Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người trò chuyện không bao lâu, Khương Y Linh đã dẫn con trai về nhà.

Vừa về cô liền đi thẳng xuống bếp, kim đồng hồ trên tường điểm năm giờ, đã đến giờ cơm tối.

Điền Hiên Văn đang làm việc tại cơ quan, đúng giờ tan làm, ít khi tham gia xã giao, tuy lương không cao nhưng hơn ở điểm ổn định.

Sáu giờ tối, đúng giờ liền có tiếng mở cửa, Điền Hiên Văn đi làm về.

Khương Y Linh dọn thức ăn lên bàn, nghe thấy tiếng động liền nhìn ra.

Điền Hiên Văn thay giày bước vào, anh đeo cặp kính viền bạc, phong thái nho nhã lễ độ: "Y Linh, Tiểu Điền, anh về rồi".

Khương Y Linh cười đáp: "Vừa kịp, cơm dọn sẵn rồi, anh mau rửa tay đi".

Điền Hiên Văn y lời đi rửa tay, vừa ngồi xuống bàn ăn thì nghe tiếng bước chân lạch bạch. Điền Chính Quốc theo mùi đồ ăn chạy một mạch xuống phòng, thèm thuồng chảy nước miếng.


Khương Y Linh làm món sườn xào chua ngọt mà bé con thích nhất!

Cậu hì hục đẩy chiếc ghế trẻ em sang rồi lật đật trèo lên, tự mình đeo yếm vào, cực kỳ ngoan ngoãn.

Điền Hiên Văn sợ bé con ngã nên đứng cạnh đỡ một phen, anh bật cười: "Thèm tới vậy luôn?"

"Dạ!" Điền Chính Quốc nhìn chăm chăm miếng sườn thơm ngon trong tô canh không chớp mắt. Bên trên rắc một ít hành lá, mùi thơm đậm đà ập vào mặt khiến người ta khó cưỡng.

Không lâu sau, Khương Y Linh đem món cuối cùng lên, mỉm cười véo mũi Điền Chính Quốc: "Đúng là mèo con ham ăn".

Cả gia đình ngồi vào bàn bắt đầu dùng bữa, Khương Y Linh gắp cho Điền Chính Quốc mấy miếng sườn, thấy bé con vùi mặt vào bát ăn ngon lành, cô không khỏi nhắc nhở: "Ăn từ từ".

Điền Chính Quốc ngậm miếng sườn trong miệng, ậm ờ đáp: "Dạ".

Hai người lớn thấy cậu ăn vui vẻ cũng thấy ngon miệng theo, bọn họ vừa gắp đồ ăn cho nhau vừa trò chuyện rôm rả.

Khương Y Linh nhắc đến hàng xóm mới: "Phòng kế bên chuyển vào rồi, là hai mẹ con, anh có gặp chưa?"

Điền Hiên Văn cho một đũa cơm vào miệng, hỏi: "Lúc nào vậy? Anh mới tan làm, chưa gặp".

Khương Y Linh bắt đầu nhiệt tình kể: "Chiều nay em sang biếu họ ít quà bánh, trùng hợp đụng phải hai mẹ con mới về. Em và cô ấy hàn huyên một lúc, nghe bảo cổ tên Trần Cửu Cửu, một mình dẫn con tới. Cô ấy xinh lắm! Da trắng như trứng bóc, mềm mịn như đậu hũ non".

Con người đều yêu mến cái đẹp, không ai ghen tỵ nổi với nhan sắc tuyệt đỉnh của Trần Cửu Cửu.

Khương Y Linh nói đùa: "Nếu em cũng đẹp như vậy thì tốt quá".

Điền Hiên Văn nghe vậy liền cau mày: "Sao lại không đẹp? Trong lòng anh em là người đẹp nhất".

Khương Y Linh thoáng đỏ mặt, tức giận nói: "Con trai còn đang ở đây, anh đang nói bậy gì vậy?"

Điền Chính Quốc vui vẻ nhìn họ phát cơm chó, cậu cũng giơ cánh tay be bé của mình lên, nói theo một câu: "Mẹ cũng là người đẹp nhất trong lòng con".

"Nhóc thúi này bày đặt góp vui cái gì đấy?"

Dù nói thế nhưng sau bữa cơm khóe môi Khương Y Linh chưa từng hạ xuống.

Mấy ngày sau, cô đều coi mẹ con Trần Cửu Cửu như cô nhi quả phụ, thỉnh thoảng sẽ đem chút gì đó qua, đều là đồ lặt vặt hoặc bánh trái mới làm, hoặc là canh vừa nấu.

Mặc dù có chút tò mò về ba cậu nhóc nhưng cô không hỏi nhiều, đây là chuyện riêng trong nhà, ngộ nhỡ hỏi bừa khơi lại vết thương lòng của người ta thì không tốt.

Dạo này đương kỳ nghỉ đông, Điền Chính Quốc không cần đến nhà trẻ, mỗi ngày đều ở nhà chơi đồ chơi, trên đầu thiếu điều muốn mọc cỏ tới nơi.

Khương Y Linh làm bánh kem trong bếp, bé con chóp chép cái miệng, kéo giọng gọi: "Mẹ ơi..."

Trời hôm nay khá nóng, Khương Y Linh lau mồ hôi trên trán, từ nhà bếp ló đầu ra dịu dàng hỏi: "Sao thế bé con?"

Điền Chính Quốc chớp mắt, lông mi như cái quạt nhỏ: "Mẹ, khi nào chúng ta đi dã ngoại?"

Trước đó Khương Y Linh đã đồng ý với cậu khi nào trời đẹp sẽ dắt đi chơi, hiện tại kỳ nghỉ đông cũng sắp kết thúc vậy mà chả thấy dấu hiệu gì.

Khương Y Linh suy nghĩ một chút, an ủi: "Gần đây ba con có việc bận, cuối tuần sau mình đi, chịu không nào?"

Điền Chính Quốc hiểu chuyện gật đầu: "Dạ". Thật ra trong đầu cậu đã nghĩ đến lúc đó nên mua món ăn vặt nào.

Kỳ thực cậu muốn ăn nhất là gà rán, nhưng Khương Y Linh nói đó là thực phẩm rác nên hiếm khi cho cậu ăn.

Nghĩ đến đây Điền Chính Quốc chợt thở dài, cậu cảm thấy điểm tốt duy nhất sau khi lớn lên đó chính là được ăn những gì mình muốn.

Khương Y Linh thấy bé con cúi đầu, thoạt nhìn thập phần ủ rũ, trong lòng có hơi áy náy: "Đến lúc đó mẹ mua gà rán và khoai tây chiên cho con".

Điền Chính Quốc bỗng nhiên được thực hiện tâm nguyện một cách khó hiểu: "...Hả?"

Cậu gãi đầu, chưa kịp nói thêm liền nghe Khương Y Linh tiếp tục: "Bé con giúp mẹ đem cái này qua cho dì Trần được không? Mẹ còn phải canh lò nướng thêm lát nữa".

Điền Chính Quốc gật đầu, không lâu sau đã bưng mấy cái bánh kem ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro