203

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyên mục gặm truyện ngọt 💝😋

Truyện Đam Mỹ

Tên Truyện: 穿成黑心莲的沙雕徒弟
               Xuyên Thành Đồ Đệ Ngốc Nghếch Của Hắc Tâm Liên
              
Tác giả: 卷耳猫猫
               (Quyển Nhĩ Miêu Miêu)

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ😝

VUI LÒNG KHI LẤY BÀI ĐÃ DỊCH VÀ EDIT NÀY XIN HÃY ĐỂ LẠI NGUỒN Ạ, CẢM ƠN!! 😘

___________________

Xuyên Thành Đồ Đệ Ngốc Nghếch Của Hắc Tâm Liên.

Chương 203: Mộ Ngôn tiến thoái lưỡng nan đâm lao phải theo lao.

Bỗng Hứa Mộ Ngôn nhảy lên một cái, ôm lấy eo Ngọc Ly Sinh từ sau lưng.

Cậu ôm rất chặt.

Hệt như một người sắp bị chết đuối, cố gắng nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng vậy.

Gắt gao ôm chặt lấy Ngọc Ly Sinh.

"Ngôn Ngôn……." Ngọc Ly Sinh hơi sững sờ, sau đó không khỏi bật cười: "Ngôn Ngôn, sao em lại giống trẻ con thế? Được rồi, sư tôn sẽ không đi, sư tôn sẽ ở lại với Ngôn Ngôn, sư tôn kể chuyện trước khi ngủ cho Ngôn Ngôn có được không?"

Hứa Mộ Ngôn nhẹ gật đầu loạn xạ, lặng lẽ lau  nước mắt đi.

Cậu không dám để cho Ngọc Ly Sinh biết, hiện giờ thân thể này đã bị bệnh đến mức mất đi vị giác luôn rồi.

Sợ Ngọc Ly Sinh sẽ nổi điên.

"Ngôn Ngôn, là trước đây sư tôn quá khắt khe, quá khắt khe với em, mà đối xử với em không tốt, từ nay về sau, sư tôn sẽ bù đắp tất cả những chuyện đã xảy ra trước đây cho em."

Ngọc Ly Sinh ôm Hứa Mộ Ngôn lên giường, ôm cậu vào trong lòng, trực tiếp xem cậu hệt như một đứa trẻ, kéo lấy chăn cẩn thận đắp lên, sau đó mới ấm giọng nhẹ nhàng nói: "Ngôn Ngôn, em muốn nghe kể chuyện gì?"

Hứa Mộ Ngôn không biết, trong đầu cậu rất rối bời, chỉ có thể gật đầu lung tung.

Đã thế, Ngọc Ly Sinh vừa cười vừa nói: "Cũng may vì sư tôn đã chuẩn bị trước rồi."

Hắn như vừa làm ảo thuật, lấy vài quyển sách từ trong ngực ra, rồi huơ huơ trước mặt Hứa Mộ Ngôn.

"Khi sư tôn ra ngoài mua quýt, thấy bên cạnh có một quầy bán sách nhỏ, liền thuận tay mua mấy quyển về. Sư tôn cũng không thích xem thoại bản trong nhân gian, cho nên đã để chủ quầy chọn giúp."

Ngọc Ly Sinh giải thích, khi hắn mua chỉ liếc nhìn bìa sách mấy cái, sốt ruột sắc thuốc cho Hứa Mộ Ngôn nên vẫn chưa kịp lật ra xem xét.

Chì là nghe chủ quán nói, đây đều là thoại bản thịnh hành nhất hiện nay, ở nơi này bán rất đắt hàng, hầu như ai cũng có một quyển trong tay.

Ngọc Ly Sinh chỉ xem chủ quầy như đang thổi phồng đến thiên hoa loạn trụy.

Nhưng khi cầm một quyển ra xem thì cảm thấy là lạ.

Sau khi lật ra được một trang, bỗng có hai hàng chữ lớn đập vào trong mắt—— 《Tiên Quân thanh lãnh và tiểu kiều thê nhà nông》.

Chỉ xem xét tên sách thôi đã cảm thấy nó không ra gì rồi.

Ngọc Ly Sinh nhíu mày lại, sau khi nhẫn nại lật mấy trang xem, nhìn sơ qua vài lần.

Cũng không thấy có chữ gì quá khó nghe.

Ngọc Ly Sinh chậm rãi hít sâu một hơi chậm rãi đọc: "....... Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lập tức thấy Tiên Quân áo trắng bỗng dùng một kiếm đánh bay người bịt mặt bằng khăn lụa, nào ngờ mái tóc xanh biếc trong nháy mắt bay lên,  khăn lụa vừa rơi xuống, thế mà lộ ra một gương mặt mà hắn đã ngày đêm nhung nhớ……. Thần sắc Tiên Quân cứng lại, nhịn không được mà nghẹn ngào kêu lên một tiếng, Tô Thúy Hoa, ngươi còn muốn trốn đi đâu……."

Vốn dĩ Hứa Mộ Ngôn tâm phiền ý loạn, tâm tư không biết đã bay đi nơi nào.

Thình lình nghe thấy trong miệng Ngọc Ly Sinh thốt ra một câu "Tô Thúy Hoa", cậu bị dọa đến mức giật nảy mình.

Rất lâu sau mới phản ứng lại được, sư tôn là đang đọc thoại bản cho cậu nghe.

"....... Tô Thúy Hoa, ngươi để cho ta tìm thật khổ đó! Đến cùng ngươi muốn mang con…….. Của bổn tọa đi đâu?"

Nói chung Ngọc Ly Sinh cũng không đọc tiếp nổi nữa, đọc ngắt quãng rất không lưu loạt.

Cúi đầu thì nhìn thấy Hứa Mộ Ngôn đang mở to mắt nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt

Hay cho một dáng vẻ tập trung tinh thần, nghe còn rất nghiêm túc.

Trong lúc nhất thời Ngọc Ly Sinh có hơi khó khăn, thần nghĩ, hình như sang hèn hay cao sơn lưu thủy gì Ngôn Ngôn cũng nghe được, ngay cả nông dân thổi kèn đàn hát cũng có thể nghe được.

Nếu Ngôn Ngôn đã muốn nghe, vậy hôm nay hắn cũng sẽ không để ý gì nữa.

Ngọc Ly Sinh hắng giọng một cái, tiếp tục thì thầm: "Thúy Hoa, bổn tọa yêu ngươi, nhưng trong lòng bổn tọa cũng có một nữ nhân khác, nàng là sư muội đồng môn của bổn tọa, bây giờ nàng đã bị thương nặng, cần nhau thai của đứa trẻ trong bụng ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn tọa sẽ lấy ngươi làm thê tử……."

Ngọc Ly Sinh thầm nghĩ: Viết cái quỷ gì đây!

Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ: Oa, thật lỗi thời cũng thật cẩu huyết nha.

"........ Ngươi mất đi cũng chỉ là một đứa bé, đôi chân, dung mạo, nhưng cái sư muội mất đi chính là tình yêu…….." Ngọc Ly Sinh cau chặt mày lại: "Giọng điệu Tô Thúy Hoa rất êm ái và dịu dàng nói, chờ đã, đừng ép đứa bé xuống…….."

"Ngôn Ngôn, chi bằng chúng ta đổi quyển khác nha? Những trang tiếp theo này không được hay lắm."

Ngọc Ly Sinh đột ngột dừng lại, khuôn mặt tuấn tú không khỏi đỏ lên.

Bỗng khép sách lại.

Những chuyện tiếp theo hoàn toàn không biết xấu hổ, không biết thẹn, cũng không có gì hay hết.

Hứa Mộ Ngôn chớp chớp mắt, chợt hiểu ra, cũng không có kiên trì nữa.

"Vậy quyển này đi…….." Ngọc Ly Sinh đổi sang một quyển khác, mở ra xem tên, trong nhất thời khóe miệng có hơi co quắp.

Quyển sách này có tên là: 《Thực cốt hương thuốc: Ta biến thành sủng thê được Tiên Quân nuông chiều trên tay cả ngày lẫn đêm》.

Ngọc Ly Sinh cảm thấy cái này không hay, vội vàng đổi sang một quyển khác.

Kết quả cái tên tiếp theo là: 《Người tốt mang thai một lượt năm bé con: Ma Tôn đại nhân sủng nhẹ thôi》hay 《Hàng đêm ca hát, ta chợt trở thành mẹ của sư tôn》.

Nói tóm lại, Ngọc Ly Sinh không muốn đọc, vội vàng vứt đi hệt như đang vứt rác, vứt những quyển sách này vào trong lò lửa.

"Ngôn Ngôn, mấy cái này không hay, sư tôn gảy đàn cho em nghe, có được không?" Ngọc Ly Sinh đề nghị.

Hứa Mộ Ngôn nhịn không được mà bật cười, nhờ có ánh sáng của đống lửa, thấy được vành tai Ngọc Ly Sinh đỏ rực, hệt như hai chiếc lồng đèn nhỏ màu đỏ.

Thật không ngờ hiện giờ sư tôn lại có thêm mấy phần trong sáng như thế, trước kia có nhìn những thoại bản như thế nào thì mặt cũng đều không đổi sắc, hiện giờ chỉ vừa mới đọc có vài câu mà đã mặt đỏ đến mang tai rồi.

Hứa Mộ Ngôn đè tay Ngọc Ly Sinh xuống, sau khi hắn nhìn qua thì mới lắc lắc đầu.

Bắt đầu khoa tay tạo thế nói, ở lại với cậu, muốn được sư tôn ôm ngủ.

"Được, sư tôn ôm em ngủ, sư tôn sẽ không đi đâu nữa, đời này kiếp này sẽ không rời khỏi người Ngôn Ngôn dù chỉ nửa bước, sư tôn sẽ không đi đâu hết."

Hôm sau, khi Hứa Mộ Ngôn tỉnh lại thì sắc trời đã sáng.

Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, khi cậu mở mắt ra, trước mắt lờ mờ một lúc.

Những thứ được trang trí trong phòng đều hệt như ngâm trong mực đậm, Hứa Mộ Ngôn dụi dụi mắt, rất lâu sau mới tỉnh táo lại.

Cậu phát hiện mình đã nằm ngủ trong lòng Ngọc Ly Sinh suốt cả đêm.

Cử chỉ hai người vô cùng thân mật, như thể được chỉ khâu lại vậy.

Hứa Mộ Ngôn quay đầu thấy Ngọc Ly Sinh vẫn chưa dậy, đôi lông mi đen dài và dày màu xanh quạ có hơi run.

Cũng không biết là đã ăn gì lớn lên.

Chợt cậu muốn trêu chọc một chút, đưa tay nắm lấy lông mi của Ngọc Ly Sinh, nhẹ nhàng kéo một cái.

Bỗng mí mắt Ngọc Ly Sinh có hơi nhúc nhích, Hứa Mộ Ngôn bị dọa đến mức vội giấu mặt vào trong lòng hắn, giả vờ như mình vẫn còn chưa dậy.

Một lúc lâu sau, Hứa Mộ Ngôn không cảm thấy có động tĩnh gì, lập tức nhấc mí mắt lên lén dò xét, thấy Ngọc Ly Sinh còn đang ngủ thì thầm nghĩ, sư tôn ngủ thật không khác gì heo chết chìm, thể mà còn chưa dậy.

Kết quả, Hứa Mộ Ngôn càng lớn gan hơn, cẩn thận từng li từng tí nắm lấy tóc sư tôn, tết tóc cho hắn.

Nhưng đưa lưng về phía Ngọc Ly Sinh có hơi khó làm, còn phải nghiêng thân xoay eo qua, sẽ rất mệt mỏi.

Hứa Mộ Ngôn lập tức cẩn thận từng li từng tí xoay người, gác một chân lên eo Ngọc Ly Sinh, ngồi trong lòng hắn.

Như thế đã dễ dàng hơn nhiều.

Nào ngờ Ngọc Ly Sinh đã dậy từ sớm, khi Hứa Mộ Ngôn chạm vào lông mi hắn, thì hắn đã dậy rồi.

Ban đầu còn muốn giả vờ ngủ, xem xem tiểu đồ đệ muốn làm gì với hắn.

Ai có thể ngờ đến, sáng sớm tiểu đồ đệ lại nằm trong lòng hắn cọ qua cọ lại.

Mặc dù chỉ là một hành động vô ý, nhưng y phục của hai người đều dính với nhau…….

Dù nói thế nào, Ngọc Ly Sinh cũng là nam nhân bình thường, huống chi hiện giờ còn là sáng sớm.

Chuyện sẽ xảy ra vào mỗi buổi sáng của nam nhân, Ngọc Ly Sinh cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Ngọc Ly Sinh thầm cắn răng, siết chặt nắm đấm lại, xương ngón tay đều vang lên tiếng rắc rắc.

Hứa Mộ Ngôn không phát giác ra chút gì, chỉ toàn tâm toàn ý đi tết tóc cho Ngọc Ly Sinh.

Để việc tết tóc được dễ dàng hơn, thậm chí còn có hơi ngồi dậy, mãi cho đến khi tết tới đuôi tóc, cậu mới hạ người xuống.

Không để ý đã phát ra động tĩnh khá lớn, Hứa Mộ Ngôn bị dọa đến nín thở ngưng khí, vội vàng nhìn qua Ngọc Ly Sinh.

Thấy sư tôn vẫn còn chưa dậy thì cảm thấy nhẹ nhõm.

Nói cũng kỳ quái thay.

Khi cậu nằm xuống thì hệt như đã không cẩm thận đè lên thứ gì đó, cấn đến hoảng.

Hứa Mộ Ngôn tưởng mình đã đè lên cây quạt xếp, liền gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Ly Sinh, vô cùng cẩn thận mà nhấc người lên.

Đưa tay đi mò tìm cây quạt xếp.

Nhưng sờ soạng một vòng cũng không chạm thấy cây quạt đâu.

Ngược lại còn bởi vì thân thân thể hiện giờ quá ốm yếu, hai chân không có sức.

Chân mềm nhũn lại ngã ngồi trở về.

Lần này động tĩnh quá lớn, Hứa Mộ Ngôn bị dọa đêm mức vội vàng nép sát vào trong lòng Ngọc Ly Sinh, chứng minh mình vẫn luôn ngủ, còn hơi há to miệng, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Mồ hôi lạnh tuôn đầy mặt Ngọc Ly Sinh, cắn răng chặt đến mức kêu lên côm cốp.

Cúi đầu xem xét, thì thấy Hứa Mộ Ngôn đang giả vờ ngủ trong lòng hắn.

Sau khi ngủ một giấc, trên mặt Ngôn Ngôn đã có máy phần huyết sắc, dáng vẻ khi ngủ hệt như một em bé.

Cái này khiến cho trái tim Ngọc Ly Sinh ngay lập tức mềm nhũn, cho rằng, nhất định Hứa Mộ Ngôn không phải cố ý.

Cũng chỉ là muốn trêu chọc hắn một chút thôi.

Hoặc là hai người đã lâu chưa làm, trong lòng Ngôn Ngôn cũng rất muốn, nhưng vì ngại mất mặt, cho nên mới không muốn chủ động mở miệng.

Vì thế mới dùng ra cách vụng về như vậy để hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Thật là một tiểu đồ đệ ngốc.

Ngọc Ly Sinh không khỏi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, hiện giờ thân thể Ngôn Ngôn không tốt lắm, chỉ sợ sẽ không chịu nổi.

Nhưng bây giờ lửa trong lòng đã được thắp lên, nào có đạo lý tùy tiện bỏ qua cho Hứa Mộ Ngôn như thế được.

Liền nhớ tới, ban đầu khi ở Côn Luân, Ngôn Ngôn đã kêu gào trước mặt hắn rằng: "Dùng tay đi, chẳng lẽ sư tôn chưa bao giờ thử qua sao?"

Ngọc Ly Sinh vẫn luôn nhớ kỹ những lời Hứa Mộ Ngôn đã nói.

Dùng tay cũng có thể giải quyết.

"Ngôn Ngôn, sư tôn biết em đang giả vờ ngủ."

Một tay Ngọc Ly Sinh ôm lấy eo Hứa Mộ Ngôn, dán bên tai cậu, giọng hơi khàn khàn nói: "Ngôn Ngôn ngốc, em đã là đạo lữ của vi sư, có chuyện gì mà không thể nói chứ? em muốn cái gì thì cứ nói ra là được."

Hứa Mộ Ngôn: "......."

Đáng ghét, hóa ra sư tôn đã sớm tỉnh dậy rồi.

Cậu cũng không có ý định tiếp tục giả vờ nữa.

Dứt khoát mở to mắt, chuẩn bị ngồi dậy.

Nào ngờ cậu chỉ vừa mới nhích người một chút, đã lập tức bị Ngọc Ly Sinh ôm vào trong lòng.

Hai người dán với nhau rất chặt, cơ hồ ngay cả một chút khe hở thôi cũng không có.

Gương mặt Ngọc Ly Sinh hơi đỏ lên, hai con ngươi cũng có hơi ướt, gợi tình nói: "Ngôn Ngôn đừng đi, sư tôn muốn em."

Hứa Mộ Ngôn: "......."

Đột nhiên cậu có một loại ảo giác tự lấy đá đập chân mình.

Thấy mặt Ngọc Ly Sinh đỏ lên, ngay cả hơi thở cũng có chút loạn, thì khó khăn lắm mới phản ứng lại vừa rồi vừa xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ nói, thứ mà cậu vừa mới đè lên không phải là quạt xếp?

Mà là……..

Chỉ nghĩ thế thôi, mà gương mặt Hứa Mộ Ngôn đã hơi đỏ lên.

Cậu ép buộc mình phải tỉnh táo lại, thầm nghĩ, không được, hiện giờ mình đã gần đất xa trời.

Đừng nói là làm việc với Ngọc Ly Sinh, dù chỉ để một mình cậu làm, chỉ sợ sẽ mất nửa cái mạng nhỏ này luôn.

Cho dù Ngọc Ly Sinh có muốn, hắn cũng sẽ đút cậu đến no bụng không kém gì với mấy lần trước mới thôi, chẳng lẽ hắn còn không nghĩ thấu hay sao?

Vì thế, Hứa Mộ Ngôn cho rằng, Ngọc Ly Sinh tuyệt đối sẽ không tùy tiện động đến cậu.

Cho dù trời có nứt, cũng chỉ ôm một cái cái, không chừng ngay cả hôn cũng không có.

"Ngôn Ngôn, em là đang cố ý phải không? Em biết rất rõ, sư tôn cũng là một nam nhân bình thường, thế mà sáng sớm em còn muốn làm như thế……."

Giọng Ngọc Ly Sinh trầm khàn hệt như nước đường, bên răng còn kéo một sợi chỉ bạc, từng tiếng từng tiếng một mềm mại gợi tình đến tận xương tủy, quyến rũ người ta tâm thần rung động.

Không phải cũng vừa hay sao?

Hứa Mộ Ngôn cũng chính là một nam nhân bình thường đó!

Mới sáng sớm, ai lại chịu nổi cái này chứ?

Hứa Mộ Ngôn khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong lòng thầm nghĩ, phải tỉnh táo, phải thận trọng cao quý.

Người khác làm việc quá nhiều sẽ bị thận hư.

Nhưng nếu cậu làm việc với Ngọc Ly Sinh, vậy cái mạng nhỏ này sẽ không còn nữa.

Mặc dù Hứa Mộ Ngôn đã chết rất nhiều lần, nhưng cậu không muốn trinh tiết tuổi già còn không giữ được đó.

Lập tức khoa tay tạo thế, ý là: Nếu ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ lập tức nhảy từ trên lầu xuống!

Ngọc Ly Sinh thấy thế thì lắc đầu khẽ cười: "Sư tôn không hiểu."

Hứa Mộ Ngôn tức giận đến mức muốn bật dậy tìm quạt xếp.

Nhưng cậu chỉ vừa mới nhích một cái, bên tai đã lập tức truyền đến tiếng rên rỉ trần thấp của Ngọc Ly Sinh: "Ngôn Ngôn, em là đang muống mạng của sư tôn sao?"

Trong lúc nhất thời Hứa Mộ Ngôn đâm lao phải theo lao, không đám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Nhưng vấn đề là, không phải chỉ cần cậu bất động, thì việc này sẽ có thể giải quyết thuận lợi như thế.

Cậu động không được, bất động cũng không được. Quả thật chính là tiến thoái lưỡng nan, đâm lao phải theo lao.

"Ngôn Ngôn, em có còn nhớ, trước kia, khi em trộm túi thơm của sư tôn, dẫn vi sư vào động phủ phía sau núi ở Côn Luân…….. Em có nhớ, em đã từng nói những gì với sư tôn không?"

Hứa Mộ Ngôn nhớ rõ, nhớ rất rõ ràng.

Đó cũng đúng nghĩa là lần đầu hai người gặp mặt.

Vừa thấy mặt đã rơi vào hoàn cảnh  khiến người xấu hổ, khi ấy Ngọc Ly Sinh nằm trên đất, toàn thân ướt đẫm cuộn lại thành một quả bóng.

Mái tóc đen dài ươn ướt dính trên cần cổ trắng như tuyết, hoạt sắt sinh hương không thể nói nên lời.

Còn kêu "Khó chịu, khó chịu quá", "Mau cứu sư tôn", "Mộ Ngôn, mau cứu sư tôn".

Lúc ấy Hứa Mộ Ngôn thiên chân vô tà, cứ như thế mà bị lừa.

Một lần nhớ tới chuyện xưa, mà trong lòng không khỏi chua xót đến rỉ máu.

Hứa Mộ Ngôn cũng không hiểu, đang yên lành, đột nhiên Ngọc Ly Sinh nhắc đến chuyện này làm gì.

Lập tức ngước mắt nhìn qua với vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.

"Ngôn Ngôn, khi ấy em đã từng nói với sư tôn, nếu khó chịu, thì tự mình giải quyết đi…….. Thế nhưng sư tôn sẽ không đâu."

Ngọc Ly Sinh đè thấp giọng nói: "Ngôn Ngôn tốt, em dạy sư tôn một chút đi có được không?"

Hứa Mộ Ngôn: "......." Trong đầu cậu nhanh chóng hiện ra một vạn câu chửi tục.

Chuyện này còn cần cậu dạy sao?

Chẳng lẽ không phải nam nhân nào bẩm sinh đều sẽ biết à?

Chẳng lẽ, sư tôn là muốn……..

Ma xui quỷ khiến Hứa Mộ Ngôn mới kịp phản ứng, vội vàng che miệng lại, mạnh mẽ lắc đầu.

Ngọc Ly Sinh thấy thế thì nhịn không được mà cười nói: "Em che miệng làm gì chứ? Sư tôn có nói gì sao? Dáng vẻ này của em, sẽ khiến cho sư tôn hiểu lầm đấy."

______________________

*Hoạt sắc sinh hương: Hình dung dung nhan xinh đẹp diễm lệ như hoa.

*Thiên hoa loạn trụy: Ba hoa chích chòe. (Nói trắng ra là nổ đến tận trời xanh đấy@@)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro