Valentine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Tịch đang lo lắng khi dạo gần đây Ngô Tinh Vân không còn đi về chung với cô, linh tính mách bảo cô không có chuyện gì, nhưng Ninh Tịch vẫn có cảm giác buồn buồn.

" Này, cậu đang nghĩ gì đấy ?" Tinh Vân nhìn gương mặt rầu rĩ của Ninh Tịch, nàng xoa nhẹ má cô. " Đang nghĩ về người khác à ?"

" Làm gì có, nghĩ vài chuyện thôi." Ninh Tịch cười, cô áp má mình dụi dụi vào tay nàng, bao nhiêu nỗi lo nãy giờ đều tạm gác qua một bên.

" Ninh Tịch này,..."

" Hửm, chuyện gì à ?"

" Mấy ngày nữa mình không về chung với cậu được."

" Ừ." Ninh Tịch siết tay lại, cô lơ đễnh hỏi " Cậu bận gì à?"

" Ừm...đó là bí mật ấy." Ngô Tinh Vân cười, " sẽ rất nhanh thôi."

________________________
Mỗi ngày, Ninh Tịch đều thấy Tinh Vân về sớm hơn bình thường, lại còn đi chung với một cô bạn lớp khác, cả hai có vẻ rất thân thiết, Ninh Tịch đều một dạng theo dõi Ngô Tinh Vân, lén lút xem cả hai làm gì.

Cuối cùng cô cũng chẳng thu được gì, trong lòng vừa lo lắng lại vừa giận Tinh Vân đào hoa.

Hôm nay cũng một dạng như vậy, 14/2 đã đến, tiếng cười in ỏi trong lớp, chocolate trao nhau, Ninh Tịch cũng mang cho mình một thanh nhỏ được gói kĩ càng. Cô đưa mắt nhìn về Ngô Tinh Vân, thấy nàng cắm cúi gì đấy, cô cắn nhẹ môi, thầm nghĩ xíu đưa cũng được.

Ai ngờ, tan học xong Ngô Tinh Vân chỉ vừa kịp cho Ninh Tịch nói một câu liền bảo có việc phải về trước, để lại cô đứng đơ một mình.

Ninh Tịch tức giận, cô gần bẻ gãy thanh chocolate rồi quăng vào một thùng rác gần đấy.

Rõ ràng là hứa cùng nhau đón Valentine mà....

Về đến nhà, Ninh Tịch cố gắng lên phòng rồi uất ức khóc, rõ ràng là valentine, lại còn lơ mình đi như vậy, cậu ấy có xem mình là người yêu nữa không ?

Ninh Tịch khóc đến khi nằm gục mất trên giường, khi cô tỉnh dậy thì cũng nhận ra được điện thoại mình đang rung liên tục. 5 cuộc gọi nhỡ và 12 tin nhắn từ Tinh Vân. Vẫn còn mang sự hờn dỗi, Ninh Tịch định lơ nó đi thì tiếng đập cửa liên tục vang lên.

Đến khi cô mở cửa thì thấy Ngô Tinh Vân đang đứng trước cửa nhà mình, có vẻ vừa chạy bộ đến, hình ảnh nhìn thật sự rất tàn tạ, người thì đầy mồ hôi, quần áo thì nhăn nhúm, cảm tưởng gương mặt nàng nhăn lắm rồi.

Tinh Vân ngay khi vừa nhìn thấy Ninh Tịch, đã ôm ngay cô vào lòng, nói khó khăn " Này, sao cậu không nghe máy của mình ?"

" Tôi ngủ."

" Đ... được rồi, cậu vẫn ổn, làm mình lo quá." Ngô Tinh Vân ôm chặt thêm một chút rồi buông ra, nàng nhớ người này lắm rồi.

" Cậu đang làm gì ở đây, không phải đi chơi với cô nào đấy à ?"

" A... làm gì có, mình... mình đến đây có việc..." Ngô Tinh Vân cúi đầu, đỏ mặt ấp úng nói, rồi từ từ đưa ra đằng sau mình một hộp nhỏ.

" Cái này.... mình tặng cậu."

" ..... Mình tưởng cậu quên rồi chứ" Ninh Tịch nhìn hộp chocolate, lòng rung động, đưa tay nhận lấy nó từ Tinh Vân.

Ngô Tinh Vân xấu hổ, nàng lén ngước nhìn Ninh Tịch, thấy bọng mắt cô sưng lên, liền luống cuống " Này, sao cậu lại khóc, ai bắt nạt cậu à ."

" Cậu chứ còn ai nữa." Nói tới đây, Ninh Tịch buồn cười nhìn thấy vẻ lúng túng này của người trước mặt.

" Này, cậu đang nói về mấy hôm nay phải khôngg ? Không... không phải đâu, cô bé đó là thầy hướng dẫn làm chocolate cho tớ đấy, tớ tệ khoản này nên phải tập đi tập lại nhiều lần... Ách, không phải tớ qua lại gì với cô ấy đâu." Ngô Tinh Vân nói luyên thuyên một hồi, nàng sợ Ninh Tịch hiểu lầm, nên cắm cúi giải thích.

Ninh Tịch chứng kiến bộ dáng này này, chỉ cong khoé môi lên, trong lúc Tinh Vân nói, liền hướng tới môi nàng hôn một cái.

" Được rồi, tớ tin cậu, Valentine vui vẻ."

_______________________
Yaaa, valentine trễ rồi :< sorry mọi người nhé.
~ này có vẻ nhìn Tinh Vân công quá >...< à sẵn tiện luôn, đây là phần ngoại truyện, chả ăn nhập gì với truyện chính, xem nó như thế giới khác của hai bé đi :3

_______________________
Ninh Tịch bóc chocolate ra thản nhiên ăn, chỉ để lại Tinh Vân chu môi nhìn cô
" chocolate của tớ đâu ."

" Quăng rồi."

" Ể, sao lại quăng chứ ." Nàng bĩu môi nhìn cô, ấm ức giựt lấy chocolate từ tay Ninh Tịch

" Không được, tớ cũng muốn ăn chocolate."

" Thì ăn đi ?"

" Ăn như vậy không ngon."

" Thế phải ăn thế nào ."

" Dùng miệng cậu đưa cục chocolate đến miệng tớ." Nói rồi Tinh Vân cười, nàng khoái chí dùng ánh mắt cún con nhìn Ninh Tịch.

" Đồ khôn vặt." Ninh Tịch cũng chỉ cười, cô chịu thua trước người này....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro