Chương 38: Là người mà em thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Quyên Cát

____________

Khi nhìn thấy Lê Hân cẩn thận thò đầu ra từ phía sau cánh cửa, Tiêu Gia Niên cười cười, sau đó dùng khuỷu tay chống người dậy, ngồi tựa lưng vào đầu giường.

"Lại đây đi, làm gì thế?"

Lê Hân vừa nghe thấy giọng cậu, mắt đã đỏ hoe, đẩy cửa bước vào, đứng bên giường bệnh có chút bối rối: "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt, chỉ là ngủ một giấc thật dài thôi."

Sắc mặt và ánh mắt Tiêu Gia Niên đều rất dịu dàng, y như trước đây.

Lê Hân nắm chặt cổ tay cậu, đột ngột nhào vào lòng cậu, khóc nức nở: "Cậu biết tôi sợ đến mức nào không? Tôi thực sự rất sợ cậu xảy ra chuyện, rất xin lỗi, đều là do tôi nhất định muốn cậu đi cùng tôi tới đấy."

Tiêu Gia Niên dở khóc dở cười, vỗ vỗ vai cậu ta: "Được rồi được rồi, bây giờ không phải tôi ổn rồi sao?"

Lê Hân lau nước mắt: "Nếu không phải tại tôi, cậu đã không gặp phải chuyện như vậy."

"Ai nói vậy?" Tiêu Gia Niên giơ tay lên, dùng ngón tay thon dài lau đi giọt nước mắt trên má cậu ta: "Nên nói là, nếu không phải tại Thu Văn, tôi đã không gặp phải chuyện như vậy, người khởi xướng là Thu Văn, không phải cậu."

Tiêu Gia Niên nói lại chi tiết những lý do thoái thác đã nói với Hoắc Hàm cho Lê Hân, bây giờ trong lòng cậu rất bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.

Người suýt nữa xảy ra chuyện là cậu, kết quả cuối cùng lại phải an ủi từng người xung quanh.

Nhưng đồng thời, Tiêu Gia Niên cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp. Cậu không phải người không biết tốt xấu, cậu biết, họ quan tâm và yêu thương mình nên mới như vậy.

Trái tim cậu mềm nhũn, ban đầu sau khi cha qua đời, cậu cảm thấy mình sẽ cô đơn một mình trên thế giới này, nhưng không ngờ lại có được ngoài ý muốn gia đình và bạn bè mới.

Trời cao hẳn là vẫn thiên vị cậu, những gì đã mất cuối cùng cũng sẽ được bù đắp lại bằng một cách khác.

"Vì vậy, bây giờ đừng khóc nữa, được không?" Tiêu Gia Niên cười nói: "Hôm qua vốn là sinh nhật của cậu, nên tôi mới phải nói xin lỗi, đã làm hỏng sinh nhật cậu rồi."

Lê Hân lắc đầu: "Không sao, chỉ là một sinh nhật thôi mà."

"Cậu định đưa tôi đi đâu vậy?"

Mặt Lê Hân có chút ửng hồng: "Tôi định lái xe thể thao chở cậu đi dạo đêm, rồi đi ngắm cảnh sông, sau đó dạy cậu chơi trượt ván ở quảng trường ven sông."

Tiêu Gia Niên bật cười: "Mùa đông đi hóng gió à? Lướt ván ở bờ sông? Ý tưởng của cậu thật độc đáo nha."

Mặt Lê Hân càng đỏ hơn: "Tôi, tôi chỉ là chưa bao giờ làm những việc này với bạn bè, nên muốn thử thôi."

Trước đây khi Lê Hân đi trượt ván hoặc hóng gió, cậu ta luôn ở một mình, rồi lại một mình ngồi trên bậc thang cao cao, nhìn xuống dưới nơi ba bốn người bạn tụ tập đang cười nói vui vẻ thân thiết.

Trong khoảnh khắc đó, cậu ta rất hâm mộ.

Môi trường sống từ nhỏ đã khiến tính cách cậu ta như một quả pháo nhỏ, châm một cái là nổ, cực kỳ nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn.

Những người xung quanh không chịu được tính khí của cậu ta, hoặc vì gia thế bối cảnh của cậu ta mà đến gần nịnh nọt, tính ra, 20 năm trời cậu ta không có một người bạn thật lòng về mặt thể xác lẫn tinh thần nào cả.

Chỉ có Tiêu Gia Niên có tính tình tốt, luôn che chở nhường nhịn cậu ta, mỗi lần chỉ cần nhìn cậu ta bằng khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng trầm tĩnh ấy, Lê Hân sẽ như một quả bóng bị chọc thủng, khí cũng bay hết.

"Được rồi, vài ngày nữa chúng ta sẽ đi hóng gió," Tiêu Gia Niên cười khanh khách đồng ý với Lê Hân.

Mắt Lê Hân sáng bừng lên ngay lập tức: "Được."

-

Vì cơ thể cũng không bị thương nặng gì nên sau khi nghỉ ngơi một chút ở bệnh viện, Tiêu Gia Niên đã được Hoắc Hàm đưa về nhà.

Cuộc sống lại trở về quỹ đạo như trước, vì sắp đến kỳ thi cuối kỳ nên công việc học tập vốn đã bận rộn của Tiêu Gia Niên gần đây càng trở nên nhiều hơn, đôi khi thậm chí hơn nửa đêm mới có thể về nhà.

Mặc dù bề ngoài Hoắc Hàm không nói gì, nhưng rõ ràng hắn càng quan tâm đến sự an toàn của Tiêu Gia Niên hơn, mỗi ngày tan học đều có tài xế đến đón cậu.

Thực ra Tiêu Gia Niên cảm thấy không cần thiết lắm, nhưng cậu rất ngoan, cậu muốn Hoắc Hàm yên tâm nên không rên một tiếng chấp nhận sự sắp xếp.

Hôm nay, Tiêu Gia Niên như thường lệ đến phòng thí nghiệm.

Điều hòa trong phòng bật rất cao, cậu cảm thấy hơi ngột ngạt, liền cởi chiếc áo khoác lông vũ mềm mại bên ngoài ra, chỉ còn lại một chiếc áo lông thô màu xám nhạt, loại màu sắc và chất liệu này tô điểm thêm chút ánh sáng nhẹ nhàng cho khí chất lạnh lùng của cậu, cả người trông có vẻ dịu dàng hơn.

Từ Hàm trong phòng thí nghiệm thấy cậu bước vào, cười hì hì chào hỏi: "Gia Niên, chào buổi sáng."

"Đàn chị, chào buổi sáng."

Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn chào lại, sau đó bước đến bên cạnh Từ Hàm.

Từ Hàm mở ba lô của mình ra, lục lục lọi lọi một hồi rồi chọn ra một quả táo đỏ tròn vo đưa cho Tiêu Gia Niên: "Cho nè."

Từ Hàm có tính cách đanh đá phóng khoáng, thường xuyên quan tâm đến các đàn em trong phòng thí nghiệm. Việc mua đồ ăn vặt chia cho mọi người là chuyện thường ngày của cô ấy.

Hồi mới vô, Tiêu Gia Niên cũng lịch sự từ chối, nhưng làm vậy nhiều lần thì sẽ khiến người khác buồn. Vì thế, cậu đều nhận lấy, vào những lần sau cũng mang theo một ít đồ ăn để đáp lễ đàn chị.

Cho nên lần này, cậu chỉ cười cười, nhận lấy quả táo: "Cảm ơn đàn chị."

Từ Hàm xoa xoa đầu Tiêu Gia Niên với vẻ trìu mến như nhìn một đứa em nhỏ: "Chúc em một đêm Giáng sinh vui vẻ bình an nhé."

(*Bên Trung hay tặng táo cho nhau vào đêm Giáng sinh, vì quả táo trong tiếng Trung đồng âm với chữ bình trong 'bình an'. Bên đó gọi đêm Giáng sinh là đêm Bình an.)

Sau khi vụ tai nạn y tế của Tiêu Vệ Hoa được làm rõ, mặc dù vẫn còn một số tranh cãi, nhưng phần lớn mọi người đã tin tưởng.

Các sinh viên trong phòng thí nghiệm vốn đều học y, họ đương nhiên có cảm giác tôn sùng đối với những bậc thầy đứng ở đỉnh cao của lĩnh vực này như Tiêu Vệ Hoa.

Đáng tiếc là Tiêu Vệ Hoa đã qua đời, thế là loại tình cảm này tự nhiên chuyển sang Tiêu Gia Niên.

Tiêu Gia Niên vốn lớn lên đẹp lại có thực lực mạnh, nên trong phòng thí nghiệm có không ít người muốn thân thiết cậu.

Nhưng thường ngày cậu ít khi cười, luôn mang một khuôn mặt lạnh lùng, lại còn có tính cách lạnh nhạt, nên mọi người cũng hơi ngại ngần khi tiếp cận.

Từ Hàm là tiến sĩ, cũng là người lớn tuổi nhất trong phòng thí nghiệm, tất nhiên cũng mang tâm lý nhường nhịn, chiều chuộng mấy đứa trẻ nhỏ này. Với tâm tư tinh tế nhạy cảm, cô ấy ngay lập tức nhận ra sự mềm mại bên trong vẻ ngoài lạnh lùng của Tiêu Gia Niên.

Bạn nhỏ luôn giữ biểu cảm nghiêm túc, một mình vẫn ngoan ngoãn, lặng lẽ làm việc, khiêm tốn hiếu học, không hề kiêu căng tự đại vì năng lực và thiên phú của mình chút nào.

Điều đó ngay lập tức chọc vào lòng Từ Hàm, tất nhiên sẽ vui vẻ thân thiết gần gũi hơn.

Tay Tiêu Gia Niên cầm quả táo khựng lại một chút: "Hôm nay... là đêm Giáng sinh à?"

Từ Hàm hơi ngạc nhiên: "Em không biết à?"

"Không có gì, dạo này bận quá, em quên mất."

Quả nhiên, khi số người trong phòng thí nghiệm tăng lên, mọi người cười đùa hi hi ha ha chúc nhau một đêm Giáng sinh vui vẻ, rồi tặng táo cho nhau.

Tuy rằng không phải là một ngày hội chính thức trong nước, nhưng giới trẻ luôn thích tạo ra không khí náo nhiệt, cuộc sống tẻ nhạt thường ngày dù sao cũng cần có một chút màu sắc và thú vui khác biệt.

Tiêu Gia Niên ngơ ngác nhìn quả táo đỏ tươi trên tay, hơi ngẩn người, sau đó trong lòng tràn ngập cảm xúc chán nản.

Cậu sao có thể quên mất, hơn nữa vào buổi sáng khi đi ngang qua Hoắc Hàm, cậu chỉ vội vã chào hỏi rồi chạy thật nhanh ra ngoài.

Trong lòng cậu có một người mà cậu cực kỳ thích, nhưng cậu lại không hành động gì cả, cậu không đủ tư cách chút nào.

Cậu lôi điện thoại ra khỏi túi, nhìn vào khung chat của mình và Hoắc Hàm, không chút do dự cử động ngón tay, bắt đầu gõ chữ.

[Tiêu Gia Niên: Anh ơi, tối nay anh rảnh không?]

[ Hoắc Hàm: Ô, muốn hẹn anh à?]

Tin nhắn bên kia trả lời rất nhanh, Tiêu Gia Niên nhìn thấy ngay lập tức, liền bật cười.

Cậu gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm hiện tại của Hoắc tiên sinh, rõ ràng có một khuôn mặt thanh tú như tranh vẽ, khi không nói chuyện trông như một công tử nho nhã nhẹ nhàng lễ độ.

Nhưng lúc này mặt mày anh khí của hắn chắc chắn sẽ chứa đựng vẻ hơi hơi ngỗ nghịch cùng không kiêng nể, rồi khi nhìn vào điện thoại sẽ nhướn mày lên một chút, có phần đắc ý mà nói: "Ô, muốn hẹn anh à?"

Tiêu Gia Niên khó có khi không thích ngoan nữa, không muốn cho Hoắc Hàm đắc ý như vậy, vì thế cậu trả lời lại:

[Tiêu Gia Niên: À, không, em chỉ hỏi vậy thôi]

Sau đó, Tiêu Gia Niên thấy trên màn hình di động hiện lên "Đang nhập...." rồi lại đổi thành biệt danh "Anh trai", rồi lại chuyển thành "Đang nhập...."

Tiêu Gia Niên nghĩ: Anh ấy đang viết tiểu luận à?

Đợi khoảng hai phút, cuối cùng tin nhắn bên kia cũng gửi qua.

[Hoắc Hàm: Hẹn anh! Now!]

Tiêu Gia Niên nhịn cười, nghiêng đầu ho khan một tiếng, nếu không phải bây giờ đang ở phòng thí nghiệm, cậu nhất định sẽ cất tiếng cười to.

Cậu có được anh trai đáng yêu nhất thế giới!

Tiêu Gia Niên không trêu hắn nữa, biến trở lại thành em bé ngoan trước mặt Hoắc Hàm, trả lời theo ý muốn của hắn.

[Tiêu Gia Niên: Không biết hôm nay em có vinh hạnh mời anh trai cùng đi xem phim không? Anh có rảnh không?]

[Hoắc Hàm: Khụ, cái này à, anh phải nhờ trợ lý Trần xem lịch trình của anh đã, dù sao thì những người muốn hẹn anh còn nhiều hơn cả số lượng trà sữa Hương Phiêu Phiêu vòng quanh Trái Đất, anh phải suy nghĩ kỹ đã]

Ý cười trong mắt Tiêu Gia Niên càng sâu hơn.

[Tiêu Gia Niên: Được rồi, vậy em đợi anh trai suy nghĩ kỹ đã]

Tay Tiêu Gia Niên vừa ấn nút gửi, tin nhắn phía bên kia đã được gửi đến đây.

[Hoắc Hàm: Suy nghĩ xong rồi, được]

Mấu chốt là, khung tin nhắn trả lời của Hoắc Hàm còn ở trước tin nhắn của Tiêu Gia Niên, vị đại ca này chỉ suy nghĩ có 0,1 giây thôi sao?

Hoắc Hàm:......

Tiêu Gia Niên:......

Tiêu Gia Niên cười chết.

[Tiêu Gia Niên: Em rất vinh dự được trở thành ly trà sữa Hương Phiêu Phiêu được Hoắc tổng chọn trong vô vàn ly trà sữa Hương Phiêu Phiêu vòng quay quanh Trái Đất]

[Hoắc Hàm: Không, em là ly Ưu Nhạc Mỹ duy nhất anh chọn trong số hơn 300 triệu ly trà sữa Hương Phiêu Phiêu]

Các ngón tay của Tiêu Gia Niên cuộn lại một chút, tim đập thình thịch!

Sau đó một tin nhắn khác được gửi đến:

[Hoắc Hàm: Như vậy anh có thể nâng niu em trong lòng bàn tay, ấm áp thật thân thiết, thẹn thùng.jpg]

[Tiêu Gia Niên: .... Anh trai, đừng nói như vậy, có, có hơi quê]

Tiêu Gia Niên mày cũng nhíu lại, biểu cảm hiện tại giống như ông lão ngồi tàu điện ngầm xem điện thoại.jpg

[Hoắc Hàm: ..... Phải không, anh cũng thấy có hơi, không khỏe lắm.jpg]

[Tiêu Gia Niên: Còn nữa, "ấm áp thật thân thiết" là slogan của thuốc cảm cúm 999, anh trai, anh nhớ nhầm rồi]

[Hoắc Hàm: Xin, xin lỗi]

[Tiêu Gia Niên: Không sao, biết sai mà sửa là anh trai tốt]

[Hoắc Hàm: Ngoan ngoãn ngồi xổm.jpg]

Tiêu Gia Niên tràn đầy ý cười khóa màn hình điện thoại lại, trước đây Hoắc Hàm luôn thích véo má cậu, vuốt tóc cậu, rồi cảm thán: Trên thế giới này sao lại có người dễ thương như vậy chứ?

Bây giờ cậu thực sự muốn gửi câu nói đó lại cho Hoắc Hàm.

Thực tế, Hoắc Hàm sở hữu một trái tim rất trẻ trung, sôi nổi và bay bổng.

Trẻ con tuổi teen thường tràn đầy sức sống tuổi trẻ bồng bột, phần lớn là do tuổi tác cho phép, ở độ tuổi này, chúng có một tâm hồn trong sáng chưa từng trải, nhìn mọi thứ đều rất sáng sủa, tự do đi lại, không lo không sợ.

Nhưng Hoắc Hàm thì khác, hắn không còn ở độ tuổi mười mấy nữa rồi.

Tuy không nhìn ra được gì nhiều từ vẻ bề ngoài của hắn, nhưng chỉ cần quen thuộc với Hoắc Hàm, bạn sẽ phát hiện ra người này mang trong mình hơi thở thanh xuân.

Hắn ôm sự tò mò về rất nhiều thứ trên thế giới, không biết mệt mỏi, không ngừng khám phá theo đuổi.

Hắn mang trong mình một sức sống trẻ trung vượt qua tuổi tác.

Là sự thông thoáng như gió mát trăng thanh, là khí phách hăng hái tự do tự tại.

Từ Hàm bên cạnh thấy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Tiêu Gia Niên, không nhịn được trêu chọc một chút: "Đang nhắn tin với người yêu à?"

Tiêu Gia Niên đáp lại bằng ánh mắt dịu dàng: "Là người mà em thích."

_______________

Tác giả có lời muốn nói: Có vẻ như tôi đã để lộ tuổi tác rồi. Có thể nhiều cô gái nhỏ sẽ không biết, nhưng trước đây quảng cáo của trà sữa Hương Phiêu Phiêu và Ưu Nhạc Mỹ thực sự nổi tiếng khắp cả nước. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn có thể ngay lập tức hồi tưởng lại âm thanh của những câu quảng cáo đó trong đầu.

Hương Phiêu Phiêu: "Trà sữa Hương Phiêu Phiêu bán được hơn 300 triệu cốc trong một năm, có thể bao quanh một vòng Trái Đất, dẫn đầu doanh số toàn quốc liên tục 7 năm liền."

Ưu Nhạc Mỹ:

- Cô gái: "Ơ? Hóa ra em là trà sữa à?"

- Châu Kiệt Luân: "Như vậy anh có thể nâng niu em trong lòng bàn tay rồi."

[PP/S: Tôi vốn muốn làm biếng ngủ cả ngày cuối tuần, sáng sớm đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ mình còn chưa gõ chữ xong, lập tức liền bò dậy (huhuhu khen tôi đi!), Đồng ý ngày mai lại viết thêm, hôm nay có việc rồi, cuối cùng gào to một tiếng, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha!]

Editor có lời muốn nói: Edit đoạn Hương Phiêu Phiêu và Ưu Nhạc Mỹ cười khùng luôn á, nổi hết cả da gà (ง ื ▿ ื) ว

Chúc mọi người nghỉ lễ 2/9 vui vẻ (ノ ' ヮ ') ノ *: ・ ゚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro