Phần 2: Cứu Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

              Sau vài ngày nghỉ ngơi để hồi phục sức khoẻ theo lời khuyên bác sĩ và sự cằn nhằn của gia đình, Ngô Tinh Vân của chúng ta đã có thể rời nhà để mua sắm, ngồi trên chiếc giường lớn, nữ phụ của chúng ta đang tính toán những thứ cần mua và quan trọng là LÀM TÓC.

Ôi chúa, Tinh Vân bé nhỏ mỗi lần nhìn thấy bản thân trong gương luôn hoảng sợ khi thấy mái tóc của mình không biết bao nhiêu lần.

Sau khi hạ quyết tâm, Vân Vân đi đến bên tủ đồ của mình, chuẩn bị lấy ra một bộ đồ đơn giản để mua sắm và đập vào mắt cô là những bộ quần áo không ra hình dạng.

Ngô Tinh Vân cảm thấy nhức đầu, cô cảm thấy gu thẩm mĩ của nữ phụ trước kia thật sự rất tệ, cực kì tồi tệ, cô ta rốt cuộc làm sao có thể ra đường với bộ dạng này đây. Đừng thắc mắc vì sao cô gái của chúng ta shock khi nhìn tủ đồ, đơn giản rằng những bộ đồ cô mặc trong nhiều ngày qua đều do quản gia Trần một tay chuẩn bị cho.

Sau khi lục tung cả tủ đồ, Tinh Vân rốt cuộc cũng tìm thấy một chiếc váy màu nâu có thể kết hợp cùng áo hoodie đã cũ, cô mang theo nón vành lớn để che đi mái tóc buộc gọn của mình vào trong, tiếp theo là lấy ra đôi giày bata vải.

Lạy chúa, thật may là nữ phụ trước kia đã không vứt những bộ này đi, nếu không Tinh Vân của chúng ta sẽ nhất quyết không ra đường mất.

Căn bản là Ngô Tinh Vân sau khi xuyên qua, theo cô tính toán chỉ vài ngày nữa là sẽ nhập học, sau đó tiếp tục vài ngày thì nữ chủ cùng đồng bọn sẽ nhập học luôn.

Nga~ mình cần phải tu sửa lại bản thân làm cho bản thân thật bình thường, không nên nổi bật là điểm chắc chắn cần phải có. Nghĩ xong, nữ phụ của chúng ta hiên ngang bước vào tiệm cắt tóc, sau khi chỉ dẫn đến khô cả cổ họng liền thấy mình có mái tóc ân ý liền rất hài lòng đi về.

Thật ra thì cũng không có gì nhiều, Ngô Tinh Vân chỉ là bảo cắt đi phần cháy cùng nhuộm lại mái tóc thành màu đen thôi, nói là chỉ dẫn đến khô họng thì thật sự là hơi quá.

Khụ, chúng ta bỏ qua phần này. Mục tiêu tiếp theo chính là đến một tiệm quần áo bình thường tầm vài chục đến vài trăm để mua a~ căn bản cô không có sở thích ăn mặc quái dị tốn cả chục triệu của các tiểu thư nhà giàu, nữ phụ của chúng ta trước khi xuyên qua là một học sinh ngoan, không tiêu xài tiền của bố mẹ =.=.

Sau một tiếng đồng hồ hả hê cùng đống quần áo trong tay, Tinh Vân tay xách nách mang đi về nhà mình trước sự kinh ngạc của những người đi đường.

Ngô Tinh Vân ngầm khinh bỉ một cái, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người ta đi mua đồ bao giờ à, bất quá.... cũng không ai mua nhiều như mình mà thôi....

                  Sau khi về đến nhà, Ngô Tinh Vân rất quan trọng một việc, chính là dọn đi cái tủ quần áo của nguyên chủ trước đây, cô thật sự không hài lòng nổi với đống đồ này, mặc dù cô biết rằng nó rất đắt.

Chỉ là cô không ngờ, khi mình bảo người giúp việc đem đống quần áo kia về nhà hoặc đem cho thì ai cũng đứng hình. Thậm chí mẹ cô còn đi đến mà xoa xoa nắn nắn gương mặt nhỏ của cô, sau khi xác định không có gì bất thường, bà Phương mới thở phào ra.

Tinh Vân chỉ nghi hoặc nhìn mẹ " Mẹ, đây là làm sao lại nhìn con quái dị như vậy ? "

" hồi trước, con rất là quý đống quần áo này, cô giúp việc chỉ vừa giặt hư một cái nút áo con cũng lôi người ta ra đánh hai bạt tay ".

Ngô Tinh Vân nghe xong khoé môi co giật, đây là cái con người gì, chỉ vì cái nút áo mà đánh người khác, chủ nhân trước của thân thể này cũng ác quá đi chứ.

Chỉ đành cười trừ nhìn người trước mặt haha hai tiếng " mẹ, hiện tại con thấy đống đồ này cũng không cần dùng đến, đem cho cũng được mà phải không ? "

Bà Phương nghe đứa con của mình nói, cưng chiều xoa đầu " Được Được, đều tuỳ con quyết " sau đó quay người đi về phòng khách ngồi xem bản tài liệu.

Ngô Tinh Vân thở phào, bước vào phòng nhìn đống đồ mình vừa mua, rồi lại ngồi xuống giường suy tư. Gia đình này thật tốt, chỉ vì đứa con mà phải mất luôn sản nghiệp mình tự gầy dựng thì thật không đáng, có điều hiện nay mình đã là chủ của thân thể này sẽ không để điều đó xảy ra nữa.

Thầm hứa với bản thân một câu, nữ phụ chúng ta liền đứng dậy vận động cái eo mỏi nhừ của mình.
___________________________________________________________
Sau khi trải qua kì thi thử nghiệm năng lực học tập của bản thân trước vài ngày nhập học. Ngô Tinh Vân an nhàn nằm ở nhà thì rốt cuộc cũng đến lúc đi học.

Vui vẻ khoác lên chiếc áo học sinh được thiết kế theo kiểu dáng của nhật, cô ngắm mình trong gương, hài lòng, mái tóc đen dài cùng gương mặt nhỏ nhắn đậm chất Châu Á, cô là người gốc Việt nga~ gương mặt tuy không thể nói là khuynh quốc khuynh thành như nữ chính, nhưng vì mái tóc đã được nhuộm lại màu đen thuần nên có thể nói là khả ái, nhìn cũng thuộc dạng tiểu mỹ nhân.

Tự kỉ hồi lâu, Ngô Tinh Vân xuống nhà nhìn xe hơi trước mặt mình, một chiếc Toyota hình dáng bình thường đang đợi trước cửa.

Cô thầm cảm thấy may mắn, cô chủ nhỏ kia không cải tạo cái xe thành hình dạng quái dị nào. Bước lên xe nhìn thấy lão xế gương mặt nhiều nếp nhăn, bộ dáng trầm tĩnh chưa qua 50 đi, Tinh Vân lễ phép chào lão một tiếng, chỉ thấy lão xế ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên khiến cô nghi hoặc, thấy mình thất thố, lão chỉ nở nụ cười nhìn cô

" Đúng như những người giúp việc nói, cô chủ tỉnh dậy liền biến thành bộ dạng khác ", Tinh Vân nghe vậy cũng chỉ cười trừ, cô chủ nhỏ a cô chủ nhỏ, lúc trước cô đã làm cái gì để tôi mang tiếng đây.

Vừa nghĩ vừa xoa nhẹ thái dương, sau đó theo hướng cửa sổ nhìn cảnh vật xung quanh, đường phố ồn ào khiến Ngô Tinh Vân có chút hoài niệm về thế giới cũ của mình.

           Chẳng mất bao lâu thì cũng đến nơi cần đến, Ngô Tinh Vân bước xuống xe cúi chào một lần rồi bước vào trường.

Tỉ mỉ đánh giá ngôi trường lần thứ hai mình bước vào, quả thật là ngôi trường trong teenfic, vừa rộng lại vừa hoàng tráng như vậy, học sinh ở đây cũng thật chói mắt đi, cư nhiên nhuộm tóc nhiều màu như vậy còn mỗi người một vẻ hống hách nữa, lắc đầu cảm thán một tiếng, liền đi tới bảng tuyển sinh  nhìn một lượt tìm tên mình.

Lớp A Kim Cương gì đó, khi đọc cái tên lớp, Ngô Tinh Vân thật sự khinh bỉ tác giả, có phải là hết tên để đặt rồi hay không, lại lấy Kim Cương, Đá Quý, Đồng, Sắt ra mà đặt tên lớp, bị bệnh à, rồi lại phân biệt lớp giàu lớp nghèo, tác giả có phải hoang tưởng hay không vậy (@ ̄ρ ̄@).

Aizz, phỉ nhổ tác giả xong thì cũng vừa đến trước cửa lớp, bước vào đều cảm nhận được ánh mắt mọi người mang theo tia khinh bỉ. Này này, thôi đi chứ, tôi chỉ là mang một đôi giày bata vải đi học, cũng không ăn hết của mấy người, làm gì lại nhìn tôi như sinh vật dơ bẩn như vậy.

Nhìn một lượt hết cả lớp, liền thấy ba người nam cuối lớp đang vẻ mặt bất cần đời ngồi mỗi người một vẻ, quả nhiên là các nam chính, ai nấy đều đẹp trai như vậy, ngủ đến chảy nước dãi cũng xuất thần a~ bất quá cô cũng không có hứng thú với bọn họ, tranh giành nam nhân với nữ chủ là chết a~ cô còn muốn sống, cô có IQ để nghĩ chứ không như chủ cũ của cơ thể này.

Nghĩ xong liền tìm thấy chỗ có thể ngồi, vừa đặt thân xuống ghế liền có người đến bắt chuyện, chỉ là nếu bắt chuyện vui vẻ thì không nói nhưng đây là bắt chuyện với vẻ mặt khinh bỉ a~

" Mang đôi giày bẩn như vậy đi học, có phải nghèo đến tiền mua giày cũng không có không, nếu như vậy thì làm sao lại vào lớp này, có phải lộn lớp hay không đây bần sĩ ( học sinh nghèo ) " nói xong liền mang vẻ đắc ý cười lớn.

Cười cái con muội muội cậu, tôi đây thích mang gì đều là tôi tự quyết, cần cậu phán xét sao, cần sao ??????? Mình chưa đụng ai, chỉ muốn sống yên ổn mà cũng bị người ta chú ý là thế nào đây.

Trong lòng Ngô Tinh Vân nghiến răng nghiến lợi chà đạp người trước mặt xuống mà thề rủa, nhưng trên mặt một nét biến hoá tức giận cũng không có, chỉ cười nhạt nhìn người kia " Việc của tôi, cậu hỏi làm gì ? " Đang đắc ý nhìn Tinh Vân, vừa nghe cô nói một câu mặt mũi liền trầm xuống, cười lạnh nhìn Ngô Tinh Vân " chỉ là một bần sĩ, lại dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi hỏi thì cậu phải trả lời, bổn thiếu gia kêu cậu trả lời đấy "

Vân Vân âm thầm hít một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm cầu tên trước mặt mau đi đi, mau đi đi. Quả nhiên người xưng bổn thiếu gia không thấy Ngô Tinh Vân trả lời, chỉ có thể cảm thấy thật quê, mặt đen lại nghiến răng nói với cô " Cậu, cậu.... " rồi bỏ đi.

Ngô Tinh Vân nhìn người kia bỏ đi, trong lòng thở dài, cô là tạo nghiệp gì, vừa vào lớp lại bị mang tiếng rồi. Nhìn xung quanh không ai chú ý, mới âm thầm cảm thấy an toàn, không ai quan tâm tất là sẽ không có chuyện gì, tạm thời an ổn mà sống.

Chỉ là ngày đầu tiên qua đi không có chuyện gì xảy ra, ba người nam chính phía dưới cũng chỉ ngủ với chơi game, Ngô Tinh Vân cảm thấy chán a chán~ quyết định lát nữa phải đi qua nhà sách mua vài cuốn về mà đọc.

              Giờ ra về cũng đến, cô thu dọn rồi nhanh chóng rời khỏi lớp, cật lực làm mình trở thành người vô hình.

Trước khi về thầm nghĩ ghé qua nhà vệ sinh một chút, Ngô Tinh Vân liền tìm đường đến đó, trường này cũng quá rộng đi, có mỗi phòng vệ sinh lại xây xa như vậy.

Vừa đi vừa nhíu mày tìm bảng tên đề chữ nhà vệ sinh, đột nhiên từ xa truyền đến một trận ồn ào, bản tính tò mò đánh chết lý trí đã trỗi dậy, đi đến nơi ồn ào chỉ thấy một đám nữ sinh đang đánh một người trên mặt đất, người bị đánh khiến Tinh Vân thầm nghĩ cũng thật thảm, đánh đến sưng như đầu heo cũng không kêu một tiếng, trong lòng thầm than một tiếng.

Thật khó chịu a~ tính cách anh hùng lại nổi dậy, bất quá cũng chỉ là mấy nữ sinh, có lẽ cũng không vấn đề gì.

Nghĩ xong Tinh Vân liền đi đến đám người kia, bọn họ nhìn người đang đến liền đình chỉ hành động, đôi mắt quét khắp người cô, mang theo tia khinh bỉ " Lớp Kim Cương từ bao giờ xuất hiện bần sĩ đây " Tinh Vân nghe xong chỉ cảm thấy nhức đầu, đôi giày này là cô thấy ưng thì mang, làm sao lại dẫn đến việc rắc rối này chứ, nghĩ xong lại nhìn bọn người trước mặt

" Mấy cậu là đang ỷ đông đánh một đi "

" vậy thì làm sao, con nhỏ đó không biết điều thì đáng đánh, mày là bạn nó hay sao mà quản "

Tinh Vân nghĩ xong rồi xong rồi, mới ngày đầu đã xuất hiện bạo lực học đường, trường học này cũng thật là quỷ dị đi, camera an ninh khắp nơi mà lại không ai ra chặn.

Nhíu nhíu mày nhìn đám người nữ sinh, âm thầm đánh giá từng người một, rồi lại dời ánh mắt đến người bị đánh, chỉ thấy đôi mắt quật cường kia đang nhìn cô khó hiểu ~. " Thả người ra, bạo lực là không đúng " hiện tại Ngô Tinh Vân đang dùng lý lẽ để khuyên, dù sao bạo lực đúng là không tốt tí nào, nhưng đám nữ sinh kia trái lại không nghe, còn khiêu khích Tinh Vân. Ngô Tinh Vân cảm thấy thật đúng là tội lỗi mà, liền tiến lên đánh, một đòn lại một đòn hạ gục hết võ mèo của nữ sinh, dù sao thế giới cũ cô có học karate a~ lại còn là Đai Đen Bát Đẳng làm sao lại thua bọn này được, nếu không sư phụ cô sẽ khóc mất~.

Có điều thân thể này thật yếu, chỉ đánh một chút liền cảm thấy mệt mà thở như cẩu, nhất định về nhà phải hảo hảo luyện tập, tiêu soái bỏ qua đám nữ sinh đang ngồi ôm đau đến trước mặt người bị đánh kia, liền đưa tay đỡ người kia dậy, có lẽ bởi vì ngồi quá lâu nên có lẽ chân tê hết, đứng không vững liền ngã vào lòng Tinh Vân.

          Cô chỉ cảm thấy trước thân một khối nặng dựa vào, theo phản xạ ôm lấy, liền phát hiện có gì đó không đúng.

Đây không phải là hành động khiến nam nữ nảy sinh tình cảm sao. Cuối xuống thấy người mặt một câu cũng không nói, chỉ nhìn chăm chăm vào cô. Ngô Tinh Vân lập tức hoảng mà buông ra.

Ách, bị nhìn đến hết hồn, chỉ biết cười gượng nhìn người nọ " Đi trước " rồi chạy đi tiếp tục kiếm nhà vệ sinh.

Dù sao nhu cầu sinh lý cũng không thể quên a~

           Sau khi giải quyết xong nhu cầu, nữ phụ của chúng ta chạy vội đến cổng trường, dù sao người ta cũng đã lớn tuổi, không nên để lão xế chờ lâu, bước vào xe kèm theo câu xin lỗi, chỉ thấy lão xế cười nhân hậu hỏi xem Ngô Tinh Vân muốn đi đâu nữa không, cô liền nhờ lão chở đến nhà sách mua ít đồ.

Tinh Vân nhà ta đã đem chuyện cứu người kia quăng ra khỏi đầu rồi a~

             Sau một trận điên cuồng kiếm sách rồi về nhà, Ngô Tinh Vân tắm rửa xong ngồi lên giường cầm lấy điện thoại lướt xem tin tức, quả nhiên như cô đoán, chỉ sau một ngày mà fanclub của cả ba nam chính đã được thành lập rồi, thậm chí thành viên đến hơn vài ngàn người, cô cảm thấy không nói lên lời, tình tiết của truyện đang diễn ra, vài ngày nữa đến lượt nữ chủ cùng bạn lên sàn a~ đột nhiên cảm thấy một trận run rẩy, dù sao trong truyện cái kết cho nữ phụ chính là vì tranh giành nam nhân với nữ chính mà công ty phá sản, mặt còn bị rạch nát, đã vậy còn bị bọn cầm thú thuộc hạ của nữ chính cưỡng gian, thảm không thể tả a~

Nhân sinh một lần nữa sống lại, Ngô Tinh Vân thầm nghĩ phải ôm đùi nữ chính, hảo hảo nịnh nọt để sống yên thân.

Hoặc là làm cho bản thân như không tồn tại, Tinh Vân chọn cách thứ hai, phải làm cho mình thành người tàng hình trong mắt người khác.
__________________________________________________________
Chap sau có lẽ nữ chính lên sàn, vì đây đột nhiên bản thân tự làm khó, ghi nữ chính cùng bạn nữ chính nên hiện tại cốt truyện thật sự khiến ta muốn khóc, sau này không biết phải để bạn thân nữ chính cùng bạn thân nam chính ở đâu nữa, có lẽ sẽ tận lực làm cho bọn họ ít xuất hiện. Uiii, uiii * khóc * đúng là tự làm khó mình mà. Còn có gia thế rồi mafia nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro