192

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyên mục gặm truyện ngọt 💝😋

Truyện Đam Mỹ

Tên Truyện: 穿成黑心莲的沙雕徒弟
               Xuyên Thành Đồ Đệ Ngốc Nghếch Của Hắc Tâm Liên
              
Tác giả: 卷耳猫猫
               (Quyển Nhĩ Miêu Miêu)

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ😝

VUI LÒNG KHI LẤY BÀI ĐÃ DỊCH VÀ EDIT NÀY XIN HÃY ĐỂ LẠI NGUỒN Ạ, CẢM ƠN!! 😘

___________________

Xuyên Thành Đồ Đệ Ngốc Nghếch Của Hắc Tâm Liên.

Chương 192: Ngôn Ngôn của hắn đã trở về lần nữa.

Bỗng Hứa Mộ Ngôn trồi đầu ra khỏi mặt nước, ra sức bơi về phía trước, đưa tay muốn bắt lấy tảng đá bên bờ, muốn trèo lên bờ.

Nào ngờ chỉ vừa đưa tay nắm lấy, thể mà đã nắm lấy bắp chân của một người.

Cậu hơi sững sờ, sau đó lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Ngay lập tức bốn mắt nhìn nhau với Ngọc Ly Sinh, bên tai Hứa Mộ Ngôn ông ông, cảm thấy hệt như có một tiếng sấm rền giữa trời đất.

Trong mắt cậu chỉ còn có Ngọc Ly Sinh!

"Ngươi……. Vì sao lại trốn?" Ngọc Ly Sinh từ trên cao nhìn xuống thiếu niên thật kỹ, chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay bóp lấy cổ cậu, lạnh lùng nói: "Sao lại muốn trốn?"

Hứa Mộ Ngôn: "......."

Má ơi, cứu mạng!

Sao lực tay của Ngọc Ly Sinh lại lớn vậy chứ! Bóp cậu rất đau!

Thế mà còn hỏi cậu vì sao, vì sao, trước hết cũng nên kéo cậu lên bờ trước đã!

Hiện giờ đã là mùa đông, hồ nước này đã kết vụn băng, lạnh lẽo đến thấu xương.

Hứa Mộ Ngôn lạnh đến mức khuôn mặt bé nhỏ tái nhợt, nhịn không được mà răng run lên khanh khách.

Cảm thấy máu trong người không lưu thông nổi nữa, hệt như sắp đông lại luôn vậy.

Ngọc Ly Sinh thấy cậu không nói tiếng nào, lông mày rậm chợt cau lại, cụp mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt đối phương, luôn cảm thấy dường như đã từng gặp qua.

Giống như Ngôn Ngôn của hắn.

Thật sự rất giống rất giống.

Từ sau khi Hứa Mộ Ngôn lần nữa chết trước mặt hắn, Ngọc Ly Sinh như đã phát điên, trắng trợn tàn sát khắp Côn Luân.

Trong vòng một đêm máu chảy thành sông.

Hắn phát điên tìm các thư tịch trong Tàng Thư các, muốn tìm ra cách để phục sinh Hứa Mộ Ngôn.

Cho dù là dùng đến cấm thuật cũng không từ!

Cuối cùng hắn cũng đã tìm được cách phục sinh Hứa Mộ Ngôn.

Chỉ có điều, cách này quá tàn nhẫn, phải cần đến người sống để tế trời.

Ngọc Ly Sinh cũng đã từng treo Chiêu hồn phiên khắp núi, vẽ trận pháp gọi vong hồn Hứa Mộ Ngôn về, nhưng đều đi đến ngõ cụt.

Thậm chí Ngọc Ly Sinh cũng hoàn toàn không biết Hứa Mộ Ngôn đến từ đâu.

Có lòng muốn tìm người thân mà Hứa Mộ Ngôn đã nói đến, muốn lấy huyết nhục của người thân cậu, tạo lại nhục thân mới cho Hứa Mộ Ngôn.

Nhưng trời đất bao la, Ngọc Ly Sinh hoàn toàn không tìm thấy người thân của Hứa Mộ Ngôn.

Dường như Hứa Mộ Ngôn thực sự nhảy ra từ trong khe đá, trên thế gian này vô thân vô cố.

Từ đầu đến cuối Ngọc Ly Sinh đều không thể tìm được chút điểm mấu chốt nào.

Chỉ biết là, hắn yêu Hứa Mộ Ngôn, hắn yêu Hứa Mộ Ngôn tha thiết.

Nếu như hắn không thể phục sinh được Hứa Mộ Ngôn, vậy thì hắn sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì!

Thậm chí hắn còn tìm thiếu niên tuấn mỹ trạc tuổi Hứa Mộ Ngôn ở khắp trời nam đất bắc.

Ý muốn tìm ra một vật chứa thích hợp nhất để chứa Nguyên Thần Hứa Mộ Ngôn.

Chỉ cần Nguyên Thần Hứa Mộ Ngôn vừa trở về, sẽ lập tức có ngay cơ thể mới để sử dụng!

Lần này Ngọc Ly Sinh sẽ không ép buộc cậu nữa, chỉ cần Hứa Mộ Ngôn vui vẻ là được.

Muốn thân thể người nào, thì cứ dùng thân thể người đó.

Ngọc Ly Sinh vì có thể phục sinh Hứa Mộ Ngôn, đã không còn quan tâm đến những chuyện khác, đi bắt hơn ngàn thiếu niên từ các nơi ở Tu Chân giới về.

Muốn chờ đến thời cơ thích hợp, sẽ lấy tính mạng của hơn ngàn thiếu niên này đi tế trời.

Mong trời cao khai ân, có thể đổi Nguyên Thần Hứa Mộ Ngôn về!

Nhưng trong đêm qua, khi Ngọc Ly Sinh đang ngồi trong điện trông coi thanh mệnh kiếm của Hứa Mộ Ngôn.

Bỗng phát giác ra một tia dị dạng, cuống quýt bói một quẻ cho chính bản thân mình. Rồi thuận theo chỉ dẫn trên quẻ, ngàn dặm xa xôi chạy đến Phù Phong ngay trong đêm.

Nói này chính là một cái trấn cách khá xa Tu Chân giới. Cách Côn Luân khoảng ngàn dặm.

Nơi đây nổi danh là Phật Cốt Thánh ở Tu Chân giới, khắp nơi đều có tỳ khưu* hành tẩu.

Có lẽ là bởi vì trước đây Ngọc Ly Sinh đã từng đốn ngộ dưới gốc cây Bồ Đề. Cực kỳ có duyên với Phật môn.

Nếu không phải trước kia Trọng Minh Quân thịnh tình mời tới, có lẽ Ngọc Ly Sinh đã xuất gia, xuống tóc làm tăng cũng không chừng.

Ngọc Ly Sinh cũng không phải tới đây lần đầu tiên, lần cuối cùng hắn đến đây chính là hơn mười năm về trước

Khi đó, hắn cũng tinh thần không tập trung, xem bói dưới trăng, tìm theo chỉ dẫn.

Sau đó tìm được Hứa Mộ Ngôn khi còn bé trong đống người chết ở bãi tha ma.

Mất rất nhiều công sức mới cứu được Hứa Mộ Ngôn, rồi mang về Côn Luân, thu làm đệ tử dưới trướng.

Giờ đã mười mấy năm trôi qua, Ngọc Ly Sinh lại lần nữa đến chỗ này.

Ở đây còn phát hiện ra một gia tộc nhỏ tu đạo, tìm được một thiếu niên.

Thiếu niên này sắc mặt trắng bệch, ốm yếu gầy gò, toàn thân ướt sũng không ngừng run rẩy.

Rõ ràng dáng dấp không hề giống với Hứa Mộ Ngôn, nhưng đôi mắt này…….. Không, nói đúng hơn thì đôi mắt này vô cùng giống với Ngôn Ngôn của hắn.

Ngọc Ly Sinh nhíu mày, lạnh lùng nói: "Vì sao lại không trả lời?"

Hứa Mộ Ngôn muốn nói chuyện, nhưng mấu chốt là hiện giờ cậu là người câm, căn bản không thể mở miệng nói chuyện.

Ngón tay cứng nhắc muốn cầm lấy cái quạt xếp bên hông, nào ngờ Ngọc Ly Sinh tay mắt lanh lẹ, một phát bắt lấy tay cậu.

Hơi dùng sức một chút, đã kéo Hứa Mộ Ngôn từ dưới nước lên.

"Làm sao, còn muốn ra tay với bổn tọa?" Ngọc Ly Sinh lạnh lùng nói: "Ngươi cũng phải có cái bản lĩnh đó mới được!"

"Ngọc trưởng lão hiểu lầm rồi, vị này chính là đứa con riêng mà ban nãy ta đã đề cập qua, nó tên gọi là Khải Thần, có tật câm từ bé, không thể mở miệng nói chuyện, lại còn trời sinh kinh mạch tắc nghẽn không cách nào tu đạo, chiếc quạt xếp bên hông nó, cũng không phải là pháp khí dùng để đã thương người, mà là một công cụ có thể tương thông với suy nghĩ của nó, trong lòng nó muốn gì, trên quạt sẽ lập tức hiện ra cái đó."

Tạ gia chủ vội vàng tiến lên giải thích, trên mặt đều là nụ cười làm lành.

Chờ đến khi Ngọc Ly Sinh buông tay ra, hai chân Hứa Mộ Ngôn vô lực, cả người ngã bệt trên mặt đất, che lấy yết hầu ho khan, sặc đến múc khuôn mặt tuấn tú tái nhợt dần đỏ lên.

"Khải Thần, còn không mau bái kiến Ngọc trưởng lão của Côn Luân sơn?" Tạ gia chủ quát lớn về phía Hứa Mộ Ngôn: "Ngươi chạy cái gì mà chạy? Chẳng lẽ trước sau đều có quỷ đuổi theo ngươi à? Thất thố như thế? Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi!"

"Đúng vậy đó, đại ca, huynh chạy cái gì mà chạy? Ở trong nhà mình mà còn sợ đến mức này, chẳng lẽ là đã thấy quỷ rồi sao?" Tạ Phong ở bên cạnh cười lạnh.

Hứa Mộ Ngôn che lấy yết hầu ho khan.

Cậu nào có chỗ để quan tâm đến cha con Tạ gia kia, trước mắt phải mau chóng nhận nhau với Ngọc Ly Sinh.

Vội vàng cầm chiếc quạt xếp lên, nhanh chóng mở ra, cây quạt bị nước hồ lạnh lẽo thấm ướt, vừa mở ra, giọt nước đã lăn dài từ trên quạt xuống.

Hứa Mộ Ngôn cũng không kịp lau nước trên đó, trong lòng yên lặng hô: Sư tôn, ta là Mộ Ngôn.

Sau đó giơ mặt quạt lên cao, giơ trước mắt Ngọc Ly Sinh, muốn để cho hắn nhìn rõ một chút.

Nào ngờ đôi mày rậm của Ngọc Ly Sinh chau lại, trong đôi mắt sắc bén dâng lên một cỗ hàn ý, từ trên cao chăm chú nhìn xuống thiếu niên.

Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, đây chính là thói quen của hắn khi muốn giết người.

Trong lòng Hứa Mộ Ngôn lộp bộp một cái, thầm nói, hiện tại sư tôn đã có trái tim, vì sao khi vừa nhìn thấy chữ trên mặt quạt, lại lộ ra dáng vẻ này chứ?

Chẳng lẽ nói, kỳ thật sư tôn cũng không có yêu cậu? Cho tới nay đều là một mình cậu đơn phương sao?

Hoặc là nói, sư tôn cũng không tin cậu chính là Hứa Mộ Ngôn?

"Lớn mật! Tên nghịch tử ngươi, thật là đại nghịch bất đạo! Bảo ngươi nhận lỗi với Ngọc trưởng lão, thể mà ngươi lại dám hồ ngôn loạn ngữ? Không đánh sẽ không thành thật sao?" Tạ gia chủ tức giận nói.

Ngay cả Tạ Phong ở bên cạnh cũng giật nảy mình, kinh ngạc nói: "Đại ca, huynh bị điên rồi sao? Sao lại dám nói những lời như thể với Ngọc trưởng lão chứ?"

Hứa Mộ Ngôn: "???"

Hiện giờ cậu không hiểu gì hết.

Không phải cậu nói với Ngọc Ly Sinh, cậu chính là Hứa Mộ Ngôn sao?

Như thế đã coi thành đại nghịch bất đạo rồi?

Trên mặt Hứa Mộ Ngôn tràn đầy nghi hoặc mà xoay mặt quạt lại, nhìn xem trên đó viết cái gì.

Nào ngờ vừa nhìn xong, Hứa Mộ Ngôn cũng bị dọa đến hít một ngụm khí lạnh, thấy trên đó viết: Ngọc Ly Sinh, ngươi không bằng heo chó, chết không yên lành!

Hứa Mộ Ngôn bị dọa đến mức vội vàng lắc đầu liên tục khoát tay, biểu thị mình không phải có ý này nha!

Rất oan uổng cho cậu!

Không phải cậu vừa nói với Ngọc Ly Sinh rằng, cậu chính là Hứa Mộ Ngôn sao?

Trong lòng vội vàng hô: "Sư tôn, ta là Ngôn Ngôn của người đó!"

Lần này Hứa Mộ Ngôn đã thông minh hơn, tự mình xem trước, rồi mới đưa cho Ngọc Ly Sinh nhìn.

Kết quả trên mặt quạt chậm rãi hiện ra một hàng chữ lớn: Ngọc Ly Sinh, lão tử muốn chơi chết ngươi!!!

Hứa Mộ Ngôn bị dọa đến mức vội vàng giấu quạt đi, cuống quít khoa tay tạo thế, muốn nói cho Ngọc Ly Sinh biết, cậu chính là Hứa Mộ Ngôn.

Nhưng cậu khoa tay tạo thế quá khập khiễng, không chỉ Ngọc Ly Sinh xem không hiểu, mà những người khác cũng xem không hiểu.

Ngọc Ly Sinh hỏi: "Trên quạt viết cái gì?"

Hứa Mộ Ngôn liên tục lắc đầu ,giấu quạt ở sau lưng.

"Lấy ra, để bổn tọa nhìn xem."

Hứa Mộ Ngôn nào dám để cho Ngọc Ly Sinh nhìn chứ, tay đang giấu quạt sau lưng chợt ném xuống hồ một cái.

Ngọc Ly Sinh hơi đưa tay, cây quạt kia đã lập tức bay vào lòng bàn tay hắn, chậm rãi mở quạt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một hàng chữ đen tuyền.

Trong nháy mắt, Hứa Mộ Ngôn cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu như sụp đổ.

Cha con Tạ gia ở bên cạnh cũng hiếu kì, cùng nhau liếc nhìn trộm một chút, ngay sau khi nhìn thấy chữ trên mặt quạt, thì cùng nhau sợ hãi, hít vào một ngụm khí lạnh.

Tạ gia chủ vì muốn lấy lòng Ngọc Ly Sinh, lập tức ra lệnh: "Đại nghịch bất đạo như thế, nếu không quản giáo thật tốt, chỉ sợ sẽ muốn lật trời! Người đâu, mau đem gia pháp ra, đánh, đánh gãy chân nó cho ta!"

Nói xong, lại quay đầu cười làm lành nói: "Ngọc trưởng lão, thực không dám giấu giếm, tên này chính là con riêng của ta, cũng không phải con trai ruột của ta, nếu nó có gì đắc tội với Ngọc trưởng lão, vẫn xin trưởng lão đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với trẻ nhỏ."

Hứa Mộ Ngôn vô cùng hoảng sợ, bị hai người nắm lấy cánh tay, lôi dậy từ dưới mặt đất.

Rồi một phát đè cậu xuống ghế dài, cậu liều mạng giãy giụa, thấy hai môn sinh tay cầm trường côn thô to bằng cánh tay, chậm rãi đến gần cậu.

Cậu há to miệng muốn nói gì đó. Nhưng từ đầu đến cuối đều không thể phát ra được chút âm thanh nào.

Đáng chết!

Thế mà lại biến cậu thành một người câm!

Sẽ không phải lần nữa chịu hình ngay trước mặt Ngọc Ly Sinh đó chứ?

Hứa Mộ Ngôn phản kháng kịch liệt, liều mạng giãy giụa, nhưng cơ thể hiện giờ của cậu quá yếu, chính là ma bệnh quanh năm miệng đều không rời khỏi bát thuốc.

Sao có thể là đối thủ của môn sinh thân thể cường tráng chứ. Giờ đây cậu không khác gì cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.

Cậu hoảng hốt ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Ngọc Ly Sinh, hi vọng sư tôn sẽ có thể ra tay cứu cậu.

Chỉ cần sư tôn chịu mở cái miệng bằng vàng kia ra, hôm nay sẽ có thể cứu được cậu.

Nhưng Ngọc Ly Sinh không có mở miệng, ngược lại còn có chút hứng thú với cây quạt của cậu.

Nhìn thấy chữ viết trên mặt quạt biến hóa khôn lường, ngoại trừ lời mắng người ra, cũng chẳng còn cái gì khác.

Hốc mắt Hứa Mộ Ngôn dần đỏ lên, cúi đầu hơi ủ rũ, hiện giờ Ngọc Ly Sinh không quen biết cậu, sao có thể ra tay cứu cậu chứ.

Ngọc Ly Sinh còn chưa lấy mạng cậu đã là lòng dạ từ bi lắm rồi.

Thế nhưng vì sao Ngọc Ly Sinh không nhận ra cậu chứ?

Sao lại không nhận ra cậu?

Một lần đã thế, hai lần cũng vậy!

Rất nhiều lần không nhận ra cậu. Cái này khiến cho cậu cảm thấy rất tuyệt vọng.

Cậu không muốn tiếp tục chịu khổ như thế nữa, không muốn tiếp tục nữa.

Ngay khi trường côn sắp rơi lên trên người Hứa Mộ Ngôn, Ngọc Ly Sinh bỗng vung quạt xếp lên, quát lớn: "Ai cho phép các ngươi động đến hắn?"

Sưu một tiếng, quạt xếp du tẩu một vòng giữa không trung, đến khi nó quay lại trong tay Ngọc Ly Sinh, đã nhuốm một vòng đỏ tươi.

"Như vậy với dễ nhìn chứ." Ngọc Ly Sinh thõa mãn nhìn trên mặt quạt đều là vết máu.

Ngay sao đó, yết hầu của mấy môn sinh đang vây quanh Hứa Mộ Ngôn đều thi nhau phun máu.

Sau đó phịch phịch ngã trên mặt đất, trên cổ đều có một vết thương bị cắt rất sâu.

Chúng thị nữ xung quanh bị dọa đến hoa dung thất sắc, nhao nhao trốn về sau.

Tạ gia chủ đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vàng cười làm lành nói: "Ngọc trưởng lão thứ tội, nghịch tử tuổi còn nhỏ không biết trời cao đất rộng mà đắc tội trưởng lão, là tên nghịch tử này sai, nếu như trưởng lão không chê, vậy sẽ đưa tên nghịch tử này cho trưởng lão xử trí, Tạ gia tuyệt không hai lời!"

Ngọc Ly Sinh không nói, chỉ chậm rãi tiến lên, dùng quạt xếp nâng cằm Hứa Mộ Ngôn lên, ra lệnh: "Ngước mắt nhìn bổn tọa."

Hứa Mộ Ngôn nghe lời mà ngẩng đầu lên, cậu cắn chặt môi, cơ hồ như muốn cắn đến chảy ra máu tươi luôn vậy.

Rõ ràng cậu không muốn khóc, nhưng hai hàng nước mắt lại không chút dấu hiệu nào mà rơi từng giọt từng giọt xuống mặt quạt.

Loại cảm giác quen thuộc kia lần nữa dâng trào trong lòng Ngọc Ly Sinh.

Ngọc Ly Sinh bối rối, cảm thấy loại ánh mắt này chính là Ngôn Ngôn của hắn.

Nhưng lại sợ, vạn nhất hắn nhận nhầm thì sao đây?

Đời này hắn không yêu thương sinh thiên hạ, chỉ yêu mỗi một mình Hứa Mộ Ngôn mà thôi.

Dù cho Hứa Mộ Ngôn có thân vẫn đạo tiêu, sẽ không bao giờ quay lại nữa, hắn cũng sẽ là góa phụ của Hứa Mộ Ngôn.

Kiếp này tuyệt đối sẽ không động lòng với người khác!

Đôi mắt Ngọc Ly Sinh đần đỏ lên, cánh môi run rẩy, rất muốn mở miệng dò hỏi.

Nhưng lại sợ, nếu như hắn phơi bày thân phận của Hứa Mộ Ngôn.

Vậy Hứa Mộ Ngôn có giống như trước đó, cuối cùng vẫn sẽ rời xa hắn hay không?

Trước đây Ngọc Ly Sinh luôn tùy tâm sở dục mà làm việc, không có gì phải lo lắng.

Giờ đây lại do dự, lo trước lo sau.

Sợ một bước vô ý, sẽ lần nữa bỏ lỡ Hứa Mộ Ngôn.

Hoặc là, sẽ lần nữa tách khỏi Hứa Mộ Ngôn.

Đã…….. Đã hai lần rồi.

Hứa Mộ Ngôn đã chết thảm trước mặt hắn hai lần rồi, đến cùng Ngọc Ly Sinh cũng không thể nào chấp nhận được, đến cùng cũng không có cách nào.

Rất lâu sau đó, Ngọc Ly Sinh mới run rẫy chậm rãi giơ bàn tay nhuốm máu ra.

Trên mặt hắn vô cùng âm trầm, hệt như Quỷ quân dưới Địa phủ.

Khiến người ta không dám nhìn thẳng, cũng không dám đến gần.

Ngọc Ly Sinh giơ tay ra.

Hắn biết, nếu là Ngôn Ngôn của hắn, nhất định sẽ dám đưa tay ra nắm chặt lấy tay hắn.

Nếu như là Ngôn Ngôn của hắn, vậy sẽ nhất định nắm chặt lấy tay hắn không buông.

Quả nhiên là thật.

Hứa Mộ Ngôn sụt sịt một cái, không chút do dự mà đưa tay qua.

Gắt gao nắm chặt lấy tay Ngọc Ly Sinh.

Rốt cuộc hai người cũng lần nữa ở cạnh nhau.

Loại cảm giác quen thuộc kia thực sự quá mãnh liệt.

Cho dù hiện giờ Hứa Mộ Ngôn đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn không thể mở miệng nói chuyện.

Nhưng Ngọc Ly Sinh vẫn nhận ra cậu chỉ trong nháy mắt.

Đây chính là Ngôn Ngôn của hắn, không sai.

Nhất định sẽ không sai, đời này cũng sẽ không sai!

Ngôn Ngôn của hắn đã trở về lần nữa!

"Trở về là tốt, trở về là tốt!"

Ngọc Ly Sinh nói năng lộn xộn, thấp giọng tự lẩm bẩm, một tay ôm người vào trong ngực.

Mạnh mẽ ôm lấy eo Hứa Mộ Ngôn, cổ họng nghẹn ngào.

_______________________

Tỳ khưu/ tỳ kheo/ tỳ khâu: là những người xuất gia hoặc quy y sống bằng hạnh khất thực và tìm cầu chân lý giải thoát.

-Hạnh khất thực: có thể hình dung như, những vị tăng nhân sẽ cầm một cái bát đi khắp nơi, nếu đói sẽ xin cơm nước ở nhà dân để hóa duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro