chương 122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyên mục gặm truyện ngọt 💝😋

Truyện Đam Mỹ

Tên Truyện: 穿成黑心莲的沙雕徒弟
               Xuyên Thành Đồ Đệ Ngốc Nghếch Của Hắc Tâm Liên
              
Tác giả: 卷耳猫猫
               (Quyển Nhĩ Miêu Miêu)

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ😝

VUI LÒNG KHI LẤY BÀI ĐÃ DỊCH NÀY XIN HÃY ĐỂ LẠI NGUỒN Ạ, CẢM ƠN!! 😘

___________________

Xuyên Thành Đồ Đệ Ngốc Nghếch Của Hắc Tâm Liên

Chương 122: Sư tôn nói tâm Mộ Ngôn quá độc ác.

Sắc mặt Hứa Mộ Ngôn tràn đầy vẻ khó tin, vừa lắc đầu vừa không tự chủ được mà lui về sau muốn trốn đi, run giọng nói: "Nhưng……. Nhưng mà, muội ấy là tiểu Lưu Ly đó, là đệ tử thân truyền của sư bá, là tiểu sư muội của con!"

Ngọc Ly Sinh nhẹ gật đầu, tự nhiên như không có chuyện gì mà "À" một tiếng, sau đó nhấc chân đi đến gần Hứa Mộ Ngôn, khẽ cười nói: "Vi sư biết cô ta là Lưu Ly, bổn tọa cũng không có bắt lầm người nha, Ngôn Ngôn, con sợ cái gì? Sao lại muốn trốn?"

"Người……. Người không được qua đây!"

Hứa Mộ Ngôn đã rất sợ hãi.

Cậu nhớ rất rõ, lúc trước Ngọc Ly Sinh đối với Trọng Minh Quân rất khách khí, vô cùng khách khí.

Bởi vì Trọng Minh Quân đã chăm sóc Ngọc Ly Sinh mấy chục năm, cũng chưa từng có một chút suy nghĩ đen tối ngấp nghé hắn như những người khác.

Mà trước đây Ngọc Ly Sinh đều nhẹ nhàng nói chuyện với Lưu Ly, thậm chí Hứa Mộ Ngôn từng cảm thấy, Ngọc Ly Sinh đối với tiểu Lưu Ly như một vị cha già yêu thương đứa con luôn ương bướng không chịu lớn!

Thế mà, mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, đều triệt triệt để để phá hủy tất cả suy nghĩ trước đây của cậu!

Ngọc Ly Sinh đã từng dịu dàng yêu thương tiểu Lưu Ly như vậy, có thể nói chính là một sư thúc tiêu chuẩn, hóa ra tất cả đều là giả!

Hóa ra đều là ngụy trang của Ngọc Ly Sinh!

Ngọc Ly Sinh bây giờ có thể khiến Lưu Ly trở thành bộ dạng như vậy, vậy tương lai một ngày nào đó, hoặc là Hứa Mộ Ngôn vì một chuyện nào đó bị Ngọc Ly Sinh chán ghét mà vứt bỏ!

Đến lúc đó, có lẽ Hứa Mộ Ngôn sẽ thảm hơn Lưu Ly hiện tại gấp trăm lần!

Hai chân Hứa Mộ Ngôn như nhũn ra, từng bước một lui về sau, trơ mắt nhìn Ngọc Ly Sinh từng bước ép sát.

Bành một tiếng, lưng của Hứa Mộ Ngôn đụng phải một gốc đại thụ.

Còn chưa kịp kêu lên vì đau, thì Ngọc Ly Sinh đã đến trước mắt, hai chân như mềm nhũn.

Ngay sau đó, hai chân vô cùng không có tiền đồ lập tức quỳ xuống.

Ngay tức khắc, cậu đã quỳ trước mặt Ngọc Ly Sinh.

Trước đây Hứa Mộ Ngôn chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày mình lại hèn mọn đến thế.

Nhưng cậu thật sự sợ hãi đến mức sắp nôn ra.

Hai tay run rẩy nắm lấy áo bào của Ngọc Ly Sinh, nhưng thứ cậu chạm vào lại là bàn tay lạnh lẽo.

Sương lạnh dưới gối đã đóng băng đám cỏ khô kia. Cứng đến mức khi đầu gối quỳ lên, đau nhức không khác gì như bị kim đâm.

Hứa Mộ Ngôn tựa hồ như lại lần nữa mất đi năng lực ngôn ngữ, từ trong cổ họng đang run rẩy, chậm rãi thốt ra một câu: "Sư tôn……. Tha cho con, sư tôn, tha cho con……."

Ngọc Ly Sinh cúi đầu, nhìn chăm chú gương mặt tái nhợt của Hứa Mộ Ngôn.

Hắn không hiểu vì sao Hứa Mộ Ngôn lại sợ đến như thế.

Rốt cuộc là đang sợ cái gì?

Mình chẳng qua chỉ muốn giúp cậu báo thù rửa hận, mang cậu đến đây chỉ vì muốn cậu vui vẻ một chút.

Cũng chỉ muốn giúp Hứa Mộ Ngôn hả giận mà thôi.

Nếu không thì Ngọc Ly Sinh là đang ngứa tay sao?

Nếu rảnh rỗi như thế, chi bằng hắn ôm thi thể của Hứa Mộ Ngôn nằm trong quan tài chẳng phải tốt hơn sao?

Hắn cũng không phải tên điên lấy giết người làm thú vui, nếu hắn muốn giết người thì có thể dùng một kiếm cắt đứt yết hầu, cần gì phải phí sức hành hạ một Ninh Lưu Ly tầm thường đến thế?

Thế mà, Hứa Mộ Ngôn không vui vẻ gì, cho dù làm gì cũng đều không vui.

Hứa Mộ Ngôn không cười với hắn, cũng không cảm tạ hắn đã ra tay trả thù, thậm chí còn không khen hắn một câu tốt đẹp.

Cứ như vậy mà phù phù quỳ gối trước mặt hắn, giống như những người trước kia đã chết thảm trong tay Ngọc Ly Sinh.

Vừa hèn mọn vừa đáng thương cầu xin hắn tha cho mình.

Hắn không thích dáng vẻ này của Hứa Mộ Ngôn, một chút cũng không.

Rất lâu sau, vẻ mặt Ngọc Ly Sinh lanh như băng, trịch thượng nói: "Hứa Mộ Ngôn, ngươi thật không biết tốt xấu!"

Hứa Mộ Ngôn không nói gì, chỉ gắt gao nắm chặt lấy trường bào của Ngọc Ly Sinh, cả người run rẩy như nến tàn trước gió.

"Hứa Mộ Ngôn, ngươi nói xem, vì sao ngươi lại không vui? Ở trong lòng ngươi, bất luận là ai hay bất cứ chuyện gì, cũng đều quan trọng hơn bổn tọa, có phải không?"

Hứa Mộ Ngôn lắc đầu.

Ngọc Ly Sinh nói tiếp: "Chính là như vậy, ở trong lòng ngươi, bất kỳ ai hay cứ chuyện gì đều quan trọng hơn bổn tọa, ngươi có thể vì bất cứ ai hay bất kể chuyện gì đều sẽ đến khiển trách bổn tọa! Bởi vì bổn tọa trong mắt ngươi, căn bản cũng chẳng đáng là gì!"

"Con……. Con không có! Con không dám!"

"Đúng ha, ngươi không dám thì không có nghĩa ngươi sẽ không dám. Bởi vì ngươi rất sợ ta, ngươi sợ bổn tọa hơn việc ngươi thích bổn tọa."

Ngọc Ly Sinh thở dài một hơi, cuối cùng cũng không có làm gì Hứa Mộ Ngôn.

Ngược lại còn cúi người nắm lấy cánh tay Hứa Mộ Ngôn, kéo người lên.

Sau đó Ngọc Ly Sinh vẫn cứ luôn trầm mặc.

Lặng lẽ cúi người, đưa tay một cách tự nhiên phủi vụn cỏ và tro bụi dính trên áo bào của Hứa Mộ Ngôn.

Ngọc Ly Sinh trời sinh thích sạch sẽ, lại vì những trải nghiệm tồi tệ trong quá khứ, cho nên hắn ám ảnh một cách biến thái với sự sạch sẽ.

Nhưng bây giờ, hắn giúp Hứa Mộ Ngôn phủi bụi như một chuyện hiển nhiên, cũng chẳng cảm thấy có gì bẩn.

Sau đó kéo áo bào ra, đem Hứa Mộ Ngôn đang run rẩy kéo vào trong lòng ngực.

Ngọc Ly Sinh dùng nhiệt độ cơ thể không quá ấm áp của mình, cẩn thận từng li từng tí bao bọc Hứa Mộ Ngôn đang run lẩy bẩy ở trong lòng ngực.

Nhằm sưởi ấm trái tim Hứa Mộ Ngôn.

"Ngôn Ngôn, trái tim con so với đá càng lạnh hơn, cho dù vi sư sưởi như thế nào, cũng sưởi không ấm."

Câu nói này Hứa Mộ Ngôn cũng đã từng đánh giá qua Ngọc Ly Sinh.

Hiện tại phong thủy quả thật luân chuyển.

Phụng Thiên trưởng lão Ngọc Ly Sinh vừa cố chấp vừa tâm ngoan thủ lạt, không ngờ tới lại có một ngày, cũng sẽ hèn mọn đáng thương như thế mà oán trách trái tim cậu so với đá càng lạnh hơn.

Nhưng mà, người không có trái tim rõ ràng chính hắn, Ngọc Ly Sinh!

Hiện tại Hứa Mộ Ngôn cảm giác có chút khó tả.

Cả người cứng đờ nép vào trong lòng Ngọc Ly Sinh.

Cậu không cảm thấy một chút nhiệt độ nào trên người Ngọc Ly Sinh.

Cảm giác duy nhất cũng chỉ có lạnh lẽo đến thấu xương, thân thể quả phụ nhỏ rất lạnh, tựa hồ hắn chỉ hơi nóng hơn khi làm chuyện kia mà thôi.

Quả phụ nhỏ lạnh lẽo như băng, thế mà lại vọng tưởng muốn sưởi ấm người khác.

Đây quả thật là một câu chuyện cười!

"Ngôn Ngôn, vì sao con lại không tin tưởng sư tôn thêm lần nữa? Sư tôn sẽ đối xử tốt với con, sẽ chăm sóc con thật tốt, Ngôn Ngôn!"

Ngọc Ly Sinh đem người trong lòng gắt gao ôm chặt, như thể đang ôm một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng vậy, có chết cũng không chịu buông ra cho dù chỉ là một chút.

Giọng điệu hắn nôn nóng, còn khẩn trương lại có chút thô bạo, cũng có chút vụng về biểu đạt tâm tình hiện tại của mình.

Ngọc Ly Sinh không biết cái gì mới là yêu, cũng không biết đối xử tốt với người khác là như thế nào.

Nhưng hắn hiểu, đến cuối cùng hắn cũng không có cách nào buông tay Hứa Mộ Ngôn.

Hắn thật sự rất muốn Hứa Mộ Ngôn hiểu rõ tình cảm của mình.

Muốn cho Hứa Mộ Ngôn cảm thấy hắn như người thân.

"Ngôn Ngôn, sư tôn thích con, sư tôn rất yêu con!"

"Ngôn Ngôn, thành thân với sư tôn nha? Có được không?"

"Ngôn Ngôn, sinh cho sư tôn một đứa con nha, sư tôn muốn có một đứa con."

Rất buồn cười nha, một người ngay cả trái tim cũng không có, còn dám nói với Hứa Mộ Ngôn rằng mình thích cậu, yêu cậu.

Một người đã từng nhiều lần đổ canh ngừa thai vào trong miệng Hứa Mộ Ngôn, bây giờ lại muốn cùng cậu sinh con.

Sinh một đứa con rồi sau đó sẽ như thế nào?

Để cho đứa trẻ đó cùng Hứa Mộ Ngôn chịu khổ sao?

Hứa Mộ Ngôn ghé bên tai Ngọc Ly Sinh, bờ môi mấp máy nói trong im lặng: "Ta có sắp chết, cũng sẽ không nói cho ngươi biết!"

Mặc dù cậu không có nói thành lời, nhưng cái này cũng đủ để cho Hứa Mộ Ngôn cảm giác vui sướng khi trả được thù.

—— Ta có sắp chết, cũng sẽ không nói cho ngươi biết!

Đây cũng là những gì cậu có thể làm, xem như trừng phạt với Ngọc Ly Sinh.

Đến cuối cùng rồi sẽ có một ngày, Hứa Mộ Ngôn phải dùng cách chết thảm nhất, chết trước mặt Ngọc Ly Sinh.

Ngọc Ly Sinh muốn phi thăng thành thần, nhất định phải đạp lên huyết nhục trải thành đại đạo thông thiên của cậu!

Dường như đã cảm thấy cái gì, Ngọc Ly Sinh đem cậu ôm càng chặt hơn, vùi đầu và mặt vào hõm cổ của Hứa Mộ Ngôn, thanh âm khàn khàn có chút run rẩy, chậm rãi truyền tới.

"Ngôn Ngôn, không được vứt bỏ sư tôn."

Hứa Mộ Ngôn chậm rãi hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Ngọc Ly Sinh, sau đó, cậu lại lần nữa lừa gạt Ngọc Ly Sinh.

"Được, đồ nhi không đi, đồ nhi sẽ như cái bóng của sư tôn, sư tôn ở đâu, đồ nhi sẽ theo đến đó."

Lúc này Ngọc Ly Sinh mới nhẹ nhàng thở phào, bầu trời cũng đã sắp sáng.

Thời gian cũng không còn nhiều đã đến lúc phải trở về rồi.

Hứa Mộ Ngôn nhìn qua bộ dạng thê thảm hiện giờ của tiểu Lưu Ly, trong lòng như có một thanh kiếm đang treo lơ lửng.

Thi thoảng hung hăng đâm vài nhát trên lương tâm của cậu.

Ngọc Ly Sinh đột nhiên nói: "Bổn tọa không có khi dễ nữ đệ tử."

Hứa Mộ Ngôn không hiểu đây là có ý gì, nên đã lầm tưởng Ngọc Ly Sinh đang nói hắn không có phi lễ tiểu Lưu Ly.

Môi mấp máy nhưng cũng không nói gì.

Dù sao, cũng chẳng mong chờ gì ở việc Ngọc Ly Sinh có thể rộng lòng từ bi thả người.

Ngược lại, còn có khả năng càng cầu xin, Ngọc Ly Sinh sẽ ra tay càng thêm tàn nhẫn.

Ngọc Ly Sinh tiếp tục nói: "Bổn tọa không có khi dễ nữ đệ tử, với lại Lưu Ly cũng không đơn giản, cô ta biết rất nhiều Huyền Môn cấm thuật, lúc trước bổn tọa đi bắt cô ta, thì phát hiện trong điện của cô ta có một trận đồ huyết tế, bên trong trận nhãn còn có một người giấy, thứ được gi trên đó lại chính là tên của con."

Hứa Mộ Ngôn ngẩng mặt, nghi hoặc hỏi: "Là có ý gì?"

"Cô ta muốn con hồn phi phách tán, lấy máu của bản thân làm tế phẩm, để Nguyên Thần của con không cách nào trở về được."

Lúc này Hứa Mộ Ngôn có chút khiếp sợ, lắc đầu nói: "Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào!"

"Có cái gì không thể chứ, Nguyên Thần của con đã bị đánh tan nhưng vẫn có thể mượn xác hoàn hồn, còn có gì là không thể đây?"

Hứa Mộ Ngôn bị nói đến á khẩu không biết nên trả lời như thế nào.

Cũng không biết nên giải thích với Ngọc Ly Sinh như thế nào mới tốt, cậu vì sao lại có thể lần nữa trở về.

Chỉ là vẻ mặt tràn đầy phức tạp nhìn về phía Lưu Ly, hồi lâu sau mới thấp giọng tự lầm bầm: "Nếu muội ấy đã làm ra chuyện sai trái, vậy trực tiếp giết chết muội ấy đi, đừng tiếp tục tra tấn muội ấy như vậy."

Ngọc Ly Sinh cười nói: "Giữ cô ta lại đương nhiên là có tác dụng khác, với lại, bổn tọa phát hiện trên người cô ta còn có một bí mật động trời, có lẽ ngay cả sư huynh của ta cũng không biết bí mật này."

Nói xong, Ngọc Ly Sinh bỗng phất tay, trường kiếm đột nhiên huyễn hóa ra.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Hứa Mộ Ngôn, Ngọc Ly Sinh một kiếm đánh tan y phục trên người Lưu Ly.

Hứa Mộ Ngôn không kịp né tránh, vừa vặn nhìn rõ tất cả cảnh tượng hiện ra trước mắt.

Thấy kết cấu thân thể của tiểu Lưu Ly giống hệt như cậu.

Chỉ là phần cứng tương đối tinh xảo, so với Hứa Mộ Ngôn thì kém xa, huống chi là so với Ngọc Ly Sinh.

"Cái này, cái này, cái này!!! Cái này không thể nào!"

Hứa Mộ Ngôn bị dọa đến mức nhảy sang một bên, chấn kinh đến nỗi nói không được lưu loát.

"Không thể nào! Rõ ràng tiểu Lưu Ly là một tiểu sư muội, làm sao lại thành một tiểu sư đệ? Đây tuyệt đối không thể nào!"

Ngọc Ly Sinh cười nói: "Ban đầu, bổn tọa cũng cảm thấy không thể nào, nhưng sự thật vốn đã như thế, nhớ ngày đó khi Lưu Ly bái nhập sơn môn, chỉ mới có năm, sáu tuổi, nắm tay Cố Tử Lăng so với hắn lớn hơn vài tuổi cùng nhau lên núi bái sư."

"Cố Tử Lăng? Nhị đồ đệ của sư bá?"

Hứa Mộ Ngôn kinh ngạc hỏi.

Bởi vì nguyên văn Ngọc Ly Sinh là nhân vật thụ chính, cho nên toàn bộ truyện đều xoay quanh Ngọc Ly Sinh làm sao bị bóp cổ, bị tát bôm bốp một trận.

Mấy cái nhân vật phụ kia chẳng chút gì quan trọng. Ngày trời vỡ cũng chỉ ra đứng làm tượng.

Bởi vậy, Hứa Mộ Ngôn có thể nhớ cái tên Cố Tử Lăng này đã vô cùng không tệ rồi.

Dù sao thì ai lại đi chú ý tới số mệnh của một vai phụ để làm gì chứ?

Trong nguyên văn cũng chỉ đơn giản nhắc đến được vài câu mà thôi.

Đời này Trọng Minh Quân thu nhận tổng cộng được ba đồ đệ, đại đồ đệ tên Tần Thanh, đã được ông ta nuôi dưỡng từ nhỏ.

Nhị đồ đệ Cố Tử Lăng và tam đồ đệ Ninh Lưu Ly là nắm tay cùng nhau lên núi bái sư.

Côn Luân tông thu đồ đệ tương đối như Phật giáo, không trao đổi đệ tử  hoặc giáo lý với các tông môn gia tộc khác ở Tu Chân giới.

Với lại là dựa vào duyên phận.

Tiếp đến mới là nhìn căn cốt của các đệ tử.

Trong nguyên văn, trên cơ bản Ninh Lưu Ly được xem như đệ tử thân truyền ở Côn Luân sơn có căn cốt kém cỏi nhất, kém đến mức khiến người ta bất tỉnh nhân sự.

Sở dĩ được Trọng Minh Quân thu nhận vào môn phái, ít nhiều đều là nhờ vào Cố Tử Lăng.

Ban đầu Trọng Minh Quân coi trọng Cố Tử Lăng, quyết định thu hắn làm đồ đệ.

Nhưng không coi trọng Ninh Lưu Ly, thế là Cố Tử Lăng quỳ gối trước sơn môn khẩn cầu mãi, quỳ ròng rã một ngày một đêm, Trọng Minh Quân lúc này mới đồng ý.

Cứ như vậy, Ninh Lưu Ly đã được bái nhập môn hạ của Trọng Minh Quân.

Nhưng Hứa Mộ Ngôn cũng không thể ngờ đến việc Ninh Lưu Ly lại là nam cải nữ trang.

Nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Ngay sau đó Ngọc Ly Sinh nói: "Lúc trước, Ninh Lưu Ly mặc y phục màu đen, luôn luôn trốn sau lưng Cố Tử Lăng gọi hắn là ca ca, Cố Tử Lăng cũng luôn miệng nói đứa trẻ sau lưng là muội muội của hắn, bảo vệ rất chặt chẽ."

"Hẳn là chưởng môn sư huynh cũng không ngờ tới sẽ bị một đứa trẻ lừa gạt."

Ánh mắt Hứa Mộ Ngôn phức tạp, nói: "Con cũng không ngờ tới, con vẫn luôn xem Lưu Ly như một tiểu sư muội."

Trách không được Lưu Ly tuổi còn nhỏ đã biết xem "Thiên Thượng Nhân Gian", hóa ra lại là nam cải nữ trang.

Giả dạng cũng giống thật đấy, cho đến bây giờ Hứa Mộ Ngôn vẫn không thể quên được, trên tóc cột một sợi dây cột tóc xinh đẹp, cũng không quên được sơn phấn được bôi trên mặt Lưu Ly.

Càng không thể quên được, tiểu Lưu Ly ôm lấy cánh tay của cậu nũng nịu gọi cậu một tiếng "Hứa sư huynh."

Hứa Mộ Ngôn não có có chút to lên và đau vì lượng thông tin quá lớn.

Trong chốc lát cậu không cách nào chấp nhận được Lưu Ly từ một tiểu sư muội biến thành một tiểu sư đệ.

Cũng cảm thấy, bên cạnh mình không có ai đáng tin cậy.

"Hiện tại con còn khiển trách sư tôn tâm ngoan thủ lạt sao?"

Không biết có phải là ảo giác của Hứa Mộ Ngôn hay không, cậu cảm thấy khi Ngọc Ly Sinh nói câu này, giọng điệu có chút ủy khuất.

Trong lòng Hứa Mộ Ngôn có chút áy náy, trên trán toát ra một mảng mồ hôi lạnh, mặc dù không biết mục đích Lưu Ly làm như vậy là vì sao.

Nhưng trước mắt, dỗ dành quả phụ nhỏ mới là chuyện quan trọng.

"Sư tôn……. Ôm một cái nào."

Hứa Mộ Ngôn cả gan, nhón chân lên, chủ động vươn hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, sau đó nơm nớp lo sợ dùng mặt cọ cọ lên hai gò má của Ngọc Ly Sinh.

Nhỏ giọng mang theo chút ý lấy lòng, nói: "Sư tôn khoan dung độ lượng như vậy, anh minh thần võ, nhất định sẽ không giận đồ nhi, có đúng không?"

Ngọc Ly Sinh cười nói: "Không đúng, bổn tọa thật ra không phải là người khoan dung độ lượng, chiêu này của con đối với bổn tọa mà nói, không có tác dụng gì. Nếu như, con muốn xin lỗi, vậy dùng chính mình đến đền bù đi."

Tay hắn vỗ mạnh vào lưng Hứa Mộ Ngôn, giọng điệu chế nhạo nói: "Eo sẽ gãy mất đấy nhỉ?"

________

Bất ngờ chưa, hết hồn chưa 😱🤣
Ban đầu đọc đến đây, cái mặt muội đơ với sốc không khác gì Ngôn Ngôn lun🤧🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro