Chương 13: Tìm người giữa chốn nhân gian.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Nấp ở thị trấn.]

Hỏi cả hai người, Hề Hoài nhận được hai câu trả lời hoàn toàn trái ngược.

Không thể tin hoàn toàn, cũng không thể không tin.

Cuối cùng Hề Hoài chỉ có thể đưa ra được kết luận mơ hồ.

"Ngoại hình khoảng mười bảy, mười tám tuổi, diện mạo thanh tú, dáng người gầy, vừa độ kiếp tu vi Trúc Cơ sơ kỳ xong, trên người dính hơi thở Huỷ Long Diễm như có như không, là tu giả Thổ Mộc Kim Tam Hệ Linh Căn."

Nghe xong, Tùng Vị Việt khá đau đầu: "Theo mô tả của ngươi, trong giới tu chân này dù không có hàng chục vạn người, e rằng cũng có tới mười mấy vạn người. Hơn nữa, với khả năng chạy trốn của tu giả Hợp Hoan Tông, sợ là thời gian dài như vậy đã chạy mất dạng từ lâu rồi."

Hề Hoài không bận tâm, rất kiên trì: "Bủa lưới khắp nơi, tìm ra y, ta có thể nhận ra giọng nói của y."

Tông Tư Thần thở dài lắc đầu: "Sợ là không thể, Hợp Hoan Tông có đan dược tự chế, uống vào có thể thay đổi giọng nói, mỗi lần ăn một viên sẽ thay đổi một lần, giọng sẽ không lặp lại."

Hề Hoài giật mình: "Giọng nói cũng có thể thay đổi?"

Tông Tư Thần gật đầu.

"Ta nhớ trên người y có mùi hương đặc biệt..." Hề Hoài lại nói.

Tông Tư Thần đưa cho Hề Hoài một viên ngọc nhỏ để ngửi: "Có phải mùi này không?"

Hề Hoài ngửi xong thì sắc mặt thay đổi, biểu cảm ngày càng nặng nề.

Tông Tư Thần giải thích tiếp: "Đệ tử Hợp Hoan Tông đều có hạt ngọc thơm này, đeo trên người sẽ có mùi thơm, nếu vứt đi thì mùi trên người sẽ khác."

Cuối cùng, Tông Tư Thần cho Hề Hoài đòn chí mạng: "Từ đầu hắn đã đề phòng ngươi, không nói tên, không cho ngươi chạm vào người, linh căn thực tế có lẽ cũng khác, hắn có thể là tam linh căn, nhưng không phải Thổ, Mộc, Kim."

Tùng Vị Việt tái mét: "Tam linh căn thì có quá nhiều khả năng để kết hợp!!!"

Nghĩa là... Ngay cả khi tìm được người phù hợp, cũng không cách nào xác định đó là y.

Nếu A Cửu đó cương quyết chối cãi, Hề Hoài không thể nhận ra, thì chỉ có thể thả người đi.

Tùng Vị Việt nghe xong liền xoa đầu: "Không biết diện mạo, giọng nói đã thay đổi, mùi cũng không giống nữa. Nếu không đánh nhau để linh lực lộ ra Huỷ Long Diễm, thì chắc chắn không thể nhận ra được đúng không?"

Hề Hoài im lặng, đúng là không còn manh mối nào khác nữa.

Trong biển người mênh mông, những người phù hợp điều kiện quá nhiều. Điều đáng sợ nhất là có thể hắn và A Cửu có đi ngang qua nhau cũng không nhận ra được.

Tùng Vị Việt hoảng hốt hỏi: "Vậy làm sao để tìm? Dựa vào cảm giác à?"

Nghĩ nghĩ một lúc lại thấy không đúng, theo lời kể của Hề Hoài, hắn chưa chạm vào chỗ nào của A Cửu: "À, ngươi cũng chưa chạm vào chỗ nào của hắn cả."

Tông Tư Thần cười thầm, nói nhỏ: "Có chỗ đã chạm qua..."

Tùng Vị Việt cau mày: "Ờm—Vậy có phải cần đi ngủ từng người không? Như thế không biết là Thiếu Tông chủ của chúng ta yêu thương chúng sinh hay là chiếm tiện nghi người ta nhỉ, chỉ sợ họ còn nghĩ mình bị Thiếu Tông chủ làm nhục."

Chưa kịp dứt lời, cả hai người đã bị Hề Hoài đuổi ra khỏi động phủ.

Cả hai rơi vào khe núi chật vật lôi pháp khí bản mệnh ra, cưỡi pháp khí bay đi.

Hề Hoài một mình đứng trước những thứ mà A Cửu để lại, siết chặt nắm tay, mu bàn tay nổi gân xanh, đầu ngón tay tím đỏ hết cả lên.

Trì Mục Dao chưa từng ra khỏi tông môn, không hiểu biết gì, đồ đạc cũng để lại cho hắn. Vừa mới độ kiếp xong thân thể suy yếu, không có lộ phí, lang thang bên ngoài chắc chắn không ổn.

Phải nhanh chóng tìm ra y mới được.

*

Cùng lúc đó.

Thị trấn gần Dược Tông phủ đang rất náo nhiệt.

Đường phố đông đúc, người mua kẻ bán tấp nập.

Những người bán hàng rong chỉ có thể giơ cao hàng hóa lên quá đầu, vừa hét "Đi nào, đi nào", vừa lách qua đám đông.

Trì Mục Dao đứng giữa đám đông, mắt sáng rực nhìn đống đồ bổ dưỡng.

Y nửa cải trang, nửa còn lại là do quá lôi thôi, vẻ ngoài thay đổi rất nhiều so với bình thường.

Y duy trì diện mạo trẻ con, nhưng công pháp chưa đạt nên không thể tự do điều khiển hình dáng, chỉ có thể dán râu giả lên má, trên môi cũng dán một ít, biến thành một ông lão râu quai nón. Y vẽ nếp nhăn ở đuôi mắt làm đuôi mắt trễ xuống, trông già nua thật sự.

Đầu quấn vải, phần tóc lộ ra cháy xém xoăn hết cả lại, như bị lửa đốt. Chỉ có y mới biết đó là dấu vết bị sét đánh khi độ kiếp, tóc cháy thành từng mảng, y chỉ để lộ phần bị cháy.

Y không giỏi rèn luyện thể chất, độ kiếp dù có pháp y và pháp khí phòng ngự của Hề Hoài, vẫn độ kiếp rất thê thảm, trên mặt còn có một vết đen không tẩy đi được, giống như vết bớt.

Vết này e là phải vài tháng đến nửa năm mới phai dần.

Quần áo trên người là đồ y thường mặc khi xuống núi mua đồ, lúc xuất hiện ở chợ cũng không gây chú ý mấy.

Trong tay y còn cầm một cái lồng chim, ngoài lồng phủ vải màu xanh đen, chắc là sợ chim bên trong bị nắng.

Chỉ là con chim này quá im lặng, y đứng trước quầy hàng hồi lâu mà nó không kêu một tiếng, thậm chí còn không động đậy.

Người bán đồ bổ nhiệt tình giới thiệu: "Ngài xem cái này này, bên trong lót lông chồn, dưới lông chồn là túi thảo dược, ngài chỉ cần quấn vào đầu gối là cảm nhận được hơi nóng, rất tốt cho đầu gối, mùa đông cũng không sợ lạnh."

"Ồ ồ!" Trì Mục Dao mắt sáng rực nhìn món đồ, miệng há hình chữ O, không nói được lời khen nào khác.

Y rất hứng thú!

"Ngài xem cái cao dán này, dán vào thì chân gãy cũng nối liền lại." Thương nhân nói, dán một miếng cao vào một đoạn xương gãy, rồi gỡ ra thì đoạn xương liền lại ngay.

"Thứ này tốt! Thứ này tốt!" Y phấn khích đến không chịu nổi, ăn viên đan dược thay đổi giọng nói, lúc này giọng nói quả thực có chút già.

Thương nhân nhìn thấy lão già này dễ bị lừa, trông có vẻ không biết gì.

Gã ta liền lấy một món đồ quý hiếm trong hộp ra để giới thiệu: "Đây là đan Thập Toàn Đại Bổ, từ tiên giới truyền xuống, chỉ có một viên này thôi, ngài xem, còn tỏa ra tiên khí. Ăn vào thì không đau lưng, không mỏi chân, buổi tối còn có thể thủ thỉ với cô vợ nhỏ xinh yêu ở nhà."

Trì Mục Dao vừa nhìn thấy đan Thập Toàn Đại Bổ liền mất hứng ngay, dù tu vi không cao nhưng y cũng có thể nhìn ra được đan dược có linh khí hay không.

Đây chỉ là một viên đan dược bình thường, có lẽ bên trong có công dụng tăng cường sinh lực, làm cho người ta cảm thấy tràn đầy sức sống, nhưng thực chất là hậu họa khôn lường.

Y nhìn các sản phẩm bảo vệ sức khỏe khác, bắt đầu nghi ngờ chúng cũng là đồ dởm.

Y chỉ vào đệm gối và cao dán: "Một lượng bạc."

Thương nhân nhìn Trì Mục Dao một cái, chửi: "Nhìn cái dạng này tưởng là có tiền đấy, không bán nữa, không bán nữa, ngươi phải đền tiền miếng cao dán nối xương kia cho ta."

"Thế ngươi muốn bao nhiêu?"

"Mười lượng!"

Ở chợ này, đa phần là người phàm và những tu giả tu vi thấp, vẫn dùng tiền tệ của phàm nhân.

Trì Mục Dao trước kia ở Chấp Sự Đường, thỉnh thoảng ra ngoài mua đồ, cũng biết giá cả của phàm nhân, một bộ quần áo bằng lụa thượng hạng có giá chừng một lượng bạc, thịt heo ở phàm nhân, một lượng bạc có thể mua được hai mươi lăm cân.

Nên y ra giá một lượng bạc chắc chắn không lỗ.

Trì Mục Dao lấy trong tay áo ra một ít đồng xu đếm, nói: "Thêm mười bảy văn nữa, xem như là bù cho miếng cao dán kia."

Thương nhân không tình nguyện lấy đồ ra, nhận tiền của Trì Mục Dao.

Bán được hàng, hưng phấn cũng tan biến, sắc mặt không tốt liếc nhìn Trì Mục Dao một cái, nhỏ giọng chửi: "Cáo già gian xảo."

Trì Mục Dao nhận đồ xong, bỏ hết vào trong áo, quay lưng đi rồi cười.

Cáo già gian xảo?

Y đúng là già thật nhưng không có xấu thì phải, chỉ là không ngốc mà thôi.

Y lại đi đến các quầy khác mua một ít thảo dược.

Lúc độ kiếp thân thể bị tổn thương, cần phải tắm nước thuốc để hồi phục.

Không có thứ gì để đựng, những gói thuốc này y cũng nhét vào trong áo, khiến phần áo bên trong phồng lên, như một cái bụng to.

Đúng chuẩn một ông lão bụng to.

Xách lồng chim, lắc lư đi về nhà trọ, bỗng nhiên trên phố trở nên hỗn loạn, là đệ tử của các tiên môn xuống núi tìm người.

Những người đó có mục tiêu rõ ràng, hỏi thăm toàn là nam tử trẻ tuổi, đặc biệt là những người có tu vi Trúc Cơ kỳ.

Có người phát hiện ra tu vi của Trì Mục Dao, ngập ngừng nhìn y, nhưng thấy y chủ động hỏi: " Tiểu tử(*), có chuyện gì xảy ra vậy? Các ngươi tìm ai thế?"
(*) Nhãi con, nhóc con....

Chính là bộ dáng của ông lão thích xem náo nhiệt.

"Cút sang một bên, cái gì ngươi cũng muốn nghe ngóng à?" Người tìm kiếm đẩy y ra, tiếp tục tìm kiếm.

Trì Mục Dao lại ló đầu nhìn một lúc, xách lồng chim lạch bạch đi về nhà trọ, gọi người mang nước tắm lên, rồi trở về phòng.

Y vào phòng cởi áo ngoài, đặt gói thuốc và cao dán lên giường.

Khi nước được mang vào, y lấy gói thuốc đổ vào bồn tắm, rồi cởi quần áo.

Đôi chân thon dài bước vào trước, thân hình Trì Mục Dao có chút gầy yếu nhưng không phải gầy trơ xương, làn da trắng nõn dưới nước giống như cá lật bụng trắng.

Trì Mục Dao ngồi trong thùng tắm, ngâm cả tóc vào nước thuốc.

Mái tóc đen trải dài, đen như thác nước, nếu không phải để che giấu, cắt những sợi tóc cháy xém đi thì tóc đã không ít đến như vậy.

Nhớ ra gì đó, y lại đứng dậy với tay cầm lồng chim, vén tấm vải lên, bên trong là con chim bị nướng cháy gần một nửa, lông cánh cháy xém, đang nằm thoi thóp.

Y đặt con chim vào thùng thuốc, hai tay nâng đỡ nó để nó không bị chết đuối, nhỏ giọng hỏi: "Có thoải mái hơn không?"

Con chim không thể dùng tiếng nói trả lời y, nhưng nó có cử động chút ít.

Trì Mục Dao phát hiện ra con chim này sau khi độ kiếp, không biết là loài gì, lúc phát hiện thì nó đã bị sét từ kiếp nạn của y đánh trúng thành ra như vậy.

Y cảm thấy có lỗi, liền cứu sống con chim này.

Con chim mạng lớn, vẫn sống sót, nhưng cũng chưa hồi phục hoàn toàn, mạng sống hàng ngày như ngàn cân treo sợi tóc.

Y tắm xong, trước tiên đem con chim ra ngoài, đặt lại vào lồng, sau đó đứng dậy lau khô người, chỉ khoác một chiếc áo ngoài rồi bước nhanh vào phòng trong, ngồi xuống giường.

Ngồi xuống, y lấy cao dán dán vào đầu gối xoa bóp một hồi lâu.

Những năm tu luyện đã khiến đầu gối của y chịu không ít khổ, cần phải dưỡng lại.

Ba năm tu luyện đã thật sự làm tổn hại đến đầu gối.

Dán cao xong, y nằm ngửa trên giường, chuẩn bị đi ngủ nhưng bỗng bật dậy, bước đến sau bình phong, lấy quần mặc vào, rồi mặc thêm trung y.

Sau khi quen sống trong hang động, y luôn quên mặc quần áo, thói quen xấu này phải sửa ngay.

Nằm trên giường mềm mại, Trì Mục Dao lăn qua lăn lại, mãn nguyện đến mức kêu lên khe khẽ.

Vẫn là giường này ngủ mới thoải mái nhất.

Sau đó, y vung tay, không cần xuống giường đã tắt được nến.

Sáng hôm sau.

Trì Mục Dao lại hóa trang mặc bộ quần áo mới mua của phàm nhân, xách lồng chim rời khỏi nhà trọ.

Gần chợ có đang được xây dựng một cái góc lầu, dùng để quan sát và phòng thủ trong tương lai.

Trì Mục Dao không có việc gì làm, liền thường xuyên đến xem người ta xây dựng, ngồi trên bậc thang không xa nhìn cả ngày.

Xung quanh y là những đứa trẻ cùng xem xây dựng, đa phần là bé trai, đều chăm chú nhìn các thợ xây, như một nhóm fan cuồng nhiệt trung thành.

Góc lầu có bốn tầng, mái nhà ba lớp có gắn gờ chữ thập. Ngày đỉnh vàng được mang đến, Trì Mục Dao và đám trẻ reo hò mãi không thôi, thật sự là tác phẩm tinh xảo, các chi tiết trên mái và thần thú được điêu khắc rất tinh xảo, chi tiết được chạm khắc như điêu luyện từ thiên nhiên.

Tay nghề của người cổ đại khiến Trì Mục Dao không ngớt lời khen ngợi, đến mức liên tục không bỏ buổi nào suốt hai tháng.

Ngay cả ngày mưa cũng che ô giấy dầu đứng từ xa nhìn, xem họ làm việc dưới mưa, sau đó như một người nhà quê chưa từng thấy gì mà cảm thán về trí tuệ của người cổ đại.

Lâu dần, y quen thuộc với những người thợ xây dựng, có người hỏi hắn: "Ông ơi, lúc trẻ chắc ông đẹp lắm nhỉ?"

Y bị hỏi đến ngại ngùng cười: "Không phải, không phải, vết bớt trên mặt là từ khi sinh ra đã có."

"Chân mày và mắt của ông rất đẹp, thật đáng tiếc."

"Ài, ai mà chẳng nói thế."

Chân mày và mắt của Trì Mục Dao đẹp như tiên nữ giáng trần.

Y có đôi mắt hạnh nhân, hai mí không rộng không hẹp thể hiện rõ cảm giác vô tội, đôi lông mày đen nhạt, đuôi mày hơi nhếch lên.

Mũi cao nhưng không quá, đường nét trôi chảy, đầu mũi nhỏ, môi hơi mỏng, không cần tô son vẫn đỏ.

Đẹp dịu dàng, đẹp tinh tế, đẹp mang theo tiên khí, như cười một cái sẽ phi thăng thành tiên, không thì sao lại tỏa ra tiên khí?

Hiện tại rõ ràng trên mặt có vết xanh đen, còn trang điểm cho già đi, nhưng vẫn khiến người ta thấy y có nét đẹp.

Người này, cấu trúc xương cũng đẹp.

Người thợ lại nhìn y, nói: "Nhưng cháu thấy vết bớt trên mặt ông hình như nhạt đi nhiều so với hai tháng trước?"

Trì Mục Dao cười khan: "Đó là do ngươi nhìn lâu, quen mắt rồi."

Sơ suất quá đi mất... Vết tích do độ kiếp để lại đang dần biến mất, giờ đã không còn rõ ràng nữa.

Bên này, Trì Mục Dao không có việc gì làm, hứng thú xem xây góc lầu.

Bên kia, Hề Hoài đang phát điên tìm kiếm khắp giới tu chân, phạm vi tìm kiếm đã mở rộng hơn mấy lần, nhưng không biết Trì Mục Dao luôn ở gần đây không rời đi.

Thêm một tháng nữa trôi qua, Trì Mục Dao bấm đốt ngón tay, đã đến thời điểm giới tu chân tuyển đệ tử mới.

Nếu muốn vào danh môn chính phái, tu giả bình thường sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Trì Mục Dao không đi, tiếp tục ở chợ xem xây góc lầu, đi dạo phố, nuôi chim, thỉnh thoảng đến quán trà uống trà, hoặc ra hồ câu cá, cuộc sống rất thoải mái.

Y biết, nam chính sẽ vào Noãn Yên Các.

Dãy núi Cẩm Sắt Xử—Noãn Yên Các, danh môn chính phái hàng đầu, môn phái tu chân lớn nhất.

Lần tuyển chọn đệ tử này sẽ xảy ra biến động lớn, nam chính sẽ cứu nguy nhân tiện tăng hảo cảm với nữ thứ, đây là lần đầu tiên hắn ta thể hiện tài năng.

Vì vậy y không muốn đi, nếu đi chỉ thành đá lót đường vô tội bị liên lụy.

Y không đi.

Hề Hoài đi.

Đi tìm y.

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Mục Dao: Không giấu giếm gì, chỉ xem máy xúc đào đất thôi tôi cũng có thể ngồi xem cả ngày.

[ Dấu vết trên mặt có thể xoá được, không cần lo lắng.]

[ Bài đăng thứ hai đã đến, toàn thân tôi bắt đầu rã rời rồi, cầu xin ít dinh dưỡng lõng nào~]

Chú thích 1: Giá trị 1 hoặc 2 lượng bạc được tham khảo từ 'Uyển Thự tạp ký' tác giả Thẩm Bàng (Minh).

Chú thích 2: Nguồn gốc của một số tên trong cuốn sách này.

Trưng Vũ Các (Nơi giải trí của Ma giới) xuất xứ từ thang âm ngũ cung: Cung (Do), Thương (Re), Giác (Mi), Chủy (Sol), Vũ (La).

Cung Tôn Nhạc của Lý Bạch ( Thương Tiến Tửu).

Cẩm Sắt Xử Noãn Yên Các của Lý Thương Ẩn ( Cẩm Sắt).

Hoa Linh ( Sư phụ Trì Mục Dao) từ Trương Dưỡng Hạo ( Điến Tiền Hoan).

Dãy núi Bồ Hà từ ( Thi Kinh • Trần Phong).

Tịch Chiếu ( Pháp khí bản mệnh của Tống Vị Việt) từ Triệu Thiện Khánh ( San Pha Dương • Yến Tử).

Sơ Cuồng ( Pháp khí bản mệnh của Hề Hoài) từ Liễu Vĩnh ( Điệp Luyến Hoa).

Di Thiên Đồng Âm trận từ Tô Thức ( Hạ Tân Lương).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro