Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, giới chính trị trong nước rối ren khi nhận được tin Đại Uý Trần Nhân Minh qua đời kèm nhiều bằng chứng cho tội lỗi của ông. Trong báo nêu, cảnh sát cho rằng ông đã tự tay giết từng người trong nhà mình, sau đó liền tự sát bằng cách bắn vào đầu một phát súng. Chỉ còn lại vài gia nhân sống sót cùng người trai mất tích một cái bí ẩn của ông. Công ty của ông từ đó cũng bị một tập đoàn thu mua, chính thức đổi tên. Trong giới thương trường, nhiều người đoán già đoán non về nguyên nhân Trần Nhân Minh tự tử, thậm chí còn bỏ tiền ra điều tra.  Song, làm cách nào cũng không thể ra được kết quả mình muốn.

Vụ án được khép lại nhanh chóng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngô Tinh Vân trong lúc ăn tối xong ngồi phòng khách cùng ba xem tivi,  liền nghe ba mình kể đơn giản về tin tức nổi bật mấy hôm nay, nàng có thể thấy được năng lực làm việc của thuộc hạ Ninh Tịch khẳng định vượt trội hơn mọi thứ, nên những kẻ lắm tiền cũng không thể điều tra ra được chân tướng.

" Ông ta không biết đã đắc tội một đại nhân vật nào rồi mới ra kết quả thế này." Ngô Minh Hải nhíu mài, ông từng hợp tác với loại người này, có thể thấy được một kẻ xảo trá như Trần Nhân Minh không dễ gì sẽ bị người ta nắm thóp, dẫn đến tự sát.

Ngô Tinh Vân ho khan, nàng không muốn ba mình nghĩ nhiều về chuyện này, bèn lảng qua chuyện khác " Ba này, công ty nhà mình hiện tại đang đầu tư cái gì ấy nhỉ?"

Ngay lập tức dời được sự chú ý của ba mình.

" Cái đứa nhóc này, sao hôm nay lại hứng thú biết về công ty nhà mình a, không phải con luôn không muốn nghĩ về mấy thứ này sao." Ngô Minh Hải bật cười, ông cưng chìu xoa đầu con gái mình.

" Con muốn biết thêm về công ty mình, để sau này có thể phụ ba." Ngô Tinh Vân cười nói thầm hạnh phúc với gia đình hiện tại của mình.

Ngô Minh Hải nghe vậy càng cừoi to hơn, đang định nói gì đó thì bà Phương đã từ bên phòng bếp bước ra kèm đĩa trái cây, nhìn cha con hai người đầy tò mò " Hai cha con đang nói gì mà vui vậy?"

" Em này, chuyện lạ đây, con bé nó muốn biết thêm về công ty." Ngô Minh Hải đứng dậy, vội bưng dĩa trái cây trên tay vợ mình đặt xuống bàn, sau đó đưa tay đuổi Ngô Tinh Vân đi qua ghế khác để hai vợ chồng ông ngồi xuống.

Ngô Tinh Vân thấy vậy, nàng chỉ có thể dở khóc dở cười, cha mẹ mình ân ái như vậy, là nên khóc hay nên cười cho phận mình đây.

" Ba này, có gì lạ đâu chứ." Tinh Vân bất mãn lên tiếng nhìn đôi phu thê kia.

Mà Ngô Minh Hải xoa đầu con mình đến nỗi tóc nàng bù xù, cười ha hả " Con gái tôi nó lớn rồi này, còn muốn sau này phụ ba mình nữa." Nghe vậy, bà Phương chỉ cười không nói, thấy con mình bị chồng xoa đến tóc rối mới nhẹ nhàng nhắc nhở.

Mà cả ba ngồi nói chuyện một lúc, Ngô Tinh Vân nhìn cặp vợ chồng tú ân ái trước mặt mình, mặt ghét bỏ cho thân phận cẩu độc thân của mình, đi lên lầu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bên này vô cùng hạnh phúc thì bên trong một căn hầm tối, một cậu con trai bị trói hai tay, người đầy vết thương, mơ mơ màng màng nhìn đến nữ nhân phía trước, miệng mấp máy " Xin...xin tha.. cho tôi."

Ninh Tịch ngồi trên chiếc ghế đối diện, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn người kia, lại nhớ đến cái ngày hôm đó suýt nữa cô đã bị làm nhục, ánh mắt càng lạnh hơn, cô muốn giết người trước mặt này, nhưng như vậy thật tiện lợi cho hắn, phải cho hắn ta chịu đau đớn từng chút một, để hắn ta biết, sống không bằng chết là loại cảm giác gì.

" Tha ? Sao ngươi không nghĩ đến từ này khi bắt cóc bọn ta ? Ngươi nghĩ sẽ được tha thứ sao ? Đụng tới Ngô Tinh Vân thì một cái đánh cũng không thể tha" sau đó cô đưa mắt về người phía sau hắn ra lệnh " Đánh, tiếp tục đánh, hắn ngất thì tạt nước cho tỉnh lại rồi đánh tiếp, tra tấn kiểu gì đều được, nhưng không được để hắn chết ngay."

Căn phòng tối vang lên tiếng rên rỉ của người đàn ông sau vài trận tra tấn, vài giọt máu bắn đến giày của Ninh Tịch, cô ghét bỏ nhìn đôi giày của mình, ngay lập tức gọi người đến thay, đôi giày kia lập tức đem đi vứt. Cô không muốn mình bị dính phải thứ bẩn thỉu này.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chớp mắt đã đến tháng 5, mùa hè nóng nực cũng đã đến. Học sinh sau kì thi khảo sát đầy áp lực đều vui vẻ mong chờ một mùa hè đầy phấn khích, các học sinh cuối cấp thì lại tiếc nuối đứng trước lớp mình buồn bã. Kết thúc học kì 2 cùng số điểm của mình, Ngô Tinh Vân nhận được tin nhà trường tổ chức đi chơi biển trước khi kết thúc năm học.

Ngô Tinh Vân từ trong tâm mình cảm khái, quả là trường nhà giàu.... lại nhớ đến trường cũ của mình, mỗi năm toàn đi khu vui chơi kế bên thành phố. Thầm khóc không ra nước mắt.

Lớp học Kim Cương tràn đầy phấn khích, mà cũng không chỉ lớp. Cả trường đều đang phấn khích. Vừa thông báo xong, Ngô Tinh Vân đã nhận được tin nhắn của Mẫn Đại Can, có thể cảm thấy được cái năng lượng không thể tiêu hết của Đại Can

" Cuối cùng tôi đã có thể đi chơi với học tỷ ♪───O(≧∇≦)O────♪"

Sau đó lại có thêm một tin nhắn đến " Này này, cậu nghĩ tôi nên mặc cái gì?"

10 giây sau đó lại thêm một tin nhắn từ cô nương kia

Trầm mặc một chút, Ngô Tinh Vân đã nhận được 10 tin nhắn liên tiếp từ Mẫn Đại Can, nàng đen mặt, quyết định cất điện thoại vào, không để ý đến cô nữa.

Theo thói quen, Ngô Tinh Vân vừa tính ngước xuống nhìn mặt người mình yêu một chút thì đã thấy gương mặt của Ninh Tịch phóng đại gấp 10 lần.

Tinh Vân giật mình, vội ngồi dựa sát vào ghế, nuốt nước miếng một cái.

Ninh Tịch cười cười, ngồi xuống kế bên Ngô Tinh Vân, nhướn người lại gần nàng " Cậu tìm gì à ?"

" Không, không có." Ngô Tinh Vân lại vội nuốt nước miếng một cái nữa, vội nhích ra xa một chút, lỗ tai lập tức đỏ lên của nàng làm Ninh Tịch buồn cười.

Người này... hình như rất dễ xấu hổ~

" Thật sao~" Ninh Tịch cười đầy quyến rũ, lại nhích thêm một chút nữa.

" Thật... khụ, cậu, cậu có thể ngồi xa ra một chút được không?" Ngô Tinh Vân ho khan, nàng đã nhích vô sát tường rồi, không thể nhích thêm nữa đâu. Nếu cô cứ dán lại gần như thế, Tinh Vân sợ tim mình sẽ đập nhanh quá mà chết mất.

" Không~ thích~" Ninh Tịch cười rộ, tay nắm lấy góc áo của Ngô Tinh Vân, mười phần yêu nghiệt.

Ngô Tinh Vân há hốc, không phải trong truyện bảo nữ chủ lạnh lùng sao, không phải bảo rằng nữ chủ không biết làm nũng hay sao. Đây là cái gì ? Là cái gì a ? Tiểu thuyết toàn lũ dối trá. Hừ, tác giả nếu xuyên không vào đây, nàng nhất phải chụp cho tác giả cái mặt này của Ninh Tịch và phỉ nhổ tác giả, Lạnh lùng ở đâu ? Hồ Ly Tinh thì có.

Ngô Tinh Vân đơ mặt ra, nhất thời không phản ứng được, bỗng nàng chột dạ liếc nhìn sang bàn nam chính, Hạo Thiên đang nhìn chằm chằm hai người.

Tinh Vân nuốt nước bọt theo phản xạ, nam chính... người đừng nhìn như thế, dù nữ chủ đối với bản thân làm ra hành động này, kì thực nàng rất vui.

" Cậu có đi không ?" Ninh Tịch chống cằm, nghiêng đầu nhìn Ngô Tinh Vân, dáng vẻ đầy lười biếng.

" Dĩ nhiên là có, còn cậu?" Quá đẹp, quá là đẹp. Ngô Tinh Vân thầm kêu gào trong lòng, góc nhìn này, Ninh Tịch quá đẹp luôn đi, cô nàng này đúng là không cho người khác con đường sống mà.

" Đi chứ, có cậu mà."

Lời nói này lại một lần nữa tâm tình đang dần bình tĩnh của Ngô Tinh Vân mà gợn sóng, Ngô Tinh Vân thực sự rất muốn nói với Ninh Tịch, đừng có thả thính nữa, sẽ chết người đó.

" À, ừ, còn bọn họ ?" Tinh Vân liếc mắt nhìn xuống bàn của Ninh Tịch

" Bọn họ ? Tôi không biết nữa." Ninh Tịch nhún vai.

" Nếu cậu đi thì chắc họ cũng sẽ đi."

" Có lẽ vậy."

Nói rồi, cả hai lại tiếp tục im lặng, Ngô Tinh Vân lấy ra cho mình một cuốn sách, cúi đầu chăm chú đọc. Mà Ninh Tịch bên cạnh, lại nằm xuống mặt bàn nghiêng mặt về phía Tinh Vân quan sát nàng.

Ngô Tinh Vân là người nhạy cảm, dù có dồn hết chú ý đọc cỡ nào thì nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt của người khác nhìn mình, huống chi đây còn là Ninh Tịch ? Tinh Vân hơi mất tự nhiên, quay qua hỏi cô:" Mặt tôi... dính gì à ?"

" Hửm, đâu có."

" Thế, cậu nhìn tôi chăm chú như vậy làm gì?"

" Vì lúc cậu đọc sách... nhìn rất đẹp mắt."

Lại một lần nữa làm cho Ngô Tinh Vân đỏ mặt, Ninh Tịch rất thoả mãn với biểu hiện này của nàng, cô cũng không muốn chọc nàng nữa, im lặng ngồi kế bên lấy ra điện thoại lướt vài tin tức truyền thông.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiểu kịch nhỏ

Ngô tiểu thư: người ta không muốn đỏ mặt hoài đâu.

Ninh nữ thần: Vì sao ? Rất dễ thương mà

Ngô tiểu thư: Vì...vì... như vậy....rất thụ.... * ấp úng*

Ninh nữ thần: * miệng cười ranh mãnh* Như vậy không phải rất tốt sao ?

Ngô tiểu thư: Không được, tôi muốn làm công * nghiêm túc mode*

Ninh nữ thần: Có thể ?

Ngô tiểu thư: Chắc...chắc là có....

Ngô tiểu thư không có tiền đồ  ʅ◞‿◟)ʃ

Ngô tiểu thư: Cút

Tác giả: orz

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chap mới trong tháng 11. Này có tính là tháng 11 ra hai chap không =))

Haha, chap này viết từ hai tuần trước, giờ mới chỉnh sửa đưa lên đây. Với mục đích pr idol nữa, mấy bạn có ai fan PJ48 không =))  à, với lại, chuyện công thụ ở trên nói cho vui chứ mị chưa biết nữa nha.

Chúc mọi người đọc truyện vui, có gì sai sót hãy bình luận cho tớ chỉnh sửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro