181

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyên mục gặm truyện ngọt 💝😋

Truyện Đam Mỹ

Tên Truyện: 穿成黑心莲的沙雕徒弟
               Xuyên Thành Đồ Đệ Ngốc Nghếch Của Hắc Tâm Liên
              
Tác giả: 卷耳猫猫
               (Quyển Nhĩ Miêu Miêu)

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ😝

VUI LÒNG KHI LẤY BÀI ĐÃ DỊCH VÀ EDIT NÀY XIN HÃY ĐỂ LẠI NGUỒN Ạ, CẢM ƠN!! 😘

___________________

Xuyên Thành Đồ Đệ Ngốc Nghếch Của Hắc Tâm Liên.

Chương 181: Tiểu đạo sĩ thà chết cũng không chịu khuất phục.

Ma giới sẽ thường hay lôi những lô đỉnh này ra ngoài đi làm công, cả đời Ma tôn yêu mỹ nhân, vì để cho mỹ nhân thêm xinh đẹp, sẽ phái người đi tìm Giao nhân châu.

Cái gọi là Giao nhân châu, trên thực tế, Giao nhân châu chính là nước mắt của Giao nhân hóa thành trân châu, trơn bóng tròn trịa, toàn thân tỏa ra ánh sáng lóa mắt, không chỉ có thể dùng để chế tạo thành phát quan, mà còn có thể trang trí Ma cung.

Giao nhân xuất hiện nhiều ở Nam Hải, giao nhân cũng không có phân biệt giới tính, là bán nam bán nữ.

Nếu thích nam nhân, sẽ tự động chuyển hóa thành nữ nhân, nếu thích nữ nhân, sẽ chuyển hoán thành nam nhân.

Dung mạo của Giao nhân đa phần đều rất xinh đẹp, trên người cũng không giống với phàm nhân, hạ thân chính là một cái đuôi cá có vô số lân phiến xinh đẹp.

Mà Giao nhân cũng có sản xuất ra một loại giao tơ, màu sắc sặc sỡ diễm lệ, vô cùng sắc bén, còn không bị thấm nước và cực kỳ nhẹ, nước mắt của Giao nhân có thể hóa thành trân châu, đầu của Giao nhân còn có thể làm thành đèn, cháy đến vạn năm cũng không tắt.

Chỉ có điều, mặc dù Ma tôn yêu thích sắc đẹp, nhưng chẳng biết tại sao, từ đầu đến cuối đều không thích dung mạo xinh đẹp của Giao nhân, luôn ghét bỏ cái đuôi cá to đùng kia, còn có mùi tanh của cá như có như không ở trên người chúng.

Bắt giữ giao nhân cũng chỉ vì ba loại bảo vật mà thôi, giao tơ, giao châu và đầu của Giao nhân.

Mà tính cách của Giao nhân Nam Hải rất hung mãnh, rất giỏi bơi lội, thường sẽ xuất hiện ở vùng biển sâu.

Còn có một chuyện là, Giao nhân thường hay bắt những phàm nhân xinh đẹp, sau đó kéo xuống nước khi nhục đến chết.

Càng là người xinh đẹp, thì Giao nhân càng thích.

Ma tôn vốn luôn dựa vào điều này, thường hay dặn dò mấy Ma nhân mang một ít lô đỉnh đến Nam Hải.

Dùng dây xích trói đám lô đỉnh lại, sau đó vứt xuống biển sâu, đợi đến khi Giao nhân cắm sâu bên trong người lô đỉnh, vẫn còn chưa rút ra, Ma nhân ở trên bờ sẽ kéo lô đỉnh lên.

Nếu may mắn, lô đỉnh sẽ kéo theo Giao nhân cùng nhau lên bờ.

Nếu không may mắn, vậy Giao nhân sẽ trực tiếp cưỡng ép thoát ra, bình thường sẽ hay xé nát hoàn toàn hạ thân của lô đỉnh, lô đỉnh cũng sẽ vì thế mà mất máu đến chết.

Ngọc Ly Sinh đến Ma giới đã được một năm, khi mới tới rất được Ma tôn yêu thích, ngày đêm hăng say ca hát, đương nhiên sẽ may mắn tránh khỏi việc bị kéo đi làm mồi nhử Giao nhân.

Sau này có mấy lần hắn bị trọng thương, khó lòng đến đó mới may mắn thoát thêm lần nữa.

Bây giờ, đột nhiên Ngọc Ly Sinh cảm thấy đây chính là một cơ hội tốt.

Đến lúc đó, hắn sẽ có thể lợi dụng tiểu đạo sĩ dẫn dụ những Giao nhân kia ra xa, sau đó một mình chạy thoát.

Kể từ đó, hắn sẽ có thể rời khỏi nơi này.

Sau khi Ngọc Ly Sinh suy nghĩ rõ ràng, thái độ đối với tiểu đạo sĩ đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn chủ động an ủi cậu, bảo cậu đừng buồn.

Hứa Mộ Ngôn không biết trong lòng Ngọc Ly Sinh đang nghĩ gì, trông thấy vết thương trên người Ngọc Ly Sinh, thì cảm thấy rất khó chịu.

Không rõ Ngọc Ly Sinh ở thời kỳ thiếu niên, sao có thể trải qua một cuộc sống đầy đau khổ như thế.

Nhưng không thể phủ nhận chính là, sau khi trải qua chuyện này, tình cảm của hai người đã cấp tốc tăng tiến.

Ngọc Ly Sinh vẫn thích gọi cậu là tiểu đạo trưởng như cũ.

Mà Hứa Mộ Ngôn thì gọi hắn là tiểu Thiên Yết.

Dường như bởi vì như thế, mà đều đã trở thành sự tồn tại đặc biệt của đối phương.

Sau khi Ma tôn nhốt Hứa Mộ Ngôn một thời gian ngắn, chợt có một ngày đột nhiên nhớ tới cậu.

Lập tức dặn dò Ma nhân dẫn cậu đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó mang đến đại điện.

Hứa Mộ Ngôn vạn phần không tình nguyện, nhưng cho dù có không tình nguyện, cậu cũng chẳng có cách nào khác.

Trước khi đi, Ngọc Ly Sinh đã lặng lẽ nói cho cậu biết: "Ma tôn vô cùng thích thuần hóa mỹ nhân hung dữ, ngươi càng mềm, Ma tôn sẽ càng không có hứng thú, không chỉ thế, Ma tôn còn rất chân ghét những người có cử chỉ thô tục. Ngươi hiểu ý ta rồi chứ?"

Hứa Mộ Ngôn chớp chớp mắt, dường như đã có chút hiểu.

Mặc dù tính cách của cậu không quá mềm mỏng, cử chỉ cũng không thô tục, nhưng cậu sẽ có thể giả vờ giả vịt một chút đó nha!

Đến khi Ma nhân dẫn Hứa Mộ Ngôn đến đại điện, cậu mới phát hiện, hóa ra lô đỉnh bị mang đến hầu hạ Ma tôn, cũng không chỉ có mình cậu.

Trong điện tràn ngập một mùi hương kỳ dị, tấm màn được dệt từ giao tơ đã che chắn tầm mắt của Hứa Mộ Ngôn.

Nhưng vẫn có thể mơ hồ trông thấy, có cái bóng phản chiếu trên màn che.

Cái bóng dựa nửa người hẳn là Ma tôn, có hai lô đinh đang quỳ một bên bóp vai cho Ma tôn, còn có hai lô đỉnh đang bóp chân nữa.

Thậm chí, còn có lô đỉnh trực tiếp ngồi trong lòng Ma tôn, thân ảnh gầy gò đang nhấp nhô lên xuống.

Mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng rên nho nhỏ, dường như đang khóc nhưng không phải khóc.

Hứa Mộ Ngôn là người từng trải, đương nhiên không có lý do gì không biết bọn họ đang làm chuyện tốt gì.

Trong lòng ghi nhớ lấy lời Ngọc Ly Sinh đã nói, cậu phải càng thêm mềm mỏng, thô tục, Ma tôn sẽ càng thêm chán ghét.

Rất nhanh, màn che đã được xốc lên từ bên trong, lộ ra nửa bóng người, Ma tôn y phục không chỉnh tề, lộ ra một bộ ngực trắng nõn hơi đỏ lên, đầu tiên là lườm Hứa Mộ Ngôn một chút, rồi mới trầm giọng nói: "Tiểu đạo sĩ, đã bị nhốt lâu như vậy, ngươi đã suy nghĩ kỹ càng chưa?"

Hứa Mộ Ngôn hít sâu một hơi, bắt đầu biểu diễn.

Trước tiên, cậu phải lộ ra vẻ vô cùng hèn nhát mới được.

Thế là đã từ xa chạy tới, chật vật trượt quỳ té nhào trước người Ma tôn một cái.

Hai tay nắm chặt lấy tay Ma tôn, không đợi Ma tôn giận tím mặt, Hứa Mộ Ngôn đã lập tức khóc lóc.

"Nô gia biết sai rồi, sẽ không dám nữa, cầu xin Ma tôn thương tiếc nô gia."

Vừa nói, cậu vừa bắt đầu thẹn thùng giả vờ hu hu hu.

Ma tôn có hơi sững sờ, lập tức chau mày, rồi rút tay về, căn bản cũng chẳng có dùng chút sức lực gì.

Nào ngờ Hứa Mộ Ngôn lập tức thuận gió, ngã xuống bậc cầu thang.

Lăn rất xa rất xa, cảm giác như sắp lăn ra đến cửa điện, khó khăn lắm mới dừng lại.

Hứa Mộ Ngôn nằm rạp trên mặt đất, che ngực gắt giọng nói: "Ma tôn thật xấu tính nha, dùng sức đẩy nô gia như thế làm gì chứ!"

Đủ mềm chưa? Mềm mỏng đến mức Hứa Mộ Ngôn sắp nôn ra ngoài luôn rồi, đời này cũng chưa từng mềm mỏng như thế bao giờ.

"Ngươi……. Thật sự là cái đạo sĩ trước kia?"

Ma tôn hoài nghi có phải mình đã nhẫn lần gì rồi không, rõ ràng trước đó tính tình mỹ nhân này rất nóng nảy, ban đầu hắn không có hứng thú với người xuất gia, nhưng sau khi thấy tính tình nóng nảy của tiểu đạo sĩ này, mới bằng lòng giữ người lại.

Vốn dĩ giam cầm tiểu đạo sĩ, cũng chỉ là muốn mài tính tình của cậu một chút, kết quả chỉ mới qua chút thời gian ngắn ngủi, dã tính không chỉ hoàn toàn biến mất, mà dáng vẻ còn vênh váo như vậy, khiến người ta nảy sinh ra chán ghét.

Ma tôn nhíu mày, bỗng khoát ống tay áo, nói với Ma nhân hai bên trái phải: "Lôi thứ này ra ngoài băm cho chó ăn, nhìn thật chướng mắt."

Lời còn chưa dứt, lập tức có hai cái Ma nhân từ hai bên đi tới, dáng vẻ muốn kéo cậu ra ngoài băm cho chó ăn.

Hứa Mộ Ngôn nghe xong, cái này không được nha, nếu cậu chết, vậy Ngọc Ly Sinh phải làm sao bây giờ?

Nhớ tới chiêu thứ hai của Ngọc Ly Sinh, tròng mắt Hứa Mộ Ngôn khẽ đảo.

Lần nữa thuần thế lăn một vòng, xoay trên mặt đất hệt như cái bánh quai chèo, vặn vặn vẹo vẹo, hung hăng hét lên: "Ta không đi! Ta muốn ở lại hầu hạ Ma tôn! Ma tôn đại nhân thiên thu vạn đại, nhất thống Tu Chân giới trong tầm tay!"

"Ma tôn đại nhân anh minh thần võ, thọ cùng trời đất!"

"Ma tôn đại nhân vung tay áo, sơn băng địa liệt, nhật nguyệt thất sắc!"

"Ma tôn đại nhân dậm chân một cái……. A!"

Ma nhân nghe không lọt tai, tiến tới đè lấy bả vai Hứa Mộ Ngôn, kéo xiềng xích trói lên trên cổ cậu, dáng vẻ muốn kéo cậu ra ngoài băm.

Nào ngờ Ma tôn đột nhiên giơ tay lên, nói: "Khoan đã, thả người ra, đừng dừng lại, tiếp tục nói."

"Khụ khụ khụ."

Hứa Mộ Ngôn bị siết đến ho khan, che lấy yết hầu ho một lúc, mới đứt quãng nói: "Ma tôn đại nhân dậm chân một cái, tứ hải đảo lưu, vạn người quỳ bái!"

"Rất tốt, bổn tọa thích cái lưỡi biết nói chuyện."

Ma tôn đột nhiên có mấy phần hứng thú, hắn luôn không thích mỹ nhân gò bó theo khuôn phép, hắn cũng khá quen với mấy loại a dua nịnh hót, vì thế hắn càng thích vơ vét những mỹ nhân mới mẻ, vô cùng xinh đẹp về một chút.

Mà giờ khắc này, Hứa Mộ Ngôn ở trong mắt hắn, mới mẻ không khác gì với khi Ma tôn gặp được Ngọc Ly Sinh lúc trước cả.

"Ngươi tên là gì?" Ma tôn trầm giọng hỏi.

"Nô gia…….."

"Vẫn nên mang xuống băm cho chó ăn đi."

"Đợi đã!" Hứa Mộ Ngôn đột ngột giơ tay, lớn tiếng nói: "Ta rất dễ nói chuyện! Đừng đụng ta!"

"Các ngươi lui xuống trước đi." Ma tôn khoát tay áo, ra hiệu cho đám Ma nhân rời đi.

Sau đó mới chậm rãi đứng dây.

Dưới chân không giày không tất, y phục không chỉnh tề, áo bào màu đen lớn trải dài từ trên giường xuống mặt đất.

Sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Hứa Mộ Ngôn.

Hứa Mộ Ngôn dùng cả tay và chân, không ngừng lùi về sau, mãi cho đến khi sau lưng đã dán lên trên cửa điện, rốt cuộc muốn tránh cũng không thể tránh.

Cậu nghĩ, nếu như Ma tôn muốn ra tay với cậu, vậy cậu sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát!

Thà chết cũng không chịu nhục!

"Ngươi tên là gì? Tiểu đạo sĩ."

"Ta……. Ta họ Nghê……." Hứa Mộ Ngôn nuốt nước bọt, run giọng nói: "Tên chỉ có một chữ Điệp, Điệp trong hồ điệp."

"Nghê Điệp?"

"Phải, ta chính là cha ngươi."

Hứa Mộ Ngôn cẩn thận từng li từng tí duỗi lưỡi ra giữa răng, nói chuyện cũng có chút không rõ ràng, tiếp đến chỉ cần chờ cắn xuống để kết thúc sinh mệnh của mình.

Nào ngờ sau khi Ma tôn nghe xong, cười lạnh nói: "Không phải ngươi gọi là Chu Diễn sao? Hả?"

"Chu Diễn chính là đạo hiệu của ta, Nghê Điệp mới chính là tên thật của ta, ta còn có cái nhũ danh, gọi là A Gia."

Đương nhiên, A Gia cũng có nghĩa là cha.

Linh lực của Hứa Mộ Ngôn bị phong, biết chỉ dựa vào khả năng của mình, ít nhất cũng chỉ có thể dựa vào việc đánh lén, mới có thể khiến cho Ma tôn bị thương đôi chút.

Tạm thời chỉ có thể nói chuyện cho thật thống khoái, cũng may trong bụng người của Ma tộc chẳng có chút mực gì, thế mà nghe không hiểu.

Sau khi Ma tôn nghe xong, cau mày nói: "Một cái tên không được tự nhiên cho lắm."

"Chỉ là, cái lưỡi của ngươi rất biết nói chuyện." Ma tôn cười lạnh nói: "dáng dấp của ngươi không đẹp bằng Ngọc nô, dáng người cũng kém hơn hắn một bậc, nhưng cái lưỡi này còn có thể miễn cưỡng lọt vào pháp nhãn của bổn tọa."

Hứa Mộ Ngôn: "......."

Hiện tại dáng dấp của cậu cũng không có kém như trong lời Ma tôn đã nói nha.

Khuôn mặt rất tuấn tú, dáng người còn rất đẹp.

Tất nhiên, cậu chính là mỹ nhân ngàn dặm có một, đương nhiên không thể so với Ngọc Ly Sinh đệ nhất mỹ nhân Tu Chân giới kia được

Mặc dù những tao ngộ của Ngọc Ly Sinh nghe không lọt tai, dù là thảm đến đáng thương, thế nhưng dung mạo xinh đẹp của hắn chính là toàn bộ Tu Chân giới công nhận.

Điều này không thể phủ nhận.

"Nghe nói, ngươi bị giam chung với Ngọc nô, phải không?" Ma tôn thình lình mở miệng.

Hứa Mộ Ngôn hãi hùng khiếp vía nói: "Phải thì sao?"

"Tính tình Ngọc nô vô cùng ngang tàng, kiệt ngạo bất tuân, bị bổn tọa hung hăng dạy dỗ một năm, rốt cuộc mới có thể khiến cho hắn thuần phục, mềm mỏng đi một chút, nhưng khi hoan lạc ở trên giường vẫn không chịu thua như cũ." Ma tôn cười lạnh nói: "Ở Ma giới có một quy tắc bất thành văn, nếu có người có thể làm cho Ngọc Ly Sinh khóc, vậy bổn tọa sẽ lập tức trả tự do cho kẻ đó."

Hứa Mộ Ngôn nghe xong, chợt mở to hai mắt, có vẻ hơi khó có thể tin.

Hóa ra, đây chính là nguyên nhân mà Ngọc Ly Sinh không chịu tùy tiện tin tưởng người khác sao?

Vì tự do, hẳn là đã có rất nhiều lô đỉnh đến tra tấn Ngọc Ly Sinh, ép buộc hắn khóc đi?

Trách không được Ngọc Ly Sinh nói, trước đó có một con lừa trọc, vì muốn Ma tôn được vui, mà đã khi nhục hắn.

Hóa ra Ngọc Ly Sinh nói đều là thật!

Hứa Mộ Ngôn vô thức cắn chặt răng, nắm chặt nắm đấm không lên tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ma tôn trước mặt, hận không thể ăn thịt nuốt xương của hắn.

"Loại ánh mắt này của ngươi, khiến bổn tọa rất không thích." Ma tôn đưa tay bóp lấy cổ Hứa Mộ Ngôn, cười lạnh nói: "Chỉ là sâu kiến, mà cũng dám làm càn trước mặt bổn tọa?"

"Người đâu, mang Ngọc nô đến đây, bổn tọa muốn xem xem, một người xuất gia, đến cùng có vì mạng sống, mà tàn sát lô đỉnh vô tội hay không!"

Lập tức có Ma nhân nhận lệnh, sau đó bắt Ngọc Ly Sinh tới.

"Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, khi nhục người khác thì có tài cán gì?" Hứa Mộ Ngôn đứt quãng nói, cổ bị bóp đến mức mặt tái xanh: "Ta nguyền rửa ngươi, tương lai ngươi sẽ chết không yên lành, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!"

"Ha ha ha, thật to gan, thế mà dám nguyền rủa bổn tọa." Ma tôn ngửa mặt lên trời cười to, bỗng một tay ném người ra ngoài, thanh âm lạnh lùng nói: "Thế gian này, người có thể tru sát bổn tọa, còn chưa chào đời đâu! Bổn tọa sẽ nhất thống Tu Chân giới, thọ cùng trời đất!"

Hứa Mộ Ngôn rất vất vả mới dừng lại được, che lấy yết hầu ho kịch liệt.

Ngay cả một pháp khí thuận tay cũng không có, căn bản không có cách nào đánh lén Ma tôn.

Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn Ngọc Ly Sinh bị người ta khi nhục sao?

"Ma tôn, đã dẫn Ngọc nô tới."

"Thả người ra, các ngươi đều ra ngoài đi."

"Vâng."

Ma tôn ra lệnh một tiếng, Ma nhân lập tức ném Ngọc Ly Sinh xuống đất.

Hứa Mộ Ngôn vội vàng bò qua, chắn trước mặt Ngọc Ly Sinh, không hề sợ hãi nói: "Muốn giết thì cứ giết ta, không liên quan gì đến hắn! Hôm nay, ta rơi vào trong tay ngươi, là do ta tài nghệ không bằng người!"

"Ngươi che chở Ngọc Ly Sinh như vậy, sao thế, hai ngươi đã quen biết nhau từ sớm rồi à?" Ánh mắt Ma tôn lạnh như băng nhìn Ngọc Ly Sinh, cười lạnh nói: "Hay là nói, tiểu đạo trưởng đã từng đùa bỡn thân thể Ngọc Ly Sinh rồi?"

"Ta nhổ! Ta mới không ác giống như các ngươi! Ta không làm được! Ta và hắn rất trong sạch, chưa từng dây dưa gì hết!"

Hứa Mộ Ngôn hét vào mặt Ma tôn, hận không thể cắt hắn ra thành tám khúc, nghiền xương thành tro.

Ma tôn thấy thế, lập tức có mấy phần hứng thú, đột nhiên nói: "Ngươi là người xuất gia, phải tuân thủ quy tắc giới luật, nếu hôm nay bổn tọa phá giới của ngươi, vậy ngươi sẽ xử trí như thế nào?"

Hứa Mộ Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta thà chết cũng không chịu khuất phục!"

"Ha ha ha, thú vị, chi bằng như vậy đi, nếu ngươi đã thích Ngọc Ly Sinh đến thế, vậy bổn tọa thưởng hắn cho ngươi, chỉ cần hôm nay, ngươi có khả năng khiến cho Ngọc Ly Sinh khóc thành tiếng, bổn tọa sẽ lập tức thả ngươi rời khỏi Ma giới, tuyệt không nuốt lời."

Ma tôn cười nói, trong lòng cho rằng, người không vì mình, trời tru đất diệt, rất thích người có tình tàn sát lẫn nhau.

Cũng rất tận hưởng điều đó, hắn rất nóng lòng muốn nhìn thấy dáng vẻ Ngọc Ly Sinh khóc lóc.

"Nhanh lên, bổn tọa không có kiên nhẫn."

Ma tôn đẩy Hứa Mộ Ngôn một cái, đẩy ngã cậu lên trên người Ngọc Ly Sinh.

Hai người đều bị xiềng xích trói buộc, linh lục bị phong, căn bản không phải là đối thủ của Ma tôn.

Hứa Mộ Ngôn "A" lên một tiếng, cả người nhào lên trên người Ngọc Ly Sinh.

Hai người rất gần nhau, vô cùng gần, gần đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

_______________________

Quả nhiên đúng với câu: Mình không biết ngượng, thì người ngượng chính là người xem.

倪蝶 :  Ní dié :   Nghê Điệp
你爹 :  Nǐ diē : Cha ngươi.
阿耶 :  Ā yé  : A Gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro