Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới cái nắng chói chan của mùa hè, học sinh đứng ngay trước cổng cùng những cái vali lỉnh khỉnh đồ, nói chuyện rôn rả, đôi lúc lại có vài câu than về cái nắng gay gắt này.

   8 giờ sáng, Ngô Tinh Vân mang một cái mũ lưỡi trai, ngồi trên chiếc vali màu nâu đất của mình nghe Mẫn Đại Can luyên thuyên đủ thứ. Đột nhiên, một cái bóng đen che lấy cái ánh nắng mặt trời, Tinh Vân bất ngờ ngẩng đầu nhìn xem, có phải ông trời đột nhiên mưa hay không ?

Chiếc dù màu đen che trên đỉnh đầu của Ngô Tinh Vân, ngước nhìn chỉ thấy Ninh Tịch cười, cô đứng kế bên nàng, tay kéo chiếc vali của mình, tay còn lại cầm chiếc dù che nắng cho nàng.

" Nắng quá thì nên lấy gì đó che chứ." Ninh Tịch lên tiếng.

" Tôi... tôi có nón rồi" Tinh Vân nói rồi, đưa tay lên chỉ vào cái nón của mình, điệu bộ mười phần chính là của kẻ ngốc. Ninh Tịch phì cười, cô bất đắc dĩ lên tiếng

" Cái nón nhỏ như thế làm sao mà che, cậu xem, chưa xuất phát mà người cậu đã đầy mồ hôi rồi." Cô cúi đầu nhìn xuống cái túi đeo bên hông, một tay cầm dù, tay còn lại lay hoay mở khoá kéo túi xách kiếm đồ.

" Để tôi cầm cho" Ngô Tinh Vân đứng dậy, nàng cầm lấy cây dù, hơi nhướng người lên tí để che cho cả hai.

Ninh Tịch gật đầu cười rồi lấy trong túi xách ra bịch khăn giấy, cô rút vài tờ ra, lại quay về hướng Ngô Tinh Vân, nhẹ nhàng dùng tờ giấy lau đi vài chỗ mồ hôi trên mặt của Ngô Tinh Vân.

Hành động này, lại thêm vì bất ngờ mà chiếc dù hơi thấp xuống, nhìn với góc khuất như cảnh hai người hôn nhau.

( Khụ, xin tiết chế, đây chỉ là góc khuất)

Gương mặt Tinh Vân bây giờ đã đỏ hết mức rồi, nhìn Ninh Tịch phóng to trước mặt mình, nàng cảm nhận được tim mình đã đập nhanh hết mức rồi, ánh mắt của Tinh Vân lại không nhịn được dừng ngay trước môi của Ninh Tịch, không tự chủ mà nuốt nước bọt.

Thật muốn hôn....

Nhìn hành động này của Ngô Tinh Vân, Ninh Tịch chỉ có thể cười thầm, người này... bao nhiêu biểu hiện biến thái liền có trên mặt hết cả rồi.
Thật đáng yêu.... làn da thật mềm nha, cô không nhịn được, lại dùng tay chọt nhẹ vào má của Tinh Vân thêm vài cái. Gương mặt thoả mãn thích thú không muốn dừng~

Chỉ khổ cho nữ phụ, nếu Ninh Tịch làm thêm một hành động nào nữa, Ngô Tinh Vân có lẽ sẽ ngất đi vì hạnh phúc mất.

Một người cứ tiến, một người cứ lùi. Tình cảnh làm cho người khác nhìn vào phải buồn cười.

Đừng hỏi Mẫn Đại Can, con người ấy khi biết Ninh Tịch đến đã đi kiếm Ninh Hạ Nhiên rồi _φ( ̄ー ̄ )

  Xe cũng bắt đầu lăn bánh, mọi người đều mang vẻ mặt vui vẻ phấn khởi ngồi trên xe trò chuyện, ngoại trừ Ngô Tinh Vân, nàng bị say xe....

Tinh Vân nhắm nghiền mắt, mệt mỏi dựa vào ghế muốn ngủ, mặt nàng tái mét nắm chặt cái túi giấy nhỏ. Ngô Tinh Vân ngủ, đột nhiên nàng cảm nhận được ai đó dịch chuyển đầu nàng đến chỗ êm hơn.

Hmm.... mùi hương thật thơm, Tinh Vân không ngừng dụi vào chỗ mềm mại đó một lát rồi ngủ.

Chỉ để lại Ninh Tịch cứ cảm thấy nhột bên vai mình, khoé môi cô cong lên, nghiêng đầu hôn nhẹ lên tóc nàng. Cô nhẹ nhàng dịch chuyển người để Tinh Vân dựa vào thoải mái hơn, lấy một cái áo khoác đắp lên người Ngô Tinh Vân. Xong hết thảy, Ninh Tịch mang theo tâm trạng vui vẻ nhìn dòng xe cộ trên cửa kính, tay hơi nắm lấy tay người kế bên.

Giá như... khoảng khắc này sẽ kéo dài mãi...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chuyến xe đến khách sạn thì dừng lại, Ngô Tinh Vân khi mở mắt thì thấy mình đang dựa lên vai Ninh Tịch, vừa bối rối vừa ngại ngùng, cuối cùng nàng xách vali chạy nhanh đi, để lại sói già Ninh Tịch cười trêu.

Ngô Tinh Vân nhận được thẻ phòng, nàng lại cảm thán, trường này thật giàu, cư nhiên mỗi người trong lớp Kim Cương mỗi người một phòng, lại nhìn qua bên Mẫn Đại Can, cô nàng ở phòng 2 người. Rồi nàng lại nhìn đến Ninh Tịch, cô đang nói chuyện gì đó với nhân viên, người kia thì cứ vâng vâng, dạ dạ. Cũng phải, dù sao cái khách sạn lớn này cũng là của gia đình cô.

" Đổi sang phòng 2 người ạ ?"

" Đúng vậy, vẫn còn phòng chứ ?"

" Vẫn còn, thưa tiểu thư, ngài đợi một chút"

Ách, 2 người ? Ngô Tinh Vân kinh ngạc nhìn Ninh Tịch, cô muốn phòng 2 người ? Nếu Trường Cửu Bích Thuỷ muốn thì không nói gì, nhưng lần này lại là Ninh Tịch ? Cô không phải muốn ở chung với Hạo Thiên đó chứ ? Hai người phát triển đến mức đó rồi ? Ngô Tinh Vân rối ren.

Tinh Vân liếc nhìn Hạo Thiên, cũng thấy hắn đang nhíu mày, suy nghĩ gì đó rồi bất chợt nhìn về phía Ngô Tinh Vân khiến nàng giật mình, trong chốc đó nàng có thể thấy Ninh Tịch với Hạo Thiên chắc chắn không có gì xảy ra.

Nàng lúc này mới một phần yên tâm thu lại tâm tình hoảng loạn của mình thì nghe tiếng Ninh Tịch gọi mình, ngẩng đầu lên chỉ thấy cô đang vẫy tay với bản thân.

Dĩ nhiên, Ngô Tinh Vân vô cùng không có tiền đồ, như chú cún con ngoan ngoãn đi đến.

" Cậu ở chung với tôi chứ?"

" Ừ" Trong lúc Ngô Tinh Vân vẫn còn hơi rầu rĩ về suy nghĩ của mình thì nghe câu hỏi của Ninh Tịch, nàng giật mình hỏi lại "C...cậu nói cái gì ?"

Nhìn biểu hiện của Tinh Vân, Ninh Tịch chỉ có thể nén cười. Thật là... ở chung với người này, cô đánh mất bản thân trước đây rồi, dạo gần đây toàn cười thôi.

" Tôi nói là, cậu sẽ ở chung với tôi chứ?"

" Đượ..Được, ở chứ" Ngô Tinh Vân kích động, nàng cầm lấy vali của Ninh Tịch, hỏi nhanh số phòng rồi lập tức chạy lên phòng 2 người.

Ở chung với Ninh Tịch, rõ ràng là mình hạnh phúc sắp chết rồi...

Ninh Tịch nhìn theo, lại cong khoé môi cưng chiều, quay qua chào bạn bè mình rồi cũng từ tốn đi theo người kia.

Toàn bộ quá trình, cả hai đều bỏ qua bạn bè mình, dĩ nhiên là trừ Mẫn Đại Can ra, cô nàng qua năm hai tìm ai đó ngay từ đầu rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin chào, tôi đây. Sau khi học và thi sấp mặt thì tôi trở lại rồi.
Xin lỗi vì chap này quá ngắn, đã để các cậu đợi lâu, tháng sau tôi sẽ cố ra nhiều hơn.
Mọi người thi tốt chứ, cũng sắp qua năm 2019 rồi, tôi chúc tất cả năm mới vui vẻ trước.
Chap này đều diễn quanh cặp chính, muốn ngọt có ngọt, ban phát cẩu lương cho mọi người và cho cả tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro