Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Tinh Vân bước vào trong căn phòng có hai cái giường, nàng lựa cái giường gần cửa sổ nhất nằm xuống, thoải mái lăn lộn, Ninh Tịch thấy thế chỉ cười, cô ngồi chiếc giường bên cạnh, nhìn người trước mặt thoải mái lăn lộn trong chăn. Bỗng Tinh Vân bật dậy, hỏi cô

" Thế này được à ?"

" Chuyện gì mà được hay không?"

" Thì... cái chuyện cùng phòng ấy, cậu có thể ở một phòng tổng thống mà."

" Không sao, tôi thích thế, quan cảnh ở đây đẹp hơn." Ninh Tịch vừa nói vừa đi ra gần cửa sổ rồi liếc mắt nhìn qua bên Ngô Tinh Vân. " Với lại, khung cảnh này, ngắm cùng cậu sẽ càng thấy nó lộng lẫy hơn."

Ngô Tinh Vân cảm thấy thật chói mắt, Ninh Tịch đứng ngay trước cửa sổ, đằng sau là cảnh biển mênh mông cùng bầu trời xanh mát, ngay khi Ninh Tịch quay lại, nàng cảm tưởng như tim mình đã lạc nhịp một giây. Chưa kể câu nói đó của cô, nàng chỉ biết đỏ mặt im lặng nhìn cô.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

3 giờ chiều là thời gian tập hợp để tham gia trò chơi của trường, cả hai cũng đúng giờ tập trung. Mọi người đều mặc cho mình một bộ đồ thoải mái để vận động, khung cảnh ngoài biển chỉ toàn trai xinh gái đẹp, có thể nói là bức tranh vô cùng hoàn mĩ.

Chẳng mấy chốc đã đến 7 giờ tối, mọi lớp đều thay đồ rồi tham gia hội trại, quây quần bên nhau. Một vài nhóm tụ tập ở đây đó cùng nướng thịt, vài nhóm lại kể chuyện ma hoặc đàn cho nhau nghe. Náo nhiệt vô cùng.

Đến khi MC mang đến một chiếc loa to, phát những bài nhạc hay thường có trong vũ hội. Ngô Tinh Vân thầm khinh bỉ, đi biển mà mở mấy nhạc này làm gì, khiêu vũ không tốt lại lún cát mà té trước mặt mọi người thì nhục nhã bao nhiêu.

Vừa thầm khinh bỉ lại vừa được Ninh Tịch nướng đồ cho ăn, có thể nói Ngô Tinh Vân đã nhận được biết bao nhiêu ánh mắt như đạn phóng đến, và cả ánh nhìn chằm chằm từ Hạo Thiên nhìn kế bên nữa.

Nhưng bạn nhỏ của chúng ta vẫn say sưa ăn trong hạnh phúc, chẳng bao lâu thì Ninh Tịch có người gọi phải đi một chút. Cũng là lúc một anh chàng lớp trên bước đến bên cạnh Tinh Vân.

Ngô Tinh Vân mờ mịt nhìn người trước mặt, nàng cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình đã từng gặp người này ở đâu, nguyên là người bạn thanh mai trúc mã của chủ nhân cơ thể trước đây, anh chàng hàng xóm ấm áp điển hình đây mà.

" Tinh Vân, đã lâu không thấy em." Anh chàng hàng xóm mở lời, chất giọng nam tính vang lên.

" Xin chào, anh Nguyên, thì ra anh cũng đi chuyến đi này, em tưởng anh bận học cách quản lí công ty."

" Suỵt, anh trốn đi đấy, vì anh nghĩ em cũng sẽ đi." Nói rồi, Khánh Nguyên nở nụ cười ấm áp nhìn nàng.

ĐÂY RỒI!!! Fan girl xung quanh trở nên cuồng dại trong thầm lặng khiến Ngô Tinh Vân đổ mồ hôi lạnh, được rồi, người này chính là nhân vật hội học sinh quyền lực, được nữ sinh trường bầu chọn có vẻ đẹp đứng hạng 4, chỉ sau ba anh chàng nam chính.

Chẳng trách...

Khánh Nguyên tiếp tục nói một mập mờ " Ba anh nhớ em lắm đấy, cũng lâu rồi em chưa sang"

" Haha, em cũng nhớ bác, hôm nào em sẽ ghé."

" Được, em nói nhớ giữ lời đấy, giờ thì.." Khánh Nguyên đưa tay ra hướng đến Tinh Vân " nhảy với anh một bản chứ?"

Giờ đây không khí xung quanh hai người trở nên ồn ào, tiếng la hét kèm giọng nói ghen tỵ khiến Ngô Tinh Vân nhức đầu vô cùng. Nàng bối rối nhìn người trước mặt, không biết phải mở lời thế nào để từ chối.

" Xin lỗi, cô ấy có việc đi với tôi rồi." Một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến không khí trở nên ngưng đọng, Tinh Vân mừng rỡ thu lại đôi tay đang để lơ lững ở không trung, đi đến bên cạnh cười với Ninh Tịch " Mừng cậu trở lại"

"Ừ, tôi quay lại rồi đây." Nói rồi, Ninh Tịch liếc mắt nhìn sang Khánh Nguyên, người đang nở nụ cười gượng gạo đứng ngay gần cô.

" Được, vậy tôi không phiền nữa" Khánh Nguyên hướng về phía Ngô Tinh Vân ấm áp cười " Gặp em sau" rồi bước đi.


Để lại Ninh Tịch mặt tối sầm nhìn kẻ vừa rời đi, một phút kia khi cô nhìn hình ảnh cô gái của cô được kẻ kia mời nhảy, tim Ninh Tịch trở nên đau nhói, cô không muốn Ngô Tinh Vân chấp nhận đưa tay cho kẻ khác. Ninh Tịch cố kìm nén ham muốn chặt tay Khánh Nguyên, cô nắm lấy tay của nàng, nghiêng đầu hỏi

" Đã no chưa ?, hay tôi làm tiếp cho cậu ăn"

"T...tôi no rồi" Tinh Vân liều mạng lắc đầu, nếu cứ ăn thế nàng béo lên mất

" Được rồi, tôi biết một chỗ rất đẹp đấy." Ninh Tịch nói rồi mang Ngô Tinh Vân đi trước mặt mọi người, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy nhu hoà.

Nơi hai người đến là một bờ biển cách xa chỗ dựng trại, cách xa khu phố ồn ào. Chỉ có tiếng sóng biển vỗ vào bờ, Ngô Tinh Vân ngạc nhiên nhìn chỗ trước mặt. " Sao cậu biết đến nơi này ?"

" Đây là... nơi bí mật của tôi, mỗi khi đến nơi này, buổi tối tôi đều ra đây tận hưởng khung cảnh mát mẻ này." Ninh Tịch nhu hoà nói, bất ngờ trước áo cô bị tấn công bởi chút nước lạnh từ biển. Cô chỉ thấy người kia nghịch ngợm cười vui vẻ sau khi tấn công cô.

Cái người này....

Đáng yêu quá thể....

Cả hai cuối cùng trở thành cuộc chiến đuổi bắt, đến khi mệt lã thì ngồi tựa vào nhau trên một gò đá.

Chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nhau, lắng nghe tiếng sóng biển như bản nhạc miên man bất tận, những cơn gió mùa hè giờ đây nhẹ nhàng thổi vào hai người.

Cùng lắng nghe nhịp thở của nhau
........
Buổi sáng, Tinh Vân thấy mình tỉnh dậy ở trên giường, nàng nhớ hôm qua mình ngủ quên bên cạnh Ninh Tịch, chắc là cô mang nàng về.

Lại tưởng tượng đến cảnh Ninh Tịch bế mình, tim nàng lại đập nhanh, không ổn, sáng sớm đã thế là không được.

Tự nhủ bản thân mình bình tĩnh rồi bước xuống giường đến bên phòng tắm thì cửa phòng tắm đúng lúc mở cửa, Ninh Tịch bước ra, cô mặc chiếc áo tắm, mái tóc ướt được cô vén ra một bên. Chiếc áo tắm nửa kín nửa hở, nhìn thấy được làn da trắng nõn của Ninh Tịch, nhìn xuống một chút là phần nhô lên.

Ực.... Ngô Tinh Vân trong vô thức, nuốt nước miếng...

" Cậu dậy sớm thế, sao không ngủ thêm chút nữa ?" Ninh Tịch vừa bước ra từ phòng tắm. " Không thấy khó chịu chứ ? Tôi sợ cậu sẽ bị cảm vì ngày hôm qua."

" Đ...đủ giấc rồi, tôi... tôi ổn."

" Cậu chắc chứ ?" Ninh Tịch đến gần dùng tay áp lên trán nàng " Nhưng mặt của cậu đỏ lắm này."

" Không... không sao đâu, tôi vô nhà vệ sinh đã." Ngô Tinh Vân lắp bắp tránh ánh nhìn của nữ chủ, liều mạng chạy vào bên trong phòng tắm.

Cảnh tượng sáng sớm suýt khiến cho Ngô Tinh Vân chảy máu mũi, may là nàng đã bịt mũi mình trước khi có dòng chảy ấm nóng nào đó từ mũi mà ra.

Sắc tức thị không, không tức thị sắc.

Khốn nạn a..... Mới sáng sớm đã như thế, thiên rõ ràng muốn nàng đi chầu trời sớm bằng cách sai tiên nữ xuống quyến rũ nàng đây mà.

~~~~~~
Hello, mình đã quay lại đây. Xin lỗi vì đã chậm trễ ra chap ;-; một phần là do bí ý tưởng ấy mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro