Chương 3: Gặp Được Trương Vô Kỵ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đảo mắt lại qua 6 năm, trong 6 năm này, y thuật của ta có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, thậm chí cũng có chút danh tiếng ở trên giang hồ, trong mắt sư phó cũng hiện lên một ít ý cười đối với ta. 

Năm nay, ta 20 tuổi, Chu Chỉ Nhược 16 tuổi, ta biết đã sắp tới thời điểm Lục Đại môn phái tấn công đỉnh Quang Minh rồi, nội dung vở kịch Ỷ Thiên cũng thật sự tiến hành. 

Ta đứng phía trước một ngôi mộ nhỏ, đây là 6 năm trước, sư phó làm một cái mộ chôn quần áo và di vật cho Kỷ sư tỷ. Sư phó cũng không mang di thể Kỷ sư tỷ về, nghe sư tỷ đồng hành với sư phó nói, Kỷ sư tỷ bị chôn ở núi sâu, về phần địa điểm chính xác, chỉ sợ là đã không ai tìm ra được rồi.

 Ân Lê Đình nghe tin Kỷ sư tỷ mất xong, rất đau đớn thương tâm, ta còn nhớ rõ sau khi hắn nghe được tin tức thì ngất đi. Cuối cùng không biết sư phó nói gì đó với hắn, hắn im lặng xuống núi, bóng dáng cô đơn, mang theo dày đặc đau buồn. Mấy năm nay, nghe nói hắn không có cưới vợ, vẫn độc thân.

 "Lâm sư tỷ"

Ta quay đầu, là đệ tử mới của Nga My, một tiểu sư muội. "Có việc gì?"

 "Sư phó bảo chúng ta đến đại điện" Trong lòng ta căng thẳng, xảy ra chuyện lớn. 

Vội vàng chạy theo tiểu sư muội. Đến đại điện, sư phó và các sư tỷ đều ở đó, sư phó chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn ta một cái. 

"Lần này là một cơ hội khó có được để tiêu diệt ma giáo, lục đại môn phái tấn công đỉnh Quang Minh, Nga Mi chúng ta há có thể yếu thế. Chỉ Nhược, Cẩm Nghi, Mẫn Quân, Tiểu Cửu, các ngươi đi cùng vi sư, những người khác ở lại trấn giữ Nga Mi." 

"Vâng" 

Ba ngày sau, đoàn người chúng ta chậm rãi xuất phát hướng tới đỉnh Quang Minh. Nhìn đám tỷ tỷ vây quanh sư phó, lại nhìn đến sư phó, trong lòng ta buồn bã, thật khó chịu. Ta biết lần này đi sư phó sẽ chết, mà ta lại không ngăn cản người. 

"Tiểu Cửu, sợ hãi sao?" Sư phó ngồi vào bên cạnh ta. Ta ngẩng đầu nhìn sư phó, đây thật giống như mẫu thân cùng nữ nhi, trong lúc nhất thời ta không biết trả lời thế nào. 

"Tiểu Cửu, sư phó không bảo vệ được ngươi cả đời, ngươi phải học cách bảo vệ mình." Sư phó sờ sờ đầu ta giống như trước đây. 

"Sư phó, ta có thể bảo vệ mình." Ta không phải đứa bé, tuy rằng ta không có võ công gì.

 "Ai" Sư phó thở dài. "Lòng dạ ngươi mềm yếu."

 Ta đột nhiên giống như một đứa bé, gắt gao ôm lấy sư phó. Kỷ sư tỷ đi rồi, ta sợ hãi, sợ hãi người thân cận duy nhất trên thế giới này cũng rời đi. Ta là một người chậm chạp nhưng dễ xúc động, chính là trước kia ở hiện đại đổi việc làm, mỗi lần đổi chỗ, đối với ta giống như mất đi cuộc sống. 

Sư phó giống như là mẫu thân của ta ở cái thế giới này. Ta sợ cái loại cảm giác cô độc không chỗ nương tựa này, ta sợ một mình đi đối mặt thế giới đen tối này, ta sợ. . . . . .

"Làm sao lại giống như đứa bé vậy" sư phó mang theo ý cười. 

Ta ngượng ngùng đứng lên. "Sư phó, người cũng phải chiếu cố tốt chính mình, đây là cửu hoa ngọc lộ hoàn ta vừa chế ra."

 Ta đem cửu hoa ngọc lộ hoàn mới chế thành công mấy ngày hôm trước đưa cho sư phó. Sư phó không có nhận. 

"Đừng lo lắng cho sư phó, ngươi giữ lại đi. Ngươi bình an, sư phó cũng an tâm." "Tốt lắm, nghỉ ngơi thật tốt đi." 

Sư phó đi rồi, ta lại như thế nào cũng không ngủ được. Ta đi ra lều trại, bên đống lửa, có vài sư tỷ đang tụ tập nói chuyện. Ta không có đi lên quấy rầy các nàng, mà là đi đến hướng rừng Tùng cách đó không xa. Dưới chân như bị cái gì tóm lấy vậy, ta đứng không vững, ngã trên mặt đất. Ta tức giận đứng lên, phát hiện một người đang kéo chân ta xuống. Dựa vào ánh trăng, hình như là một người nam nhân còn trẻ tuổi. Ta đang chuẩn bị kêu to, người nọ một phen bịt miệng của ta, ta bối rối giãy dụa, sợ hãi lập tức cắn nuốt ta. Ta tuyệt vọng phát hiện ta bất tri bất giác đã đi được có chút xa, không ai phát hiện ta đang bị người khống chế. 

"Đừng kêu, ta sẽ không hại ngươi." Nam nhân đến gần bên tai ta, hơi thở nóng bỏng phảng phất bên tai ta, ta nhịn không được run lên. Nơi cổ họng nam nhân phát ra một tiếng cười, ta tức giận dùng sức đẩy.

 Nam nhân không một tiếng động té trên mặt đất, ta sợ hãi nhảy dựng lên, lùi lại một thước xa. Nam nhân ngoài ý muốn không có đứng dậy, hình như hắn rất đau đớn, ôm ngực, co người lại. Ta đi vài bước lại dừng lại, lặp lại như thế vài lần, rốt cục bất đắc dĩ đi tới.

"Ngươi làm sao vậy?" Nhìn nam nhân không nói gì, ta kéo tay hắn thử mạch, chân khí trong cơ thể hắn tán loạn, hơi thở không ổn định, chắc là luyện công bị tẩu hỏa nhập ma rồi.

Ta lấy cửu hoa ngọc lộ hoàn ra, đổ ra một viên nhét vào trong miệng hắn. Chậm rãi dìu hắn ngồi dậy, "Ngươi thử vận công xem". 

Cửu hoa ngọc lộ hoàn này của ta là hàng nhái đó, cũng biết hiệu quả sẽ kém rất xa so với thuốc của Hoàng Dược Sư chế.

 Nam nhân bắt đầu ngồi xuống, ước chừng nửa giờ sau, nhìn hắn không có triệu chứng khác thường gì, ta cũng yên tâm. 

Ta đặt cái chai ở bên chân hắn. "Đây là cửu hoa ngọc lộ hoàn, buổi tối ngươi ăn một viên nữa, một ngày hai lần, ăn như thế ba ngày, hẳn là sẽ khỏi hẳn." 

Vốn chỉ cần một viên cửu hoa ngọc lộ hoàn là đủ rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ta luyện chế, cũng không biết hiệu quả như thế nào. Trong bình vừa vặn còn có 5 viên, liền cho hắn toàn bộ, về phần có thể có di chứng về sau hay không, vậy thì phải xem số mệnh của hắn. 

Ta ác độc suy nghĩ, ai kêu hắn làm cho ta té ngã, còn chẳng biết tại sao làm cho ta kinh sợ. Ngày hôm sau, chúng ta tiếp tục lên đường. 

"Nha đầu xấu, đứng lại cho ta." Phía trước truyền đến tiếng la hét của Đinh sư tỷ. 

"Lão ni cô, ngươi kêu tên gì" Lại vang lên giọng nói của một nữ tử trẻ tuổi. 

"Ngươi muốn chết" Một trận tiếng đao kiếm đụng chạm, xem ra Đinh sư tỷ tức giận thành xấu hổ đánh nhau cùng nữ tử kia. 

Đối với cái loại hình ảnh này, cho tới bây giờ ta luôn cẩn thận tuân theo dạy bảo của sư phó, có thể trốn thật xa liền trốn thật xa. Đao kiếm không có mắt, ta không muốn bởi vì nhất thời tò mò, mà đánh mất tánh mạng. 

Một trận ồn ào qua đi, lại gần như bình ổn trở lại. 

Lúc ăn cơm, thấy đội ngũ của chúng ta có thêm hai người. Một cô gái xấu xí, một thiếu niên chật vật. Toàn bộ ánh mắt của thiếu nữ đặt ở trên người thiếu niên, ngay cả khi đấu võ mồm cùng Đinh sư tỷ thì ánh mắt cũng không ngừng lướt qua ở trên người thiếu niên. Mà thiếu niên kia, hình như cũng không có cảm thấy, hắn luôn luôn nhìn chúng ta bên này (là cũng đang dùng ánh mắt càn quét nhìn về phía kia. hj). Ta nhìn theo ánh mắt của hắn, hóa ra là Chu sư muội. Nhìn vẻ mặt kia của Chu sư muội, xem ra là cũng biết thiếu niên kia.

Ánh mắt ta không ngừng lưu chuyển ở ba người, chẳng lẽ, thiếu niên này chính là Trương Vô Kỵ? Thiếu nữ này chính là Ân Ly? 

Ăn xong cơm chiều, Chu Chỉ Nhược thừa dịp người khác không chú ý, không tiếng động đi đến bên người Trương Vô Kỵ, đưa bánh bao trong tay cho hắn. Trương Vô Kỵ yên lặng nhìn Chu Chỉ Nhược, trong mắt hơi đỏ mang một tầng sương nước mắt. Ân Ly ở một bên nhìn đến tình cảnh này, hung hăng đá Trương Vô Kỵ một cước. 

"Ôi" Trương Vô Kỵ kêu đau ra tiếng. 

Chu Chỉ Nhược lập tức đứng dậy, rời đi. 

"Ồ, Chu sư muội, ngươi cũng ở đây?" Nhìn thấy ta, trong mắt Chu Chỉ Nhược hiện lên một vẻ bối rối, rất nhanh lại khôi phục.

 "Là Lâm sư tỷ." Ta gật đầu, chỉ chỉ cái chai trong tay. "Thấy tiểu tử này bị thương, lại đây nhìn hắn một cái." Ta ngồi xổm người xuống, thay Trương Vô Kỵ kiểm tra cái chân bị đả thương của hắn. "Không thương tổn được xương chân, tu dưỡng vài ngày sẽ không có chuyện gì." 

Ta đưa thuốc cho Ân Ly. "Mỗi ngày bôi cho hắn hai lần, sáng tối một lần, giúp hắn để ý đến chỗ đó nhiều một chút" 

"Cám ơn" Tiểu tử này, về sau ta sẽ đòi lại của ngươi cả vốn lẫn lời.

Khi ta chuẩn bị vào lều, Chu Chỉ Nhược gọi ta lại.  "Lâm sư tỷ, vừa rồi cám ơn ngươi." Trên mặt của nàng mang theo một tia đỏ ửng.

Kỳ thật nàng vẫn chỉ là một đứa nhỏ đang trong thời kỳ trưởng thành, nghĩ đến tương lai sau này của nàng, bất giác thở dài thật sâu, cười cười. 

"Không cần khách khí". Đối với việc ta cứu chữa cho Tăng A Ngưu, Đinh sư tỷ rất là bất mãn, nhưng sư phó cũng không có nói cái gì, cũng chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc nhìn ta một cái.

 Sau này, ta thường xuyên đi tìm Ân Ly nói chuyện phiếm, ta thương tiếc đứa bé này. Lúc đầu lời nói của nàng rất không tự nhiên, sau lại chậm rãi khá lên nhiều. Nàng sẽ nói cho ta nghe môt ít chuyện nghe thấy bên ngoài, lâu lâu cũng mắng một số danh môn chính phái ra vẻ đạo mạo. Mắng xong, lại lúng túng xin lỗi ta, ta không sao cả cười cười, nàng nói cũng không sai. 

Nhàn rỗi, ta cũng sẽ kể một ít chuyện xưa, kể Tây Du kí, kể Thiên Long Bát Bộ, kể công chúa nhân ngư. Dù sao nhớ đến cái gì liền nói cái đó, Ân Ly cùng Trương Vô Kỵ nghe được mùi ngon, quấn quýt lấy ta, còn Chu Chỉ Nhược ngồi ở bên cạnh không nói được một lời, đến chỗ buồn cười thì khóe miệng cũng chỉ hơi nhếch lên thôi. 

Thời gian ngồi kể chuyện xưa của chúng ta qua thật mau, đảo mắt đã trôi qua 10 ngày, thương thế của Trương Vô Kỵ cũng tốt lên, khoảng cách với đỉnh Quang Minh cũng càng ngày càng gần. 

Nhiều lần còn đụng phải người của Minh giáo, nghe nói đều bị sư phó giết. Trận chiến thế nào ta cũng không có nhìn đến, sư phó luôn để cho ta rời xa chiến đấu. Ta biết nàng sợ ta nhìn đến cảnh này làm cho ta sợ hãi, đối với loại bảo hộ này của nàng, ta thực cảm kích. 

Hôm nay, chúng ta đang đi trên đường, một trận tiếng cười bén nhọn truyền đến, sư phó rút Ỷ Thiên kiếm ra, đem ta che ở sau người, cảnh giác nhìn chăm chú vào bốn phía. 

"Lén lút, còn không mau đi ra."

 "Ha ha, lão ni cô Duyệt Tuyệt, có nhớ ta hay không." Một bóng dáng lướt đến, sư phó xông lên hét lớn một tiếng. 

"Muốn chết!" Nhưng bóng dáng màu xanh kia quá là nhanh, Ỷ Thiên Kiếm của sư phó còn chưa có đâm đến, bóng dáng màu xanh đã không có bóng dáng, chỉ nghe xa xa truyền tới một giọng nói. 

"Ha ha, lão ni cô Duyệt Tuyệt, không nghĩ tới ngươi lại nhớ ta tới như vậy." Sư phó tức giận đến phát điên, giơ kiếm lên hướng giáo đồ Minh giáo giết tới. 

Ta nhìn quanh bốn phía mới phát hiện, trong đám người thiếu Ân Ly cùng Trương Vô Kỵ. 

Ta nhìn thấy sư phó múa kiếm như hoa rơi, một đám sinh mệnh liền ngã xuống như vậy rồi. Ta đờ đẫn nhìn toàn bộ, quên mất ý muốn chạy trốn. Đột nhiên bên hông căng thẳng, một lực đạo đem ta cách xa chỗ đánh nhau. 

"Ngươi không muốn sống nữa, trong trường hợp kia còn đứng ngốc đó." Đó là một giọng nói nam tính xa lạ, ta chưa từng nghe qua. 

Ta còn không có suy nghĩ, vừa mới khôi phục lại trong lúc khiếp sợ, hai tay bụm mặt, nước mắt ướt đẫm hai tay. 

Người nọ bên người ta thở dài, đưa một cái khăn lau mặt qua, ta mới ý thức tới chính mình lại thất thố ở trước mặt người xa lạ rồi, ta lau mặt qua loa. Hình như ta đã gặp người nam nhân này ở nơi nào, lại như thế nào cũng không nhớ nổi. Bộ dạng hắn thực tuấn mỹ, giống một đại minh tinh trên TV. 

"Cám ơn, ta nghĩ ta cần phải trở về." Ta theo bản năng muốn né tránh người nam nhân này, để lại một câu, có chút chật vật chạy đi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro