu Phù là Dương Bất Hối, nam nhân si tình này là Ân Lê Đình Ân lục hiệp của Võ Đang. 

Chúng ta lễ phép lên tiếng chào hỏi lẫn nhau, xem như biết. Đối mặt với Ân Lê Đình ta không biết phải nói gì, ta sợ ta không cẩn thận sẽ nói ra tin tức Kỷ sư tỷ đã chết, nhưng cứ gạt hắn như vậy, làm cho hắn đau khổ chờ đợi mười mấy năm, là công bằng đối với nam tử này sao?

"Lâm sư muội"

 "A?" Ta ngẩng đầu, phát hiện hai người đều nhìn ta với ánh mắt khác thường, ta lúng túng cúi đầu. "Hiểu Phù, nàng khỏe không?" Ân Lê Đình đỏ mặt hỏi. 

Tâm trạng của ta chấn động mạnh, không biết phải trả lời như thế nào. Ta không phải là một người giỏi nói dối, có lẽ thấy ta trầm mặc làm cho hắn ý thức được cái gì, Ân Lê Đình một phát bắt được bờ vai của ta. 

"Nàng đã xảy ra chuyện?" Tay hắn làm ta có chút đau, cũng may Mạc Thanh Cốc rất nhanh đã kéo bàn tay thất thố của Ân Lê Đình ra.  

"Thực xin lỗi, ta. . . . . . Ta. . . . . ." 

"Không sao" Ta lắc đầu. "Kỷ sư tỷ, nàng" Ta thở sâu. "Nàng đã chết"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro