Chương 12.1 : Hốc cây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tóm tắt nội dung: Đệ tử thích sư phụ

Ngày hôm sau.

Sau khi ăn cơm tối xong, Thi Mân vẫn như cũ bị Cơ Vô Ưu đuổi đi tu luyện.

Thi Mân không dám ngỗ nghịch ý tứ của hắn, bị ép nghênh đón ánh trăng tu luyện. Nếu như đặt ở trong xã hội hiện đại, Cơ Vô Ưu nhất định là loại phụ huynh nghiêm khắc vô tư lòng dạ sắt đá .

Đêm nay ánh trăng không tốt, sau nửa đêm mây đen dày đặc, Thi Mân bị ép từ trong nhập định đi ra.

Nàng nhảy xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, lại không thấy bóng dáng Cơ Vô Ưu.

Thi Mân trong lòng nghi hoặc ——

Sao tối nay ổng lại không có ở đây.

"Meo meo?"

"Meo meo à?"

"Meo meo meo ô ô?"

Gọi vài tiếng sau đó, vẫn không thấy Cơ Vô Ưu đáp lại, cô dứt khoát không kêu nữa, nhảy lên bệ cửa sổ, lắc lư cái đuôi bắt đầu ngủ.

Cơ Vô Ưu không có ở đây, nàng rốt cục có thể làm cá mặn.

Làm một con mèo vô tư, không buồn lo tốt biết bao.

Thi Mân đang thích ý, đột nhiên trong rừng cây phía sau hành cung truyền đến tiếng xào xạc, nàng chợt mở mắt ra, con ngươi màu lam trong nháy mắt dựng đứng lên.

Từ sau khi tu luyện, ngũ giác của nàng cao hơn nhiều so với trước kia, động tĩnh rất xa đều có thể cảm giác được.

Chưa kể độ nhạy bén của mèo vốn đã cao.

Thi Mân nhảy xuống bệ cửa sổ, theo thanh âm đi tới.

Lại là địa phương ngày hôm qua.

Nhưng mà nàng nhìn thấy Vạn Nghiễn Lộc Nguyên đi vào phòng Ô Thuyên.

Thi Mân: "..."

Quên đi.

Tôn trọng tinh thần không muốn ăn thức ăn cho chó và không muốn bị Cơ Vô Ưu tắm rửa nữa, nàng trở về hành cung.

Trong hành cung, Cơ Vô Ưu không biết từ lúc nào đã trở về, hắn mặc trường bào màu đen thuê tơ vàng, quần áo cũng không mặc cho tốt, lộ ra nửa đoạn xương quai xanh tinh xảo gầy gò.

Làn da của hắn là rất trắng, giống như bị bệnh. Màu môi đỏ thẫm, làn da trắng, hai tông màu đối lập tạo thành một loại cảm giác cực kỳ tươi sáng, đẹp mắt.

Thi Mân trong lòng lộp bộp một tiếng.

Hắn quay lại khi nào thế?

Cơ Vô Ưu vẫy vẫy tay với Thi Mân, khóe môi cong lên rất nông.

Thi Mân nhất thời cảm thấy da đầu tê dại.

Mặc dù hắn đang cười, nhưng nụ cười này khiến cô phát hoảng.

Thi Mân kiên trì đi tới.

Cơ Vô Ưu đưa tay vớt nàng lên, hai tay kẹp vào nách của nàng, con ngươi sâu thẳm đối diện với nàng.

"Lại đi ra ngoài?"

Hắn kề sát vào ngửi một chút, đôi môi mỏng khẽ mở ra, "Lần này không có hương son phấn.

Thi Mân: "..."

Nói giống như nàng đi ra ngoài dạo chơi vậy.

"Meo."

Thi Mân bất mãn kêu lên một tiếng.

Hai ngày kế tiếp, Cơ Vô Ưu vẫn như thế, buổi tối ăn cơm xong, liền đem Thi Mân đuổi đi tu luyện, sau đó người liền không thấy tăm hơi. Có đôi khi sau khi nàng nhập định đi ra, cũng không thấy hắn trở về.

Ngày thứ tư Thi Mân làm bộ tu luyện, chờ Cơ Vô Ưu chuẩn bị ra cửa, nàng nhanh chóng nhảy xuống giường, chặn đường đi của hắn.

"Meo."

Nửa đêm canh ba ngươi đi ra ngoài làm gì?

"Meo."

Có phải ngươi có con mèo khác bên ngoài không?

"Meo."

Ngươi vừa mới đi tìm con mèo hoang khác, đúng không?

Cơ Vô Ưu rũ mắt, hai tay khoanh trước ngực nhàn nhã tựa vào cánh cửa nhìn nàng, mặc cho nàng hùng hùng hổ hổ.

Meo meo vài tiếng, Thi Mân lại lâm vào uể oải.

Ngay cả Cơ Vô Ưu cũng nghe không hiểu tiếng mèo của nàng.

Cơ Vô Ưu buồn cười ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài gãi cằm nàng, "Tiểu Bạch muốn đi cùng bổn tọa?

Hắn không đợi Thi Mân đáp lại, liền ôm lấy nàng, đặt ở trên vai, "Đã như vậy, bổn tọa liền dẫn Tiểu Bạch đến một nơi thú vị.

-

Sau khi Cơ Vô Ưu ôm nàng đáp xuống đất, Thi Mân mới phản ứng được chỗ thú vị hắn nói là Tiên Vân Tông.

Thi Mân: "..."

Hình như hắn cùng Tiên Vân Tông có thù oán.

Cơ Vô Ưu ẩn khí tưc, cất bước đi vào một tòa điện đường huy hoàng.

Thi Mân ngước mắt nhìn khối hoành phi kia ——

Túc Thanh Điện.

Xem ra hắn vẫn không bỏ được chín giọt long huyết kia.

Thi Mân càng ngày càng cảm giác chín giọt long huyết kia cùng hắn có quan hệ mật thiết không thể tách rời, bằng không hắn không có khả năng hết lần này lần khác lại đến Tiên Vân Tông.

Thi Mân không dám kêu, yên lặng cùng hắn đi vào trong điện Túc Thanh.

Trong điện này đến một đệ tử trông coi cũng không có, có lẽ là không ai dám đến quấy rầy Chưởng Giáo chân nhân bế quan.

Cơ Vô Ưu dừng trước một bãi đất trống, hắn cắn rách đầu ngón tay, một giọt máu từ đầu ngón tay chảy ra, hắn đem máu rắc ra ngoài.

Thi Mân bỗng dưng mở to mắt mèo.

Nàng thấy...

Giọt máu rải ra giữa không trung tán thành vô số hạt nhỏ, những hạt máu này cũng không có rơi xuống đất, mà là rậm rạp bám vào không khí, tạo thành một tấm lưới máu. Nhưng mà chỉ thoáng qua vài giây, giọt máu kia trong nháy mắt biến mất không thấy.

"Kết giới này bố trí thật đúng là xảo diệu."

Cơ Vô Ưu lẩm bẩm mở miệng, "Đáng tiếc, bổn tọa chính là Rồng.

Hắn tiến lên vài bước.

Thi Mân tự mình trải nghiệm đi xuyên qua kết giới một phen.

Cơ Vô Ưu mang theo nàng tiến vào trong điện, dọc theo một cái cầu thang thật dài đi xuống, cuối cùng đi vào một tòa địa cung u ám mà áp lực.

Bốn góc địa cung đều có một ngọn đèn dài, đèn này cũng không sáng, ảm đạm lập lòe nhảy lên. Trong không khí còn có một mùi đàn hương.

Trung tâm địa cung thiết lập trận pháp, giống như cách thức bố trí của thái cực bát quái.

Ở giữa trận pháp, một nữ tiên trẻ tuổi khoanh chân ngồi, nàng mặc trường bào màu xanh trắng, bộ dáng ngược lại thanh tú xinh đẹp.

Một người một mèo xông vào địa cung, vị nữ tiên kia cũng không phát hiện.

Có điều, lúc này Thi Mân cùng Cơ Vô Ưu đều ẩn thân hình, nữ tiên kia cũng nhìn không thấy bọn họ.

Thi Mân nhận ra nữ tiên trong trận pháp, là chưởng giáo chân nhân Ngọc Thanh Yên là người trộm công pháp linh miêu tộc.

...

Kết giới dao động rất nhỏ, Ngọc Thanh Yên đang tu hành mở mắt ra, đem thần thức thả ra ngoài.

Kết giới bên ngoài vẫn như cũ, đừng nói một người, ngay cả một con quỷ cũng không có.

Có lẽ là lòng nghi ngờ quá nặng, dù sao nàng đang ở thời khắc mấu chốt, khó tránh khỏi sẽ lo lắng sợ hãi một chút.

Ngọc Thanh Yên thu hồi thần thức.

Hiện giờ nàng đã thành công dung hợp bảy giọt long huyết, bảy giọt này đã làm cho nàng nếm được ngon ngọt, trực tiếp từ tiên quân thăng cấp lên tiên tôn.

Nếu như lại đem hai giọt long huyết còn lại dung hợp ——

Ngọc Thanh Yên nhịn không được nhếch môi, tươi cười có chút dữ tợn.

Quả thực Long huyết này làm cho nàng đạt được quá nhiều kinh hỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro