CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tịch Cố Niên - Xuyên thành bệnh mỹ nhân sư tôn sau đồ đệ trọng sinh

Áo khoác bạch nhung sau khi rơi xuống nước liền tản ra, Vân Mộ Quy hôn mê bất tỉnh  không thể giãy dụa , lặng yên từ từ chìm xuống

Thân ảnh thon gầy thật mau bị nước hồ băng nuốt chửng

Cốt truyện bị biến động mạnh làm Thẩm Vi Tuyết sợ ngây người, cảm giác quái dị lần thứ N nhảy lên trong lòng , y sửng sốt một cái , không kịp suy nghĩ , trong chớp mắt chạy nhanh tới phía trước cứu người

Linh lực nồng đậm gần như hoá thành thực thể, như một cái chùy băng đánh tới, không thấy máu nhưng trong tim lại vô cùng đau đớn

Thẩm Vi Tuyết nửa người trên bờ chồm tới phía trước, một tay gắt gao chống đỡ ở mép lớp băng , tay còn lại nhúng vào nước cố gắng bắt lấy Vân Mộ Quy, liều mạng một hơi túm hắn lôi vào bờ

Trong nước có lực cản , Vân Mộ Quy cũng không thể tự động bơi vào , Thẩm Vi Tuyết bị nghẹn đến mức muốn ngất, thiếu chút nữa cùng hắn ngã vào hồ, hơn nửa ngày mới cứu được người lên bờ

Sợ lớp băng này lại sụp thêm lần nữa , y không dám dừng lại , nửa kéo nửa ôm mang Vân Mộ Quy rời xa lớp băng đó xong mới vừa thở phì phò vừa ngã xuống

Nửa người bị quần áo ướt đẫm lạnh như băng dán chặt vào , đông đến từng khối cơ đều chết lặng

Thẩm Vi Tuyết điều chỉnh lại hơi thở , đứng dậy đi xem tiểu đồ đệ ở bên cạnh

Có lẽ linh khí ở Thái Thanh Trì thật sự hữu hiệu , Thẩm Vi Tuyết cảm nhận được yêu khí trên người tiểu đồ đệ mình đã phai nhạt bớt , bất quá cả người hắn đều nóng dữ dội, vẫn nhắm chặt mắt nằm im không nhúc nhích

Thẩm Vi Tuyết chần chờ một chút , duỗi tay chụp lấy gương mặt tiểu đồ đệ : " Vân Mộ Quy, ngươi còn sống không? nếu còn sống hãy mở mắt ra "

Bàn tay Thẩm Vi Tuyết chợt đụng phải thứ gì đó dính nhớp...

Miệng vết thương trên trán vất vả lắm mới ngưng chảy máu giờ lại bị linh khí của hàn trì kích động nứt ra, nhiễm đến nửa khuôn mặt đều là huyết sắc

Nhìn huyết sắc đỏ thẫm chói mắt kia , Thẩm Vi Tuyết vô cớ khó chịu

Y xé một đoạn tay áo chuẩn bị giúp Vân Mộ Quy lau mặt , kết quả tay vừa đụng tới miệng vết thương , thiếu niên dường như bị thứ gì lớn kích thích , cả người kịch liệt run rẩy

Tiếp theo Vân Mộ Quy bỗng nhiên mở mắt ra , đôi mắt lam băng vẫn thuần khiết như trước, chỉ là lúc này chứa đựng đầy hận ý , hắn gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Vi Tuyết, giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung

Thẩm Vi Tuyết bị ánh mắt hung ác nhìn có chút hơi hoảng sợ theo bản năng rút tay về , bất quá y động tác bất thành , thiếu niên động tác nhanh chóng giơ tay chế trụ cổ tay y , như sói đói chụp được con mồi , thế hung mãnh nhào tới!

Rầm một tiếng thật vang, Thẩm Vi Tuyết mất thăng bằng , không hề phòng bị mà lần nữa một phen ngã gục xuống , đầu đập trên mặt băng , nhất thời phía sau đầu gối tê dại còn phía trước thì đầu đau đến nổ đom đóm mắt

Y thầm kêu không ổn , không chờ tinh thần kịp hoà hoãn lập tức giãy dụa muốn thoát ra

Đôi mắt Vân Mộ Quy càng thêm âm trầm , trong con ngươi bây giờ tràn ngập tàn nhẫn cùng dục vọng , mới vừa rồi yêu khí còn có dấu hiệu tan biến đột nhiên lại mạnh mẽ bùng lên , hắn chế trụ đôi tay đang cố đẩy tay hắn ra , cử hai tay qua đỉnh đầu Thẩm Vi Tuyết , vững vàng ngăn chặn , đầu dần cúi xuống thấp , há mồm hướng cổ Thẩm Vi Tuyết mà gặm!

.....Có gì từ từ nói , động tay động chân làm gì a!!!!

Thẩm Vi Tuyết chật vật nghiêng đầu , miễn cưỡng tránh khỏi , nhưng ngay sau đó y chợt cảm thấy xương quai xanh đau xót , Vân Mộ Quy không gặm được cổ liền gặm đến xương quai xanh của y

Thẩm Vi Tuyết hít khí lạnh : "......Tê!"

Y lúc trước đã đoán sai , tiểu đồ đệ này căn bản không phải rồng phun lửa mà là chó con đi!

Chỗ xương quai xanh nóng rát , chó con người nho nhỏ nhưng răng lại rất sắc bén, Thẩm Vi Tuyết đau đến nhe răng trợn mắt , cảm thấy tám chín phần đã bị gặm đến trầy da

Xem y là vịt ủ muối sao?!

Gặm không được cổ rồi chuyên qua gặm xương à?

Thẩm Vi Tuyết vặn vẹo đủ đường muốn tránh thoát khỏi trói buộc của đối phương , yêu tính Vân Mộ Quy dần dần phát tác lên , thần trí không rõ , sức lực lại còn lớn vô cùng , ngón tay như gọng kìm , mặc cho Thẩm Vi Tuyết dùng sức giãy dụa, một chút dấu hiệu buông lỏng đều không có

Dưới thân là băng tuyết đông lạnh thấu tới xương thịt , trên người là thân hình thiếu niên nóng bỏng , Thẩm Vi Tuyết lại lần nữa trải nghiệm cảm giác băng hoả lưỡng trọng , sức lực dần tiêu hao , tầm mắt cũng dần dần mơ hồ

Thẩm Vi Tuyết cạn kiệt sức lực mà thở hổn hển , đầu ngón tay vô lực run rẩy dùng hết một chút sức cuối cùng mới run run rẩy rẩy mà từ dưới thân thiếu niên dịch ra một bước

Nhưng chợt có thứ gì đó mềm ấm lại nhu hoà câu lấy mắt cá chân Thẩm Vi Tuyết, vô tình mà đem y kéo về lại chỗ cũ làm bao nhiêu nỗ lực của y đều đổ sông đổ bể

Xúc cảm này không giống bình thường , Thẩm Vi Tuyết nổ lực trợn mắt muốn nhìn rõ nhưng mí mắt như đeo chì , càng thêm mệt mỏi , y chỉ có thể cảm nhận được Vân Mộ Quy hai tay gắt gao đè chặt lên vai mình , nặng nề áp lại gần , trong hơi thở nóng bỏng mang theo áp bách cường đại , ép tới y không thở nổi

...... Thứ quấn trên mắt cá chân y rốt cuộc là thứ gì?

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức , trong đầu Thẩm Vi Tuyết mơ mơ màng màng hiện lên nghi vấn này .

......

Khi Thẩm Vi Tuyết lần nữa tỉnh dậy, đã không còn ở Thái Thanh Trì

Chóp mũi tràn ngập thanh hương nhàn nhạt có tác dụng ngưng thần tĩnh khí. Chăn gấm mềm mại lại ấm áp , Thẩm Vi Tuyết dùi vào ổ chăn , lười biếng duỗi người ngáp một cái, chợt khoé môi cứng đờ

Nằm lâu khiến tay chân y bủn rủn như sợi mì , cơ hồ muốn cùng giường hoà lại làm một, động một chút liền cảm thấy tê cả người

Thẩm Vi Tuyết lăn lộn trên giường hai vòng một hồi lâu mới chậm rì rì mà ngồi dậy

Bốn phía tối tăm , an an tĩnh tĩnh , trong nháy mắt như trở lại khoảng thời gian học đại học

Không có tiết học sớm , y sẽ ngủ đến khi tự nhiên tỉnh , không đói bụng liền không dậy nổi giường

Bất quá chung quanh khung cảnh lạ lẫm thật mau làm Thẩm Vi Tuyết khôi phục lại tinh thần

Thẩm Vi Tuyết xốc chăn , ngơ ngác mà nhìn áo lót trắng như tuyết trên người mình

Mới vừa rồi lăn hai vòng trên giường , đai lưng có chút lỏng , y nhẹ nhàng ngồi dậy , một bên cổ áo trượt xuống , lộ ra một nửa lồng ngực trắng mịn

.......Này không phải áo ngủ y thường xuyên mặc.

Ý thức dần dần thu hồi , lúc trước phát sinh sự tình , có một ký ức không thuộc về y chậm rãi len lõi vào đầu óc

Thẩm Vi Tuyết tùy tay gom lại vạt áo , hơi đau đầu mà đem cốt truyện hỗn loạn hiện tại cùng cốt truyện gốc so lại một lần

Trước khi đi ngủ y có xem một quyển tiên hiệp văn , trong sách có một vai pháo hôi sư tôn cùng tên với y , nguyên thân đem đồ đệ bán yêu một kiếm xuyên tim đại nghĩa diệt thân , về sau độ kiếp thất bại linh mạch đều bị phế , bị đồ đệ hắc hoá đâm chết -- --

Hmm???

Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.

Thẩm Vi Tuyết suy nghĩ dừng lại , một lúc sau ngẫm lại cốt truyện hiện tại

Xuyên vào một sư tôn ốm yếu , mang đồ đệ suýt chút nữa hoá yêu về Thái Thanh Trì , bị hắn ấn xuống gặm vài cái.....

Đệt!!!

Thẩm Vi Tuyết nhíu mày, rốt cuộc phát hiện điểm kỳ quái ở chỗ nào

Trong cốt truyện gốc , Vi Tuyết Tiên Quân trước đâm nam chính , bức cho nam chính bị trọng thương xuống núi , đi lên con đường hắc hoá , sau mới độ kiếp thất bại thành phế nhân

Nguyên thân chính vì thành phế nhân nên mới không thể nào phản khán mà bị nam chính giết chết

Vậy hiện tại là chuyện như thế nào?

Vân Mộ Quy không bị đâm cũng không hắc hoá , y như thế nào lại thành ma ốm?

Vân Mộ Quy đâu?

Thẩm Vi Tuyết cảm thấy có rất nhiều điểm khả nghi , ký ức của y chỉ dừng lại ở lúc chó con Vân Mộ Quy đem y ấn ngã bên cạnh Thái Thanh Trì , bị gặm lấy xương quai xanh , sau đó y kiệt sức ngất đi rồi

Kế tiếp xảy ra chuyện gì y không rõ lắm , thậm chí còn không biết mình rời khỏi Thái Thanh Trì bằng cách nào

.......Chẳng lẽ là Vân Mộ Quy?

Ý nghĩ này nổi lên lại lập tức bị Thẩm Vi Tuyết phản bác

Lúc đấy Vân Mộ Quy không thể tự mình áp chế được huyết mạch yêu tộc , thần trí hỗn loạn mà ấn y gặm cắn hung tợn , giống như đang cố gắng làm bị thương kẻ thù của mình

Thẩm Vi Tuyết không trông cậy gì vào chó con này

Vậy....

Chính mình nghĩ trăm lần cũng không ra , cửa sổ bỗng nhiên truyền đến âm thanh tiếng chíp chíp chíp làm đứt mạch suy nghĩ của Thẩm Vi Tuyết

Y nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ , cánh cửa sổ bằng giấy đóng chặt, ánh mặt trời không thể chiếu vào, chỉ miễn cưỡng lọt vào một chút ánh sáng nhàn nhạt

Cái bóng không lớn không nhỏ bên ngoài cửa sổ không ngừng nhích tới nhích lui : " Chíp chíp , chíp chíp chíp "

Thẩm Vi Tuyết chần chờ một lúc , trân trần xuống giường , trong tiếng chíp chíp rất có tiết tấu lặng yên không một tiếng động mà đi đến bên cửa sổ , tạm dừng một hồi mới kéo hở cửa sổ ra một khoản nhỏ

Y động tác cẩn thận lại thong thả , cái bóng bên ngoài chờ không kịp , cửa sổ vừa cạch một tiếng mở ra liền gấp không chờ nổi mà chen vào bên trong

Là một con chim điểu nhỏ màu bích sắc , nó chen vào rồi đứng vững , đầu hơi run run chìa mỏ nhọn ,câu chữ rõ ràng mà kêu : " Vi Tuyết sư đệ "

Là một đạo thanh âm nam tử trong sáng , cùng tiểu điểu nhi béo đô đô khác một trời một vực

Thẩm Vi Tuyết nhướng mày , không ngăn được cảm xúc mà toát ra một tia kinh ngạc

Thanh âm này có điểm quen tai , trong trí nhớ đây chính là đại sư huynh của nguyên thân , cũng là người cầm quyền hiện giờ , Lăng Vân Tông chủ -- Cố Triều Đình!

" Sư huynh?"

Tiểu điểu nhi gật gật đầu tiếp tục nói : " Đệ đã đỡ hơn chưa? Thái Thanh Trì tuy linh khí dư thừa , nhưng cũng không thể...."

Đôi mắt hạt đậu của tiểu điểu nhi xoay chuyển, trên dưới đánh giá Thẩm Vi Tuyết một chút , phút chốc đầu nhỏ hơi hơi ngửa ra sau , nhắm chặt mí mắt : "......Đệ trước cầm y phục mặc cho tử tế vào"

Thẩm Vi Tuyết cúi đầu nhìn , mới vừa rồi quên sửa sang lại đai lưng bị lỏng lúc này mở rộng nửa bên , nhìn có phần không được đứng đắn

Nhưng y lại không để ý lắm , có thể do chịu anh hưởng từ ký ức của nguyên thân , biết sư huynh đệ này khá thân cận nên y đối với Cố Triều Đình không hề có phòng bị gì , tùy ý kéo cổ áo , đầu ngón tay thắt lại đai lưng , đem tất cả sửa sang  ổn thoả , lại hỏi : " Sư huynh tới đây tìm ta có chuyện gì sao?"

Cố Triều Đình lúc nhỏ trong một lần tu luyện không may , một sợi linh thức mạnh mẽ bị tách ra không cách nào tái nhập được vào nguyên thân ,  rơi vào đường cùng , chỉ còn cách đem sợi linh thức này luyện hoá ra thật thể cũng chính là tiểu bích điểu này

Mặc khác trong tông môn , các trưởng lão cùng các đệ tử chỉ nghĩ chú chim này là vật sủng được tông chủ cực kỳ yêu thương , đôi khi thay thế tông chủ truyền đạt mệnh lệnh

Trên thế gian cũng chỉ có huynh đệ bọn họ biết được bí mật này

Tiểu điểu nhi lặng lẽ trợn mắt xem Thẩm Vi Tuyết mặc xong y phục , ho nhẹ một tiếng , bình thản mà lặp lại câu nói lúc trước : " Thái Thanh Trì tuy tốt , nhưng cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn mà đi hai lần . Đệ không lâu trước đây linh mạch mới bị hao tổn , cũng là thời điểm yếu ớt nhất , hồ nước kia hàn khí dày đặc, ngâm mình nhiều ngược lại chỉ khiến tổn lại thân thể "

Có lẽ thấy Thẩm Vi Tuyết im lặng không nói gì , tiểu điểu nhi sau khi một phen thuyết giáo , ngữ khí ôn hoà nhẹ giọng khuyên giải an ủi y : " Đệ không lâu trước đây độ kiếp thất bại , suy cho cùng cũng không phải chuyện gì lớn lắm , người còn sống liền không tính đến đường cùng....."

Không lâu trước đây.......

Cho nên nói , đoạn tình tiết y độ kiếp thất bại bởi vì nguyên nhân không rõ nào đó mà xảy ra trước tiên?!

Thẩm Vi Tuyết tâm vừa động , nghĩ đến hiện giờ không biết tung tích của Vân Mộ Quy, liền thử hỏi : " Là sư huynh đưa đệ về? Kia lúc sư huynh ở Thái Thanh Trì, bên cạnh còn có thấy thứ gì khác....."

Thẩm Vi Tuyết lời còn chưa dứt, tiểu điểu nhi liền nặng nề hừ một tiếng , chỉnh trang lại tư thái , không nói lời nào quay đầu sang chỗ khác , biểu lộ không muốn trả lời

Thẩm Vi Tuyết thấy vậy , trong lòng sinh ra vài phần cảm xúc buồn bực không rõ

Y không rõ nguyên do , bất quá chỉ có một mình Cố Triều Đình là biết Vân Mộ Quy hiện giờ ở đâu , y bây giờ đang rất gấp rút muốn biết hiện tại cốt truyện đã phát triển thành cái dạng gì , Thẩm Vi Tuyết giả vờ không thấy , tiếp tục nói : " Tỷ như tiểu đồ đệ kia của ta....."

Tiểu điểu nhi nghe thấy hai chữ "Đồ đệ" lại càng thêm buồn bực , nó  đi qua đi lại phía trước cửa sổ vài bước, bộ ngực nhỏ phập phồng vài cái , cố nén tức giận : "Lúc ta đến Thái Thanh Trì thì thấy ngươi bị tên đồ đệ kia hung hăng đè chặt , đều sắp đem ngươi cắn chết rồi!"

Tiểu điểu nhi khí khó bình , xoay người , lại tiếp tục đi qua đi lại : "Yêu không giống người , một khi có đổ máu liền dễ dàng đánh mất lý trí , đệ hiện tại bản thân không có tu vi, nếu còn tiếp tục thu dưỡng hắn , sớm hay muộn gì cũng sẽ bị hắn hại!

.....Nguy hiểm như vậy sao?

Thẩm Vi Tuyết đưa tay sờ sờ xương quai xanh, chỗ từng bị Vân Mộ Quy cắn qua , vì có dùng dược thảo bôi lên , miệng vết thương đã sớm lành lại , một chút vết sẹo cũng không có

Thẩm Vi Tuyết chậc lưỡi một cái , trong lòng cười khổ , y cũng không định quản a nhưng đó là nam chính , nam chính có khả năng muốn lấy mạng của y , y sao có thể mặc kệ

Nếu muốn giải trừ quan hệ sư đồ thì cũng phải đợi y xác định được an nguy về sau của mình mới có thể thực hiện được

Trong cốt truyện gốc, Vi Tuyết Tiên Quân sau khi biết được thân phận bán yêu của Vân Mộ Quy là thái độ vô cùng lạnh nhạt

Thẩm Vi Tuyết cũng không dám thay đổi gì lớn sợ chọc Cố Triều Đình sinh nghi , chỉ có thể làm như không có việc gì nói : "Hắn dám dĩ hạ phạm thượng , đệ thân là sư tôn , tự nhiên phải hảo hảo mà dạy dỗ lại hắn một chút....."

Thẩm Vi Tuyết tự cho lời nói này thật chu toàn , vừa hợp tình hợp lý hỏi địa điểm của Vân Mộ Quy vừa có thể giữ vững được thiết lập của nguyên thân , ai ngờ vừa dứt lời , tiểu điểu nhi bỗng ngừng bước chân , kinh ngạc vọng lại : " chẳng lẽ có thể bỏ qua không dạy dỗ hắn được sao?"

-- -- Lời này nói ra giống như y trước giờ chưa từng không động vào một sợi lông của Vân Mộ Quy lần nào

Thẩm Vi Tuyết nhạy bén mà nắm bắt được ngụ ý , trong lòng lộp bộp một tiếng, bất quá lời nói đã ra khỏi miệng không có cách thu hồi , chỉ có thể yên lặng nhìn chằm chằm tiểu điểu nhi

Bốn mắt nhìn nhau , tiểu điểu nhi bị nhìn chằm chằm một hồi không còn cách nào khác , chỉ có thể thẳng thắn : " Ta ra lệnh cho hắn đi Tĩnh Tâm Nhai để bình tĩnh , mọi sự còn lại giao cho Tự Ngọc, còn xử lý tên kia thế nào , chính đệ tự nhìn mà làm đi "

Nó dừng lại thở dài một tiếng : " Lạc linh trên núi có linh quả , có thể trợ giúp đệ chữa trị linh mạch , theo tính toán thì đến giờ chắc cũng sắp chín , thời gian gấp rút ta phải tranh thủ nên không tiện nhiều lời...Vi Tuyết sư đệ , ta không hy vọng đệ lại vì một con bán yêu mà bị thương"

Nam chính không chết , không chạy đi thì tốt, Thẩm Vi Tuyết nghe nửa câu đầu , âm thầm nhẹ nhàng thở ra , chợt nghe được nửa câu sau , trong lòng lại cảm thấy ấm áp
Thẩm Vi Tuyết thấy tiểu điểu nhi xoay người về hướng cửa sổ bay đi , y chạy nhanh đến đem cửa sổ mở ra , chân thành nói : " Cảm ơn sư huynh "

Bích sắc tiểu điểu nhi "Ừm" một tiếng, giương cánh rời đi

Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh

Thẩm Vi Tuyết ở bên cửa sổ nhìn ánh mặt trời , bỗng nhiên nhớ lại đã quên hỏi Cố Triều Đình có nhìn thấy yêu hình của Vân Mộ Quy không

Lúc trước mắt cá chân có xúc cảm bị thứ mềm mại ấm áp quấn lấy , giờ nhớ lại cảm thấy thật quen thuộc

Thẩm Vi Tuyết sờ sờ cổ tay....Chỗ này hình như cũng có xúc cảm quen thuộc như vậy

Thứ mềm ấm kia tựa hồ cũng từng quấn qua tay y , có lẽ còn làm chuyện gì khác , tóm lại thân thể y khắc sâu ấn tượng , rõ ràng lúc này trên cổ tay trống rỗng , y vẫn có cảm giác có vài phần khác thường

Đó là cái gì?

Thẩm Vi Tuyết loáng thoáng có cái suy đoán

Một đạo ý thức trong lòng lại ngo ngoe rục rịch muốn trồi lên , bên tai không ngừng có âm thanh thúc giục y đi đến Tĩnh Tâm Nhai

Thẩm Vi Tuyết xác thực ban đầu định đi Tĩnh Tâm Nhai xem Vân Mộ Quy , bị ý thức trong đáy lòng quấy nhiễu, ngược lại nổi lên tâm lý phản nghịch

Ý thức này luôn quấy nhiễu mỗi khi y đưa ra quyết định , mạnh mẽ cưỡng ép thay y đi hết cốt truyện , không thu thập một chút thật sự không được , vạn nhất về sau lúc làm chuyện đại sự thì sao bây giờ

Thẩm Vi Tuyết đem ý thức đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ trấn áp một hồi , đem cửa sổ đóng lại đi về phía giường , chuẩn bị ngủ thêm một giấc rồi lại nói

Dù sao cũng là nam chính , chịu khổ nhiều chút cũng sẽ không sao

Thời điểm chui vào ổ chăn , Thẩm Vi Tuyết động tác chợt ngừng , cảm thấy bên hông có thứ gì cộm lên . Y duỗi tay sờ một cái , lấy ra một cái ngọc bài

......Là ngọc bài tùy thân của Vân Mộ Quy

Sau khi khởi động Truyền Tống Trận, y thuận tay bỏ vào trong ngực áo , cũng quên mất trả lại cho hắn

Lòng bàn tay Thẩm Vi Tuyết khẽ vuốt ve ngọc bài , ngọc này chất ôn nhuận không mang theo tạp chất , thoạt nhìn so với mấy cái ngọc bài đưa tin của đệ tử thông thường quả thật tinh xảo hơn

Mà trên mặt trước ngọc bài , bất luận là ba chữ Vân Mộ Quy thật to hay vân văn phức tạp chung quanh đều lộ ra một tia quen thuộc

Giống như rất lâu về trước, y cũng từng vô số lần vuốt ve qua ngọc bài này như vậy

Thẩm Vi Tuyết hơi xuất thần , trong lòng nghĩ ngọc bài này vừa thấy đã biết không phải vật bình thường , khó trách Vân Mộ Quy đem nó bảo hộ như trân bảo , giấu thật kĩ bên người

Trước mắt Thẩm Vi Tuyết không tự chủ được hiện lên hình ảnh bộ dáng tiểu thiếu niên ủy khuất ba ba , đem mặt chôn vào lòng bàn tay mình

Vô cùng ỷ lại , ngoan ngoan ngoãn ngoãn , làm người khác không nhịn được muốn sờ đầu

Thẩm Vi Tuyết hít sâu một hơi , nắm ngọc bài xoay người ngồi dậy , xuống giường khoác áo

Hứ! , y mới không phải thuận theo ý thức kia

Y chỉ là đi xác định một chút Vân Mộ Quy có xảy ra chuyện gì hay không , có liên lụy đến y hay cốt truyện không mà thôi!

__________________

Đôi lời của dịch giả : "Có mùi!!!"

10/2/2023 // 22H40

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro