Chương 4: Bao Vây Tấn Công Đỉnh Quang Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn bộ buổi tối ta đều gặp ác mộng, ta mơ thấy người bị sư phó giết kêu bi thảm. Bọn họ có người không còn thân thể, không có cánh tay, không có đầu, có ruột để lại trên đất, bọn họ chậm rãi đi đến gần ta, ta hoảng sợ quát to, hai chân lại như thế nào cũng không di chuyển được. 

"Tiểu Cửu,Tiểu Cửu tỉnh lại" Một giọng nói làm ta tỉnh lại. 

Là sư phó, ta nhào đầu vào trong lòng sư phó, toàn thân bởi vì sợ hãi mà run rẩy. 

Sư phó ôm chặt lấy ta, một mặt nói nhỏ một mặt vỗ phía sau lưng của ta. "Đừng sợ, đừng sợ, có sư phó ở đây." 

Hơn nửa ngày, tâm tình rốt cục bình tĩnh lại, ta lúng túng đứng lên từ trong lòng sư phó, có chút ngượng ngùng. 

Sư phó giúp ta sửa sang lại đệm chăn, dùng tay áo lau sạch nước mắt trên mặt ta. "Có phải cảm thấy sư phó thực tàn nhẫn hay không." 

Ta không biết trả lời như thế nào, sư phó cười chua xót. "Đây là giang hồ." Trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ. 

"Sư phó" Ta muốn an ủi vài câu, nhưng không biết an ủi như thế nào. 

"Tiểu Cửu, sư phó rất nhiều năm trước, hai tay thế nào cũng đã dính đầy máu tươi. Sư phó hi vọng ngươi có thể vẫn sạch sẽ tiếp, cảm giác giết người cũng không dễ chịu." 

"Sư phó" Ta cầm tay sư phó, tay nàng thực lạnh lẽo.

 "Đứa bé ngốc, sư phó ta đã quen rồi." Sư phó vén mấy sợi tóc trên trán ta. "Tiểu Cửu, đáp ứng sư phó, mặc kệ xảy ra chuyện gì phải cố gắng sống sót, không cần lo cho Nga Mi, đáp ứng sư phó." 

"Sư phó ngươi làm sao vậy? Sư phó!" Ta vội vàng ôm lấy sư phó. 

"Ta không sao, Tiểu Cửu ngươi đáp ứng ta."

 "Sư phó, có phải xảy ra chuyện gì hay không?" 

"Tiểu Cửu, ngươi đáp ứng sư phó." Giọng nói của sư phó trở nên nghiêm khắc. 

"Ta đáp ứng sư phó" Ta khẽ cắn môi. 

"Bé ngoan, nhớ kỹ ngươi đã đồng ý với sư phó..., nếu ngươi không nghe lời, sư phó chính là chết cũng không nhắm mắt." 

"Sư phó" Sư phó như vậy làm cho ta cảm giác rất không yên lòng. 

"Không có việc gì, ngủ đi." Sư phó sờ sờ đầu ta. 

Ta vẫn sợ không chịu nhắm mắt, ở trước mặt sư phó, ta lúc nào cũng giống một đứa bé. Sư phó cưng chiều cười cười, nắm lấy tay của ta. "Sư phó ở cùng ngươi, ngủ đi." Ta lại nghĩ lại lúc xưa, ta vừa tới thế giới này một khoảng thời gian, bởi vì thân thể ta đau yếu, sư phó liên tục nắm tay của ta như vậy một thời gian dài, cho đến ta đi vào giấc ngủ. Lúc mới bắt đầu, ta hết sức không được tự nhiên, sau lại chậm rãi trở thành thói quen. 

Rốt cục đoàn người đã lên tới đỉnh Quang Minh, lúc chúng ta đến đó, Võ Đang đã đến. Nhìn thấy Mạc Thanh Cốc, hắn hướng ta cười cười. 

Thừa dịp mọi người không chú ý, tiến đến trước mặt ta. "Tiểu Cửu, có khỏe không?"

Mấy năm này ta cùng hắn thường xuyên gặp mặt, mỗi lần ta xuống núi làm nghề y đều có thể gặp được hắn. Có một bảo tiêu cộng thêm tạp dịch như hắn vậy, ta thoải mái rất nhiều. 

Ta hướng hắn giương mặt lên. "Ngươi cứ nói đi?" 

Hắn nắm cằm, lùi lại vài bước, ánh mắt cùng dáng vẻ xem xét giống như lướt qua một vòng ở trên người của ta, đến lúc ta bực bội muốn nhảy dựng lên thì hắn thốt ra một câu. "Ừ, thoạt nhìn có khí sắc nhiều rồi, chỉ là rất gầy." 

Ta tức giận liếc mắt trừng hắn, người này mỗi lần gặp mặt đều lải nhải, giống như các bà già.

 "Vãn bối thay mặt Ân giáo chủ, hướng các vị lĩnh giáo." Ta theo tiếng nói nhìn lại, là Trương Vô Kỵ, hắn đang quần áo tả tơi đứng ở trên đài luận võ.

 "Thiếu niên này có chút quen mắt." Mạc Thanh Cốc lẩm bẩm nói.

 Ngu ngốc, đương nhiên nhìn quen mắt rồi, hắn là nhi tử của Ngũ Ca mà.

 Đầu tiên là Tống Viễn Kiều của Võ Đang, tiếp theo là Du Liên Chu, sau đó là Thiếu Lâm, Côn Luân, Không Động, Hoa Sơn, cuối cùng là Nga Mi. Sau khi Trương Vô Kỵ một mình đánh bại cao thủ của Lục Đại phái, thua ở trong tay Chu Chỉ Nhược, bị Chu Chỉ Nhược đâm một kiếm. 

Sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, chờ ta phục hồi tinh thần lại, luận võ đã kết thúc rồi, sư phó hừ lạnh một tiếng, mang theo chúng ta dẹp đường hồi phủ. 

Ta biết tai nạn thật sự sẽ bắt đầu, nhìn mặt sư phó âm trầm, ta cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh. Khi ăn cơm, uống nước thì ta đều phải kiểm tra đồ ăn, nước một lần. 

Các sư tỷ đều nói ta thần kinh, sư phó không cho là đúng, mặc kệ ta đi náo loạn. Nhưng mà trăm lần cũng có một lần sơ suất. Ở một quán trọ tìm nơi ngủ trọ, ta vừa mới chuẩn bị nằm ngủ, đột nhiên đầu tê rần, trước mắt ta tối sầm, hoàn toàn mất đi cảm giác.

Khi ta tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở ngoài cánh đồng, ta giật giật cái cổ cứng ngắc. 

"Ngươi đã tỉnh" Ta dồn sức ngồi dậy, một nam tử áo trắng đang nướng một con gà bên cạnh đống lửa, ta nuốt nước miếng, bụng bất giác kêu vài tiếng.

 Nam tử dường như nở nụ cười. "Ngồi ngốc làm cái gì, lại đây ăn đi."

 Lúc này ta nhớ ra giọng nói của hắn rồi, là lần đó, là nam tử cứu ta ra khỏi Tu La tràng,  chẳng lẽ hắn vẫn đi theo chúng ta.

 Ta cảnh giác nhìn chằm chằm hắn. "Ngươi là ai? Tại sao ta ở nơi này? Sư phó cùng sư tỷ của ta đâu?" "Ngươi hỏi một lúc nhiều như vậy, muốn ta trả lời thế nào đây." Nam tử quay đầu buồn cười nhìn chằm chằm ta, theo ánh lửa, khuôn mặt của hắn mang theo một loại đắc ý không cách nào hình dung.

 Ta im lặng nắm thuốc bột ở trong tay, lạnh lùng theo dõi hắn. Nam tử vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn bàn tay giấu trong áo của ta.

 "Ta gọi là Quách Mật, ngươi là do ta cướp đi từ trên tay của đám người kia, sư phó cùng sư tỷ của ngươi bị đám người kia mang đi rồi." 

"Là người của Phủ Nhữ Dương Vương sao?" Ta vội vàng hỏi. 

Trong mắt Quách Mật hiện lên một tia kinh ngạc. "Ngươi có biết?" 

Ta biết thì làm được gì sao? Cũng không thay đổi được cái gì. Ta mệt mỏi gục đầu xuống, một cái chân gà nướng đưa tới trước mặt ta. 

"Ăn đi, ăn no một chút mới có sức cứu người." Ta lấy chân gà nướng, gặm một cái, thật sự có chút đói. 

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi theo dõi chúng ta sao?" 

"Đúng vậy" 

"Khụ khụ. . . . . ." Ta bị sặc đến khó thở.

 "Như thế nào ăn này nọ cũng có thể bị sặc." Quách Mật một mặt vỗ lưng ta, một mặt đưa nước tới bên miệng ta.

 "Uống nước đi." 

"Ta tự uống" Ta tiếp nhận nước, uống mạnh vài ngụm. "Vì sao?" 

Suy nghĩ hay là hỏi vấn đề giấu ở trong lòng, sau đó đoán đến đoán đi không phải là tác phong của ta. Mặc dù biết hắn sẽ không nói thật, nhưng ta vẫn muốn hỏi. 

"Nhớ rõ cái này không?" Quách Mật lấy ra một cái bình nhỏ. 

Cửu hoa ngọc lộ hoàn? Đem mọi sự việc mấy ngày nay lục lại một lần, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh. 

"Ngươi chính là?" 

"Đúng vậy" Quách Mật gật đầu. "Nghĩ lại, vì ngươi đã cứu ta, ta nhớ ngươi tới mức trà không nhớ cơm không nghĩ, thậm chí đi ngủ đều ngủ không ngon, chạy tới đây coi chừng dùm ngươi, ai ngờ tính toán như thế mà ngươi lại quên mất ta." 

Giọng nói cùng khuôn mặt biểu hiện phối hợp giống với cái kiểu biểu tình ai oán của Quỳnh Dao, nhìn xem ta nổi da gà muốn rớt trên đất. Thế nhưng hắn không muốn nói, ta cũng lười hỏi hắn.

 Ăn xong này nọ, đã cằm khăn lau mặt của hắn lau tay, đi đến bên dưới tàng cây.

 "Ta ngủ, ngươi tùy ý." 

"Ngươi không sợ ta có mưu đồ gây rối với ngươi sao?" Quách Mật cười đến thực tà ác.

 Ta liếc mắt trừng hắn rồi nhắm mắt lại. Nghe tiếng Quách Mật đứng dậy, chậm rãi di chuyển lại đây, đột nhiên.

 "A" kêu thảm thiết. 

"Ngươi vẫn là nữ nhân sao, ác như vậy" Quách Mật một mặt giơ chân, một mặt oa oa kêu to. 

Ta tức giận mở mắt ra. "Ầm ỹ đến chết" 

Ta vung cổ tay áo, Quách Mật vội lấy tay che miệng, vẫn là ngã xuống, ánh mắt trừng trừng, miệng hơi mở lại không phát ra tiếng. 

Thấy hắn như vậy, cảm xúc buồn bực của ta đột nhiên tan thành mây khói. 

"Ta đã quên nói cho ngươi biết rồi, phấn thuốc này không tiến vào thông qua đường hô hấp, là phát tác thông qua tiếp xúc làn da. Ngươi không phải che miệng lại, mà là phải nhảy ra. Ta, đúng rồi, lúc trước ngươi trúng phấn ngứa của ta, hành động chậm chạp kêu không ra tiếng." 

Nói thật, ta nghĩ lại vẫn chỉ có một mình hắn ở đây, cuối cùng vẫn mềm lòng, sư phó nói mềm lòng sẽ mang đến cho ta rất nhiều phiền toái. 

Ta giải độc giúp Quách Mật, hắn có thể cử động liền lập tức điểm huyệt đạo của ta, ôm ta vào trong ngực, tịch thu toàn bộ thuốc bột trên người của ta.

 Ta oán hận trừng mắt nhìn hắn. "Buông." 

Sớm biết như vậy ta nên đập chết hắn cho sói ăn. Quách Mật giống như một tên vô lại.

 "Không thả, ta muốn ôm ngươi ngủ." Ta quật cường trừng mắt, chính là không thể thương lượng. 

Quách Mật thở dài, tay đặt trên lưng ta một chút, trước mắt ta tối sầm, lâm vào hôn mê. 

Đã xảy ra chuyện. 

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, mặt trời đã muốn lên tới giữa không trung. Ánh sáng mãnh liệt đâm vào làm ta mở mắt không ra, ta theo bản năng nâng tay lên ngăn cản ánh sáng. 

"Tỉnh rồi?" Ta trở mình đứng lên, Quách Mật cười hì hì nhìn chằm chằm ta. 

"Xem ra ngươi còn rất có tinh thần" Ta tiếp nhận quả dại hắn đưa tới, cắn một cái, chua chết được, răng đều muốn rớt toàn bộ, hung hang nuốt xuống. 

Thấy ta ăn xong Quách Mật lại đưa qua một quả, ta vội xua tay. "Ta ăn no rồi."

 "Ăn một quả đã no? Con mèo nhỏ ăn cơm còn nhiều hơn so với ngươi. Ăn mấy quả nữa đi. Nhìn ngươi gầy thật giống khỉ nhỏ, ôm một chút thịt đều không có, phía trước cùng mặt sau đều không cảm giác khác biệt. . . . . ." 

Ta tức giận cắn một ngụm lên tay hắn. "A! Ngươi là cẩu sao, ngươi."

 Hắn đau đến nhăn mặt. "A, Cửu tỷ tỷ."

 Nghe được tiếng la, liền nhìn qua, là đám người Trương Vô Kỵ, Dương Tiêu. 

"Là Vô Kỵ" Ta cười nghênh đón, ta đang suy nghĩ, có phải một bên là Dương Tiêu, Dương tả sứ đại danh như sấm bên tai hay không. 

Còn chưa biết nói sao, thì Trương Vô Kỵ đã giới thiệu chúng ta. 

"Hóa ra vị này chính là Dương tả sứ đại danh đỉnh đỉnh của Minh giáo, tên đã sớm như sấm nổ bên tai." 

Quách Mật chắp tay hướng Dương Tiêu làm lễ, Dương Tiêu cũng đáp lễ lại. "Vị huynh đài này là."

 "Tại hạ là Quách Mật" 

"Hóa ra là Quách thiếu hiệp, mến mộ đã lâu." Hai người ngươi ta khách sáo chúc tụng lẫn nhau, cũng không ngại mệt. 

"Cửu tỷ tỷ, tại sao một mình ngươi ở trong này?" Trương Vô Kỵ hỏi.

 Ta đem chuyện tối ngày hôm qua, nói một lần. 

"Hóa ra Nga Mi cũng đã xảy ra chuyện"

 "Nơi khác cũng đã xảy ra chuyện sao?" Ta biết ngũ đại môn phái đều gặp nạn, nhưng vẫn hỏi một câu. 

"Ừ, mấy ngày trước ngũ đại môn phái đều lần lượt mất tích." Trương Vô Kỵ chau mày. 

"Hiện tại các đại môn phái đều hoài nghi là Minh giáo ta động tay chân." 

"Vô Kỵ đừng lo lắng, ta biết không phải là Minh giáo các ngươi làm."

 "Lâm cô nương có manh mối gì chăng?" Dương Tiêu hỏi. 

"Ta hoài nghi là do người của Phủ Nhữ Dương Vương làm." 

"Tại sao Phủ Nhữ Dương Vương muốn làm như vậy?" Dương Bất Hối ở một bên cũng tiến lại. 

"Ta nghĩ có thể là nhằm vào toàn bộ võ lâm" Quách Mật suy tư, nói. 

"Nếu như là như vậy, võ lâm có thể gặp nguy hiểm." Dương Tiêu lẩm bẩm nói. 

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Trương Vô Kỵ gấp đến độ dậm chân. 

"Chúng ta mau đi Võ Đang thông báo cho Thái Sư phó."

"Ngươi có chứng cớ chứng minh là người của Phủ Nhữ Dương Vương làm sao?" Giọng điệu Quách Mật không tốt. 

"Này. . . . . ." Trương Vô Kỵ do dự.

 "Hiện tại mấu chốt là tìm được nơi lục đại môn phái bị giam giữ" Dương Tiêu gật đầu, đồng ý với lời nói của Quách Mật..., 

"Còn phải ổn định các phái võ lâm, không thể để bị người ta lợi dụng." Dương Tiêu nói ra lời này thật đúng là không khách khí, trước mặt ta là đệ tử võ lâm chính phái. 

Đi theo đám người Trương Vô Kỵ đến đỉnh Quang Minh, bọn họ liền tự hành động, ba ngày thì có hai người không thấy bóng dáng, ta thật nhàm chán, chỉ còn cách trò chuyện cùng Dương Bất Hối, Tiểu Chiêu. 

"Cửu tỷ tỷ đã gặp qua mẹ ta?" 

Ta gật đầu. 

"Nói cho ta về mẹ ta một chút được không." "Được" . . . . . . 

"Cửu tỷ tỷ, ngươi nói giáo chủ bọn họ không có việc gì đi."

 "Không có việc gì, tiểu Chiêu đừng lo lắng." Ta an ủi. 

"Hừ, không phải là ngươi mong bọn họ có chuyện xảy ra? Ta nói ngươi này nha đầu chết tiệt kia chứa cái gì trong đầu vậy." Dương Bất Hối bực bội mắng cho Tiểu Chiêu một trận. 

"Tiểu thư, ta không phải, không phải." . . . . . .

 Tình cảnh như thế một ngày đều phải trình diễn vài lần, ban đầu ta còn đi khuyên can, sau đó ta đều lười mở miệng. Nửa tháng trôi qua, bọn họ vẫn chưa về, ta gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nhiều lần đều chuẩn bị chính mình một mình xuống núi. 

Đẩy cửa phòng ra, Quách Mật đang ngẩng đầu bắt chéo hai chân ngồi ở bên cạnh bàn ung dung nhìn ta. 

"Ngươi đã trở lại" Ta bước nhanh đến, nhiệt tình rót một chén trà, đưa tới trước mặt hắn,  

"Thế nào thế nào?"

 "Cuối cùng đã có sắc mặt tốt đối với ta rồi, có nhớ ta hay không?" 

"Nhớ, rất muốn gặp" Ta thuận miệng đáp.

 "Thật sự?" 

"Vô nghĩa, rốt cuộc thế nào?" Ta chặn ngang túm lấy chén trà của hắn, lại bị hắn tránh thoát. 

"Bọn họ bị giam ở trên tháp cao của Vạn An tự."

 "Mang ta đi, mang ta đi." Ta kéo ống tay áo của hắn, hướng cạnh cửa lôi đi. 

"Ta còn chưa ăn cơm đâu" Khuôn mặt Quách Mật nhăn nhó, đáng thương. 

"Được, ta gọi người đưa tới." Ta xoay người liền hướng ngoài cửa đi, một tay Quách Mật giữ chặt lấy ta, "Ta muốn ăn cơm do ngươi làm."

 "Được, ngươi muốn ăn cái gì?" Ta áp chế tức giận, bày ra dáng vẻ của người phục vụ tiêu chuẩn. Quách Mật ngây cả người, cười đến thật ghê tởm.

 "Chỉ cần là ngươi làm ta đều ăn." Ta lựa chọn bỏ qua biểu cảm trên mặt hắn.

 "Được, xin chờ một chút." Buồn bực thì có buồn bực, nhưng ta rất để tâm làm, đối với hắn, ta thủy chung thực cảm tạ, mặc kệ hắn có mục đích gì.

 Ít nhất, hiện tại hắn đang giúp ta. Ta làm bốn món ăn, một canh, một sườn chua cay, một canh cá, một gà xào xả ớt, một đĩa rau luộc, một người ăn 3 món 1 canh.

"Wow, đây đều là ngươi làm?" Quách Mật khoa trương kêu to.

 "Chẳng lẽ là ngươi làm?" Ta buồn cười nhìn hắn ăn như hổ đói. 

"Không tệ, không tệ, hương vị cay này dùng cái gì để làm vậy?" 

"Hạt tiêu"

 "Hạt tiêu? Vậy là cái gì?"

 "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì" Ta trừng mắt liếc hắn một cái, thật là, ăn nhiều vậy cũng không lấp được cái miệng của hắn. 

Hạt tiêu, là vài năm trước trong một lần hái thuốc thì trong lúc vô tình ta đụng tới. 

Nhớ rõ hạt tiêu, là vào những năm cuối triều Minh truyền vào Trung Quốc. Vừa nhìn qua thời điểm, ta còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi chứ. Bởi vì ta thích ăn cay, cho nên ta liền lấy một ít làm hạt tiêu, mang theo cùng với thuốc, vốn là muốn thuốc tên kia, không nghĩ tới hắn cũng thích ăn tiêu. Thật sự là tính sai. Bốn món đồ ăn bị hắn đảo qua quét sạch, bộ dạng còn chưa hết thích thú.

 "Ăn no chưa?" 

"Ăn no, ăn no" 

"Vậy đi thôi" 

"Đi đâu?" Vẻ mặt Quách Mật mờ mịt, thấy ta hình như muốn phát tác, vội cười nói. 

"Ta hay nói giỡn nha, làm sao nghiêm túc như vậy." 

"Ngươi làm đồ ăn thật ngon, lần sau ta còn muốn ăn." Tên kia nói xong mặt không hồng tâm không suyển.

 "Rõ ràng, ta thật giống như bảo mẫu của ngươi." 

"Bảo mẫu?"

 Hắn hình như cũng biết đây không phải là lời khen, vội nói. "Không cần không cần, ngươi làm nương tử của ta là được."

 Ta hoài nghi thần kinh của ta đã bị luyện đến có tường thành dầy như thế rồi, liếc mắt trừng hắn, lười cãi lại, lập tức chạy đi.

Sau khi đi một đoạn đường rồi, đột nhiên bên hông căng thẳng, lúc kịp phản ứng, đã ở trong lòng Quách Mật. 

"Ngươi làm gì thế, thả ta xuống." Ta cố hết sức giãy dụa. 

"Đừng nhúc nhích" Giọng nói trầm thấp ở đỉnh đầu truyền đến. 

Ta nhìn thấy cảnh vật hai bên di chuyển rất nhanh, gió thổi ở trên mặt ta đau nhức. Ta theo bản năng đem mặt chôn ở khuỷu tay của hắn, hắn nắm cánh tay thật chặt đem ta ôm chặt hơn nữa. Một khắc này, ta dường như tìm được một cái cảng an toàn, an tâm, lâm vào mộng đẹp. Thời điểm ta vừa tới nơi, một thân ảnh đang từ tháp cao rơi xuống dưới. 

"Sư phó!" Ta kinh hô vội chạy qua. "Sư phó, sư phó. . . . . ." Ta ôm lấy vẻ mặt đầy máu của sư phó, khóc không thành tiếng.

 "Tiểu. . . . . . Cửu. . . . . ." Sư phó cố hết sức mở mắt ra, nhìn thấy ta, mắt sáng lên. 

"Sư phó, ta ở đây, ta ở đây" Ta cuống quít đáp lời. 

"Tiểu Cửu. . . . . . Hảo. . . . . . Hảo sống. . . . . . Đi xuống. . . . . ." Đây là câu nói sau cùng sư phó nói với ta, cũng là câu nói cuối cùng trong cuộc đời nàng. 

Ta lẳng lặng ôm sư phó, giống như nàng ôm ta trước kia. 

"Sư phó, ta mang ngươi về nhà, chúng ta về nhà, chúng ta về nhà." Ta một mặt muốn nâng sư phó dậy, một mặt thì thào tự nói. 

"Tiểu Cửu, sư phó của ngươi đã chết." Quách Mật kéo ta ra. 

"Tránh ra! Ngươi tránh ra!" Ta điên cuồng mà giãy, từng bước một đi về hướng sư phó. Đột nhiên sau lưng đau xót, hôn mê bất tỉnh. 

Khi tỉnh lại, trời đã tối sầm. Ta đem chính mình núp ở trên giường, nước mắt theo gương mặt chảy xuống. Không còn có nhân ảnh sư phó quan tâm ta như vậy; không còn có người thời điểm ta không ngủ được lôi kéo tay của ta dỗ ta đi ngủ; không còn có người sờ vuốt đầu ta, kêu ta Tiểu Cửu. Không còn có, không còn có. . . . . . Địa Cầu sẽ không bởi vì ai rời đi mà ngừng chuyển động, cuộc sống còn phải tiếp tục. Ngày hôm sau, ta ổn định lại tâm tình, rời khỏi các sư tỷ muội Nga Mi. 

Sư phó đem chức chưởng môn truyền cho Chu Chỉ Nhược, cũng bức bách Chu Chỉ Nhược phát ra một đoạn thề độc. Từ ngày đó, ta liền không có gặp lại Quách Mật, hắn giống như lúc đến vậy, thần bí mất tích. 

Ta đi một mình ở trên đường. 

"Tiểu Cửu" Ta ngẩng đầu, là Mạc Thanh Cốc.

 "Tiểu Thất, tại sao ngươi ở trong này?" Hắn gọi ta Tiểu Cửu, ta gọi hắn là Tiểu Thất.

 Mạc Thanh Cốc lo lắng nhìn ta. "Ngươi có khỏe không?"

 "Lo lắng cho ta à?" Ta cười cười. 

Mạc Thanh Cốc đỏ mặt, ánh mắt lẩn trốn. 

"Ngươi chuẩn bị đi đâu?" 

"Không biết" Thiên hạ to lớn, nhưng không biết nơi nào là nhà của ta.

 "Đi Võ Đang với ta được không?" Mạc Thanh Cốc hỏi thật cẩn thận. Ta nở nụ cười. 

"Ta lấy thân phận gì để đi theo ngươi tới Võ Đang" Dừng một chút, nói tiếp. "Ta đi khắp nơi một chút" "Ta đi cùng ngươi" 

 "A?" Ta kinh ngạc nhìn hắn. 

"Ngươi không có việc gì làm sao?" 

"Hiện tại thân thể Tam ca tốt lắm, có hắn hỗ trợ, ta không có việc gì làm cả."

 "Ngươi không phải đang trách Tam ca của ngươi đoạt mất bát cơm của ngươi đi"

"Làm sao ngươi biết?" 

"Ha ha. . . . . ."

 "Chuẩn bị đi đâu?"

 "Không biết, nếu không, đi về phía nam đi, nghe nói phong cảnh ở đó rất đẹp."

 "Được".............


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro