CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chép chép miệng, Phong Yến không muốn nhắc tới người phụ thân kia chút nào, chỉ quấn lấy dì Mai hỏi một vài chuyện về mẫu thân của hắn.

Chờ dì Mai kiên nhẫn giải đáp vài câu, Phong Yến mới cảm thấy hài lòng mang đôi giày nhỏ nhảy xuống giường, nha hoàn vội vàng lấy khăn ấm lau mặt cho hắn.

Đang ngửa đầu lau mặt, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, càng ngày càng ồn, làm Phong Yến không khỏi nhíu mày.

Rèm cửa được nhấc lên, đại nha hoàn khom người nói: "Thiếu gia, là Trương ma ma bên cạnh Vương phi tới truyền lời."

Tròng mắt Phong Yến lay động, nhỏ giọng nói: "Mời Trương ma ma vào."

"Ai u, lão nô đi chậm tới trễ rồi!" Một người vú trung niên tầm bốn mươi tuổi bước vào, thấy Phong Yến đã chuẩn bị sẵn sàng liền bày ra vẻ mặt liền ảo não nói: "Vương Phi bảo trời mưa lạnh nhiều hàn khí, kêu chủ tử hôm nay miễn thỉnh an ngủ nhiều thêm một chút. Đều do đường Vương phủ còn mới, lão nô đi lạc mấy vòng đã tới chậm làm tiểu thiếu gia thức giấc sớm, đáng chết đáng chết."

Phong Yến cười hi hi tán thưởng một câu: "Vương phi thật là có tâm. Ma ma tới không sớm cũng chẳng muộn, lại muộn một chút ta đã đi trước thỉnh an tiểu thúc thúc, còn có thể ăn chực một bữa sáng ở chỗ thúc ấy. Cho nên không phải ma ma tới chậm, mà là tới sớm mới đúng, giúp tiểu thúc tiết kiệm được một bữa cơm." Tiếng cười khanh khách.

Vẻ mặt Trương ma ma gượng gạo, xảo quyệt, thật là xảo quyệt.

Phong Thiên Bích, con út Thành Vương phủ, do Thành Vương phi sinh ra, cũng chính là tiểu thúc trong miệng Phong Yến. Ở trong phủ đứng hàng thứ tư, bên trên ngoại trừ có Thành Vương thế tử, còn có hai người ca ca con của vợ lẽ, cho nên hạ nhân gọi là 'tứ công tử'.

Hơn nữa hai người cùng tuổi nha, bất ngờ không, kinh hỉ không?

Nhắc đến phụ tử Phong Yến xui xẻo, thì hắn cũng là bị phụ thân của hắn di truyền, hiện tại Thành Vương phi là tổ mẫu (bà nội) của Phong Yến, lại không có một chút quan hệ huyết thống nào với thế tử Thành Vương.

Bởi vì Vương phi hiện tại cũng là vợ kế, tổ mẫu ruột của Phong Yến đã qua đời lúc phụ thân của hắn được tám tuổi, cũng là khó sinh mà chết. Để lại một đôi nhi nữ, cũng chính là thế tử Thành Vương hiện giờ - Phong Thiên Nhẫn và đích nữ duy nhất Phong Thiên Ngữ.

Thành Vương phi đương nhiệm gả vào Vương phủ nhiều năm mới có một đứa con, đối với nhi tử bảo bối này phủng trong lòng bàn tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, còn quý hơn châu báu. Có con rồi đương nhiên phải vì con mình mà tính toán, con trưởng của vợ cả liền có vẻ chướng mắt, ai lại không muốn dành phần tốt về cho con mình? Cho nên địch ý đến từ Thành Vương phi cũng không khiến hắn thấy kinh ngạc, cái gì mà con riêng, cháu nội, còn không phải do nữ nhân khác sinh ra sao?

Bà là một nữ nhân nội trạch nên cũng không làm ra việc gì lớn, chỉ làm ra vài thủ đoạn nhỏ tra tấn người khác, không khiến người ta thấy chán ghét.

Nhưng bà tìm Phong Yến gây phiền phức, hắn liền tìm tới con của bà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!

Vương phi đúng là xót con của mình nên mới đặc biệt phái Trương ma ma tới đây một chuyến, bằng không Phong Yến tuổi còn nhỏ mà quá "hiếu thuận", thích nhất tiện đường ghé tới chỗ tiểu thúc thúc thỉnh an, sau đó hai người nắm tay nhau đi gặp Thành Vương phi, uổng cho bà một phen yêu con khổ tâm sao?

Tôn tử đều đã đến thỉnh an, không có đạo lý nhi tử lại vắng mặt, hai người còn bằng tuổi với nhau, một khi cái mũ bất hiếu chụp lên đầu Phong Thiên Bích, nếu xử lý không tốt truyền ra bên ngoài thì Thành Vương phi cũng khó tránh khỏi bị người ta nghị luận.

Vì để nhi tử của mình khỏi bị Phong Yến quấy rầy, có thể ngủ một giấc ngon lành, Thành Vương phi cũng chỉ đành bóp mũi không cho Phong Yến dậy sớm thỉnh an.

Trương ma ma gượng cười: "Đều là nô tài sai."

Phong Yến rộng lượng phất tay: "Không sao, ta không trách ma ma. Tiểu thúc thích chơi với ta, không có lần này thì còn lần sau, cơm ngon không sợ muộn, ngày mai ta đi tìm tiểu thúc là được!"

Trương ma ma cứng mặt nói: "Ha ha, vậy lão nô xin phép cáo lui."

"Đi đi, đi đi, nhớ thay ta thỉnh an Vương phi!" Phong Yến còn cẩn thận dặn dò một câu.

Dì Mai tự mình tiễn ma ma ra tới cửa, khi quay lại liền thấy Phong Yến ngồi trên ghế quơ đôi chân ngắn ngủn sai bọn nha hoàn dọn cơm lên.

Dì Mai tự tay bưng một bát hoành thánh còn nóng hổi đặt trước mặt Phong Yến, cười nói: "Xem ra sau này tiểu thiếu gia không cần phải dậy sớm."

Khí hậu Phương Bắc khác với kinh thành như trời với đất, Vương phi xót nhi tử của mình dậy sớm thỉnh an, nên không thể không kêu Phong Yến cũng không cần thỉnh an.

Phong Yến húp một ngụm canh, lại nuốt một miếng hoành thánh thơm ngon vào miệng, híp mắt hưởng thụ, sinh ở nhà Vương hầu thật sự rất tốt, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, chỉ một chuyện này thôi là hắn trọng sinh coi như không lỗ.

Hắn nói giọng trẻ con: "Tốt nhất là vậy, dù sao ta còn đang tuổi lớn." Có đôi khi sống ở thời cổ đại quy củ lễ nghi thật sự rất phiền phức, nhưng mà nhập gia tùy tục không thể không tuân theo.

Dù sao bây giờ hắn còn phải dựa vào người khác, tự mình chưa nghĩ ra cách thoát khỏi.

Còn người phụ thân kia của hắn, trước mắt xem ra là dựa vào không được.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro