Chương 48: Nàng cần rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Miểu trầm mặc một lát.

"Xin hỏi, ngươi biết cái gì gọi là cậy mạnh bức hiếp không?"

【 Đương nhiên. 】

Tiếng trợ thủ không có chút ngữ điệu.

【 Cậy mạnh bức hiếp chỉ hành vi vừa cưỡng bách vừa phát sinh quan hệ, là một hành vi cực kỳ không đạo đức. 】

"Ồ......" Bạch Miểu nói, "Ngươi cũng biết đây là hành vi không đạo đức à."

"Vậy ngươi biết sư tôn ta là người như thế nào không?"

【 Nhân vật nam chính, tu sĩ mạnh nhất Phù Tiêu Tông, Kiếm Tôn duy nhất đương thời. 】

"Ừm, rất chính xác." Bạch Miểu tiếp tục hỏi, "Vậy ngươi lại nói, ta là người như thế nào?"

【 Nhân vật nữ chính, một trong những đệ tử Phù Tiêu Tông, tu vi chưa đột phá Trúc Cơ. 】

Đối với địa vị của nàng thật ra vô cùng rõ ràng.

Bạch Miểu bình tĩnh nói: "Vậy ngươi có nghĩ tới, tu vi ta chưa đột phá Trúc Cơ, phải làm thế nào mới có thể cưỡng bách Kiếm Tôn duy nhất đương thời, khiến hắn phát sinh quan hệ với ta."

Trợ thủ lạnh băng nói: 【 Đây là vấn đề cô phải suy xét. 】

Bạch Miểu: "......"

Nói không thông, nói chuyện với thứ này không thông. Nói thêm nữa chỉ khiến nàng tự đập nát đầu mình.

Bạch Miểu hít sâu một hơi: "Lần này có thời hạn không?"

【 Năm ngày. Cô có thừa thời gian để chuẩn bị. 】

Thừa cái quỷ!

"Cút đi."

Bạch Miểu hung hăng ném xuống một câu, liền kết thúc đối thoại với trợ thủ.

Đường Chân Chân thấy ánh mắt nàng hung ác, tay đang lấy điểm tâm tức khắc run: "Bạch Miểu, muội mới ăn miếng thứ hai......"

Nàng vừa nói như vậy, Bạch Miểu mới chú ý tới đĩa điểm tâm cư nhiên đã không còn bao nhiêu.

Trình Ý ở một bên làm chứng: "Chân Chân nói không sai, muội ấy ăn còn không bằng ta."

Đường Chân Chân liên tục gật đầu, lập tức chỉ Liễu Thiều: "Huynh ấy ăn nhiều nhất! Hơn phân nửa đều vào bụng huynh ấy!"

Liễu Thiều vô tội nhún vai: "Vốn dĩ cũng không nhiều."

Đây đúng đám ma đói.

Bạch Miểu bất đắc dĩ nói: "Mấy người muốn ăn thì ăn đi, ta lại không nói không cho mấy người ăn."

"Chỉ là......"

Ba người đồng thời nhìn về phía nàng.

"Chỉ là?"

Bạch Miểu chuyển chủ đề: "Ta muốn hỏi mọi người một vấn đề."

Liễu Thiều nhìn biểu tình nàng, tức khắc hạ mi, khoanh tay trước ngực, rất có hứng thú ngả người về phía sau.

"Vấn đề gì?"

"Kỳ thật cũng không phải vấn đề gì to tát......" Bạch Miểu dừng một chút, "Ta chỉ là có chút tò mò, nếu mấy người bị người khác cậy mạnh bức hiếp, sẽ có phản ứng gì?"

Đường Chân Chân vẻ mặt hoảng sợ: "Đây là cái vấn đề gì vậy?"

Bạch Miểu: "Tùy tiện hỏi thôi."

Trình Ý trầm ngâm nói: "Cậy mạnh bức hiếp à......"

Liễu Thiều: "Nam hay là nữ?"

Bạch Miểu nhìn hắn một cái: "Đối với huynh mà nói đương nhiên là nữ."

Liễu Thiều không cần nghĩ ngợi: "Vậy đương nhiên là đẩy ra."

Bạch Miểu: "Cũng chỉ đẩy ra? Sẽ không làm chuyện dư thừa?"

Liễu Thiều sờ sờ cằm: "Cái gì là chuyện dư thừa? Tính ấn đối phương xuống đất sao?"

Bạch Miểu: "......"

Nàng quyết định thêm một điều kiện: "Nếu đối phương là người huynh rất quen thuộc thì sao?"

"Quen thuộc thế nào?"

"Ách......" Bạch Miểu nhìn Trình Ý cùng Đường Chân Chân, "Tựa như chúng ta? Quan hệ rất tốt, ngày thường sớm chiều ở chung......"

Đường Chân Chân vừa nghe thấy lời này, lập tức trao đổi ánh mắt với Trình Ý, vẻ mặt vi diệu "Ta đã hiểu".

"Như các muội?" Liễu Thiều một bên đánh giá các nàng, một bên nghiêm túc suy xét, "Vậy phải phân tình huống ứng đối nha."

Bạch Miểu: "......"

Huynh tính viết luận văn sao?

Đường Chân Chân làm mặt quỷ: "Sao? Còn muốn đối đãi khác nhau hả?"

"Đó là đương nhiên." Liễu Thiều đương nhiên nói, "Nếu giống muội, căn bản không có cơ hội đến gần ta, ta một tay có thể đánh mười cái."

Đường Chân Chân: "......"

"Nếu đối phương là Bạch Miểu, khả năng ta sẽ cùng muội ấy so mấy chiêu, tuy rằng cuối cùng khẳng định vẫn là ta thắng."

"Về phần Trình Ý......" Liễu Thiều lộ ra biểu tình có chút ngưng trọng, "Khả năng muội ấy sẽ hạ dược trước, cho nên đại khái ta sẽ trúng bẫy."

Trình Ý cười: "Đoán rất chuẩn."

Đỉnh chuỗi đồ ăn chân chính xuất hiện!

Bạch Miểu nháy mắt dời lực chú ý đến Trình Ý: "Ý tỷ tỷ, nếu người bị đẩy ngã là tỷ thì sao? Tỷ sẽ làm như thế nào?"

"Ta à......" Trình Ý nhỏ giọng nói, "Ta hẳn sẽ hạ độc đối phương, cắt đứt thứ ở hạ thân hắn, sau đó treo ngược hắn trên cây, kiên nhẫn chờ hắn tỉnh lại."

Nàng nói tương đối uyển chuyển, nhưng mọi người đều nghe hiểu.

Liễu Thiều yên lặng cầm một miếng điểm tâm nhét vào trong miệng, không rên một tiếng.

Đường Chân Chân nhịn không được cảm khái: "Chiêu này được......"

Bạch Miểu không dám đánh giá.

Người tính tình tốt như Trình Ý còn sẽ làm vậy, nàng quả thực không dám tưởng đến lúc đó Thẩm Nguy Tuyết sẽ làm ra phản ứng gì.

Khẳng định không đơn giản là nhốt lại, nói không chừng sẽ một kiếm bổ nàng tại chỗ.

Xong rồi xong rồi, nàng đây là muốn chưa xuất sư thân đã chết trước.

Bạch Miểu càng nghĩ càng sợ, đang suy xét đến lúc đó phải quỳ xuống xin tha như thế nào mới tốt.

Hoặc là, trực tiếp hạ thuốc......

【 Không thể hạ thuốc. 】 Tiếng trợ thủ đột nhiên xuất hiện.

Bạch Miểu: "......"

"Đồ điên!" Nàng không phục nói, "Đều là cậy mạnh bức hiếp, dựa vào cái gì không thể hạ thuốc?"

【 Bởi vì một khi hạ thuốc, quá trình liền không đúng. 】

【 Nữ chính cưỡng bách nam chính, nam chính đảo khách thành chủ, quan trọng là quá trình này. 】

【 Trong quá trình này, nam chính cần tỉnh táo, một khi hạ thuốc, cốt truyện sẽ chệch đường ray không thể vãn hồi. 】

Nó phân tích rõ ràng, Bạch Miểu nghe nhưng không cho là đúng.

Nói như thể cốt truyện hiện tại không chệch đường ray vậy......

"Bạch Miểu, được rồi, tỷ hỏi vấn đề này làm gì?" Đường Chân Chân giọng điệu nham hiểu kéo hồn Bạch Miểu về, "Có phải...... Ai hắc hắc......"

Nàng một bên làm mặt quỷ một bên trộm nhìn Liễu Thiều, một bộ ái muội chúng ta đều hiểu.

Cái đầu đen tốt đó lại bắt đầu.

Bạch Miểu bất đắc dĩ nói: "Không có gì, chỉ là tối hôm qua ta mơ một giấc mơ như vậy, cho nên liền thuận tiện hỏi một chút mà thôi."

Đường Chân Chân vẻ mặt bát quái: "Ồ? Vậy nhân vật chính còn lại trong giấc mơ của tỷ là ai......"

Bạch Miểu: "Là muội."

Đường Chân Chân: "......"

Trình Ý che miệng: "Này đúng thật là......"

Liễu Thiều điên cuồng vỗ đùi: "Ha ha ha ha ha ha!"

Đường Chân Chân nhìn như nuốt phải ruồi, Bạch Miểu nhân cơ hội hỏi nàng: "Ta đột nhiên muốn đọc thoại bản, muội có thoại bản có tình tiết cậy mạnh bức hiếp không?"

Đường Chân Chân buồn bực nói: "Có thì có, nhưng muội đều trân quý, hiện tại đang kiểm tra nghiêm ngặt, tỷ phải cẩn thận."

"Yên tâm đi." Bạch Miểu vỗ vỗ bả vai nàng.

Giữa trưa, nàng quả nhiên cùng ba người đến thiện đường dùng cơm trưa.

Sau cơm trưa, nàng đi theo Đường Chân Chân trở về đệ tử uyển một chuyến. Đường Chân Chân ở phương diện này ký ức vẫn tốt, rất nhanh liền từ trong đống thoại bản nàng trân quý tìm ra mấy quyển phù hợp với yêu cầu của Bạch Miểu, ngàn dặn dò vạn dặn dò, cuối cùng giao thoại bản cho Bạch Miểu.

Bạch Miểu mang theo thoại bản trở lại Tê Hàn Phong.

Thẩm Nguy Tuyết đang ở bên dòng suối cho cá ăn, Thanh Loan đứng bên cạnh nhìn, không khí hòa hợp mà yên lặng.

Bạch Miểu vừa thấy hắn, liền bắt đầu chột dạ.

"Đã về?"

Thẩm Nguy Tuyết nghe tiếng ngước mắt, giống ngày thường, ôn hòa cười nhạt với nàng.

Bạch Miểu không dám tưởng tượng trong năm ngày mình phải mạnh mẽ đẩy ngã hắn.

Mọi suy nghĩ...... Gian nan.

"...... Vâng." Bạch Miểu theo bản năng tránh tầm mắt.

Thẩm Nguy Tuyết bình thản nhìn nàng: "Cầu Tri Đường có chuyện gì?"

"Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là gần đây trong tông sắp cử hành một hoạt động giao lưu." Bạch Miểu thành thật nói, "Nói là đến lúc đó người Sơn Quỳnh Cung và Thanh Yếu Cốc đều sẽ tới, bảo chúng ta chú ý một chút lời nói việc làm, đừng để tông môn mất mặt."

"Hoá ra là chuyện này."

Thẩm Nguy Tuyết cũng không kinh ngạc, hiển nhiên đã sớm biết được an bài này.

"Đúng vậy, nghe nói chủ Sơn Quỳnh Cung Diệp Tiễn Đồng cũng tới, nàng chính là đệ nhất mỹ nhân Tu chân giới công nhận......"

Bạch Miểu còn chưa dứt lời, bỗng nhiên đột ngột ngừng lại.

Muốn chết à, sao nàng lại nhắc tới tên này!

"Làm sao vậy?" Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh nhìn nàng, tựa hồ vẫn chưa nhận ra nàng xấu hổ.

Thấy phản ứng của sư tôn, nói vậy đã quên chuyện thoại bản.

Được, vậy nàng cũng không thể rụt rè.

Bạch Miểu ra vẻ bình tĩnh: "Không có gì ạ, chỉ là con rất chờ mong."

"Chờ mong cái gì?" Thẩm Nguy Tuyết chớp mắt, "Diệp Tiễn Đồng sao?"

Bạch Miểu gật đầu: "Đúng ạ, dù sao cũng là đệ nhất mỹ nhân, lớn lên nhất định rất kinh diễm đi?"

Thẩm Nguy Tuyết nghĩ nghĩ: "Nhưng không phải con đã từng gặp rồi sao?"

Bạch Miểu có chút ngốc.

Nàng từng gặp Diệp Tiễn Đồng?

Khi nào? Ở đâu? Sao nàng không biết?

Thẩm Nguy Tuyết thấy vẻ mặt nàng ngây thơ, nhẹ giọng nhắc nhở: "Trong thoại bản."

Bạch Miểu: "......"

Nàng hậu tri hậu giác mà ý thức được, vừa rồi mình giống như bị sư tôn trêu đùa.

Hoá ra đang chờ nàng ở chỗ này!

"Trong thoại bản đều là giả!"

Nàng quẫn bách ném xuống câu này, quay đầu liền chạy.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng chạy xa, mặt mày hơi cong, trên mặt mang theo vài phần ý cười.

Thẳng đến khi đối diện với tầm mắt thẳng lăng của Thanh Loan, biểu tình hắn mới dần dần bình đạm.

"Đừng nhìn chằm chằm ta như vậy." Giọng hắn cực bình tĩnh.

Thanh Loan lập tức cúi đầu tìm sâu.

*

Sau khi Bạch Miểu trở lại động phủ, trái tim còn đang nhảy thình thịch.

Nàng biết Thẩm Nguy Tuyết không phải người có tính cách nề nếp, thỉnh thoảng cũng sẽ có ý trêu chọc nàng, sẽ không ảnh hưởng tới toàn cục.

Nhưng lần này nàng cư nhiên có chút khẩn trương.

Là bởi vì nhiệm vụ chủ tuyến thái quá kia sao? Nàng hiện tại chỉ cần vừa thấy sư tôn liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Tưởng tượng đối phương chỉ coi nàng như đứa trẻ, sẽ lo lắng an nguy của nàng, sẽ chiếu cố ẩm thực cuộc sống hàng ngày của nàng, mà nàng lại đang lén lút đánh chủ ý lên hắn, thậm chí còn tính đẩy ngã hắn......

"Ta đúng là người bại hoại." Bạch Miểu phát ra cảm khái từ nội tâm.

Trợ thủ: 【 Vì sao nghĩ như vậy? Đây chỉ là một nhiệm vụ mà thôi. 】

"Đối với ngươi mà nói chỉ là nhiệm vụ, nhưng với ta mà nói......"

Bạch Miểu muốn nói lại thôi.

【 Cô không muốn? 】

"Không phải vấn đề có nguyện ý hay không, mà là......" Bạch Miểu ý đồ giải thích, "Ta sẽ có cảm giác tội lỗi."

【 Vì sao có cảm giác tội lỗi? 】

"Bởi vì, sư tôn đối với ta rất tốt......"

【 Đúng là bởi vì đối với cô tốt, cho nên cô mới có cơ hội. 】 Trợ thủ lạnh băng nói, 【 Cô không nên do dự. 】

Bạch Miểu không nói nữa.

Nàng nằm trên giường, nhìn tử đằng rủ xuống ở ngoài cửa sổ, tâm tình vô cùng phức tạp.

Có lẽ trợ thủ nói đúng, đây là cơ hội tốt hoàn thành nhiệm vụ, nàng không nên suy xét quá nhiều.

Nàng chỉ là một người máy vô tình đi theo cốt truyện, từ lúc bắt đầu đã không có quyền cự tuyệt.

Huống chi, nàng cũng hoàn toàn không kháng cự nhiệm vụ này.

Nàng chỉ nhịn không được nghĩ, nếu sư tôn có người yêu thích, vậy chuyện nàng làm với hắn, có thể bị hắn chán ghét không......

【 Cô có chút lo được lo mất. 】 Trợ thủ xen mồm nói, 【 Cô phải điều chỉnh tốt tâm thái, bình tĩnh giống tôi này. 】

"Vô nghĩa." Bạch Miểu châm chọc nói, "Người phải đi đẩy ngã sư tôn lại không phải ngươi."

【 Tôi chỉ là hệ thống lưu lại trình tự giám sát, không thể giúp cô hoàn thành nhiệm vụ. 】

"Ngươi có thể câm miệng."

Bạch Miểu từ trong túi giới tử lấy ra mấy quyển thoại bản, bắt đầu đọc nhanh như gió, nhanh chóng sàng lọc ra cốt truyện có chi tiết cậy mạnh bức hiếp.

Nàng cần tham khảo, dù sao nàng cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, trong lòng hoàn toàn không có gì.

Hai giờ sau, nàng rốt cuộc lật xong thoại bản Đường Chân Chân cho nàng mượn.

【 Thế nào? Có thu hoạch gì không? 】 Trợ thủ hỏi.

Bạch Miểu khép thoại bản lại, thở dài thật sâu.

"Thu hoạch chính là, ta tuyệt đối sẽ thất bại."

Tiểu trợ thủ không hiểu.

【 Vì sao? 】

"Bởi vì kẻ cưỡng bức trong thoại bản hoặc là thực lực nghiền áp một phương, hoặc là kỹ thuật rất tốt......" Bạch Miểu càng nói càng ủ rũ, "Mà hai kiểu này ta đều không phải."

【 Cô còn có dũng khí. 】

Bạch Miểu: "......"

Nàng đã bắt đầu tuyệt vọng.

【 Cô muốn xem cốt truyện gốc không? 】

"Xem đi......" Bạch Miểu chết lặng nói, "Ta cần một trường hợp thành công để khích lệ."

【 Được. 】

Trợ thủ vừa dứt lời, một đoạn miêu tả xuất hiện ở trong đầu Bạch Miểu.

【 Nàng uống rất nhiều rượu. Mỗi một ngụm, chua xót trong lòng nàng liền gia tăng một phần. Nàng không rõ, vì sao sư tôn luôn lãnh đạm với nàng như vậy, vì sao luôn xa cách nàng, vì sao luôn từ chối tâm ý nàng?

Rõ ràng nàng đã nỗ lực. Đến nay, hết thảy nàng làm, đều chỉ là vì được hắn khen ngợi, vì để hắn nhìn đến mình.

Vì sao lại khó như vậy? Bởi vì hắn là Kiếm Tôn, mà nàng là đồ đệ hắn sao?

Cấm kỵ, bất luân...... Nàng đã chịu đủ rồi. Nàng thích sư tôn, nàng muốn sư tôn cũng thích nàng, chỉ thế mà thôi.

Nàng buông vò rượu, say khướt đứng lên, đi ra khỏi động phủ.

Bên ngoài một mảnh đen nhánh, bóng đêm yên tĩnh, chỉ có chỗ ở của sư tôn còn lộ ra ánh sáng mỏng manh.

Nàng thất tha thất thểu, thần sắc mê say xông vào.

Nam nhân đã mặc y phục nằm đó, nhìn thấy nàng xông vào, tức khắc nhíu mày: "Sao con vào được?"

"Sư tôn......" Nàng ánh mắt mông lung, một phen nâng mặt hắn lên, "Người biết không? Trong lòng con vẫn luôn cất giấu một bí mật......"

Mày nam nhân nhăn càng sâu: "Bí mật gì?"

"Bí mật của con chính là......" Nàng nâng mặt hắn, càng ngày càng gần, "Con thích người......"

Nàng men say mông lung tiến lên, mê loạn mà kiên định hôn lên môi hắn.

Đồng tử nam nhân nháy mắt phóng đại, cùng lúc đó, tình cảm vẫn luôn kìm nén cũng sụp đổ.

Nhìn thiếu nữ hai má hồng trước mặt, đáy mắt hắn đen tối, tình khó nhịn, đột nhiên ôm chặt eo nàng, hung hăng hôn đáp lại......】

Cốt truyện đến đây đột nhiên im bặt, trợ thủ dừng lại hỏi Bạch Miểu.

【 Còn muốn xem tiếp không? 】

"Không cần." Bạch Miểu vẻ mặt khó có thể miêu tả.

Nam nhân trong đoạn cốt truyện này đúng là sư tôn nàng sao? Sư tôn nàng cũng sẽ có mặt "Tình cảm mãnh liệt" như vậy?

Cảm giác còn sốt ruột hơn đọc thoại bản đồng nhân.

Nàng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Cho nên sở dĩ nguyên chủ dám chủ động xuất kích, là bởi vì lúc ấy nàng uống rất nhiều rượu?"

【 Rất nhiều rất nhiều. 】

Bạch Miểu: "Ừm......"

Cho nên rượu mới là mấu chốt nhiệm vụ lần này.

【 Cô cần uống rượu không? 】

"Ta nghĩ ta cần......" Bạch Miểu xoa xoa giữa mày.

Nàng rất khẩn trương, vô cùng khẩn trương.

Nàng cần uống rượu để thêm can đảm, cũng cần một ít cồn để tê liệt bản thân.

Nếu không nàng thật sự rất khó hoàn thành nhiệm vụ này.

【 Đừng nghĩ quá phức tạp. 】 Trợ thủ nói, 【 Cô chỉ cần mở đầu chủ động một chút, sau đó trực tiếp nằm hưởng thụ là được. 】

Bạch Miểu: "...... Ta cảm ơn ngươi."

Nói tóm lại, nàng cần rượu.

Nhưng nàng không có rượu.

Nàng không có thói quen uống rượu, Phù Tiêu Tông cũng sẽ không cung cấp rượu cho bọn nàng. Thật ra xuống phố có thể mua được đủ loại rượu, nhưng gần đây không có ngày nghỉ, Thẩm Nguy Tuyết cũng sẽ không đồng ý cho nàng xuống núi, cho nên cách này cũng không được.

Chỗ sư tôn thật ra có rượu.

Không nói thì thôi, nếu nói thì lần trước lấy rượu thanh mai, số độ không thấp, mới hai ba ly xuống bụng, liền khiến nàng mơ hồ.

Nhưng lần trước nàng cư xử vượt phép sau khi uống rượu, lần này lại muốn, sư tôn sẽ cho phép nàng uống sao?

Bạch Miểu không chắc.

Tới buổi tối, nàng theo thường lệ đi đến trúc lâu ăn cơm.

Thẩm Nguy Tuyết giống ngày thường, chống đầu, an tĩnh bình thản nhìn nàng.

Nhìn người khác ăn cơm là một việc rất khô khan, nhưng dường như hắn chưa bao giờ cảm thấy như vậy.

Bạch Miểu bị hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng: "Sư tôn......"

Thẩm Nguy Tuyết: "Hửm?"

Bạch Miểu buông đũa, hắng giọng nói.

"Sư tôn, rượu lần trước...... Người còn không?"

"Còn thì còn......" Thẩm Nguy Tuyết hơi kinh ngạc, "Bây giờ con muốn uống sao?"

Đương nhiên không phải bây giờ.

Bạch Miểu nói ra cái cớ đã chuẩn bị trước: "Con muốn xin người một vò, mang về uống dần."

Thẩm Nguy Tuyết chớp mắt, nghiêm túc nhìn nàng.

Hắn tựa hồ đang suy xét tính chân thật của những lời này.

Bạch Miểu lại bắt đầu chột dạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro