Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫn Đại Can sau khi nhận được tin nhắn của bạn thân mình, liền nghiêm túc nói với Ninh Hạ Nhiên, sau đó nhờ cô gọi cho 2 người bạn của Ninh Tịch để thông báo. Sau khi đưa cho mọi người xem tin nhắn, cô liền dùng định vị của mình tìm điện thoại của Ninh Tịch.

Trên dấu chấm nhỏ hiện lên trên bản đồ, đánh dấu nơi hai người họ đang ở một nơi cách xa thành phố, mất tới 3 tiếng đi xe. Đồng thời, bên Hạo Thiên cũng nhận được tin tức của kẻ bắt cóc. Sắp xếp gọi người ổn thoả, liền đem chuyện nói cho Trường Cửu và Bích Thuỷ biết. Hai cô nàng tức giận, nhanh chóng kêu xe đi cứu bạn mình.

~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngô Tinh Vân cảm thấy mắt mình nặng trĩu, nặng nề mở mắt ra, nàng thấy mình đang nằm trên sàn nhà, đảo mắt quan sát xung quanh, có thể nhận ra đây là một căn nhà đã bị bỏ hoang. Nhận ra bản thân bị bắt cóc cùng nữ chính đồng thời cũng thầm khinh bỉ, vì cái gì lúc nào cũng là nhà hoang, bắt cóc không thể cho nạn nhân ở một ngôi nhà sạch sẽ sao ??

  Như vừa nhớ đến điều gì, cô ngồi dậy, kèm theo cảm giác đau nhói ở cổ tay và chân, bởi vì bị trói nên khó khăn ngồi lên. Tinh Vân tìm kiếm hình ảnh người kia, liền phát hiện Ninh Tịch đang nằm cách mình không xa không nhúc nhích, trên môi vẫn còn chút máu khô. Ngô Tinh Vân đau lòng, cố nén cái đau trên người mà nhích từng chút một đến chỗ người kia.

" Ninh Tịch, Ninh Tịch." Nhẹ nhàng gọi người kia mấy cái, nhận lại là sự im lặng khiến cho Ngô Tinh Vân hoảng sợ.

Người này, sẽ không sao chứ ?

Lo lắng cúi xuống ghé sát bên tai người kia kêu thêm vài tiếng " Ninh Tịch, tỉnh nào."

Bây giờ, Ninh Tịch chau mày lại, cảm giác hơi nóng phà vào tai cô thật khó chịu, lại thêm cảm giác đau trên lưng truyền đến, cô uỷ khuất mơ màng nhìn người trước mặt thì thầm kêu " Tinh Vân."

Biểu cảm này của nữ chính khiến lòng ngực Ngô Tinh Vân đập nhanh, tuy cô biết bây giờ không phải nên nói nhưng thật sự biểu cảm của Ninh Tịch bây giờ rất đáng yêu.

Đè nén cảm giác muốn ôm lấy người kia, Ngô Tinh Vân nói

" Cậu mau dậy, chúng ta bị bắt cóc rồi."

Ninh Tịch mệt mỏi ngồi dậy, cố gắng không thể hiện ra bản thân đau đớn, cô ngồi tựa vào vai Ngô Tinh Vân, nhíu mày suy nghĩ, rốt cuộc cô đã gây tội với ai ?

" Này, Tinh Vân, thật xin lỗi." Ninh Tịch mở miệng, khàn khàn nói.

" Vì sao lại xin lỗi ?"

" Tôi lôi cậu vào chuyện này mà."

" Đừng nói thế, với lại, tôi cũng mừng khi tôi ở đây cùng cậu." Nói rồi, Tinh Vân dùng bàn tay đang trói ở phía sau lưng nắm lấy ngón tay Ninh Tịch.

" Ừ." Nói xong, Ninh Tịch nở nụ cười, người này, luôn khiến cô vô tình rung động. Đồng thời, tay cô cũng bất giác nắm chặt bàn tay ấm áp kia.

Ngô Tinh Vân nhìn xung quanh, cố quan sát mọi thứ có thể dùng để cắt sợi dây đang trói, cô nhớ rằng trong truyện hay phim luôn xuất hiện thứ để nữ chính có thể thoát ra.

Nheo mắt nhìn đến thứ bị phản quang cách mình 5 mét, vui mừng kêu Ninh Tịch đợi chút, Ngô Tinh Vân cố nhanh chóng nhích đến đó lấy hai mảnh gương bị vỡ. Quay trở lại, thả một mảnh gương sau lưng Ninh Tịch, lo lắng nói " Cậu cẩn thận, coi chừng bị đứt tay đấy."

Cả hai cố dùng mảnh gương vỡ, cẩn thận cắt lấy sợi dây thừng trói mình từng chút một, thầm hy vọng không ai tới vào lúc này.

" Ồ, đã tỉnh rồi sao." Tiếng nói phát ra từ cánh cửa mục nát của căn nhà vang lên, mang theo hình ảnh người đàn ông cùng vài ba người bận áo đen đi vào, nhìn thấy họ, cả hai người đều tạm đình chỉ động tác, nhẹ nhàng cắt tiếp sợi dây.

Đến khi nhìn rõ được mặt của người đàn ông, Ninh Tịch mới nhận ra người này là ai, liền lạnh giọng nói. " Ngươi là con của Trần Nhân Minh hôm đó ? Bắt cóc ta, Ngươi không sợ chết sao ?."

" Ô, Ô, nhìn này, con cừu nhỏ của chúng ta dù bị bắt cóc nhưng vẫn còn mạnh miệng đấy" Dứt lời, tiếng cười của bọn người đàn ông vang lên, Trần Minh Hùng khoái trí nhìn cô gái trước mặt, liếm môi một cái, nói " Cô em đừng trách anh, chỉ vì em dám làm anh bẽ mặt trong quán bar thôi."

Ngô Tinh Vân và Ninh Tịch đều nhíu mày, lòng cảm thấy bất an khi nhìn đến ánh mắt như dã thú của hắn.

Minh Hùng đi đến cúi xuống trước mặt Ninh Tịch, nâng cằm cô lên, nở nụ cười đểu giả " Gương mặt xinh đẹp thế này, em là người lần đầu anh thấy đó." Đôi mắt đẹp của Ninh Tịch hiện tại chỉ thấy sự lạnh lẽo tột cùng, với người trước mặt này, cô thấy thật ghê tởm.

Mà, Ngô Tinh Vân khi thấy hắn đi đến trước mặt Ninh Tịch, giận dữ hét. " Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người cô ấy ngay." Tiếng la vang vọng khắp căn nhà, nghe tiếng la này, trong mắt Ninh Tịch mới nhu hoà một chút.

Trần Minh Hùng bấy giờ mới liếc mắt đến Tinh Vân " À, anh quên mất cô em rồi, đợi chút nhá, xong phần này liền có phần cô em." Nói rồi dùng ánh mắt dục vọng nhìn Ninh Tịch, hắn kêu người đem Ninh Tịch đến giữa sàn nhà, cô chống cự dùng chân đạp vào người Trần Minh Hùng một cái.

" Haha, chống cự sao, bất quá anh đây lại càng thấy kích thích, tụi bây đâu, kiềm chặt tay nó cho tao." Nói rồi liền đẩy Ninh Tịch xuống nền nhà dơ bẩn, trực tiếp xé rách cái áo sơmi của cô, hắn cúi xuống hôn cổ cô, hôn lên da thịt trắng nõn đang bị phơi bày ra ngoài kia.

Ninh Tịch cắn chặt môi, mắt cô đã hoàn toàn mất đi tiêu cự, mỗi một lần hắn hôn đến người cô, cô đều cảm thấy một trận buồn nôn dâng lên. Ngô Tinh Vân ở kế bên giẫy dụa, liên tục dùng hết lực cầm lấy miếng kiếng cắt đi sợi dây, mặc kệ nó có cắt trúng tay nàng đến nổi chảy máu, hiện tại Tinh Vân chỉ cảm thấy tim mình hiện tại đang vô cùng đau đớn, nàng cảm thấy như có tim bị ai đó xé nát.

Không, nàng không muốn cô bị hắn làm nhục. Cô ấy phải sống hạnh phúc chứ không phải như thế này.

Mất hết lý trí vốn có, Tinh Vân cắt xong sợi dây trói tay mình, liền bỏ qua cơn đau từ tay truyền đến, tiếp tục cắt nhanh sợi dây trói chân mình.

Trần Minh Hùng sau khi mân mê phần cổ cùng vai của cô, khi hôn đến ngực của Ninh Tịch, hắn liền mắng " Mẹ kiếp ", lập tức đứng dậy cởi bỏ quần ngoài của mình.

Ninh Tịch cảm thấy, cô sẽ thật sự bị tên khốn này làm nhục sao ?, cô cảm thấy bất lực, ánh mắt của cô âm u lạnh lẽo tới nổi người giữ chặt tay Ninh Tịch phải rùng mình.

Ngay khi hắn ta định quỳ xuống, liền bị Ngô Tinh Vân dùng hết sức lực đạp một cái té qua bên kia. Nàng cắn môi, kìm cơn đau, đẩy người đang giữ tay của Ninh Tịch ra.

" Con chó cái này, đánh nó, đánh ngất nó cho tao, đánh nó rồi tao cho bọn mày hưởng." Minh Hùng bị đá liền tức giận, kêu gọi người lập tức tới đánh Tinh Vân.

Nàng cười lớn, chỉ vào mặt Trần Minh Hùng mắng." Súc vật, đồ hèn hạ." Sau đấy, liền nhận được một cú đá từ sau lưng từ một trong những người đàn ông đang đứng.

Minh Hùng đứng dậy, hả hê nhìn Ngô Tinh Vân bị đá liên tục vào người nhưng vẫn cố che cho Ninh Tịch " Khốn Khiếp, con chó này, mày đá tao hai lần rồi, đừng nghĩ tao bỏ qua."

Hắn đi đến bên cạnh nàng, nắm lấy tóc Tinh Vân kéo lên " mày gan lắm, dám làm cho bổn thiếu gia hết hứng, xem tao trị mày thế nào !" Nói rồi đá liên tục vào bụng Ngô Tinh Vân, kèm theo tiếng cười vang của bọn người xung quanh.

Vậy là... Mình.... sẽ chết sao, dưới tay thằng khốn này ? Ngô Tinh Vân thầm nghĩ, cảm thấy chua xót, cô không thể bảo vệ nữ chủ sao ?

Ninh Tịch từ đầu đến cuối đều thấy, chỉ là cô không thể ngừng lẩm bẩm " Đừng mà, đừng đánh cô ấy." Ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào hình ảnh người kia bị đánh, dự tính cầm mảnh kính giết chết luôn tên Minh Hùng.

" Ninh Tịch, Ngô Tinh Vân." Tiếng kêu của mọi người vang vọng lên, bước vào căn nhà hoang, chứng kiến một màn thế này khiến ai nấy đều phẫn nộ. Bích Thuỷ cùng Trường Cửu hận không thể giết chết thằng khốn này ngay lập tức, lập tức tiến lên cùng nam nhân của mình mà giải quyết bọn người kia. Mẫn Đại Can cùng Ninh Hạ Nhiên đi xem xét cả hai người đang nằm gần đó.

Nhìn cơ thể của Ninh Tịch bị bại lộ, Ninh Hạ Nhiên vội lấy áo khoác chùm lấy nàng, mà ngay lúc này, Ngô Tinh Vân cố gắng đi tới bên cạnh Ninh Tịch ôm lấy cô, thì thầm " Thật tốt quá, cậu vẫn chưa sao cả, tốt quá đi mất."

Ninh Tịch bây giờ trong mắt cô không còn sự phẫn nộ hay là lạnh lẽo nữa, mà chỉ còn lại sự sợ hãi khi nghĩ đến cảnh tượng vừa trải qua. Cô đã nghĩ rằng nếu để Ngô Tinh Vân chứng kiến cảnh mình bị làm nhục, cô chắc chắn sẽ giết chết người này rồi tự sát, lúc nằm trên nền đất lạnh kia, có chúa mới biết cô đã ghê tởm bản thân biết bao nhiêu lần. Nhìn đến người đang ôm mình, tay vẫn còn dính máu, Ninh Tịch một phen cảm động, cảm nhận được sự ấm áp, dịu dàng của Ngô Tinh Vân, cô mới mệt mỏi tiến vào giấc ngủ.

Mà Tinh Vân sau khi ôm lấy Ninh Tịch được một lúc thì nàng cũng vì mất máu và những đòn hồi nãy mà ngất xỉu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chap 10, sắp thi giữa học kỳ nên kiểm tra liên miên, tôi không có nhiều thời gian để viết lắm. Thật lòng xin lỗi.
Nếu văn phong chỗ nào lỗi hay là lỗi chính tả, xin hãy cho tôi biết, cảm ơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro