Chương 12.2: Hốc cây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đầu nàng cho rằng đây là chín giọt long huyết bình thường, trong quá trình dung hợp, nàng dần dần phát hiện máu này loáng thoáng còn ẩn chứa thần lực. Thế gian này thần lực chỉ có ở thần tộc đã ngã xuống mấy trăm vạn năm trước.

Rồng từng là một chủng tộc cường hãn thời đại thượng cổ, máu vốn đã bá đạo, hiện giờ lại thêm thần lực phụ tá, cuối cùng hai giọt long huyết này sẽ trực tiếp làm cho nàng thăng cấp đến bán thần.

Bán thần đó——

Đây là điều mà tất cả những người tu tiên đều muốn có.

Nàng không có chút lo lắng về việc thiếu niên long tộc ẩn chứa thần lực đó sẽ trở về, hắn sớm đã rơi vào Tử ma khanh, theo bước chân của thần tộc đi vào cõi chết.

Trên đời này không có ai sẽ là đối thủ của nàng nữa, ngay cả Thiên Đế cũng không đánh lại nàng.

Nghĩ đến đây, nữ tiên xinh đẹp càn rỡ bật cười, tham lam mà dối trá, ngay cả đèn chiếu sáng ở góc tường cũng bắt đầu lóe lên.

Trong đầu Ngọc Thanh Yên tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, thu lại nụ cười.

"Thật đáng tiếc."

Nàng than thở trong sự tiếc nuối.

Không nghĩ tới thiếu niên kia dĩ nhiên là hậu duệ của thần, sớm biết như thế, phù chú kia hẳn là thừa dịp hắn chưa đủ lông đủ cánh khắc lên, cũng không đến mức cuối cùng để cho hắn cắn trả, nàng cũng sẽ không phải tìm kiếm thân thể này.

Ngọc Thanh Yên thần sắc buồn bực.

-

Cơ Vô Ưu ôm Thi Mân tiếp tục đi vào trong địa cung.

Trong địa cung có một không gian bốn phương bốn hướng, âm u vô cùng, một cỗ khí lạnh lẽo đập vào mặt, Thi Mân nhịn không được rùng mình.

Cơ Vô Ưu trấn an sờ sờ đầu nàng.

Sau khi một người một mèo tiến vào không gian, Thi Mân nhìn thấy dựa vào vách tường có tám người, bốn nam bốn nữ, bọn họ đứng chỉnh tề, giống như người chết, hoàn toàn không có khí tức của sự sống.

Tám người kia cũng không phát hiện người tiến vào, vẫn đứng bất động như trước.

Gian mật thất này, khí tức tử vong quá nồng đậm, làm cho người ta hít thở không thông.

Cơ Vô Ưu cũng không nhìn qua tám người kia, hắn từ trên giá sách lấy ra một chiếc ngọc giản, dùng thần thức dò xét.

Hắn lạnh lùng cười khẽ, "Quả nhiên là như thế.

Thi Mân còn chưa hiểu được ý tứ lời này của hắn, đã thấy hắn vung tay lên, tám người kia trong nháy mắt liền thành bột mịn, lần này ngay cả máu cũng không có.

Thi Mân mở to hai mắt.

Cơ Vô Ưu vuốt ve lưng Thi Mân, "Tiểu Bạch, ngươi có sợ không?

Không đợi Thi Mân mở miệng, hắn lại nói, thanh âm lạnh như băng, "Không phải sợ, những thứ kia đều là người chết.

Thi Miêu gian nan kêu một tiếng.

Chưởng giáo chân nhân được vạn người kính ngưỡng, không nghĩ tới trong địa cung của nàng, lại còn có khí tức âm lãnh như vậy.

Cơ Vô Ưu lại cười nhạo một tiếng, "Không biết mật thất này bị phơi bày, Tiên Vân Tông còn có thể dễ dàng tha thứ cho chưởng giáo chân nhân không? Ồ.

Đại khái vẫn là có đi.

Bởi vì bọn họ cần chưởng giáo chân nhân này đối phó với Cơ Vô Ưu.

Cơ Vô Ưu bỏ ngọc giản vào trong túi, ôm Thi Mân, thân hình lướt qua liền biến mất trong địa cung.

Trong nháy mắt, một người một mèo xuất hiện ở một đình viện.

Nơi này tiên khí nồng đậm, có lẽ vẫn đang ở Tiên Vân Tông.

Thi Mân vừa định mở miệng meo meo một tiếng, liền nghe được cách đó không xa thanh âm loáng thoáng truyền ra.

"Thụ gia gia, con, thích một người, nhưng người kia không phải là người con có thể với tới. Con muốn kiểm soát tình cảm này, nhưng mà con không thể khống chế được... Con, con thế mà sinh ra tình cảm như vậy với sư phụ, con thật muốn làm một nữ tử tầm thường, có thể bày tỏ tình yêu với người mình thích, đáng tiếc, đáng tiếc con không thể, con biết sự chênh lệch giữa con và người, sư phụ là chưởng môn Tiên Vân tông, mà con chẳng qua chỉ là đệ tử của người, con..."

Nghe nội dung đứt quãng này, Thi Mân liền biết người nói chuyện là ai ——

Trong nguyên văn có viết qua, Dung Nguyệt Chi trong lòng vụng trộm thích Bộc Đài Ngọc, nàng đè nén phần tình cảm này không có chỗ tâm sự. Một lần ngẫu nhiên, nàng tìm được một tòa đình viện bỏ hoang của Tiên Vân Tông, đối với thần thụ hơn ngàn năm kia tâm sự yêu hận của mình.

Viết tắt, hốc cây*.

*( Hốc cây: Theo baidu từ này bắt nguồn từ câu truyện "Hoàng đế có tai lừa", hốc cây có nghĩa là nơi có thể nói bí mật mà không bao giờ lo lắng về việc nó sẽ tiết lộ . Hốc cây vì không có chức năng nói chuyện, nên sẽ không bao giờ nói ra bí mật.)

Cũng chính bởi vì nàng mỗi ngày đều tới tâm sự, bị nữ số hai phát hiện ra, nữ số hai bất động thanh sắc dùng lưu ảnh thạch ghi lại lời nàng nói.

Sau đó, nữ số hai trực tiếp đem chuyện này bẩm báo cho Lăng Vân Phong phong chủ, thế cho nên chuyện Dung Nguyệt Chi thầm mến sư phụ bị cả tiên môn đều biết.

Dung Nguyệt Chi còn đang nói đứt quãng.

Thi Mân không nhịn được mà trợn trắng mắt.

Cơ Vô Ưu chậc chậc một tiếng, hắn sờ lông mèo trắng của Thi Mân, khí định thần nhàn, "Tiểu Bạch, ngươi nói tiên giới bọn họ khinh bỉ ma giới, yêu giới bỏ qua lẽ thường, nghịch đạo vô lý, nhưng tiên giới bọn họ còn không phải cũng như thế sao? Đồ đệ thích sư phụ, đây là chuyện đại nghịch bất đạo cỡ nào nha, thật không biết Tiên Vân Tông bọn họ lấy thân làm gương, hay là, vì mặt mũi mà đè xuống đây.

Thi Mân meo meo một tiếng.

Trong nguyên văn, Bộc Đài Ngọc quả thật vì mặt mũi tiên giới, đuổi Dung Nguyệt Chi ra khỏi Tiên Vân Tông.

Cơ Vô Ưu lắc lắc Lưu Ảnh Thạch trên tay, "Lần trước đả thương Bộc Đài Ngọc, bổn tọa cảm thấy áy náy sâu sắc, không bằng liền tặng hắn một đại lễ bồi tội được không nhỉ.

Thi Mân: "..."

Công việc của nữ phụ số 2 bị BOSS phản diện cướp mất rồi.

Bất quá điều này cũng không sao, dù sao đây cũng là góp gạch đá trên con đường tình yêu của nam nữ chính.

Cơ Vô Ưu nói làm liền làm, hắn thay hình đổi ảnh, ôm Thi Mân trong nháy mắt xuất hiện ở Phong Mậu điện của Bộc Đài Ngọc.

- Tiểu Bạch ngươi nói xem, nếu Bộc Đài Ngọc không nhận thì làm sao bây giờ?

Cơ Vô Ưu nhíu nhíu mày, ra vẻ lo lắng.

Một lúc sau, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, lại lấy một khối lưu ảnh thạch, đem nội dung trong tảng đá kia sao chép vào.

Thi Mân bị đợt thao tác này của hắn làm cho kinh hãi.

Bản ghi âm của tiên giới còn có thể chơi như vậy!

Sau đó, Cơ Vô Ưu lại không ngại vất vả đem hai khối Lưu Ảnh Thạch phân chia đưa đến cung điện của Bộc Đài Ngọc cùng Lăng Vân Phong phong chủ.

Làm xong hết thảy, Cơ Vô Ưu mới cảm thấy mỹ mãn trở về Huyền Minh Châu.

"Lễ vật này của bổn tọa bọn họ nhất định là kinh hỉ."

Thi Mân: "..."

Kinh là có, nhưng Hỉ có hay không, thì không biết.

Nàng có thể tưởng tượng ...

Sau khi Bộc Đài Ngọc và Lăng Vân Phong phong chủ nhận được Lưu Ảnh Thạch, có thể nói là biến sắc như Xuyên Kịch*.

(Xuyên kịch : hay còn gọi là Biến kiểm là một kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên. Diễn viên mặc trang phục sặc sỡ, di chuyển theo tiếng nhạc, đeo mặt nạ nhiều màu khắc họa các nhân vật kịch tiêu biểu, khi nhạc lên đến cao trào, diễn viên phất quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc đã thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị một tâm trạng khác nhau. lên đến cao trào, diễn viên phất quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc đã thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị một tâm trạng khác nhau.)

*Chuyện cổ tích "Hoàng đế có tai lừa", nói rằng có một vị vua có một đôi tai lừa, mỗi năm sẽ có một thợ cắt tóc khác nhau đến để cắt tóc cho hắn, nhưng bởi vì mỗi người cắt tóc cho hắn, đều nhìn thấy tai lừa của nhà vua và nói với người khác, sau đó đã bị nhà vua tức giận giết chết. Một lần có một thợ cắt tóc sau khi cắt tóc cho nhà vua không muốn bị giết, liền cố gắng không đem chuyện này nói cho người khác biết, nhưng bí mật giấu ở trong lòng thập phần vất vả, cũng sắp nhịn không được, hắn liền chạy lên núi hướng về phía một cái hốc cây lớn nói ra bí mật này. Nhất thời cảm thấy một trận thoải mái, mà thợ cắt tóc liền bảo toàn tính mạng.

Ann: Hôm nay tra mãi mới tìm được nghĩa của từ hốc cây >_<.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro