Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Tịch mở mắt, trước mặt cô là trần nhà trắng xoá, nhíu mày dự tính ngồi dậy thì cả nhận được cơn đau từ cơ thể truyền đến làm cô hít khí lạnh, bất quá vẫn cố gắng gượng được một chút thì cửa phòng được mở ra, Bích Thuỷ đem theo lọ hoa vào liền thấy Ninh Tịch đã tỉnh lại, liền chạy đến đè cô nằm xuống giường, lại luống cuống chạy ra hành lang gọi Trường Cửu theo vào, cả hai người ngồi trước giường bệnh Ninh Tịch, nhìn một cái liền rơi nước mắt.

" Tịch, xin lỗi, thật xin lỗi, là chúng ta đến chậm, lẽ ra không nên để ngươi bị uỷ khuất như vậy." Nói rồi Trường Cửu và Bích Thuỷ nhịn không được nắm lấy tay Ninh Tịch, giọng nói mang theo vài phần hối hận.

" Không sao, bản thân mình cũng không bị gì." Ninh Tịch nhìn hai người trước mặt nói.

Kì thật, cô cảm thấy bản thân mới là người có lỗi khi để cả hai người bạn mình khóc như thế này.

Lúc này, cô mới đánh chủ ý đến Ngô Tinh Vân, vội muốn ngồi dậy, liền đau đến lông mày đều nhíu chặt lại, bọn Bích Thuỷ cũng rối rít đè Ninh Tịch xuống, không cho cô chạy lung tung. Ninh Tịch đành thở dài, đành hỏi thăm tình hình Ngô Tinh Vân qua bạn mình.

" Ngô Tinh Vân... cô ấy không sao chứ ? "

Nhận lại là câu trầm mặt của mọi người, làm cho Ninh Tịch lo lắng, có phải người kia xảy ra chuyện gì rồi không ?

Bất quá, im lặng được một chút liền có Hạo Thiên lên tiếng

" Cô ấy vẫn chưa thấy dấu hiệu tỉnh lại."

" Làm sao có thể, mình muốn đi xem." Nói rồi lại dự tính một lần nữa ngồi dậy, bất quá lần này cô không để ý đến bản thân mình.

" Cậu đừng lo, bác sĩ chỉ bảo rằng cô ấy bị mất máu quá nhiều cùng với hoạt động quá sức nên ngủ sâu vài ngày." Trường Cửu giải thích, lại thấy Ninh Tịch muốn ngồi, nghĩ rằng cô nằm không thoải mái, đành tính đi lên lấy gối đỡ cô ngồi dậy.

" Tớ vẫn đi thăm cô ấy."

" Không được, cậu phải ở lại đây nằm nghỉ, thương thế cậu chưa khỏi đâu." Bích Thuỷ hiếm có lúc nghiêm túc, cứng rắn không cho Ninh Tịch rời giường.

" Xin cậu, chỉ một chút thôi, tớ muốn nhìn thấy cô ấy." Trong lời nói Ninh Tịch có mang theo chút cầu xin, nghe vậy, mọi người chỉ đành liếc nhìn nhau thầm cảm thán tình cảm bạn bè giữa hai người từ khi nào đã tốt như thế.

Đỡ Ninh Tịch đứng dậy, Hạo Thiên định bước lên dìu cô đi, cuối cùng hắn chỉ nhận được cái lắc đầu với ánh nhìn lạnh lùng từ cô, đành phải chậm rãi bước theo sau Ninh Tịch, không nói lời nào.

Đi đến bên trong phòng bệnh của Ngô Tinh Vân, bắt gặp người phụ nữ trung niên đang lo lắng nhìn người nằm trên giường, Ninh Tịch tiến lên chào một tiếng giới thiệu bản thân mình một chút liền nhìn tình trạng của  Ngô Tinh Vân, lòng cô đau nhói khi nhìn thân ảnh của người mình yêu.

Đứa ngốc này rốt cuộc đã chịu thay mình bao nhiêu đòn mới có thể hôn mê như vậy.

Tuyệt đối, TUYỆT ĐỐI, không thể tha cho tên Minh Hùng được.

Mà Trần Kim Phương khi nhìn thấy Ninh Tịch cùng bạn cô đi vào, liền chú ý đến cô, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bà Ngô gặp bạn của con mình trực tiếp. Khi Ninh Tịch nhìn Ngô Tinh Vân, đáy mắt nồng đậm yêu thương cùng tiếc thương, ai cũng đều không phát hiện nhưng không có nghĩa người lão làng như bà không nhận ra, hoảng hốt nhìn người trước mặt sau đó nhìn đến con mình.

Biết ánh mắt của mình có người phát giác, Ninh Tịch chỉ đành thu lại tình ý của bản thân, quay trở lại ban đầu, mỉm cười với bà Ngô rồi nói lời tạm biệt sau đó đi ra khỏi phòng Ngô Tinh Vân.

Mà Trần Kim Phương lại có cảm giác nghi hoặc, bà không nghĩ việc mình vừa thấy là giả, nhưng cũng lại nghĩ bản thân nghĩ quá nhiều, liền tạm gác việc đó qua một bên tiếp tục nhìn con mình. Tuy nhiên, trong lòng bà vẫn còn mơ hồ cảm giác được đứa bé không đơn giản chút nào.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hai ngày sau, Ninh Tịch được xuất viện, nhưng mà Ngô Tinh Vân vẫn chưa tỉnh lại.

Ba ngày sau, Trần Minh Hùng được đưa đến trước mặt Ninh Tịch xét xử, nhưng cô chỉ bảo đợi khi Ngô Tinh Vân tỉnh lại sẽ tính.

Năm ngày sau, Ngô Tinh Vân vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh, Ninh Tịch bắt đầu mất kiên nhẫn muốn chuyển bệnh viện, cô sợ rằng trong người Ngô Tinh Vân có bệnh lạ mà bệnh viện này xét không ra.

Nhưng Ninh Tịch quên mất một điều, đây là bệnh viện tốt nhất ở đất nước này.

Mà Ngô Tinh Vân bây giờ, đang vô cùng cảm thấy mơ hồ. Nàng chỉ nhớ mình ngất khi ở trong nhà kho ôm lấy nữ chủ, mà hiện tại tỉnh lại, nàng đang ở địa phương xa lạ.

Đang hoảng sợ suy tính, con mẹ nó, chẳng lẽ lão nương lại chết một lần nữa sao, bản cô nương chỉ vừa mới nhận thức được tình cảm của mình với nữ chủ thôi mà.

Vừa dứt lời, Ngô Tinh Vân lại nặng nề đóng lại mắt của mình, chìm vào bóng tối tĩnh mịch.

Lần nữa mở mắt ra, nàng thấy ba mẹ ruột của mình ở thế giới cũ đang đứng trước mặt nàng, Ngô Tinh Vân vui mừng vừa định kêu hai tiếng ba mẹ liền nghe tiếng khóc nức nở của người thân mình, nàng đần độn nhìn họ, bối rối định bảo họ đừng khóc thì phát hiện mình thế nào cũng không thể chạm vào được người trước mặt.

Lần này Ngô Tinh Vân triệt để hoảng hốt, quay người lại chỉ thấy đống gạch đổ nát kia, giờ thì nàng hiểu rồi, bản thân nàng đã chết ở thế giới này.

Nhìn ba mẹ mình vẫn còn đang khóc vô cùng thương tâm, miệng luôn kêu tên mình, Ngô Tinh Vân có loại xúc động muốn khóc nhưng nàng vẫn còn kìm nén được, Ngô Tinh Vân cắn môi, lẳng lặng nhìn người ta lấy thi thể đã nát bét của mình ra rồi lại nhìn ba mẹ làm lễ tang cho bản thân mình.

Loại cảm giác này

rất khó nói...

cũng rất khổ sở...

Trong lễ tang của bản thân, nhìn ba mẹ mình khóc đến thương tâm, Ngô Tinh Vân nắm chặt tay của mình, không đành lòng nhìn cảnh tượng này, khoé mắt của nàng cũng đã phiếm hồng.

" Mẹ, Ba, chị đâu rồi, sau lại có hình chị ở trên đấy ?." Giọng nói ngây thơ của trẻ con vang lên trong không khí đau thương, giờ lại càng khiến nó trở nên trầm mặc.

" Ngoan đi con, chị con đang đi một nơi rất xa." Vừa nói, mẹ của Tinh Vân kìm nén nước mắt, xoa đầu đứa con gái nhỏ của mình.

Mà câu nói càng khiến đứa trẻ con trở nên kích động, con bé nắm góc áo mẹ, bắt đầu khóc. " Không chịu đâu, mẹ ơi, mẹ kêu chị ấy về đi, con muốn chị Vân của con."

Tiếng khóc của đứa bé càng khiến lễ tang trở nên bi thương, không ai nói lời nào, bạn bè cùng gia đình chỉ lặng lẽ khóc, nhưng tiếng khóc của trẻ con lại vang vọng rất lớn.

Kèm theo lời nói ngây ngô của trẻ con . " Con không cần kẹo nữa, con chỉ muốn chị con, đem chị con về đi, con... con hứa sẽ không ăn vặt nữa... Oa... Oaaa"

Mà Ngô Tinh Vân ở đó, nàng liền chứng kiến hết thảy, nước mắt không biết lúc nào đã tràn ra liên tục, cảm giác thương tâm chiếm lấy cô, nhìn về phía gia đình, chỉ hy vọng họ sẽ sống khi không có cô thật hạnh phúc.

Cô biết, ông trời cho cô thấy cảnh này, chính là để cô có thể nói một lời từ biệt thật tử tế.

" Mẹ, Ba, Em, hãy sống thật tốt." Nói rồi, thân ảnh của Ngô Tinh Vân dần biến mất.

Mà đứa em này của nàng đột nhiên lại nín khóc, níu lấy áo mẹ ba la toáng " Mẹ, Ba, chị con vừa nói kìa, vừa nói kìa. Chị ơi..."

~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày thứ bảy, cuối cùng Ngô Tinh Vân cũng đã tỉnh lại, mang theo ác mộng nhìn trần nhà, nàng cắn môi nhịn không cho mình khóc, nàng sợ nàng sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người cùng ở trong phòng.

Mà Ngô Tinh Vân lúc cẩn thận chuẩn bị ngồi dậy liền có một bàn tay bắt lấy tay nàng, ngẩn người một chút đã thấy Ninh Tịch nhìn mình lo lắng, trong lúc này, Ngô Tinh Vân không còn quản chút đau đớn nhỏ nhoi trên cơ thể mình, liền nhào đến ôm cô gái trước mặt, bao nhiêu thương tâm từ giấc mộng kia đều bị phát tiết theo nước mắt ra ngoài.

Ninh Tịch để mặc cho Ngô Tinh Vân ôm, chỉ vỗ lưng nàng nhẹ nhàng, lẳng lặng nghe âm thanh khóc của nàng. Dù không biết Tinh Vân mơ thấy gì, bất quá cô vẫn không hỏi, cô sợ mình sẽ khiến nàng nhớ lại.

Nghe tiếng khóc của người trong lòng ngày càng nhỏ lại, Ninh Tịch thở phào nhẹ nhõm.

Cô nỉ non bên tai Tinh Vân " Không sao, có tôi ở đây, đừng sợ. Đừng sợ" Một bên vừa nói, một bên vừa vỗ lưng nàng.

Đến khi Ngô Tinh Vân bất giác rút vào trong lòng của nữ chủ ngủ quên.

Ninh Tịch đau lòng nhìn người đang ngủ say trong ngực mình. Đem nàng nằm xuống giường, dự tính rời khỏi để chừa lại không gian cho nàng thì bị bàn tay của Tinh Vân nắm lấy, lông mày của nàng nhíu chặt lại, Ninh Tịch lại càng thêm một tầng đau lòng, cô cúi xuống vuốt nhẹ lông mày của người kia đến khi nó giãn ra.

Rồi lại nghĩ đến điều gì, cô mỉm cười nằm xuống kế bên Ngô Tinh Vân, ôm lấy nàng ngủ.

Mà Tinh Vân cảm nhận được hơi ấm của người bên cạnh, càng thoải mái hừ một tiếng chui vào lòng người kia ngủ.

~~~~~~~~~~~~~
Aizo, tôi đã trở lại rồi đây. Sáng vừa thi xong, chiều tối liền viết. Hiện tại đã xong, cầu khen thưởng " vẫy đuôi cún"

Hắc hắc, nói chung chap này có bi thương, có ngọt một chút.

~~~~~~~~~~~
Tiểu kịch nhỏ

Ngô Tinh Vân: vì sao mới mấy chap đầu ta lại bị ngược thân ?

Tác giả: Chuyện này... * đổ mồ hôi *

Ninh Tịch * lạnh lùng nhìn * : Vì sao tiểu bảo bối của ta lại bị đánh thảm như thế .

Tác giả: Ách, haha, cái này là để tăng kịch tính truyện * gãi gãi ót *

Ninh Tịch * đen mặt *: Chờ chết đi.

Tác giả: ...." Này, ta là mẹ đẻ của các ngươi đấy"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro