Phần 1: Xuyên cái gì không xuyên, lại xuyên vào teenfic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Tinh Vân, một nữ sinh bình thường đến không còn gì bình thường hơn, đang nằm trên giường lầm bầm chửi nhỏ với cái điện thoại trong tay " Bà mẹ nó, thể loại gì đây, nữ chính IQ ngất ngưỡng, gia thế top nhất nhì thế giới, đọc qua thật sự ngứa mắt chết đi được, lạnh lùng như thế mà lại ngu si thích thằng nam chính à. Con mẹ nó, truyện phi logic chết đi được " lẩm nhẩm vài cái liền bực bội quăng điện thoại qua một bên, Tinh Vân đứng dậy ôm bụng rỗng đang kêu xuống bếp kiếm đồ ăn thừa hôm qua mama để trong tủ lạnh. Cô nhìn xung quanh không một ai trong nhà ngoài mình, hôm nay mama và baba đều phải bận rộn với việc của mình, chỉ còn mình cô vì nghỉ hè mà ở nhà nhàm chán lên tìm truyện đọc.
Bưng ra một đĩa mì xào lạnh từ tủ lạnh ra, cô thở dài đi đến bên bếp bật lên để chuẩn bị hâm lại đồ đã nguội. Bản thân đang vừa dùng đũa khoáy mì trong chảo vừa suy nghĩ làm cách nào để bảo tác giả viết truyện có não một tí, đột nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội, nhận thấy điều bất thường, Tinh Vân nhanh chóng chạy xuống núp dưới bàn lớn rắn chắc, đáng tiếc cho cô, chiếc bàn dù rắn chắc cỡ nào cũng không thể đỡ được nguyên một tầng nhà sụp xuống. Và thế là nữ phụ của chúng ta đã chết một cách cực kì bi thảm ở thế giới của mình.
Tinh Vân mở mắt, cô cảm thấy đầu mình đau dữ dội, cơ thể cũng đau nhức đến không thể nhức nổi tay chân, đến khi hoàn toàn tỉnh toán, Trương Tinh Vân mới hoảng hốt nhận ra khung cảnh xung quanh mình, khắp nơi toàn là một màu hồng chói mắt có thể làm mù con mắt của Vân Vân. Cô cảm thấy mình như chưa tỉnh ngủ, liền tát cho mình một cái rõ đau, uy uy, rõ ràng là đau như vậy, tại sao lại còn chưa tỉnh dậy ? Trong khi còn đang trong trạng thái rối loạn, tiếng gõ cửa vang lên kèm theo giọng nói trầm ấm của một người đàn ông đứng tuổi : " Tiểu Thư, tôi vào nhé " kèm theo tiếng mở cửa, xuất hiện ở cửa là một ông lão tầm ngoài 60 tuổi, ánh mắt khi nhìn thấy cô kèm theo chút vui mừng lẫn ngạc nhiên, đi nhanh đến bên cô giọng vui vẻ nói : " Tiểu Thư, cô rốt cuộc cũng đã tỉnh dậy, cô đã hôn mê 5 ngày rồi ".
             Đầu của Tinh Vân cảm thấy ong một cái, đây là tình huống gì vậy ? Ai đó nói cho tôi biết đi, người trước mặt này là ai, lại còn tiểu thư này nọ nữa. Ánh mắt của Trương Tinh Vân nhìn quản gia Trần là loại ánh mắt dè chừng, khó hiểu, thậm chí là có một chút ngu ngốc không hiểu chuyện. Nhìn thấy như vậy, quản gia Trần lo lắng nhìn cô : " Tiểu Thư, chẳng lẽ cô bị đuối nước đến lú lẫn rồi sao " đáp lại câu nói của quản gia là sự ngu si của nữ phụ chúng ta, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đuối nước ? Hôn mê ? Vừa nãy mình còn đang ở trong căn nhà gặp động đất bây giờ lại ở đây ? Tinh Vân lạnh gáy, chẳng lẽ là xuyên không rồi, nhưng là xuyên không cái gì, hiện tại cứ giả ngu mà tìm hiểu đã.
                 Trương Tinh Vân dùng bộ mặt ngơ ngác với dáng vẻ sợ hãi nhìn người trước mặt : " Ông là ai, đây là đâu ? " Nghe được câu hỏi của Tiểu Thư nhà mình, quản gia Trần trở nên ngu si, sau khi não đã nhận xong thông tin, ông lập tức trở ra ngoài với vẻ mặt hoảng hốt chỉ để lại Vân Vân đáng thương trong phòng lo lắng về tình trạng của mình. Chốc lát sau, tiếng bước chân rầm rộ bước đến phòng của Tinh Vân, sau đó là sự xuất hiện của vài cô gái mặc trang phục maid, quan trọng là sự xuất hiện của hai người. Một người đàn ông tầm 50 hơn, cao ráo khoẻ mạnh, gương mặt góc cạnh không tính là tuấn tú nhưng lại khiến người khác không thể không chú ý, mang trên mình khí chất tổng tài điển hình trong ngôn tình. Người còn lại là phụ nữ, tầm hơn 40 tuổi, cơ thể có thể nói chỗ cần to sẽ to, cần nhỏ liền nhỏ, gương mặt thanh tú ưa nhìn, là nữ nhân mang nét dịu dàng, giản dị. Cả hai gương mặt lo lắng đi đến bên Trương Tinh Vân, người đàn ông cầm lấy bàn tay của Vân Vân : " Con gái, là ba đây, con không nhớ gì sao " đáp lại chỉ là cái lắc đầu của con gái mình, ông bà Ngô đau lòng nhìn con gái mình, bà Ngô ánh mắt đỏ lên, quay qua một phía để kiềm tiếng khóc, ông Ngô điềm tĩnh nhìn vào mắt Trương Tinh Vân rồi thở dài nói với vợ mình : " Phương Phương, có thể là con bé bị mất trí nhớ rồi "
" Không thể nào, chỉ là bị đuối nước thôi, làm sao có thể mất trí nhớ được "
" Có thể là do lúc kéo lên, đã bị va đập vào đâu đó " Ông Ngô đau lòng ôm lấy vợ mình nhìn đứa con gái đang nằm trên giường. Khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, Trương Tinh Vân có thể hiểu đại khái hai người này chính là ba mẹ của mình, có lẽ là một gia đình giàu có nên căn nhà rất rộng lớn :" nếu con mất trí nhớ, ba có thể kể cho con nghe về mọi thứ không ? " Sau khi nghe lời đề nghị từ Vân Vân, ông Ngô cùng vợ ngồi xuống mép giường, giọng nói mang đầy tình yêu thương của cha dành cho con mình vang lên :" Ta tên là Ngô Minh Hải, là ba của con, còn đây là mẹ con tên Trần Kim Phương ( đừng thắc mắc vì sao mình gọi ông bà Ngô, vì khi lấy chồng, mẹ Phương đã chuyển thành họ chồng ), con tên là Ngô Tinh Vân, gia đình chúng ta làm nghề bất động sản, đứng top 20 thế giới, đây là nhà chúng ta, tổng cộng có 5 nữ giúp việc và quản gia Trần, 5 hôm trước, con vô tình trượt chân té xuống hồ nước, vì không biết bơi nên đã bị đuối nước đến gần như chết đi. Từ hôm đó con đã hôn mê đến bây giờ, thật may là con gái ta đã tỉnh lại " nói xong, ông Ngô dịu dàng xoa đầu con mình. Quay qua nói nhỏ với Bà Phương về việc để con gái nghỉ ngơi sao khi vừa tỉnh lại, cả hai đều thống nhất, chuẩn bị đi ra khỏi phòng, bà Phương ôm lấy Tinh Vân một lần : " hãy cố gắng nghỉ ngơi cho khoẻ, con nhé " rồi cùng mọi người đi ra khỏi phòng, để lại Trương Tinh Vân đang suy nghĩ về tiểu sử của mình. Ngô Tinh Vân, Top 20 ? Ngô Tinh Vân, Top 20 ? Ngô Tinh Vân, Top 20 ? Điều quan trọng cần nhắc ba lần, Ngô Tinh Vân, cùng tên với mình, đã vậy còn rất quen thuộc, lại còn Top 20.
Đầu của Vân Vân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, này này, đây không phải là tên nhân vật nữ phụ trong truyện cô vừa đọc sao, đã vậy còn là công ty Top 20 Thế Giới nữa. Khoan, nữ phụ chúng ta quay qua tìm kiếm một cái gì đó, nhìn thấy cái gương, Vân Vân liền lao đến cầm lấy mà soi. May thật, nữ phụ không xấu đến nổi như cô tưởng tượng, có thể nói là đẹp hơn người thường, mang chút nét đáng yêu và ngây ngô nữa, nhưng còn quả đầu ? Cái quái gì vậy, đây là quả đầu của con người à, tóc thì xơ xác, nhuộm một màu chói lọi hồng hoè, làm gì vậy ? Định toả sáng nhất đường phố à, bản thân cô run rẩy nhìn quả tóc của mình mang hai chữ XẤU XÍ, XẤU XÍ, XẤU XÍ. Không được, cô nhất định phải làm tóc, làm tóc a~ nếu không sẽ chết vì xấu hổ mất. ( Tác Giả : này, bây giờ chuyện chính không phải là nên hốt hoảng thay vì lo về cái mái tóc ngu ngốc của cô sao ? )
Quay lại chủ đề chính, sau khi khóc thương cho cái mái tóc của mình, Trương Tinh Vân của chúng ta lại đau khổ thêm lần nữa. Xuyên Cái Gì Không Xuyên, Lại Xuyên Vào Teenfic, bộ ông trời hết chuyện đùa rồi à ? Aaaaaa~ chết tiệt......
____________________________________________________________
Hehe, đây là chương mở đầu của tớ, văn phong có lẽ rất giống với bên trung. Thật xin lỗi, bởi vì bản thân đọc Bách Hợp do Trung viết rất nhiều, nên lậm văn phong mất rồi.
Còn mấy truyện kia, ý tưởng thì tớ có rồi nhưng vẫn chưa hoàn thiện đủ một chap, hy vọng các cậu đợi /-\ thật sự xin lỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro