Chương 49: Xúc động khó hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Miểu rũ mắt, theo bản năng tránh nhìn thẳng hắn.

Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết nghiêm túc: "Uống rượu không tốt cho sức khỏe."

"Con biết, con biết." Bạch Miểu vội vàng giải thích, "Con chỉ muốn mỗi ngày uống một chút trước khi ngủ, sẽ không uống nhiều."

Thẩm Nguy Tuyết hơi nhíu mày: "Gần đây không ngủ được?"

Ai nha.

Bạch Miểu hận không thể rút câu vừa rồi về.

Sao càng nói càng không đúng?

"Không có, con ngủ khá ngon......" Bạch Miểu sờ sờ mũi, "Chỉ là có chút thèm, lần trước uống xong vẫn luôn nhớ, cho nên......"

Nàng biểu hiện thật sự có sức thuyết phục. Vốn chột dạ, nhưng với lý do này, nhìn qua giống như thèm rượu của hắn.

Mặt mày Thẩm Nguy Tuyết theo đó giãn ra.

"Không sao là được."

Bạch Miểu: "Vậy, rượu của người......"

"Sẽ cho con." Thẩm Nguy Tuyết cười nhạt, "Một vò đủ không?"

"Đủ rồi ạ!" Bạch Miểu nghe vậy, lập tức kinh hỉ nói, "Cảm ơn sư tôn!"

Thẩm Nguy Tuyết cười cười, phất tay áo đứng dậy, từ sau tủ giá lấy ra một vò rượu, đặt nhẹ lên bàn.

Ánh mắt Bạch Miểu sáng lên, lập tức duỗi tay tiếp. Thẩm Nguy Tuyết thấy thế, nâng một bàn tay lên nhẹ nhàng đè lại.

Bạch Miểu ngẩng đầu: "Sư tôn?"

Thẩm Nguy Tuyết bình thản nhìn nàng: "Uống rượu có thể, nhưng phải đáp ứng ta ba điều kiện."

Oa, còn rất nhiều yêu cầu......

Ánh mắt Bạch Miểu thành khẩn: "Người nói đi ạ."

"Một, không được uống ngoài Tê Hàn Phong."

Bạch Miểu liên tục gật đầu: "Không thành vấn đề ạ."

"Hai, một lần không thể vượt quá hai ly."

Vậy phụ thuộc vào kích thước ly.

Bạch Miểu tiếp tục gật đầu: "Không thành vấn đề ạ."

"Ba......" Thẩm Nguy Tuyết dừng một chút, sửa lời nói, "Thôi, cứ như vậy đã."

Hắn vốn nghĩ điều kiện thứ ba là "Uống rượu xong không thể rời Tê Hàn Phong".

Nhưng hắn hơi suy tư, cảm thấy quá nhiều yêu cầu sẽ có vẻ mình khắc nghiệt quá mức, Miểu Miểu nghe xong, chỉ sợ sẽ không vui.

Hắn không muốn phá tâm trạng giờ phút này của thiếu nữ.

"Vâng ạ, cảm ơn sư tôn!"

Bạch Miểu vô cùng cao hứng cất hai vò rượu vào túi giới tử, sau đó cầm đũa, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Thẩm Nguy Tuyết thấy nàng mỹ mãn, cũng không nói thêm gì nữa.

Sau cơm chiều, Bạch Miểu trở lại động phủ, đột nhiên hậu tri hậu giác nhớ ra —— nàng đã quên chuyện muốn bồn hoa ở gác mái của sư tôn.

【 Còn phải về lấy sao? 】 Trợ thủ hỏi.

"Vẫn không được......" Bạch Miểu lắc đầu, "Vừa muốn vò rượu, vừa muốn hoa, cảm giác giống như đang nhổ lông dê của sư tôn."

【 Yên tâm, lông dê hắn rất nhiều, cô nhổ cũng không hết. 】

Bạch Miểu: "......"

Trợ thủ này nói chuyện sao càng ngày càng chối tai.

【 Gần mực thì đen. 】

Bạch Miểu: "Ngươi câm miệng đi."

Nàng lấy vò rượu ra, trịnh trọng để trên án, xung quanh để đĩa hạt dưa và hoa quả.

【 Có phải cô ngốc rồi. 】

Bạch Miểu: "Câm miệng."

Ngày hôm sau, Bạch Miểu sáng sớm đã rời giường.

Nàng cả đêm không ngủ, đầu óc đều là kế hoạch tác chiến.

Nàng bắt đầu cảm thấy may mắn hệ thống cho nàng kỳ hạn năm ngày, nếu không sớm hay muộn nàng sẽ chết đột ngột vì thức đêm.

【 Cô còn bốn ngày. 】 Trợ thủ nhắc nhở nàng.

"Ta biết rồi." Bạch Miểu cầm lấy Miên Sương, đi ra khỏi động phủ.

Trợ thủ cho rằng nàng tính chủ động xuất kích, không ngờ nàng chỉ chạy đến dưới tàng cây tử đằng, nhắm mắt lại, bắt đầu tĩnh tâm thiền.

【 Cô đang làm gì vậy? 】

Bạch Miểu nhắm mắt lại: "Thiền, nhìn không biết à?"

Trợ thủ không hiểu: 【 Vì sao phải thiền? 】

"Đương nhiên là vì tăng tu vi." Bạch Miểu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Nếu sư tôn tức đến mức đánh ta, ta làm sao bây giờ? Chờ ngươi đến cứu ta sao? Đương nhiên hiện tại phải nỗ lực tu luyện, tạm thời ôm chân Phật, đến lúc đó có thể nhịn một chút là được."

【......】

Mạch não của người này, không phải hệ thống bình thường là nó có thể lý giải.

Bạch Miểu vừa thiền liền thiền ba ngày.

Ba ngày này, trừ ăn cơm ngủ, nàng cơ hồ không làm chuyện khác. Thẩm Nguy Tuyết thấy nàng chăm chỉ như thế, cũng rất vui mừng, mỗi buổi chiều còn chuẩn bị cho nàng một phần trà bánh đưa qua.

Điều này làm cho cảm giác tội lỗi của Bạch Miểu càng nặng.

Thẳng đến chạng vạng ngày thứ ba, trên núi bắt đầu mưa.

Mưa quá lớn, Bạch Miểu không thể đi ra ngoài thiền, đành phải về trúc lâu sớm ăn cơm.

Trên bàn cơm.

Trợ thủ lại bắt đầu thúc giục.

【 Ký chủ, ngày mai chính là ngày cuối. Cô tốt nhất đừng kéo dài nữa, trì hoãn nhiệm vụ đến ngày cuối, áp lực sẽ rất lớn. 】

Bạch Miểu: "Ta hiện tại áp lực cũng rất lớn."

Không cần trợ thủ thúc giục, nàng vốn cũng tính định thời khắc chịu chết là đêm nay.

Ngược lại không phải vì kỳ hạn sắp tới, mà là bởi vì hôm nay trời mưa.

Thẩm Nguy Tuyết có thói quen, chính là thích ra ngoài đi dạo trước khi ngủ. Có đôi khi có thể ở bên ngoài nghỉ ngơi cả đêm không ngủ, dù sao tu vi hắn quá cao, giấc ngủ với hắn mà nói sớm đã không phải nhu yếu phẩm.

Bạch Miểu rất sợ mình tỉ mỉ chuẩn bị, mọi chuyện thỏa đáng, kết quả vọt vào trúc lâu lại không thấy ai.

Nhưng nếu ngày mưa...... Có lẽ sư tôn sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng.

Nàng yên lặng ăn xong cơm chiều, đứng dậy giúp Thẩm Nguy Tuyết thu dọn chén đũa. Thu dọn xong cũng không đi, tiếp tục đi phía sau Thẩm Nguy Tuyết, từ giàn hoa theo tới bên cửa sổ, nhắm mắt theo đuôi, giống cái đuôi nhỏ không thể cắt.

Thẩm Nguy Tuyết buồn cười dừng lại nhìn nàng: "Làm sao vậy?"

Bạch Miểu vô thức siết chặt vạt áo, mím môi.

Nàng hiện tại rất khẩn trương.

"Sư tôn, cái kia......" Nàng chậm rãi mở miệng, ngữ khí do dự, "Buổi tối người có ra ngoài không?"

Thẩm Nguy Tuyết nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: "Bên ngoài trời mưa."

Ồ......

Bạch Miểu: "Vậy là sẽ không ra ngoài?"

Thẩm Nguy Tuyết rũ mắt, cẩn thận nhìn nàng.

"Có phải có chuyện gì không?"

"Không có việc gì không có việc gì ạ, con chỉ thuận miệng hỏi thôi!" Bạch Miểu lập tức lắc đầu, "Con cũng cảm thấy ngày mưa ra ngoài không tốt lắm......"

Trạng thái của nàng rõ ràng có chút khác thường, nói chuyện cũng thất thần.

Thẩm Nguy Tuyết giơ tay sờ sờ cái trán của nàng.

Độ ấm bình thường, hẳn là không phải bị cảm lạnh.

Bạch Miểu bị đầu ngón tay hắn khẽ chạm một chút, theo bản năng co rụt lại.

Rụt xong nàng mới phát hiện, phản ứng của mình có chút quá kích.

Xem ra nàng xác thật quá khẩn trương. Không được, nàng phải trở về uống chút rượu để có dũng khí.

"Con không sao, sư tôn không cần lo lắng." Nàng nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, nghiêm túc nhấn mạnh, "Nhưng thật ra người, buổi tối luôn không ngủ được, ra ngoài đi dạo...... Hôm nay trời mưa, hay là đừng ra ngoài nữa?"

Thẩm Nguy Tuyết rũ mắt nhìn nàng.

Với tu vi của hắn, cho dù bước chậm ở trong mưa to, cũng sẽ không bị ướt, càng sẽ không bị cảm lạnh.

Nếu là người khác đưa ra yêu cầu như vậy với hắn, hắn nhiều nhất cười cho qua chuyện, sẽ không để trong lòng.

Nhưng đối phương là Bạch Miểu.

Nàng nghiêm túc dặn dò như vậy thật sự đáng yêu.

"...... Được." Thẩm Nguy Tuyết vươn tay, sờ tóc Bạch Miểu, "Không ra nữa."

Bạch Miểu xem như yên tâm.

"Vậy con về trước, sư tôn người cũng đi ngủ sớm một chút."

Nàng gật đầu, đoan chính hành lễ, đi ra khỏi trúc lâu.

Thanh Loan đang bay thấp ở bên ngoài, vừa nhìn thấy nàng, lập tức đậu trên một cành cây rất cao.

Bạch Miểu đột nhiên nhớ tới, con chim này có thể làm chuyện xấu.

Xem ra cũng nên an bài nó trước tiên mới được.

Nàng ẩn ý nhìn Thanh Loan, Thanh Loan đối diện tầm mắt nàng, chợt mở cánh, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

Nhưng Bạch Miểu lại mở dù, xoay người đi.

Thanh Loan: "Pi?"

*

Bạch Miểu trở lại động phủ không bao lâu, sắc trời liền hoàn toàn đen.

Nàng ngồi bên cửa sổ, vừa nhìn mưa nhỏ tí tách bên ngoài, vừa trịnh trọng rót ly rượu.

Trợ thủ lại ra nhắc nhở nàng.

【 Ký chủ, có thể lên rồi. 】

Bạch Miểu: "...... Ta mới bắt đầu uống."

【 Đây chỉ là một thủ đoạn phụ trợ, không phải quá trình tất yếu. Ký chủ, đừng có ý đồ dùng cách này kéo dài thời gian, càng đừng lẫn lộn đầu đuôi, quên nhiệm vụ chân chính là gì. 】

Bạch Miểu: "......"

Câu này đúng là nói trúng tim đen khiến người ta không lời nào để nói.

Nàng bình tĩnh nói: "Đáp ứng ta, chờ ta vào trúc lâu, ngươi liền câm miệng, được không?"

【 Yên tâm, tôi sẽ tự động biến mất. 】

Vậy là tốt rồi.

Bạch Miểu tiếp tục chậm rãi uống rượu. Đại khái sau khi uống bốn năm ly, nàng cảm thấy không khác lắm.

Không thể uống quá nhiều, sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.

Còn có khả năng sẽ không mò được đường tới trúc lâu.

Đêm đã khuya, mưa nhỏ vẫn tí tách, toàn bộ Tê Hàn Phong đều bao phủ trong hơi nước mờ mịt.

Tầng mây dày nặng, cơ hồ không nhìn thấy những ngôi sao trên màn đêm.

Nhưng những ánh sao lại xuyên qua tầng mây chiếu xuống, cùng mưa bụi chiếu rọi lẫn nhau, thủy sắc mênh mông, mông lung sâu thẳm.

Bạch Miểu đã tiến vào trạng thái hơi say.

Nàng đứng lên, cảm giác bước chân nhẹ nhàng, tim đập cũng không nhanh như trước, cả người đều thả lỏng chút.

Ra khỏi động phủ, nàng duỗi tay đón vài giọt mưa.

"...... Mưa nhỏ." Nàng rút Miên Sương ra, lầm bẩm, "Trực tiếp bay qua thôi."

Bạch Miểu thuần thục ngự kiếm phi hành, đảo mắt đến trúc lâu.

Nàng không trực tiếp tới gần, mà tránh sau cây, trước khoá vị trí Thanh Loan, sau đó trực tiếp bấm tay niệm thần chú, kéo Thanh Loan đang uống nước vào cây.

"Pi! Pi! Pi ——!"

Thanh Loan ra sức chống cự.

"Hừ, hừ." Bạch Miểu bịt miệng nó, dùng dây đằng trói mõm nó, "Ngươi trước tiên ở đây chốc lát, chờ ta xong việc sẽ thả ngươi, được không?"

Xong việc? Xong việc gì?

Thanh Loan vừa nghe, càng thêm hoảng sợ. Nhưng miệng nó đã bị cuốn kín mít, trừ dùng ánh mắt chất vấn Bạch Miểu, cũng không có cách khác.

"Đừng lo lắng, chỉ là chạm gối hàn huyên* với sư tôn mà thôi." Bạch Miểu vẻ mặt nghiêm túc, "Ta không muốn bị quấy rầy...... Ngươi hẳn là có thể hiểu chứ?"

* Chạm gối hàn huyên: nói chuyện với khoảng cách gần gũi

Thanh Loan: "!!!"

"Cảm ơn ngươi đã hiểu."

Bạch Miểu lộ ra biểu tình yên tâm, rời khỏi cây, lặng yên tiến vào trúc lâu.

Sau khi tiến vào, nàng nhìn quanh một vòng.

Dưới lầu không có ai, xem ra sư tôn đã vào nhà ngủ.

Nàng nhìn ánh sáng trên lầu, không chút do dự, trực tiếp lên lầu, một phen đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, ánh nến sáng ngời, trong không khí tràn ngập u hương nhàn nhạt.

Thẩm Nguy Tuyết đang nằm ở trên giường đọc sách. Hắn mặc quần áo ngủ, tóc rối tung, lông mi mảnh dài buông xuống tự nhiên, yên tĩnh mà mỹ lệ, khiến người ta không đành lòng kinh động.

Hắn nghe thấy động tĩnh đẩy cửa, hơi ngước mắt. Sau khi nhìn thấy người tới, bình tĩnh trong ánh mắt toát ra một tia kinh ngạc.

"...... Miểu Miểu?"

Bạch Miểu đứng ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn, trái tim liền không chịu khống chế mà kinh hoàng.

Xong rồi, nàng lại bắt đầu khẩn trương! Nàng khẩn trương ý thức lại tỉnh táo!

Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?!

Nàng hiện tại hối hận còn kịp không?

"Miểu Miểu?" Thẩm Nguy Tuyết còn đang kinh ngạc mà nhìn nàng, "Sao con lại tới đây?"

—— không kịp rồi!

Tim Bạch Miểu đập thình thịch, trực tiếp bước hai bước, bước đến trước mặt hắn.

Thẩm Nguy Tuyết không nghĩ tới nàng cư nhiên trực tiếp tới đây.

Trên người nàng bao phủ lớp nước mưa mỏng, tóc cũng ướt một nửa, nhu thuận rũ trên vai, thấm ra một vết nước nhàn nhạt.

Mắt nàng cũng không sáng ngời như thường, mí mắt hơi phiếm hồng, môi hơi ướt, phảng phất mới vừa bị làm ướt.

Thẩm Nguy Tuyết ngửi thấy được mùi rượu thanh mai nhàn nhạt.

"Con uống rượu?"

Bạch Miểu chậm rãi gật đầu.

Thẩm Nguy Tuyết không khỏi than nhẹ.

Nhìn dáng vẻ thì uống không ít, nếu không sẽ không đến mức im lặng chạy tới chỗ hắn......

Hắn buông sách, nhặt áo bào mỏng, đang định đứng dậy, Bạch Miểu đột nhiên ngồi xuống.

Động tác của Thẩm Nguy Tuyết nháy mắt dừng lại.

Bạch Miểu ngồi ở mép giường hắn, cũng không nói lời nào, liền nhìn thẳng hắn như vậy.

Hiện tại nàng kỳ thật một chút cũng không mơ hồ, đầu óc nàng rất tỉnh táo, tỉnh táo đến nổ mạnh.

Nhưng nàng không dám làm Thẩm Nguy Tuyết phát hiện mình tỉnh táo.

Cho nên nàng chỉ có thể làm bộ say rượu, tiếp cận hắn, mê hoặc hắn, cuối cùng thuận lý thành chương đẩy ngã hắn.

Nàng đúng là người xấu.

Bạch Miểu một bên yên lặng phỉ nhổ chính mình, một bên hơi cúi người, cẩn thận kéo gần khoảng cách với hắn.

Trạng thái say rượu của nàng thoạt nhìn giống lần trước, nhưng trầm mặc hơn, khiến người ta không thể nào biết được giờ phút này nàng nghĩ cái gì.

Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh nhìn nàng: "Miểu Miểu...... Có phải con uống quá nhiều?"

Bạch Miểu không dám trả lời. Nàng sợ mình mở miệng liền lộ, vì thế mím chặt môi, chỉ an tĩnh lắc đầu.

Nàng lay động đầu, sợi tóc bên vai theo đó rơi xuống, lung lay mà rũ trên mu bàn tay Thẩm Nguy Tuyết, đuôi tóc hơi cuộn lại, xúc cảm ẩm ướt mà lạnh lẽo.

"Đừng nhúc nhích." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói, "Tóc ướt hết rồi."

Bạch Miểu dừng lại, ngoan ngoãn bất động.

Thẩm Nguy Tuyết nâng tay, giúp nàng lau vết nước trên người.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng xẹt qua cổ tay nàng, đầu vai, sợi tóc, ánh sáng nhạt sáng lên, hơi nước cũng theo đó bốc hơi.

Đây đều là tiếp xúc bình thường, nhưng tim Bạch Miểu lại đập dần dần nhanh hơn.

Đầu ngón tay Thẩm Nguy Tuyết rất nhanh tới mặt nàng.

Lông mi nàng buông xuống, trên mặt dính nước mưa, có chút lạnh, bởi vì uống rượu, nhiệt độ rất nhanh lại bốc hơi.

Thẩm Nguy Tuyết khẽ chạm mặt nàng, hơi nhíu mày.

"Có chút nóng......"

Tay hắn cũng rất lạnh, nhưng không lạnh băng. Mỗi lần bị hắn đụng vào, Bạch Miểu đều sẽ liên tưởng đến bạch ngọc ôn nhuận, nước suối trong trẻo, vầng trăng sáng tỏ.

Là thứ sạch sẽ, tốt đẹp.

Nàng hơi nghiêng đầu, gương mặt dán lên lòng bàn tay hắn, theo bản năng nhẹ nhàng cọ cọ.

Thẩm Nguy Tuyết hơi giật mình.

Bạch Miểu ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú.

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần đến mức nàng có thể thấy rõ mỗi một sợi lông mi của hắn.

Mắt hắn là màu hổ phách nhạt, giống lưu li trong suốt. Đồng tử có ánh sáng nhạt nhu hòa, cái bóng dưới hàng mi lẳng lặng di động, nông và trong suốt, thoạt nhìn mỹ lệ mà mềm mại.

Lòng Bạch Miểu đang bất an nhảy lên, đinh tai nhức óc.

Nàng có thể ngửi được mùi trên người hắn, lạnh lẽo thanh u, khiến người mê muội.

Có lẽ là cồn quấy phá, nàng đột nhiên sinh ra một cảm giác xúc động khó hiểu.

Nàng nhìn Thẩm Nguy Tuyết thần sắc ngẩn ngơ, hơi cúi người, cẩn thận dựa sát vào hắn.

Nàng nhẹ nhàng hôn lên mắt hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro