Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày gần đây, Ngô Tinh Vân phát hiện được nhiều quán ngon gần trường. Cô hí hửng vứt bỏ chú tài xế qua một bên, tự mình đi bộ tìm món ngon để thưởng thức.

Trong vài ngày nhàm chán đợi nữ chính xuất hiện, Tinh Vân mỗi ngày đều đi ăn món ngon, ăn đến nỗi cô cảm thấy không xong rồi, hình như là béo lên rồi.

Nhưng vẫn không cưỡng lại được món ngon, nữ phụ của chúng ta vứt bỏ lo lắng chuyên tâm mà ăn.

  Hôm nay cô vừa ra về, liền vội xách cặp đến một quán nhỏ cách trường 5' đi bộ, nghe bảo chỗ này bán kem rất đắt, hiện tại nếu không đi nhanh liền sẽ hết chỗ mất.

Mang tâm trạng ăn uống đi bộ rất nhanh liền đến, mà Ngô Tinh Vân vẫn chẳng phát hiện có một chiếc xe theo đuôi mình từ nãy giờ.

Kì thực, Vân Vân luôn nghĩ rằng bản thân chưa đắc tội ai, nên đối với mấy việc này cũng không để ý làm gì.

Bước ra quán nhỏ với cây kem trên tay, vẻ mặt thoã mãn gặm lấy cây kem lạnh buốt, đôi chân bước nhanh về nhà.

Đối với cô, đây mới là cuộc sống trọn vẹn của học sinh, đi xe đến trường chẳng thể nhìn ngắm hay ăn bất cứ thứ gì trên đường cả.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh theo chân Ngô Tinh Vân, cô đột nhiên dừng bước, cảm nhận được đằng sau có gì đó lạ lạ.

Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đằng sau mình là một chiếc xe màu đen, nhíu nhíu mài hết mấy giây, cô mới nhận ra được rằng chiếc xe này cứ theo sát mình.

Lạnh tóc gáy, Ngô Tinh Vân bước đi nhanh hơn, âm thầm tính toán đến một góc quẹo sẽ chạy nhanh nhất có thể. Đáng tiếc, vừa đi được mấy bước, chiếc xe kia đã đến chặn đường cô, vài vị to cao bước xuống trước mặt cô.

Tinh Vân vội nuốt nguộm nước bọt, vẻ mặt cô run run nhìn mấy người trước mặt : " Anh hai, anh có nhận lầm người không a~ tôi chẳng gây sự với ai cả "vừa nói, bước chân vừa lùi lại.

Cô định quay người chạy đi thì nghe trong xe truyền ra tiếng nói của nữ nhân : " bắt nàng ".

Không đợi Ngô Tinh Vân kịp phản ứng, một trong những vị cao to đã đập một cú vào gáy cô khiến cô bất tỉnh, sau đó đưa cô vào xe chạy đi.

Mọi việc diễn ra chưa đến 5', khiến người qua đường chưa kịp thích ứng.
____________________________________________________________________
Ngô Tinh Vân mơ màng tỉnh lại, cô thấy đầu mình đau nhức dữ dội. Cố gắng làm thanh tỉnh bản thân, đến khi mắt đã thích ứng với mọi vật, trước mặt Vân Vân xuất hiện vài người đang nói với nhau vài câu, nhìn thấy cô tỉnh lại, mọi người bắt đầu càng xôn xao hơn.

Tinh Vân nhíu mài, làm sao cô lại ở đây.

Đến khi hốt hoảng nhận ra mình bị đưa đi bởi một chiếc xe, cô mới hoảng hốt la lên :

" cứu mạng, cứu mạng a, mấy vị đại nhân, tôi là người trong sạch sao lại bắt tôi đi. Cứu mạng aaaaa ".

Tiếng la cô vang vọng, những người kia bắt đầu nghiêm chỉnh nhìn về hướng cô.

Ngô Tinh Vân cảm thấy cổ họng mình khô khốc, cái gì đây ?

Bọn họ định làm gì a~ ta còn chưa muốn chết, ta chưa được gặp nữ chính, cũng chưa có ăn hết món ngon ở đây.

Trong lòng gào thét dữ dội nhưng Ngô Tinh Vân bên ngoài vẫn ngậm miệng lặng thinh nhìn những người kia.

Lát sau, từng người từng người cúi đầu xuống hô một tiếng : " Tiểu Thư ", Vân Vân lặng người, nhìn bọn người nghiêm nghị ở trước mặt, cô cảm thấy đầu ong một tiếng, đây chắc chắn không phải gọi cô rồi.

Vậy thì là ai, vừa muốn quay lại Ngô Tinh Vân nghe được tiếng nói trong trẻo vang lên :" Đi ra "

Chỉ thấy những ngừoi kia cung kính lui xuống, bên tai cô lại truyền lên tiếng nói :" Để tôi cởi trói cho cô "

Dứt lời hai tay được nới lỏng, nhăn mặt xoa xoa cổ tay bị đau nhức, Ngô Tinh Vân quay đầu lại đánh giá cô gái trước mặt.

Ngũ quan thanh tú, đôi mắt to với mái tóc dài, gương mặt với đôi mắt to tròn khiến người ta yêu thích. Nheo nheo mắt nhìn, cô cảm thấy người này thật quen thuộc.

Chưa kịp mở miệng đã thấy người trước mặt cười nhạt, đi đến bên cô :" Cám ơn vì lần trước đã giúp tôi ".

Nữ phụ chúng ta đại não còn chưa kịp phục hồi, đầu đang bắt đầu load những gì cô gái kia nói. " Lần trước ? Xin lỗi, dù tôi thấy cô quen mắt nhưng tôi thật sự không nhớ mình đã gặp cô a~ " .

Mẫn Đại Can nhìn người đang ngu ngơ trước mặt, khoé môi run rẩy, cố nuốt bực tức vào lòng, cô đưa ra nụ cười gượng, bắt đầu giải thích cho người kia " Là lần ở hành lang trường ".

" Ahahaa, tôi nhớ rồi, cô là cô gái bị bọn nhà giàu đánh, không có gì, không có gì. Vết thương của cô đã lành chưa ? "

Ngô Tinh Vân thở phào, thật may là người quen trả ơn, không phải bọn bắt cóc buôn người là được.

"Đã ổn"

Nghe được hai chữ này, Tinh Vân chỉ cười. Sau đó chăm chú nhìn người trước mặt, vừa muốn mở miệng lại không biết phải làm thế nào.

Mẫn Đại Can dĩ nhiên biết người trước mặt muốn hỏi gì, liền mở miệng cướp lời.

" Tôi đưa cô đến đây không phải làm gì hại cô "

Chỉ thấy cô nàng kia gật gì, vẫn tiếp tục chăm chú nhìn, Mẫn Đại Can bỗng nhiên nổi lên hứng thú muốn trêu chọc người trước mặt

Cô đi đến trước mặt Ngô Tinh Vân, cúi người đến gần mặt nàng, nâng cầm Tiểu Vân lên, nhướng mài hỏi

" Cô tin sao ?"

Người trước mặt đột nhiên vì bất ngờ mà lúng túng, chỉ có ấp a ấp úng trả lời " Dĩ nhiên là tin" nói không tin lỡ bị giết người diệt khẩu thì sao, bây giờ cô nói cô là ngọc hoàng thượng đế tôi cũng tin.

Chỉ thấy Đại Can cười nhạt, lùi lại phía sau vài bước. Bắt đầu giới thiệu " Tôi là Mẫn Đại Can, học sinh lớp Đồng."

Vân Vân lúng túng, gãi gãi đầu rồi trả lời

" Tôi là Ngô Tinh Vân, lớp Kim Cương"

" Tôi biết"

Câu trả lời ngắn gọn làm Ngô Tinh Vân ngẩn người, ngước nhìn người trước mặt làm ra vẻ khó hiểu.

" Hôm đó bọn nữ sinh kia có nói qua" Câu nói giải đáp thắc mắc của Tinh Vân. Chỉ thấy người trước mặt À một tiếng rồi lại im lặng.

Tinh Vân sau khi mím môi gọi lại mở miệng, xong lại mím môi rồi lại mở miệng tính nói vài lần. Liền không chịu nổi, hạ quyết tâm hỏi thẳng.

" Kì thực, cậu là Tiểu Thư của một băng nhóm, nhưng mà... khụ.. vì sao lại không... đánh lại.. bọn đó"

" Tôi không biết đánh nhau"

Ngô Tinh Vân kinh ngạc nhìn người trước mặt, xem liệu có phải nói dối hay không, chỉ thấy người kia nghiêm túc nhìn lại cô

" Nhưng là.."

" Không ai nói Tiểu Thư trong băng đảng phải biết đánh nhau" nói xong Đại Can nhàn nhạt quét mắt nhìn người trước mặt.

Tinh Vân liền chỉ gật đầu, còn muốn hỏi thêm nữa liền bị Mẫn Đại Can cướp lời.

" Kì thật, tôi bảo người đem cô tới đây là có chuyện nhờ" vừa nói vừa nhìn biểu hiện của Tinh Vân, sau đó tiếp tục mở lời. " Ba tôi là chủ của băng nhóm này, tuy nhiên lại muốn tôi lên tiếp nhận cái ghế bang chủ trong độ tuổi này với lý do học hỏi. Cái lão già đó rõ ràng chỉ muốn giao việc cho con cháu rồi đi chơi đây mà. Khụ... chính là, đây dù là một băng nhỏ ít tiếng tăm nhưng không sao, từ từ mở rộng. Chỉ là, tôi khi tiếp nhận cái ghế lão đại chỉ sợ không có thân tín. Khi biết cậu có võ nên... ừmm..." chưa kịp nói hết câu đã nghe Ngô Tinh Vân lên tiếng.

" Tôi từ chối"

" Vì ?"

" Tôi không muốn liên quan đến thế giới ngầm"

" Nhưng việc của cậu chỉ là tạo lòng tin và không cần làm gì cả"

" Tôi vẫn từ chối"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tinh Vân, Mẫn Đại Can biết không thể lay chuyển, đành thở dài " được rồi, không gấp, cậu suy nghĩ lại đi, bây giờ tôi đưa cậu về"

" Không cần, tôi tự bắt xe về" Nói xong Tinh Vân đi ra ngoài cửa, trước khi rời khỏi cánh cửa hoàn toàn liền quay người lại đối với Mẫn Đại Can cười một tiếng " Đại Can Tiểu Thư, tôi về trước, tạm biệt".

Sau đó bắt đầu đi ra ngoài cửa, chỉ thấy những người to cao hồi nãy cúi đầu nhìn cô, không làm bất cứ việc gì, Tinh Vân thật sự rất ngại, chỉ cười xoà rồi nhanh chóng ra ngoài.

Cô bỗng nhiên muốn khóc, đây là một vùng ngoại ô. Làm sao có xe mà bắt a. Sau đó luống cuống lấy điện thoại ra mở một số điện thoại của hãng xe taxi chuyên dụng, cũng may có một chiếc gần đây. Không là xác định cô rồi.

Ngô Tinh Vân sau khi lên xe ngồi liền trầm tư, cô cảm thấy cốt truyện bắt đầu khác với những thứ cô đọc. Từ khi nào nữ phụ lại được mời vào một băng nhóm chứ, chẳng lẽ vì cô nên mọi thứ thay đổi sao?

Càng nghĩ càng không ra, đột nhiên bụng truyền đến tiếng ọt ọt, cô xấu hổ nhìn tài xế xe, mặt đều đỏ lên. Sau đó nhờ đưa cô đến một nhà hàng nổi tiếng gần đây.

Đến nơi, Ngô Tinh Vân trả tiền rồi bắt đầu bước vào nhà hàng. Nơi này được giới thiệu có tàu hủ tứ xuyên lừng danh. Hùng hổ ngồi xuống, cầm Menu gọi những món muốn ăn ra.

Đến khi bưng ra, đang bắt đầu gấp đũa thứ nhất đưa lên miệng thì cánh cửa nhà hàng bị ai đó mở mạnh ra.

Chỉ thấy ba cô gái như phát sáng hào quang, cực kì đẹp bước vào, mỗi người một vẻ, trên tay còn mang một hai cái túi lớn, chắc là vừa từ nước ngoài về đang nhìn khắp xung quanh.

Ngô Tinh Vân chỉ cảm thấy choáng ngợp vì vẻ đẹp của ba người họ một chút rồi lại cúi xuống ăn. Vừa ăn xong đũa thứ năm thì nghe một tiếng vật nặng đặt xuống ghế bên cạnh.

Vừa định ngước lên nói bàn này có người thì nhận ra đây chẳng phải ba cô gái hồi nãy thì còn là ai, lại nhìn một lượt khắp nhà hàng. Thì ra nhà hàng cũng đã hết chỗ, sau đó mang vẻ mặt nghi vấn nhìn những người trước mặt.

" Nhường chỗ cho chúng tôi, tôi trả tiền cho những món này" giọng nói của một cô gái mang theo vẻ đẹp đáng yêu, pha chút tinh nghịch vang lên. Nhưng trong chất giọng lại nghe không ra nhiều cảm xúc.

" Không" Ngô Tinh Vân nhướng mài nhìn cả ba người, sau đó chỉ thấy cô gái mang theo dáng vẻ quyến rũ của người trưởng thành đang chỉ vào mặt cô

" Cô, có phải chán sống rồi hay không?"

" Chán sống hay chán chết cũng chẳng liên quan đến cô, bàn này vốn dĩ là tôi đến trước, muốn ăn thì đợi đi"

" Cô, Cô, Cô, Cô,..."

Vân Vân chỉ nghe được một tràng cô rồi lại im lặng, tưởng người đã đi liền ngước nhìn lên, thì ra là không phải. Vẫn còn đứng yên ở đây, hai người kia thì vẻ mặt khó chịu pha lẫn một chút tức giận, chỉ có một người vẫn im lặng nhìn cô.

Nhìn đến có chút khó chịu, Ngô Tinh Vân tức giận trừng mắt nhìn lại người nọ, vừa nhìn lại vừa đánh giá. Hai người kia đã đẹp, người này lại còn đẹp hơn. Đúng là mỗi người một vẻ, cô gái này mang đến cho người ta cảm giác như băng sương khó chạm vào, nhưng lại khiến người ta không dời mắt được.

Nuốt nước bọt vài cái, thu lại ánh mắt, cô không có can đảm nhìn tiếp, cảm thấy trong con ngươi kia mang đến cảm xúc khiến người khác không rét mà run. Chỉ đành mở miệng

" Không bằng, cả ba người ở đây luôn đi, cùng lắm tôi sẽ kêu phục vụ dọn chỗ thức ăn của tôi gọn lại" Nói xong nhìn vẻ mặt ba người, chỉ thấy hai người kia khều tay của cô gái băng sơn kia hỏi

" Tịch, vậy được không ?"

Nhận được cái gật đầu của cô gái, cả hai người kia quay lại nhìn Ngô Tinh Vân. Cô ho khan vài tiếng, bảo phục vụ thu dọn lại thức ăn của cô gọn gàng. Để lại một phần lớn chỗ trống trên bàn.

Ba cô gái thấy vậy mới hài lòng ngồi vào chỗ ăn. Cô gái tên Tịch ngồi đối diện Vân Vân, không nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm, để mặc hai người bạn đi chung với mình chọn món.

Bị nhìn đến xấu hổ, Tinh Vân cúi đầu xuống ăn, quyết định không để ý đến ba người kia.

Cô gái tên Tịch bên kia khi thấy người đối diện chỉ cuối đầu ăn cơm, hiện lên nụ cười nhàn nhạt rồi nói chuyện với bạn của mình.

Ăn xong gần hết những món mình kêu thì người cùng bàn mới bắt đầu động đũa. Hơi ngước nhìn các món ăn trên bàn, thật sự rất nhiều, ba cô gái gầy thế này có thể ăn hết sao.

Lắc đầu một cái, cũng không phải chuyện của mình, quan tâm làm gì.

Cuối cùng cũng ăn xong, Ngô Tinh Vân dựa vào ghế, thoải mãn nhìn những dĩa bị ăn sạch, sau đó liếc mắt toàn bộ bàn cũng thấy những người kia đã ăn xong hết.

Thật sự cảm thán a, ăn nhiều thế này nhưng vẫn gầy.

Đây còn là người sao.

Vừa nghĩ xong liền mở miệng kêu tính tiền thì bên kia đồng thời cũng vang lên âm thanh, giọng nói không thể hiện một chút nhiệt độ nào từ người con gái tên Tịch kia. Cả hai người hướng mắt nhìn nhau một cái, chưa kịp làm gì đã nghe cô gái mang vẻ đẹp đáng yêu nhanh nhẹn cướp lời

" Cô cũng đã giúp chúng tôi có chỗ ngồi, hay để tôi trả hết phần cô"

" Haha, cảm ơn lòng tốt của tiểu thư, nhưng tôi vẫn trả được" cười trừ rồi nhanh chóng lấy ví nhỏ đưa tiền cho phục vụ với câu nói không cần thối. Nhanh nhẹn bước ra khỏi nhà hàng.

Ngô Tinh Vân duỗi lưng một cái, cô giống con mèo lười, bây giờ chỉ muốn về nhà nằm trên chiếc giường của mình mà ngủ.

Vừa nghĩ xong bên trong nhà hàng lại mở ra, ba cô gái bước ra ngoài, bước nhanh đến gần cô. Cô gái xinh xắn mau chóng mở lời

" Tôi là Bích Thuỷ, cô nàng quyến rũ này là Trường Cửu, còn người băng sơn kia chính là Ninh Tịch. Dù sao cô cũng đã cho chúng tôi ngồi cùng bàn, không thể cho tôi biết tên cô sao" Sau đó, đưa đôi mắt chớp chớp nhìn cô Tinh Vân.

" Tinh Vân, Khụ.." nói xong cô ho vài tiếng.

" Tinh Vân ? Tên đẹp, tên đẹp. Hân hạnh được làm quen" dù lời nói của Bích Thuỷ mang tính nhiệt tình, nhưng cô vẫn cảm thấy trong lời nói không mang quá nhiều nhiệt độ, giống như một câu nói xã giao qua lại cho có.

" Hân Hạnh" Ngẩng đầu nhìn những người trước mặt, chỉ thấy cô gái tên Trường Cửu đang nở nụ cười quyến rũ nhìn cô, Ninh Tịch kia thì cũng chỉ gật đầu.

Nói xong vội vàng đón xe, vào bên trong nhìn những người ngoài cửa gật đầu một tiếng rồi cho xe chạy.

Trên xe, cô lại nghĩ vẩn vơ.

Bích Thuỷ, Trường Cửu, Ninh Tịch

Cảm thấy quen quen

Nhưng không nhớ là quen thế nào

Thật sự nhớ không ra...

_________________________________________
Tung bông, chap mới. Chap này có đột phá là gần 3000 chữ, haha, lần đầu viết nhiều tới vậy đó.
Kì thật tạo hình rất khác biệt, đột nhiên cảm thấy càng ngày cốt truyện càng ảo, không thể dừng lại được TwT, thật đau khổ.
Nói chung, chỉ hy vọng tôi tiếp tục siêng năng viết truyện, và tránh làm cho truyện lệch quá nhiều vĩ đạo vốn có thôi TwT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro