Chương 39 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên hành lang bệnh viện, Phó Minh Nghĩa nhìn sổ khám bệnh trong tay với sắc mặt âm trầm, anh ấy thoạt nhìn rất tức giận, tay cầm trang giấy hơi hơi phát run.

Phó Tiểu Ngư đứng ở một bên, trong đầu rất rối loạn, đến bây giờ cô còn không có cách nào tiếp thu sự thật Phó Dũng bị bệnh nặng.

Cố Thanh Vân cũng có mặt, cánh tay đặt ở trên vai cô, ngẫu nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ cô, không tiếng động mà an ủi.

"Mở rộng phạm vi tìm tủy thích hợp, nước ngoài cũng phải tìm." Phó Minh Nghĩa lạnh giọng nói với chú Phương.

Chú Phương gật đầu: "Vẫn đang tìm."

Phó Tiểu Ngư bỗng nhiên ngẩng đầu, kích động mà nói: "Tủy của cháu với hai anh thì sao? Không thể thử xem sao? Có quan hệ huyết thống không phải tỷ lệ thích hợp sẽ lớn hơn sao?"

Phó Minh Nghĩa ngước mắt nhìn cô, sắc mặt nháy mắt trở nên càng khó coi, im lặng vài giây, anh ấy đưa một tờ tài liệu trong đó cho Phó Tiểu Ngư: "Em tự xem đi."

Phó Tiểu Ngư mờ mịt cầm tờ giấy, vội vàng liếc mắt một cái, là báo cáo độ tương thích, bên trên ghi nhóm máu của Phó Dũng là nhóm A có RH-, mà ba người con đều không tương thích.

Trong lòng Phó Tiểu Ngư bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.

Phó Minh Nghĩa chất vấn chú Phương: "Chú Phương, chuyện tới mức này chú còn muốn giúp bố cháu giấu giếm chân tướng sao? Chú có thể nói thật với chúng cháu chưa?"

"Các cháu muốn nghe sự thật gì?" Chú Phương giả ngốc.

Phó Minh Nghĩa nói: "Chú không muốn nói cũng được, đợi lát nữa cháu để bác sĩ thuận tiện làm vài phần xét nghiệm ADN."

Chú Phương thất thần, sau đó bất đắc dĩ lau mặt, theo ý Phó Dũng, thân thế ba người con phải bị giấu đi mãi mãi, nhưng tạo hóa trêu ngươi, cố tình là thân thể Phó Dũng bán đứng bọn họ.

Thật lâu sau, chú Phương mới thở dài nói: "Đến phòng bệnh nói đi."

Biết ông muốn nói về bí mật nhà họ Phó, Cố Thanh Vân săn sóc đứng yên ở cửa, cũng không theo chân bọn họ đi vào, Phó Tiểu Ngư đi sau cùng, quay đầu lại liếc anh một cái, có hơi khó xử.

Cố Thanh Vân xua tay với cô, nhẹ giọng dỗ: "Ngoan, mọi người đi vào là được, anh đi ra ngoài hút điếu thuốc."

Phòng bệnh là phòng VIP, không gian rộng lớn, thiết bị cao cấp, lúc này Phó Dũng vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt cho nên giường bệnh thoạt nhìn sạch sẽ ấm áp.

Ba người đi đến trước sô pha ngồi xuống, chú Phương bị ánh mắt quá mức nghiêm túc của hai anh em làm cho lo lắng, chà xát tay, trong lúc nhất thời cũng không biết nói từ đâu.

"Sự thật không giống như những lời đồn bên ngoài." Chú Phương nói: "Mỗi lần nghe được những lời đồn đãi nói tiên sinh hại chết ba người vợ, lòng tôi lập tức nghẹn lại đến mức hoảng."

Phó Tiểu Ngư sốt ruột trong lòng, trực tiếp hỏi: "Chú Phương, chú nói cho chúng cháu biết đi, ba anh em cháu ai mới là con ruột của bố, anh cả sao?"

Chú Phương thong thả lắc đầu, nói: "Đều không phải."

Phó Minh Nghĩa và Phó Tiểu Ngư lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Chân tướng này thật sự quá sốc, vậy mà ba người đều không phải con ruột!!

Nếu đã nói, chú Phương cũng không giấu diếm nữa, đơn giản nói ra chân tướng ẩn giấu hơn hai mươi năm trong một hơi: "Tiên sinh và phu nhân quen biết nhau ở hội sở, lúc đó tiên sinh vẫn là một thương nhân bình thường, phu nhân là nữ bồi rượu ở hội sở, bởi vì xã giao nên hai người có tiếp xúc, sau đó hai người yêu nhau, tình cảm vô cùng tốt, phu nhân rời khỏi hội sở gả cho tiên sinh. Sau khi kết hôn, việc làm ăn trong nhà càng ngày càng tốt, cả ngày tiên sinh bay khắp nơi, lúc đó chú cũng bắt đầu làm ở nhà họ Phó. Bình thường phu nhân ở nhà một mình cảm thấy nhàm chán, thỉnh thoảng đi dạo phố ăn cơm với bạn bè trước kia, có một lần ngoài ý muốn gặp phải bọn Địa Đầu Xà thường xuyên chơi bời ở hội sở trước kia, người nọ trói phu nhân đi, cưỡng bức bà ấy."

Chú Phương nói tới đây, nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Phó Minh Nghĩa, Phó Tiểu Ngư đưa một chai nước khoáng chưa mở cho chú Phương, ý bảo ông giải khát trước đi.

Sau khi Phó Minh Nghĩa đến bệnh viện, sắc mặt chưa từng tốt, hiện tại càng lạnh lẽo đến nỗi có thể rớt băng ra: "Cho nên cháu chính là con của bọn Địa Đầu Xà kia?"

Chú Phương uống nước nhanh quá nên sặc một ngụm, liên tục ho khan, một hồi lâu mới nói: "Đúng vậy, không ngờ một lần đó phu nhân đã có thai. Khi đó tâm trạng của tiên sinh và phu nhân đều không tốt, phu nhân cảm thấy rất có lỗi với tiên sinh, đưa ra yêu cầu ly hôn, đương nhiên tiên sinh không đồng ý, ông ấy vận dụng các mối quan hệ, thu thập chứng cứ, đưa đám người kia vào ngục giam. Vốn tưởng rằng việc này cứ như vậy trôi qua, nhưng không ngờ phu nhân lại mang thai. Phu nhân rất đau khổ, bà kiên trì không cần đứa bé, tiên sinh cũng không khuyên, đi bệnh viện làm kiểm tra với bà, nhưng thân thể phu nhân vẫn luôn không tốt, cũng không thích hợp phá thai, cuối cùng tiên sinh quyết định, chờ đứa trẻ sinh ra, sau đó mang đi cho, bọn họ không thể bình tĩnh đối mặt với đứa nhỏ này."

Chú Phương thở dài: "Nhưng vận mệnh cũng không buông tha phu nhân như vậy, có thể là bóng ma tâm lý quá nặng, sau khi sinh con, phu nhân lại bị bệnh trầm cảm sau khi sinh, khám bác sĩ uống thuốc đều không có tác dụng, sau đó... nhân lúc bên người không có ai thì tự sát."

"Tiên sinh rất yêu phu nhân, có thể là vì không cam lòng chặt đứt thương nhớ với phu nhân như vậy, ông nhận đứa con đã cho đi lại, quyết định tự mình nuôi nấng, dù sao cũng là cốt nhục của phu nhân, đứa nhỏ này, chính là đại thiếu."

Phó Tiểu Ngư đã không còn cách nào dùng ngôn từ diễn tả nội tâm khiếp sợ của mình, cô nhìn chú Phương rồi lại nhìn Phó Minh Nghĩa, cảm thấy cốt truyện máu chó như thế, cũng chỉ trong tiểu thuyết mới có thể phát sinh, nhưng nghĩ lại, thế giới hiện tại của cô không phải là thế giới trong tiểu thuyết sao?

Sau khi im lặng thật lâu, cuối cùng Phó Minh Nghĩa cũng mở miệng, nhưng lại không hỏi về mình: "Minh Lễ thì sao? Em ấy như thế nào?"

Chú Phương đã bất chấp tất cả, không hề giữ lại, nói: "Mẹ của nhị thiếu là bạn tốt của phu nhân khi còn ở hội sở, thường xuyên tới nhà chơi, về sau bà ấy yêu đương rồi rời đi với bạn trai, phu nhân mất được gần một năm, mẹ của nhị thiếu lớn bụng trở về, nói là muốn thắp hương cho phu nhân nên ở lại nhà tiên sinh vài ngày, không ngờ lại bị sinh non, tiên sinh giữ bà ấy lại ở thêm một thời gian, có một ngày buổi sáng tỉnh dậy, phát hiện bà ấy đã lén rời đi chỉ để nhị thiếu ở lại."

Phó Minh Nghĩa: ...

Phó Tiểu Ngư: ...

Đối mặt với thân thế ly kỳ của hai người anh trai, Phó Tiểu Ngư đột nhiên rất tò mò với thân thế của mình, sao cô lại đi vào nhà này?

"Cháu thì sao? Chú Phương, cháu xuất hiện như thế nào?"

Chú Phương lại cầm lấy nước khoáng uống mấy ngụm, nói: "Cháu là do chú nhặt được ở trước cửa nhà..."

Phó Tiểu Ngư: ...

Chuyện xưa của cô có phải có chút quá đơn giản rồi không?

"Khi đó đại thiếu nhị thiếu còn nhỏ, tiên sinh cảm thấy trong nhà có thêm một em gái cũng khá tốt nên để cháu ở lại, chủ yếu là lúc đó cháu thật sự rất đáng yêu, trắng trẻo mập mạp, không khóc không quậy."

Phó Tiểu Ngư: ...

Chú Phương nói xong, trong phòng bệnh yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ba người đều đắm chìm trong tâm trạng của mình, trong lòng Phó Tiểu Ngư ngũ vị tạp trần, cô trăm triệu không nghĩ tới, quan hệ gia đình vốn dĩ rất phức tạp thì ra còn có thứ càng phức tạp hơn!

Vậy mà ba anh em họ đều không phải con ruột của Phó Dũng!

Vì ba đứa con của người khác Phó Dũng lại có thể độc thân nhiều năm như vậy, nhưng ba người họ cũng không cảm kích, còn vì một ít lời đồn đãi không thể hiểu được mà xa cách ông, thậm chí còn căm hận ông, cũng thật đáng thương.

Phó Tiểu Ngư hỏi chú Phương: "Vậy vì sao bên ngoài lại có lời đồn nói ba cháu hại chết ba người vợ, còn đồn đến y như thật?"

Chú Phương bóp chai nước trong tay, thở dài nói: "Ngay từ đầu là đối thủ làm ăn cố ý vu khống, về sau tiên sinh cảm thấy như vậy cũng tốt, ít ra tất cả mọi người sẽ cho rằng các cháu đều là con ruột của ông ấy nên không ngăn chặn những lời đồn đãi đó, tùy ý để nó khuếch tán." Chú Phương dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nhiều năm như vậy, tiên sinh thật sự không dễ dàng gì."

Xác thật không dễ dàng, đều sắp thành thánh nhân!

Phó Minh Nghĩa thở dài, đứng lên, nói: "Cháu đi xem ông ấy."

Phó Tiểu Ngư vội đi theo, nói: "Em cũng đi."

Phó Minh Lễ trở về gấp vào buổi chiều, khi đó Phó Dũng còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt chưa ra, chỉ có thể ở bên ngoài nhìn ông qua cánh cửa thủy tinh.

Nhìn xong, Phó Minh Nghĩa liền kéo Phó Minh Lễ vào phòng bệnh trống, nói ra thân thế của ba người, như dự đoán, Phó Minh Lễ bị dọa cho choáng váng, hơn nửa ngày cũng không phản ứng lại.

Anh ta nằm liệt trên sô pha, giống như một con rối gỗ mất đi linh hồn, rồi lại đột nhiên bật cười một tiếng như một tên ngốc, Phó Tiểu Ngư ngồi ở bên cạnh bị dọa nhảy dựng, lo lắng gọi: "Anh hai?"

Phó Minh Lễ nhìn cô một cái, cười nhạo nói: "Anh không sao, chỉ cảm thấy rất buồn cười, anh và anh cả điều tra nhiều năm như vậy, kết quả mới phát hiện bọn anh đều không phải người nhà họ Phó, sớm biết như vậy, bọn anh tội gì lãng phí thời gian nhiều năm như vậy?"

Phó Minh Nghĩa cũng cười, nụ cười toàn ý tự giễu: "Đúng là buồn cười, chúng ta còn tranh đấu gay gắt, tranh đoạt quyền khống chế công ty, nhưng chúng ta lấy đâu ra tư cách tranh đoạt?"

Nhìn hai người anh một người còn ủ rũ hơn một người, trong lòng Phó Tiểu Ngư cũng không chịu nổi.

Trong ba người họ, lực đả kích của chân tướng đối với Phó Tiểu Ngư nhỏ hơn rất nhiều, bản thân cô chính là xuyên qua nên biết mình không phải con gái thật sự của Phó Dũng, không giống hai anh trai, sống đến hơn hai mươi tuổi mới được nói cho biết mình không phải con ruột.

"Anh cả, anh hai, đừng nói như vậy, bố che giấu nhiều năm như vậy chứng tỏ ông ấy vẫn luôn coi chúng ta là con ruột mà đối đãi, huống chi hiện tại cũng không phải lúc để tự trách mình, việc cấp bách chúng ta nên làm là tìm được tủy thích hợp cho bố, nếu không bố sẽ thật sự nguy hiểm."

Phó Minh Nghĩa thu hồi biểu cảm mất mát, nghiêm túc gật đầu nói: "Anh đã cho người liên hệ với bệnh viện nước ngoài rồi."

Phó Minh Lễ cũng nói: "Trên đường trở về anh cũng nhờ bạn hỗ trợ rồi, dùng hết khả năng mở rộng phạm vi tìm kiếm."

Những việc nên làm đã làm hết rồi, bây giờ họ chỉ có thể im lặng chờ đợi kết quả.

Nhân mạch của Cố Thanh Vân rộng hơn cũng đang nỗ lực hỗ trợ tìm kiếm tủy thích hợp, nhìn thấy Phó Tiểu Ngư cả ngày mặt ủ mày chau, anh cũng đau lòng không chịu được, mỗi ngày đều sẽ mang đồ ăn ngon tới bệnh viện cho cô.

Hai người anh mỗi ngày vì chuyện của ba và công ty đều bận đến sứt đầu mẻ trán, còn bị bắt xem hai người show ân ái, thật sự bực bội, vì thế chỉ cần bọn họ có rảnh đến bệnh viện, đều sẽ quyết đoán đuổi đôi tình nhân nhỏ này đi.

Phó Dũng đã ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, biết thân thế ba người đã không giấu được nữa nên không nói gì, chỉ gọi luật sư cho bọn họ xem di chúc đã lập từ trước.

Tất cả cổ phần và tài sản trên danh nghĩa của Phó Dũng đều chia làm ba phần.

Phó Minh Lễ nghe luật sư nói xong, nói: "Tôi không cần tài sản, cho em gái tôi đi."

Phó Minh Nghĩa ngước mắt nhìn anh ta, rồi nhìn về phía Phó Tiểu Ngư: "Tôi cũng cho em gái."

Phó Tiểu Ngư trợn mắt há hốc mồm: "Các anh đừng tưởng bở, em không cần! Cho em hết, công ty lớn như vậy làm sao mà quản được!"

Phó Minh Lễ nói: "Yên tâm, anh trai làm công cho em, em trả lương là được."

Phó Minh Nghĩa nhướng mày, không nói gì, nhưng hiển nhiên anh ấy cũng có ý đó.

Phó Tiểu Ngư cạn lời, trong lòng hiểu rõ, hai người họ đang hổ thẹn trong lòng, nhưng nếu nói hổ thẹn, thì người hổ thẹn nhất hẳn là cô mới đúng, rõ ràng cô là một người ngoài.

Phản ứng của ba người cũng nằm trong dự đoán của Phó Dũng, ông ngồi dựa trên giường bệnh, suy yếu nói: "Việc này đã sớm quyết định xong rồi, không cần nói nữa."

Phó Tiểu Ngư quay đầu lại lặng lẽ hỏi chú Phương: "Trước đây không phải chú lấy quyển vở nhỏ ghi lại điểm biểu hiện của chúng cháu sao, nói ai điểm cao người đó sẽ có quyền thừa kế mà?"

Chú Phương từ ái nhìn cô nói: "Đó là tiên sinh trêu các cháu thôi, không thể coi là thật."

Phó Tiểu Ngư: ...

Lúc trước bọn họ vì thêm điểm mà liều mạng như vậy, kết quả lại là trêu bọn họ thôi?!!

Người lớn thật là quá xấu xa!

Lúc ở cùng với Cố Thanh Vân, Phó Tiểu Ngư thuận miệng nhắc tới việc này, nói hai anh trai đều không muốn quyền thừa kế, muốn đưa quyền thừa kế cho cô.

Cố Thanh Vân rất bất ngờ, vội hỏi cô có đồng ý hay không?

Anh phản ứng khá lớn, Phó Tiểu Ngư nhìn anh, hỏi: "Anh hy vọng em lấy quyền thừa kế?"

Cố Thanh Vân quyết đoán phủ nhận: "Đương nhiên là không, anh cả ngày bận rộn chuyện công ty, thời gian yêu đương đều nỗ lực dành ra, nếu em cũng tiếp nhận công ty, chắc chắn chúng ta mười ngày nửa tháng cũng không thể gặp mặt!"

Phó Tiểu Ngư nghiêng đầu liếc anh một cái: "Mặt thật dày, em đồng ý yêu đương với anh chưa?"

Cố Thanh Vân nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau, nói: "Không phải yêu đương? Vậy bây giờ chúng ta đang làm gì?"

Phó Tiểu Ngư cười: "Nhiều lắm xem như bạn thân gặp nhau thôi."

Cố Thanh Vân: ...

Tuy rằng ngoài miệng nói không đồng ý, nhưng trong lòng Phó Tiểu Ngư đã sớm nhận định người bạn trai này, trong khoảng thời gian trong nhà xảy ra chuyện, Cố Thanh Vân cơ bản đều ở bên cạnh cô, theo đó cũng rất bận rộn, hỗ trợ tìm kiếm mẫu tủy tương ứng, việc công ty chỉ cần Phó Minh Nghĩa phân phó, anh cũng đạo nghĩa không thể từ chối mà hỗ trợ, trên cơ bản cũng không ai coi anh như người ngoài.

Ngay cả thân thế ba anh em Phó Tiểu Ngư cũng nói với anh, Cố Thanh Vân kinh ngạc rất nhiều, trái lại an ủi cô, nói tuy Phó Dũng không phải bố ruột bọn họ, nhưng hơn hai mươi năm ân tình dưỡng dục cũng không thể thay thế được.

"Mỗi nhà đều có chuyện khó nói, đừng nói nhà em phức tạp, nhà anh cũng không tốt là bao." Cố Thanh Vân chủ động nhắc tới bố mẹ mình, giống như trao đổi bí mật.

"Trước kia anh luôn cảm thấy nếu hai người họ đang tra tấn lẫn nhau thì cần gì phải tiếp tục ở bên nhau, tách ra thì tốt rồi, mấy ngày trước bố anh uống say, nói ra chuyện của ông ấy và mẹ anh, cũng thật sự là một bồn máu chó lớn."

Phó Tiểu Ngư tỏ vẻ rất tò mò, lập tức truy hỏi: "Mau nói em nghe một chút."

Cố Thanh Vân nói chuyện xưa còn khá dài, nhưng anh có thể nói ngắn gọn: "Bố mẹ anh là yêu đương rồi kết hôn, bọn họ vô cùng yêu nhau, chỉ là năm ấy mẹ anh mang thai, bố anh bị Cố Khải Triệu lập mưu hãm hại phát sinh quan hệ với Từ Dập, sau đó Từ Dập mang thai, dưới sự hỗ trợ của Cố Khải Triệu lặng lẽ sinh ra Cố Ứng Thừa, sau đó Từ Dập tìm tới cửa quậy. Vì khúc mắc trong lòng nên mẹ vẫn luôn không muốn tha thứ cho bố anh, thỉnh thoảng bố anh ra ngoài gặp phụ nữ đều do mẹ anh sắp xếp, trong lòng bà không dễ chịu cũng không muốn bố anh dễ chịu."

Phó Tiểu Ngư cũng coi như mở mang tầm mắt: "Bắt chồng mình đi ăn với người phụ nữ khác, dì cũng là một nhân tài."

Cố Thanh Vân thở dài: "Nợ cũ năm xưa của họ anh không quản được, cũng không muốn quản, anh nghe lời sắm vai con gái nhiều năm như vậy cũng đã cố hết sức."

Phó Tiểu Ngư có chút đau lòng, cũng muốn ôm anh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, cô phải rụt rè chút.

Nửa tháng sau, nước ngoài truyền đến tin tức, nói tìm được mẫu tủy thích hợp với Phó Dũng, người một nhà đều vui mừng muốn chết, lập tức đưa Phó Dũng ra nước ngoài điều trị.

Phó Minh Nghĩa phải xử lý việc công ty, đương nhiên phải ở lại trong nước, gánh nặng chăm sóc Phó Dũng rơi xuống trên vai Phó Minh Lễ và chú Phương.

Biến cố lần này làm Phó Minh Lễ bớt đi tính cà lơ phất phơ ngày xưa, trở nên càng thêm thành thục đáng tin cậy.

Phó Tiểu Ngư cũng muốn đi cùng, nhưng trong nhà không ai đồng ý, đều cảm thấy cô vẫn là trẻ con, sợ cô vất vả, cô náo loạn vài lần không được, cũng chỉ có thể cam chịu.

Bởi vì thân thể Phó Dũng còn yếu, Cố Thanh Vân vì lấy lòng bố vợ tương lai nên mượn máy bay tư nhân của bố mình, đương nhiên bố Cố sảng khoái cho mượn.

Hôm nay xuất phát, đoàn người ra sân bay tiễn.

Phó Tiểu Ngư đỏ mắt, ôm bố Phó ngồi trên xe lăn làm nũng: "Bố chăm sóc tốt thân thể rồi trở về sớm nha."

Bố Phó vỗ đầu cô, đáp: "Được."

Phó Tiểu Ngư lại nói: "Mỗi ngày phải gọi video với con."

Bố Phó kiên nhẫn đáp lời: "Biết rồi."

Phó Tiểu Ngư bẹp miệng, nhỏ giọng nói: "Phải khỏe mạnh."

Phó Minh Lễ ở bên cạnh không kiên nhẫn mà ngắt lời cô: "Chắc chắn sẽ khỏe lại, yên tâm đi, bọn anh phải đi rồi."

Bên ngoài sân bay, trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng, một chiếc máy bay tư nhân ngược gió mà đi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Phó Minh Nghĩa quay đầu lại nhìn cô gái bên cạnh, sau đó duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực, an ủi nói: "Yên tâm đi, bố sẽ bình an trở về."

Phó Tiểu Ngư gật đầu, duỗi tay ôm anh ấy, vùi mặt vào trong ngực anh ấy.

Cố Thanh Vân ở bên cạnh nhìn hai anh em, nhớ tới hai người này không có quan hệ huyết thống, trong lòng lập tức khó chịu, quyết đoán duỗi tay kéo Phó Tiểu Ngư ra, ấn vào trong ngực mình, dạy dỗ nói: "Đừng ôm loạn, nhìn cho rõ, bạn trai em ở bên này!"

Vốn tưởng rằng nói như vậy chắc chắn cô sẽ cáu kỉnh, không ngờ cô chỉ ngẩng đầu cười nói: "Được rồi, bạn trai, chúng ta về nhà đi."

Trái tim Cố Thanh Vân khẽ run rẩy, đồng tử chấn động, nhìn cô: "Em gọi anh là gì?"

Phó Tiểu Ngư: "Không nghe được thì thôi."

Cố Thanh Vân: "Anh nghe được, chỉ là muốn nghe em nói lại lần nữa!"

Phó Tiểu Ngư: "Bạn trai."

Cố Thanh Vân: "Nói lại lần nữa."

Phó Tiểu Ngư: "Bạn trai."

Cố Thanh Vân: "Nói lại..."

Phó Minh Nghĩa: "Đủ rồi, hai người câm miệng cho tôi! Về nhà!"

Phó Tiểu Ngư: ...

Cố Thanh Vân: ... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh