Chap 1: Trốn chạy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1: Trốn chạy.

Minh phủ.

Xung quanh tối tăm lạnh lẽo, dù đã chuẩn bị tâm lý lịch kiếp nhưng A Ly vẫn không nhịn được sờ hai cánh tay.

Theo quỷ sai bước lên Vọng Hương đài, A Ly nhìn nữ nhân toàn thân vận hắc y, váy đen xõa dài lết đất, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, trên môi luôn hiện nụ cười đứng chờ ngay bên cầu.

- Tiên tử, thỉnh.

Quỷ sai đưa tay mời A Ly lại gần, nữ nhân hắc y chậm rãi múc chén canh không mùi không vị đưa sang.

Đến lúc này A Ly mới nhận ra nữ nhân kia là Mạnh Bà, uống chén canh này, nàng sẽ quên hết mọi chuyện trước kia, xuyên cầu Nại Hà qua sông Vong Xuyên, bước qua cánh cửa luân hồi trở thành người phàm, trải qua đủ thất tình lục dục trên trần thế.

Cái rắm!

Nàng khó khăn lắm mới xin Thiên Đế cho nàng được xuống trần gian lịch kiếp, chủ yếu vì muốn thay đổi vận mệnh, thay đổi kết cuộc trong cuốn sách mà nàng xui xẻo xuyên qua kia!

Nếu quên hết mọi chuyện, nàng làm cách nào thay đổi hết thảy mọi việc, nhất là kết cục thê thảm đến không thể thê thảm hơn của chính nàng?

A Ly cầm lấy chén canh cười cười, tay còn lại rút vào trong tay áo, giấu ra sau, khi chén canh vừa đưa lên miệng nàng khẽ vẩy nhẹ ngón tay, phía không xa đột ngột xuất hiện tia chớp, khiến hai tên quỷ sai bên cạnh giật bắn mình, ngay cả Mạnh Bà cũng không nhịn được xoay người nhìn sang.

A Ly nhanh như chớp hất đổ chén canh trong tay xuống dòng sông Vong Xuyên ngay cạnh, rồi cũng ra vẻ tò mò nhìn về hướng kia.

- Thật kì lạ, đây là chuyện gì?

Mạnh Bà nhìn nàng, liếc mắt thấy chén canh nàng để lại trên bàn đã vơi hết, không nói gì chỉ lại nở nụ cười.

Hai tên quỷ sai dù không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng tuyệt không dám lơ là nhiệm vụ, tiếp tục đưa tay thỉnh nàng hướng lên cầu Nại Hà.

Đứng trước cánh cửa luân hồi, A Ly siết chặt nắm tay.

Vận mệnh của nàng, tương lai của nàng, nhất định, nhất định phải thay đổi.

* * *

Năm Cảnh Minh thứ tư, Bắc Đường quốc sau khi trải qua thời kỳ gió tanh mưa máu, rốt cuộc quay lại trật tự, tân đế sau khi công thành thắng lợi lên ngôi, lấy hiệu Diên Hòa, ban bố thiên hạ miễn thuế ba năm, dân chúng khắp nơi vui mừng.

Trong một ngôi miếu hoang tàn xơ xác cách xa kinh thành, hai hài tử chừng 7, 8 tuổi mặt mũi lấm lem, quần áo xộc xệch nằm dài trên đất.

Sau khi cật lực lấy lại hơi thở, hài tử nhìn có vẻ chật vật hơn dồn sức ngồi dậy, đến gần đứa còn lại, cẩn thận nhỏ giọng gọi.

- Điện hạ.

Thái tử điện hạ Hiên Viên Kỳ mệt mỏi hé mắt, nhìn thấy là Tần Mặc, dưỡng tử của vị quan nội thị trung thành đã liều mình cứu giá thì nhẹ thở ra.

- Cô*.. ta không sao.

*Cách xưng hô của vua chúa.

Hiên Viên Kỳ sớm nhận biết được hoàn cảnh bản thân, hoàng thúc rắp tâm mưu phản, Bắc Đường đã không còn là thiên hạ của phụ hoàng, hiện tại thân phận thái tử gì gì đó, cuối cùng chỉ là gió thoảng mây bay.

Hiên Viên Kỳ ngồi dậy nhìn quanh, hoang miếu ngoài bức tượng Thánh Mẫu thật lớn ngay chính gian, còn lại xung quanh là bốn bức tường cũ nát, hai cánh cửa ngay lối vào xiêu xiêu vẹo vẹo, cửa sổ hai bên bay mất tự khi nào.

Tần Mặc lặng lẽ gom góp từng đống rơm rải rác xung quanh trải sang một bên, vì để thuận tiện trốn chạy khỏi sự truy đuổi của binh lính triều đình, cậu cùng Hiên Viên Kỳ đổi y phục sang vải bố thông thường, buổi tối trời lạnh không thể giữ ấm, Tần Mặc lo lắng thân thể Hiên Viên Kỳ không thể chịu được cái lạnh đêm nay.

Miếu hoang tuy có thể trú thân, xung quanh tường cũ lại có phần loang lổ, mỗi khi có cơn gió lướt qua vẫn lạnh thấu xương.

Hiên Viên Kỳ cũng chỉ lẳng lặng nhặt nhạnh củi khô chất thành đống nhỏ, hì hục dùng đá đánh lửa, do không quen tay nên mãi đến khi hai bàn tay trắng nõn chuyển sang đỏ ửng thì đống lửa kia mới được hình thành.

Sau khi sắp xếp thỏa đáng, Hiên Viên Kỳ cùng Tần Mặc ngồi xuống quanh đống lửa, chia nhau từng miếng bánh cuối cùng, chậm rãi ăn.

- Điện hạ..

- Tần Mặc, ngươi biết thân phận này của ta chỉ có thể làm hại ta.

Hiên Viên Kỳ nghiêm nghị.

Tần Mặc nhíu mày hạ ánh mắt.

- Gọi tục tự của ta.

Hiên Viên Kỳ nhìn Tần Mặc, đôi mắt phản chiếu ánh lửa trước mặt sáng lấp lánh.

- Từ bây giờ, chúng ta là bằng hữu.

Tần Mặc thoáng kinh ngạc, trong phút chốc, gương mặt non nớt nhuộm ý cười.

Nửa đêm canh ba, Hiên Viên Kỳ bị đánh thức bởi tiếng vó ngựa dồn dập, nhìn sang Tần Mặc, cậu đã tỉnh dậy từ bao giờ, đang ghé tai lên vách tường nghe ngóng động tĩnh.

Cả hai nhìn nhau trao đổi ánh mắt, nhanh chóng chạy về phía sau pho tượng Thánh Mẫu, ngồi xuống cố gắng ẩn thân mình.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, Tần Mặc nhận thấy tình thế không ổn, hàng mày nhíu chặt, không đợi Hiên Viên Kỳ kịp phản ứng, cậu đứng phắt dậy vụt chạy ra ngoài.

* * *

Năm Diên Hòa thứ hai, Xưởng Đốc Đông Xưởng Thường An, từ một hoạn quan* thấp hèn nơi cấm cung một bước lên mây nhờ khả năng miệng lưỡi cùng thực lực khó ai bằng trợ giúp tân đế xử lý toàn bộ thế lực chống đối trong ngoài, nhanh chóng thâu tóm quyền lực khắp Bắc Đường, chân chính dưới một người trên vạn người.

*Thái giám.

Bên trong Đông Xưởng phủ, Tần Mặc một thân y phục cũ nát, mặt mũi lấm lem vội vã chạy băng qua hậu viện tiến về phía chính viện, thân thể hài tử sau hai năm cao hơn đôi chút, đôi mắt phượng to tròn cùng khuôn mặt tinh xảo non nớt lúc này hiện rõ vẻ lo lắng.

Từ đêm cố gắng đánh lạc hướng bọn thị vệ tìm đường sống cho Hiên Viên Kỳ, Tần Mặc bị bắt lại, sau nhiều lần chuyển dời từ nhà giam này sang nhà giam khác, cuối cùng cậu bị thuyên chuyển vào Đông Xưởng, trở thành nô bộc làm việc bên trong phủ.

Sau một thời gian chạy việc lặt vặt, Tần Mặc nhanh chóng phát hiện Xưởng Đốc Thường An là tên hoạn quan có sở thích cực kỳ biến thái, gã thích ấu đồng*, đặc biệt là nam đồng, càng nhỏ tuổi càng phù hợp sở thích của gã, những nam đồng trắng trẻo đẹp đẽ mỗi khi vào tầm ngắm bị gã hành hạ, không quá ba ngày không còn ra hình người, bên trong Đông Xưởng không biết đã chôn dấu bao nhiêu là xác chết hài tử.

*Trẻ con.

Tần Mặc luôn cẩn thận làm bản thân trở nên mờ nhạt, mặt mũi chân tay cố tình trét lên đủ loại vết bẩn, ngày ngày cúi đầu làm công việc của mình, nhờ vậy mỗi lần thuộc hạ Thường An thay hắn đến chọn đồng nam, Tần Mặc may mắn bị bỏ qua, các nam đồng bị nhốt chung chỗ cùng cậu dần dần biến mất.

Tần Mặc cắn răng vừa chăm chỉ làm việc vừa tìm cách thoát thân, ngày hôm nay hay tin Đông Xưởng vừa bắt được không ít đồng nam, trong số đó có nam đồng xuất thân cao quý, Tần Mặc lo lắng người bị bắt là Hiên Viên Kỳ, vội vã lén lút đến chính viện dò la tin tức.

Vừa tiến lại gần chính viện, tiếng khóc lóc sợ hãi của hài tử càng lúc càng rõ ràng, Tần Mặc cố gắng kềm nén tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực.

Không thể là Hiên Viên Kỳ, đừng là ngài ta.

Nép mình vào thân cây to lớn trong khuôn viên chính viện, Tần Mặc căng mắt nhìn chằm chằm vào nhóm hài tử, trên dưới mười người, nhìn qua y phục có vẻ là con nhà quyền quý, mặt mũi trắng trẻo đường hoàng, e là con cháu quý tộc tiền triều chống đối tân hoàng bỏ trốn bị bắt lại.

Tần Mặc siết chặt tay tiếp tục đưa mắt nhìn kỹ.

Không có! Không có Hiên Viên Kỳ!

Tần Mặc bất giác thở phào nhẹ nhõm.

- Chậc chậc, từ khi nào bên trong Đông Xưởng của bản quan có mèo con đi lạc thế này?

Giọng nói uốn éo ngay phía sau khiến Tần Mặc mở to mắt kinh hãi.

Nam nhân vận mãng bào đen tuyền, đầu đội mũ quan, gương mặt trắng toát dày đặc phấn, đôi môi tô son đỏ chót, gò má cao ngất khiến ngũ quan trông có vẻ vặn vẹo, hốc mắt đen làm đôi mắt hẹp càng trở nên âm u.

Thường An nhìn nam đồng trước mặt giật mình xoay người cúi gầm mặt, dáng vẻ tuy sợ hãi nhưng bờ vai vẫn kiên cường khiến hắn nheo đôi mắt dò xét.

- Ngẩng mặt.

Tần Mặc nghiến răng, mệnh lệnh chủ tử không thể không nghe, cậu khẽ ngẩng gương mặt lấm lem bùn đất, ánh mắt hiên ngang nhìn thẳng, dù trong bóng tối vẫn sáng lên trông thấy.

Thường An kinh diễm, nam đồng qua tay hắn đủ nhiều để hắn dễ dàng nhận biết được "hàng", nam đồng trước mặt tuy mặt mũi đen đúa vì bẩn, ngũ quan lại tinh xảo rõ ràng, chính là hài đồng có gương mặt đẹp nhất trong số những hài đồng hắn từng nhìn thấy, so với tiểu thái tử Hiên Viên Kỳ hắn dốc lòng tìm kiếm bấy lâu không hề thua kém.

Nam đồng này, hắn tất nhiên muốn.

Đôi môi đỏ của Thường An nhếch nhẹ.

- Người đâu, mang hài tử này tắm rửa sạch sẽ, mang vào tẩm thất* của bản quan.

*Phòng ngủ.

Hộ vệ phía sau nhanh chóng tiến lên trước áp giải.

Tần Mặc cúi đầu nhận mệnh, đầu óc liên tục xoay chuyển tìm cách thoát nguy.

Theo hộ vệ tiến về phía gian phòng vắng lặng phía sau chính viện, xung quanh có khoảng bốn tên hộ vệ y phục bộ hành cùng thanh đoản kiếm giắt ngang thắt lưng, Tần Mặc nhanh nhẹn cúi người rút ra đoản kiếm từ một tên bên cạnh, tay mạnh mẽ đưa cao cứa vào cổ hắn khiến máu ứa ra lóa mắt cả ba tên còn lại.

Nhìn đồng bọn giật giật thân người phút chốc tắt thở, những tên xung quanh vội lấy lại tinh thần lật đật rút kiếm hướng về phía hung thủ.

Không đợi chúng kịp phản ứng, Tần Mặc xoay người chạy một mạch thoát khỏi nhã gian, vọt đến phía ngoài sân viện.

Nhìn bức tường cao vời vợi trước mặt, nghe tiếng chân người chạy tới từ phía sau, Tần Mặc quay người cầm chắc thanh đoản kiếm trong tay thủ thế, quyết định đồng quy vu tận* cùng bọn chúng.

*Cùng chết.

Hộ vệ bên trong Đông Xưởng được huấn luyện khắt khe, ngoài tên vừa mất mạng do hành động quá bất ngờ không kịp trở tay của Tần Mặc, ba tên còn lại võ nghệ cao cường, một hài tử chưa cao tới vai bọn chúng hiển nhiên không phải đối thủ.

Ba tên vây quanh Tần Mặc ra tay mèo vờn chuột, chưa đầy nửa khắc khắp người Tần Mặc mang đầy thương tích.

Nhìn tiểu tử mình đầy máu me tay vẫn lăm lăm đoản kiếm, đôi mắt rực lửa nhìn về phía ba tên khiến chúng nổi sát tâm.

Bọn chúng không hẹn mà cùng nghĩ, dù tên tiểu tử trước mặt trước đó được chủ tử xem trọng, nhưng dù sao cũng chỉ là một tên trong số các nam đồng đồ chơi trong tay ngài, mất một đứa chẳng tính là gì, hơn nữa trước đó bọn chúng còn bắt được hơn mười đứa mang về, dứt khoát giải quyết đứa này xem như báo thù thay đồng bọn bị mất mạng.

Tên đứng đầu tiến lên trước đá phăng đoản kiếm trong tay Tần Mặc, đạp mạnh cậu ngã xuống, tên còn lại đạp đế giày lên ngực cậu, giơ cao thanh kiếm trong tay muốn một nhát cắt phăng đầu.

Tần Mặc dùng hai tay cầm lấy chân hắn cố gắng giãy giụa, mắt thấy tia sáng từ thanh kiếm càng lúc càng gần, cậu thật không cam lòng nhắm mắt lại.

Uỳnh!

Tiếng nổ lớn gần bên tai khiến Tần Mặc hốt hoảng mở to mắt.

Ba tên hộ vệ trước mặt biến đi đâu mất, bức tường sừng sững trước đó vỡ nát thành hình vòng cung, xung quanh im lặng đến đáng sợ.

- Hầy! Lần đầu ra tay ở phàm trần, quên không khống chế lực đạo a!

Giọng nói non nớt nghe như là giọng nữ hài từ đâu vọng lại, Tần Mạc ngơ ngác đứng dậy nhìn quanh, chợt cảm thấy có điều kì lạ, cậu ngẩng mặt nhìn lên.

Trên đám mây trắng lơ lửng ngay đỉnh đầu, nữ hài vận áo váy màu hồng đào phối dải lụa trắng bay phất phơ trong gió, đầu búi tóc hai bên bằng dải lụa cùng màu váy, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, đôi mắt to linh hoạt nhìn xuống.

Thấy Tần Mặc ngây ngốc nhìn mình, nữ hài hốt hoảng trong giây lát, nàng vội vàng xoay người cùng mây trắng lướt nhanh rời đi.

Tần Mặc kinh ngạc nhìn theo nàng, nghe tiếng người xung quanh bắt đầu chạy về hướng này, không kịp nghĩ ngợi, cậu xuyên qua lỗ hỏng trên tường phủ theo hướng nữ hài vừa bay đi chạy thục mạng trốn thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro